Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 11
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 11
Hôm nay Tam thiếu có việc bận nên chỉ có tôi với thầy Chương xuống mật thất, hôm nay là ngày lấy máu thứ 12, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi. Tôi xử lý vết thương nhỏ ở giữa lòng bàn tay mình, cười nói với thầy Chương:
– Chuyện lấy máu sau này thầy để tôi tự xuống làm cũng được mà, không cần thầy phải chạy tới chạy lui cực khổ như vậy đâu.
Thầy Chương đang xem xét trận pháp của Kết Huyết, nghe tôi nói, thầy dịu giọng trả lời:
– Là chuyện tôi nên làm, Kết Huyết này rất quan trọng, tôi không xem qua tôi không thấy yên tâm.
Sau khi xử lý vết thương, tôi đứng dậy đi đến chỗ thầy Chương, khẽ hỏi:
– Thầy Chương, thầy là người của môn phái nào trong giới huyền học vậy ạ?
Thầy Chương nhìn lướt qua tôi, thầy ấy nhàn nhã trả lời:
– Tôi là đệ tử của Cao Thanh môn, không biết mợ Tam có từng nghe qua Cao Thanh Môn chưa?
Tôi có hơi giật mình, hóa ra thầy Chương là đệ tử đồng môn với Thập bà bà, trùng hợp thật.
– Còn mợ là đệ tử của môn phái nào?
Nghe thầy Chương hỏi, tôi cười hề hề trả lời:
– Tôi ấy hả… là học được vài chiêu của một bà lão thôi, tôi cũng không biết bà ấy thuộc môn phái nào nữa.
– Chỉ là học được vài chiêu mà mợ có thể lợi hại như vậy, theo tôi nghĩ, sư phụ của mợ chắc chắn là một cao nhân ở ẩn. Mà người có máu Huyền âm như mợ… quả là ngàn năm mới có được một người. Mợ Tam, nếu mợ không ngại, mợ có thể theo tôi đến Cao Thanh môn học đạo, Cao Thanh môn rất trọng người có tố chất đặc biệt như mợ đây.
Tôi thoáng ngỡ ngàng:
– Thầy cũng biết tôi có máu Huyền Âm?
Thầy Chương cười dịu:
– Tôi biết, mặc dù hơi khó nhận ra được mùi máu Huyền Âm của mợ nhưng rất may là tôi từng nghe sư phụ nói qua về máu Huyền Âm nên khi tiếp xúc với máu của mợ, tôi vẫn nhận biết được mợ có máu Huyền Âm.
– Vậy… vậy Tam thiếu có biết không?
Thầy Chương gật đầu:
– Cậu ấy biết, chính cậu ấy cũng nhận ra được mùi máu của mợ có điểm khác lạ.
Tôi hoang mang:
– Thầy Chương, rốt cuộc Tam thiếu là ai mà có thể nhận biết được mùi máu Huyền Âm trên người tôi?
Thầy Chương khẽ nheo mày, thầy im lặng khoảng vài giây, lát sau mới nghiêm giọng trả lời:
– Thật ra… tôi cũng không biết Tam thiếu là người như thế nào, tôi chỉ biết cậu ấy cũng giống như mợ, là người có khả năng đặc biệt về mặt huyền học. Chỉ là những khả năng đặc biệt của cậu ấy không xuất phát từ luyện tập mà xuất phát từ trong bản năng. Lúc tôi được lão Tài nhờ giúp đỡ, tôi đã rất hoài nghi về Tam thiếu nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc, tôi mới biết cậu ấy không giống như những gì tôi nghĩ. Hiện tại tôi giúp cậu ấy cũng vì muốn giữ lại tính mạng cho cậu ấy, còn về những chuyện khác, tôi đến nay cũng không rõ ràng hơn mợ được bao nhiêu.
Tôi ngạc nhiên:
– Xuất phát từ trong bản năng? Hèn gì… ngày hôm trước chính tay Tam thiếu lôi được yêu tinh đang mượn xác trong cơ thể người sống ra ngoài mà không cần dùng đến pháp khí hay là phù chú gì hết.
– Lôi yêu tinh?
Thấy thầy Chương ngạc nhiên, tôi khẽ gật đầu:
– Đúng vậy, thầy cũng biết chuyện thu phục yêu tinh đối với Tiên sư cũng không dễ dàng gì mà phải không? Tôi đáng lý muốn dẫn dụ yêu tinh kia hiện nguyên hình trước rồi mới dùng Huyết phù áp chế ả ta, nhưng tôi lại không nghĩ được Tam thiếu cứ như vậy mà dùng tay… ừ, đúng là dùng tay lôi hồn phách yêu tinh ra ngoài… lôi cái roẹt không hề mất chút sức lực nào luôn.
– Thật là như vậy?
Tôi gật gật:
– Chuyện này tôi nói thêm nói bớt với thầy làm gì, cũng bởi vì thấy anh ta như vậy nên hôm nay tôi mới muốn hỏi thầy… tôi nghi ngờ anh ta cũng là Tiên sư.
Thầy Chương thoáng trầm mặt, giọng thầy ấy khàn đi:
– Tiên sư… đúng là khả năng này rất lớn nhưng Tam thiếu từ nhỏ đã là cậu ấm, cậu ấy ngoài biết võ ra thì chưa từng tiếp xúc qua huyền học. Trên người cậu ấy không có linh khí, cũng không biết sử dụng pháp khí, hơn nữa…
– Hơn nữa thế nào hả thầy?
Thầy Chương nhìn tôi một lát, như suy nghĩ cẩn thận lắm, thầy mới quyết định nói cho tôi nghe:
– Lần đầu tiên tôi gặp Tam thiếu, lúc đó cậu ấy đang bất tỉnh… mợ có biết khi ấy tôi đã nhìn thấy chuyện gì hay không?
– Dạ?
Thầy Chương nghiêm túc kể lại:
– Tôi đã nhìn thấy hồn phách của Tam thiếu xuất ra khỏi cơ thể, đó không phải là linh hồn mà là nhân hồn, tức là hồn phách của một người còn sống. Nhân hồn của cậu ấy xuất ra, nó không đi đâu cũng không chạy loạn mà chỉ nghiêm túc đứng nhìn cơ thể đang bất tỉnh của cậu ấy. Khi nhìn thấy chuyện kỳ lạ như vậy… tôi thật sự rất sốc, gần như không dám tin vào mắt mình. Lão Tài nói với tôi, nếu không có cách nào đó giúp cậu ấy, phần nhân hồn này có thể sẽ rời khỏi cơ thể cậu ấy mãi mãi…
Tôi hoàn toàn chấn kinh, ngơ ngác rất lâu mới cất tiếng nói được vài câu:
– Làm sao có chuyện đó… thật là không thể tin được.
Thầy Chương gật đầu, giọng thầy nặng nề:
– Đúng là chuyện lạ, nhưng còn chuyện này lạ hơn…
Tôi hít vào một hơi, chăm chú nghe thầy Chương nói tiếp:
– Nhân hồn của Tam thiếu không giống nhân hồn của những người bình thường, theo tôi nhìn thấy được, nhân hồn của cậu ấy có một loại khí thở rất kỳ lạ. Chắc mợ cũng đã biết, phàm nếu là con người, nhân hồn, quỷ hồn, yêu tinh hay cả là thần tiên sẽ đều có một loại khí thở hay còn gọi là khí tức đặc trưng. Tiên sư chúng ta chính là dựa vào khí thở đó mà phân biệt được đâu là quỷ, đâu là người và đâu là thần tiên. Rõ ràng khí thở trên người của Tam thiếu là khí thở của người sống nhưng khí tức của nhân hồn khi xuất ra khỏi cơ thể của cậu ấy lại là loại khí tức kỳ lạ…
– Kỳ lạ… vậy là khí tức của yêu, quỷ hay là thần?
Thầy Chương khẽ lắc đầu:
– Tôi không nhìn ra được, có thể nhân hồn của cậu ấy đã bị phong ấn vì một nguyên nhân nào đó, chỉ khi mở được phong ấn, tôi mới có thể nhận biết được nhân hồn đang tồn tại trong cơ thể Tam thiếu là của người, quỷ hay là thần tiên. Nhưng mà, tôi không nghĩ nhân hồn đó là của quỷ, bởi vì nếu là quỷ… cậu ấy đã không sống được đến bây giờ.
– Vậy… mục đích thầy bày trận pháp Kết Huyết là muốn giúp giữ nhân hồn của anh ta lại, không để nó xuất ra ngoài nữa?
Thầy Chương gật đầu:
– Chính xác là như vậy, những lần trước khi nhân hồn của cậu ấy xuất ra, mặc dù nhân hồn đó không đi đâu nhưng lại không chịu trở vào trong cơ thể. Có lần tôi phải dùng cả thuật pháp nhưng vẫn không xê dịch được nó, cũng may là cuối cùng nhân hồn của cậu ấy cũng chịu quay trở vào, nếu không tôi thật sự không biết làm cách nào để có thể giúp được cậu ấy.
Chuyện này… đúng là kỳ lạ thật. Cơ thể và hồn phách làm sao có thể tách biệt nhau như thế được? Một người sống phải hội tụ đủ hai yếu tố là nhân và hồn. Nhân là cơ thể, hồn là hồn phách, một khi hồn phách xuất ra khỏi cơ thể, đó là báo hiệu một người đã chết. Sau khi người chết, quỷ sai sẽ đưa hồn phách của người chết xuống Âm Phủ trình báo, sau đó hoặc là đi đầu thai chuyển kiếp, hoặc là chờ đầu thai chuyển kiếp.
Nhưng cũng có vài trường hợp, người sống chưa đến lúc chết mà hồn phách vì một nguyên nhân nào đó mà xuất ra ngoài, thì khi đó phần hồn phách đó sẽ được gọi là nhân hồn. Sẽ có những người có khả năng đặc biệt có thể điều khiển được nhân hồn của mình nhưng thường sẽ là bậc chân nhân tu vi cao cường mới có thể làm được chuyện đó. Còn đối với người bình thường, chuyện nhân hồn xuất ra thường xuyên như thế là chuyện rất không tốt, bởi vì nếu nhân hồn xuất ra mà không tìm thấy được cơ thể của mình hoặc không có người dẫn tìm được cơ thể thì người đang sống có khả năng sẽ chết bất cứ lúc nào hoặc tình huống xấu hơn là có thể sẽ bị yêu tinh ma quỷ chiếm cứ thể xác…
Nhưng cứ cho là nhân hồn có thể xuất ra khỏi cơ thể cũng được đi, vậy còn chuyện nhân hồn có loại khí tức khác với khí thở của người sống… chuyện đó phải giải thích thế nào mới được đây? Trừ phi thể xác đang bị ma quỷ yêu tinh chiếm đống thì không thể nào có chuyện thể xác và hồn phách không đồng nhất với nhau như thế được….
– Nhưng mà tôi rõ ràng không cảm nhận được Tam thiếu có cái gì khác lạ. Không có âm khí, oán khí cũng không có linh khí… cơ thể hoàn toàn bình thường.
Thầy Chương gật đầu đồng ý:
– Đó mới là điểm đáng nói đến, nếu là cơ thể bị yêu ma quỷ quái chiếm đống, tôi nhìn vào nhất định sẽ nhận ra ngay, không có khả năng qua mắt tôi được. Chuyện của Tam thiếu, đến bây giờ vẫn là một ẩn số, tôi coi như là vô lực, không tìm hiểu được nguyên nhân tại sao.
Tôi khẽ thở dài, đúng là vô lực thật, loại chuyện kỳ lạ như vậy đến bây giờ tôi mới được biết lần đầu tiên. Thể xác và hồn phách không đồng nhất… đúng là không thể lý giải được mà!
__________________
Tiệc mừng thọ của Giang lão gia diễn ra vô cùng linh đình náo nhiệt, tôi hiện tại đang là cháu dâu trong nhà nên từ sớm đã đến Giang gia phụ giúp tiếp khách. Khách khứa hôm nay rất đông, mọi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, chỉ có tôi là tương đối nhàn rỗi vì tôi không có khách khứa gì phải tiếp đãi, ngoại trừ thi thoảng theo sau Tam thiếu mời rượu, tôi vẫn là rãnh rỗi hơn cả. Cũng may là có gia đình Nhã Thy và thầy Chương đến, tôi lúc này mới có người nói chuyện tán dóc cùng.
Tam thiếu đi một vòng mời rượu khách khứa rồi mới dừng lại bàn của tôi và Nhã Thy đang ngồi, anh nở nụ cười, nói với thầy Chương và vợ chồng chú Tài:
– Mọi người cứ tự nhiên đi, có cần gì thì gọi người làm, tôi phải tiếp đãi khách khứa giúp ông nội, không ở đây tiếp đãi mọi người được.
Thầy Chương cười vui vẻ nói:
– Có mợ Tam ở đây là được rồi, cậu làm gì cứ làm đi, tôi với lão Tài ăn uống no say mới chịu về, cậu yên tâm.
Tam thiếu cũng cười theo, anh quay sang nói với Nhã Thy:
– Em ăn nhiều một chút, thức ăn hôm nay rất ngon, ăn cho có sức khỏe.
Nhã Thy cười rạng rỡ, gật đầu vâng vâng dạ dạ, gương mặt vốn dĩ thanh tú giờ lại càng xinh đẹp hơn. Tôi ngồi một bên, cứ nghĩ là Tam thiếu quên tôi luôn rồi, đang ủ rũ rầu rĩ thì lại nghe bên tai có giọng ấm áp truyền đến:
– Sao lại rầu rĩ? Từ chiều giờ em đã ăn gì chưa?
Tôi mím môi, khẽ liếc mắt nhìn, giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu:
– Vẫn chưa ạ.
Tam thiếu đặt một tay lên eo tôi, anh dùng lực rất nhẹ, như có như không chạm đến.
– Em ăn cùng mọi người đi, tối nay về nhà muộn lắm, đừng để bụng đói, không tốt đâu.
– Vậy anh đã ăn gì chưa?
– Tôi không đói, lát nữa tôi sẽ ăn.
Tôi gật gật đầu, cố ý nhắc nhở:
– Anh cũng ăn chút gì đó đi, cứ uống rượu không mà không có gì vào bụng cũng không tốt đâu.
– Ừ tôi biết rồi, em ngồi đây với Nhã Thy, lát nữa tôi quay lại.
– Vâng ạ.
Tam thiếu nói chuyện với thầy Chương và mọi người một lát nữa mới rời đi, nhìn phong thái bất phàm của anh ở phía trước, trong lòng tôi vô thức có chút cảm giác yêu mến kỳ lạ. Ái chà, đúng là người đẹp, đến dáng đi cũng cảm thấy đẹp lạ đẹp lùng.
– Tam thiếu… anh ấy đối xử với cô tốt thật đó Tiểu Bình.
Đột nhiên nghe Nhã Thy nói như thế, lại nhìn thấy ánh mắt cô đơn của cô ấy, nhất thời tôi không biết nên trả lời thế nào ngoài nở nụ cười có chút gượng gạo. Mãi lát sau, tôi mới nói được mấy chữ trong ngượng ngùng khách sáo:
– À… tôi thấy anh ấy đối xử với cô cũng rất tốt mà.
Nhã Thy cười yếu ớt, giọng đầy chua xót:
– Anh ấy đối với tôi thế nào, tôi tất nhiên là biết rất rõ… Tam thiếu dịu dàng với cô như vậy, vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy được… tôi ngưỡng mộ cô thật đó.
Đối với những câu nói đầy sự ngưỡng mộ của Nhã Thy, tôi thật sự không thấy tự hào một chút nào hết. Nhã Thy là người sống nội tâm, phải đau lòng và khó chịu đến thế nào thì cô ấy mới nói với tôi những lời như vậy. Con người tôi sống mạnh mẽ lạc quan quen rồi, bây giờ tiếp xúc thân thiết với một cô gái yếu đối mong manh như thế… tôi cơ bản không thể không thấy thương xót. Con gái mà… đâu phải ai cũng rõ ràng và mạnh mẽ được như tôi!
Tiệc gần tàn, gia đình Nhã Thy và thầy Chương cũng về được một lúc, mọi người về rồi, tôi lại thấy nhàm chán không chịu được. Khách khứa cũng về gần hết, bây giờ chỉ còn những người thân quen với Giang gia ở lại. Ngó thấy Tam thiếu đang bận rộn nói chuyện với ai đó, tôi có hơi uể oải nên liền đứng dậy đi tới đi lui một lát cho thoay thỏa. Tôi đi một vòng trước sân, nhịn không được liền nói người làm đem đến cho tôi mượn đôi dép mang trong nhà. Eo ơi, lâu ngày mang lại giày cao gót, mang cả một buổi tối đúng thật là đau chân. Thay vào đôi dép lại thấy dễ chịu thoải mái, tôi định đi vòng xuống vườn nhà sau, ở sân sau có sông, có xích đu rất mát.
Tôi bước về phía trước lại nhìn thấy Nhị thiếu đang bước về phía tôi, Nhị thiếu ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, biểu cảm của anh ấy có chút kỳ lạ, giọng nghe rõ được sự kinh ngạc:
– Tú Uyên?
Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng tôi vẫn cười đáp lời:
– Dạ, là em đây.
Nhị thiếu bước nhanh đến trước mặt tôi, anh ấy nheo mày hỏi:
– Anh vừa thấy em ở vườn nhà sau mà? Em lên đây bằng cách nào nhanh vậy?
– Dạ?
Nhị thiếu nói trong sự hoang mang:
– Không phải sao? Anh còn hỏi em sao lại thay váy… em nói đi mời rượu bị đổ vào váy nên thay… chẳng lẽ không phải?
Tôi thoáng giật mình nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục được lý trí, tôi nhìn Nhị thiếu, gấp gáp hỏi:
– Anh Quốc… anh nhìn thấy em ở đâu?
Nhị thiếu ngờ nghệch trả lời tôi:
– Mới vừa nãy… anh có điện thoại nên đi ra sau vườn… vừa hay anh nhìn thấy em đang đứng nhìn ra sông… anh tưởng là em gặp phải chuyện gì nên đến hỏi chuyện…
– Lâu chưa anh?
Nhị thiếu lắc đầu:
– Vừa nãy thôi mà… này… Tú Uyên… em đi đâu vậy? Tú Uyên?
Mặc kệ Nhị thiếu kêu như thế nào, tôi cứ xác định vườn nhà sau mà chạy đến. Lúc tôi chạy đến nơi, nhìn xung quanh sân không thấy ai, bốn phía sáng trưng nhưng lại không có người. Lại linh cảm sau lưng như có ai đó đang nhìn, tôi liền quay đầu nhìn lại…
“Xoẹt”, một bóng người mặc váy đỏ chạy nhanh qua, tốc độ này giống như đang bay chứ không phải chạy. Thấy người trước mặt như sắp biến mất, tôi không nghĩ gì nhiều liền chạy nhanh theo. Mà người kia như biết tôi đang đuổi theo, thoáng chốc thân ảnh kia dừng lại, xoay đó là xoay người lại nhìn tôi…
Ngay khi tôi còn ngơ ngẩn chưa biết phải làm thế nào thì bóng người kia đã xoay người rồi chạy nhanh về phía trước, sau đó lại biến mất vào hàng rào giáp với nhà kế bên. Tôi loay hoay đứng đó, vừa quan sát tứ phía vừa cảnh giác xung quanh nhưng hoàn toàn không nhìn thấy có bất kỳ ai xuất hiện…
Việc bóng người kia đến rồi đi, tôi cơ bản là không thấy hoảng sợ, chỉ là gương mặt của cô gái khi nãy rất giống với tôi… giống tôi y như đúc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!