Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
– Edit by Link –
Cơ thể này của Tiêu Sắt Sắt mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt là không tốt tí nào, bụng dưới cứ buồn bực rất khó chịu, thỉnh thoảng còn đau nhức một hồi khiến cô làm gì cũng không có sức sống.
Cơm tối vẫn là nhờ nhân viên công tác làm giúp, có lẽ Bạch Cố Kiềm cảm thấy mấy người này ở lại biệt thự quá lâu nên sắc mặt anh hơi thâm trầm, buồn bực trốn vào trong phòng, mãi đến khi Tiêu Sắt Sắt tiễn trợ lý Trương đi rồi mới chịu xuống lầu.
Hai người ngồi trước bàn ăn bắt đầu hưởng dụng bữa tối, bởi vì cơ thể khó chịu nên khẩu vị của Tiêu Sắt Sắt không được tốt cho lắm. Nhưng cũng không biết Bạch Cố Kiềm bị gì mà tốc độ ăn chậm hơn bình thường rất nhiều, đũa cũng không vươn ra gắp thức ăn, mất tập trung nhai cơm.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị của anh à?” Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, vị ngọt ngon giòn giòn tan ra trong miệng, rõ ràng hương vị cũng không tồi. Cô còn đặc biệt bảo dì làm vị dấm đường mà Bạch Cố Kiềm thích ăn nhất nữa.
Bạch Cố Kiềm buồn bực không lên tiếng, có lẽ là vì đã quen với tay nghề của Tiêu Sắt Sắt rồi nên khi ăn đồ ăn người khác làm cũng không đủ thỏa mãn. Chỉ có điều là anh chưa từng kén ăn, lúc nhỏ ra nước ngoài, ẩm thực đột ngột đổi thành bữa cơm Tây, ăn vào làm cho dạ dày khó chịu nôn cả một ngày cũng không hề than khổ tí nào.
Cuộc sống bây giờ đã rất thoải mái, thoải mái đến mức anh cũng bắt đầu già mồm. Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt…
Trong lòng Bạch Cố Kiềm nghĩ vậy, anh đè nén sự không vui, mặt không thay đổi nhét đồ ăn vào miệng. Tiêu Sắt Sắt còn tưởng là khẩu vị anh đã tốt hơn rồi nên cũng yên lòng.
Sau khi cơm nước xong, Tiêu Sắt Sắt thu dọn chén đĩa bỏ vào trong máy rửa bát, đây là lúc gần đi trợ lý Trương phát hiện cơ thể cô khó chịu nên lâm thời bảo người đi mua. Có lẽ là anh ta thấy cô làm việc khá nỗ lực, cũng chăm sóc tốt cho Bạch Cố Kiềm nên đã dần công nhận thân phận của cô, đồng thời cũng quan tâm tới công việc trong biệt thự nhiều hơn.
Đương nhiên Tiêu Sắt Sắt sẽ không từ chối việc đối phương chủ động giúp đỡ, nhìn thấy từng dụng cụ tiên tiến được chuyển vào phòng, nó làm giảm bớt rất nhiều gánh nặng trong cuộc sống hằng ngày của cô, cũng làm cho nơi này ngày càng có cảm giác là nhà.
…
Chờ cô dọn bàn ăn xong thì lại không thấy bóng dáng Bạch Cố Kiềm đâu cả, mấy ngày nay anh luôn xuất quỷ nhập thần nên Tiêu Sắt Sắt cũng quen rồi.
Tiêu Sắt Sắt ôm túi chườm nóng lên lầu, cô hơi buồn ngủ, sắc trời bây giờ vẫn chưa đen như mấy hôm trước nên cô đành phải tỉnh táo tinh thần ngồi trêи thảm lông, thưởng thức hai cái điện thoại.
Từ lúc cô xuyên qua đến nay, điện thoại cũ của nguyên chủ vẫn để đó không dùng tới, đã lâu rồi không khởi động máy nên vừa mở lên đã bị một lượng tin nhắn lớn làm cho chấn động. Điện thoại di động rách không ngừng rung lên trêи thảm lông, sau đó nhảy ra thông báo liên tục ở giao diện màn hình khóa, Tiêu Sắt Sắt không khỏi giật giật miệng, chờ nó rung xong mới mở khóa.
Lần trước đám Tiêu Bân Bân bị coi là ăn trộm nên bị nhân viên bảo vệ đưa tới cục cảnh sát, chuyện sau đó thế nào thì cô vẫn không hỏi tới. Bây giờ nhớ ra thì cô cũng khá tò mò nên mở giao diện wechat ra, quả nhiên trêи màn hình lập tức nhảy ra tin nhắn người nhà họ Tiêu lên án cô.
Lần này người xông pha đi đầu là mẹ của nguyên chủ, lần trước Tiêu Sắt Sắt không có nhẫn tâm quyết tâm kéo bà ta vào danh sách đen. Người phụ nữ mắc bệnh nguy kịch trong miệng Tiêu Bân Bân lại cực kỳ khí phách gửi mấy cái voice chat tới cho cô, mỗi cái đều văng tục chửi thề, ai không biết còn tưởng là hai người họ có mối thù sâu sắc nào đó.
Sau voice chat còn bổ sung thêm hai tấm ảnh, đó là ảnh của Tiêu Bân Bân sau khi bị đánh, trêи mặt gã ta như mở phường nhuộm, vừa xanh vừa tím trông còn đáng sợ hơn ngày đó nhiều.
Tiêu Sắt Sắt chẹp miệng nhanh chóng xóa ảnh đi, cô không thể không thừa nhận ngày đó Bạch Cố Kiềm xuống tay thật sự hơi nặng, nếu hai đá đó mà đá vào bộ vị quan trọng thì có lẽ Tiêu Bân Bân hoàn toàn không còn mạng trở về tố cáo đâu. Cả nhà này đều là những kẻ bỉ ổi đê tiện, chắc chắn trong lòng bọn họ ngầm không cam lòng muốn trả thù lại rồi, sau này có thể không gặp mặt thì không gặp mặt thôi.
Trong lòng cô suy tính như thế, đang chuẩn bị xử lý kéo một chuỗi vào danh sách đen thì chợt liếc mắt nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Tiêu Lỵ Lỵ.
“Đây không phải là chị cả của nguyên chủ à?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc.
Nhà họ Tiêu trọng nam khinh nữ, nguyên chủ không có địa vị gì trong nhà, chỉ có tình cảm tốt với người chị cả đồng bệnh tương liên của cô ấy. Sau này khi chị cả đã thành niên rồi thì đoạn tuyệt với trong nhà, đã nhiều năm rồi hai chị em không gặp nhau, lần này chị ấy gửi tin tới lại là một tấm thiệp mời điện tử.
“Chị cả muốn kết hôn à?”
Lúc cô nhấn vào tấm thiệp mời, đập vào mắt cô là một cô gái giống mình tới ba phần đang mặc váy cưới trắng tinh thánh khiết, chị ấy cười vô cùng hạnh phúc. Cũng không biết là vì thân thể của nguyên chủ vẫn còn tình cảm với người này, hay là vì nguyên do gì khác mà không hiểu sao trong lòng Tiêu Sắt Sắt hơi cảm động.
Ngày tháng kết hôn ở phần lạc khoản trêи tấm thiệp mời là một tháng sau, tiếc là bây giờ cô đang bị hạn chế hoạt động nên không thể thay nguyên chủ đi chứng kiến thời khắc tốt đẹp này được.
Lúc cô đang suy nghĩ xem nên trả lời Tiêu Lỵ Lỵ thế nào mới thỏa đáng thì chợt nghe cửa phòng “két” một tiếng rồi mở ra.
“A Kiềm?”
Tiêu Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn Bạch Cố Kiềm đi tới chỗ cô, dáng người cao lớn đứng ngược sáng tạo thành một cái bóng to.
Anh chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, trêи gương mặt đẹp trai bị nhuộm một tầng ráng chiều ửng đỏ.
“Sao đột nhiên anh lại muốn tới đây vậy? Tìm em có chuyện gì à?” Tiêu Sắt Sắt giơ tay chọt chọt anh.
Ánh mắt Bạch Cố Kiềm rơi trêи mặt cô, thần thái lười biếng, giọng điệu bình thản nhả ra hai chữ: “Nhàm, chán.”
“Khụ…” Tiêu Sắt Sắt bị sặc một cái: “Không ngờ anh còn học được cả từ này nữa hả?”
Trước kia Bạch Cố Kiềm đều chỉ biết nói mấy câu đơn giản như “Anh muốn XXX”, “Em XXX”, so với cách nói đó thì hai chữ “nhàm chán” này càng thành thục hơn nhiều, anh tiến bộ như thế làm cô mừng rỡ không thôi.
“Vậy anh muốn làm gì?”
Tiêu Sắt Sắt vô cùng hứng thú hỏi anh, cô ngồi thẳng người rồi hơi nghiêng về phía Bạch Cố Kiềm, chờ mong anh có thể nhả ra nhiều từ hơn nữa.
Bạch Cố Kiềm hơi híp mắt lại. Anh giơ tay ra ôm vai Tiêu Sắt Sắt như thường ngày, đầu mình đặt trêи bờ vai mềm mại của cô, một bàn tay khác lại đưa tới điện thoại trêи tay cô. Lông mi cong khẽ run lên, trông như anh cảm thấy rất hứng thú với thứ này.
“Anh muốn chơi cái này à?”
Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc mở tay ra, chỉ thấy anh như một đứa bé hiếu kì, ngón tay dài duỗi ra chọt chọt trêи màn hình, màn hình lấp lóe không mở được, vẻ mặt anh vô cùng ngờ vực nghiêng đầu nhìn Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt không nhịn được bật cười: “Cái này phải mở khóa, anh muốn chơi thì để em mở cho anh.”
Cô nói xong đã ấn xuống mấy chữ số trêи màn hình rồi giao điện thoại cho anh.
“…”
Bạch Cố Kiềm cong môi nở nụ cười ấm áp với cô, cầm điện thoại thưởng thức.
Hai người ngồi gần nhau, Tiêu Sắt Sắt nhìn ngón tay thon dài của anh di chuyển tới lui trêи màn hình, cuối cùng dừng trêи một app game. Có lẽ là thấy biểu tượng kia có hình phim hoạt hình rất đáng yêu nên anh dừng lại một chút rồi bấm vào.
Quả nhiên anh vẫn là một đứa trẻ… Tiêu Sắt Sắt bật cười, an tĩnh nhìn anh chơi game.
…
Chưa được bao lâu, cơn buồn ngủ lại ập tới lần nữa, Tiêu Sắt Sắt ngáp một cái, ánh mắt không nhịn được từ từ khép lại, cứ thế mà ngủ trong lòng Bạch Cố Kiềm.
Bạch Cố Kiềm giống như một thợ săn rất kiên nhẫn, vì đạt được mục đích mà không tiếc lãng phí thời gian vật lộn với nhau, chỉ chờ đến khi con mồi buông lơi cảnh giác. Mà Tiêu Sắt Sắt chính là con mồi buông lơi cảnh giác đó.
Nhìn thấy đầu cô từng chút từng chút dựa vào ngực mình, Bạch Cố Kiềm cong môi cười một tiếng, chờ đối phương hoàn toàn ngủ say mới dừng trò chơi nhàm chán trong tay lại, cúi đầu nhìn cô.
Sau khi Tiêu Sắt Sắt ngủ, thần thái của cô cực kỳ thả lỏng, trêи mặt không có chút biểu cảm nào trông như một con búp bê vải an tĩnh. Bạch Cố Kiềm thử dò xét vỗ vỗ mặt cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp làm cho Tiêu Sắt Sắt cực kỳ ỷ lại mà cọ cọ.
“…”
Anh khẽ giật mình, bị xúc cảm mềm mại trơn nhẵn dưới lòng bàn tay làm cho hơi hoảng thần, không nhịn được co ngón tay lại nhéo nhéo mặt cô.
Mặc dù không dùng sức lực gì nhưng vẫn khiến Tiêu Sắt Sắt khó chịu uốn éo, môi đỏ khẽ chép một cái.
Bạch Cố Kiềm hừ khẽ, mấy ngày nay cô gái này nhéo anh như thế không ít lần, vì không đánh rắn động cỏ nên anh đều nhịn, bây giờ nhân cơ hội nhéo lại mới phát hiện ra xúc cảm rất tốt.
“Ha…”
Lá gan như mèo con, cùng lắm chỉ là dựa vào việc anh mất trí nhớ nên mới muốn làm gì thì làm mà thôi. Cũng không biết chờ đến ngày anh lộ bộ mặt thật thì cô sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Chắc chắn đôi mắt sẽ mở to ra, nói không chừng còn sợ run lẩy bẩy nữa.
Tưởng tượng đến bộ dạng lúc đó của Tiêu Sắt Sắt, nơi nào đó trong lòng Bạch Cố Kiềm rục rịch ngóc đầu dậy, anh đột nhiên bắt đầu mong chờ ngày đó tới.
Sau khi xác định cô đã ngủ say, Bạch Cố Kiềm khẽ nâng đầu Tiêu Sắt Sắt lên, động tác cẩn thận lại nhanh chóng đặt cô lên thảm. Anh cầm điện thoại đứng dậy rời đi, đi được hai bước mới chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Tiêu Sắt Sắt. Lúc này cô đã tự động co lại thành một cục, giữa áo ngủ trắng tuyền có thể lờ mờ thấy được một góc của túi chườm nóng.
Bạch Cố Kiềm nhíu mày rồi khom người xuống, cánh tay xuyên qua dưới lưng và dưới đầu gối của Tiêu Sắt Sắt, dễ dàng ôm ngang cô lên. Ôm người lên giường xong rồi lại đắp chăn, một loạt động tác cực kỳ cẩn thận, cũng không hề đánh thức Tiêu Sắt Sắt.
Anh đứng ở mép giường nhìn chằm chằm một hồi, sau khi xác định cô không tỉnh lại mới nhấc chân rời đi.
…
Không biết qua bao lâu, gió đêm thổi vào trong phòng mang theo hơi ẩm của biển, Tiêu Sắt Sắt mơ màng tỉnh lại, đứng dậy đi toilet.
Sau khi nằm lên giường, cô mới bất giác nhớ tới một vấn đề: Rõ ràng chiều này mình ngủ trêи thảm, sao bây giờ lại nằm trêи giường rồi? Vả lại Bạch Cố Kiềm đi đâu rồi?
Tiêu Sắt Sắt lập tức ngồi dậy, liếc thấy hai cái điện thoại đặt trêи tủ đầu giường nhưng cô vẫn không an tâm, leo xuống giường tới phòng Bạch Cố Kiềm. Lần này cô không hề gõ cửa mà vào thẳng, trong phòng ngủ tối om truyền tới tiếng hít thở lúc sâu lúc cạn của anh. Tiêu Sắt Sắt lặng lẽ đi vào, sau khi xác nhận Bạch Cố Kiềm đang ngủ an ổn mới yên tâm về phòng mình ngủ.
Nhưng cô không hề biết, chân trước cô vừa mới ra khỏi phòng, người đàn ông trêи giường đã từ từ mở mắt, đôi con ngươi màu nâu nhạt lóe sáng trong bóng đêm.
Ánh trăng như sương, gió đêm khẽ lướt qua cây cối trong sân nhà dẫn theo một loạt tiếng vù vù. Một bóng đen hành tung bí hiểm xuyên qua vườn hoa sau lưng biệt thự, hóp lưng lại đi qua góc chết của camera như một con mèo, sau đó thân hình mạnh mẽ nhảy lên tường rào. Trong cả quá trình đó không hề phát ra chút âm thanh nào giống như một con mèo đen hành tẩu dưới ánh trăng.
“Mèo đen” khom người xuyên qua xanh hóa, đi vào một nơi bí mật rồi ôm tay dựa vào tường, đôi chân dài chồng lên nhau, trông như thanh thản nhưng thực chất là đang không ngừng quan sát tình huống xung quanh.
“Ông đây đợi cháu hơn nửa tiếng rồi đấy! Vụng trộm với phụ nữ à?” Một bóng đen khác lặng lẽ tới gần, dưới ánh trăng sáng vừa hay có thể nhìn rõ mặt của hắn ta.
Ngũ quan thâm thúy, xương lông mày xuất sắc, nhìn cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi. Trêи gương mặt anh tuấn có vẻ mất kiên nhẫn, từ mái tóc dài chạm vai và đôi mắt màu ngọc bích cũng có thể nhìn ra được hắn ta có gen con lai.
Mà bóng đen dựa vào tường chính là Bạch Cố Kiềm mò mẫm chạy ra ngoài.
Anh lười biếng ôm tay, khóe miệng treo một nụ cười khẩy: “Cậu vụng trộm với phụ nữ chỉ tốn nửa tiếng thôi à?”
“…” Người đàn ông con lai bị câu nói của anh làm cho nghẹn họng, hắn ta lập tức giơ chân đạp qua: “Cái thằng khốn này, sao cháu lại nói chuyện với cậu của mình như thế hả? Đúng là không biết lớn nhỏ.”
Công kϊƈɦ của hắn ta bị Bạch Cố Kiềm dễ dàng né tránh, anh khẽ cười một tiếng, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Đừng nói nhảm nữa, có đem đồ tới không?”
“Hừ, chỉ biết sai vặt người lớn.” Người đàn ông con lai giũ tay, ném một cái túi màu đen cho anh: “Xem chút đi, thứ cháu cần cũng không ít nhỉ.”
Bạch Cố Kiềm nhận túi, cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi mới ngồi xuống mở ra xem.
“Dây thừng tĩnh lực, đao hồ ly, công cụ giải khóa vạn năng, máy nghe trộm, bật lửa,…” Bạch Cố Kiềm lật xem vật nào là người đàn ông kia sẽ nêu tên vật đó, cuối cùng còn cười nhạo một tiếng: “Một hộp thuốc lá… Ha, nhóc con bị đụng thành tên ngốc mà vẫn chưa chịu từ bỏ à?”
Bạch Cố Kiềm làm lơ sự chế giễu của hắn ta, vùi đầu nghiêm túc kiểm tra đồ vật rồi chợt trầm giọng hỏi: “Không đem theo điện thoại hả?”
“Hở…” Người đàn ông sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra, lấy điện thoại trong túi ra ném cho anh: “Đây này, độ mã hóa cao, đặt làm riêng.”
“Được.” Bạch Cố Kiềm rất hài lòng mà gật đầu, sau khi kéo khóa ba lô xong thì đứng dậy muốn đi: “Có việc sẽ liên lạc sau.”
“Này!” Người đàn ông giơ tay cản anh lại: “Cháu còn chưa nói rõ kế hoạch của cháu đâu đấy? Cậu cũng có thể giúp đỡ cháu từ bên ngoài mà.”
“Không có kế hoạch gì cả, tự cháu tùy cơ ứng biến, không cần cậu giúp.” Bạch Cố Kiềm thản nhiên nói.
Người đàn ông không phục chẹp miệng: “Nhóc con vốn như thế, lúc trước thì thôi, bây giờ cháu đơn độc một mình mà cũng không chịu để người khác giúp à?”
“Cháu tự biết mình tí đi, cứ luôn đa nghi không muốn tin tưởng người khác. Ít nhất thì chúng ta vẫn là người thân, không phải sao?” Đôi con ngươi màu xanh của người đàn ông hơi tối xuống: “Muốn báo thù thì cần giúp đỡ, nghe nói họ Bạch sắp xếp một người phụ nữ trông coi cháu à? Cô ta là một tai họa ngầm, cháu có cần cậu lặng lẽ…”
Hắn ta nói được nửa câu, Bạch Cố Kiềm đã nâng mắt lên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, giọng điệu lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi: “Không cần, giữ lại cô gái kia vẫn còn có tác dụng, cảnh cáo cậu không được tự ý quyết định.”
Khí tràng của anh quá lạnh lẽo, con ngươi của người đàn ông cũng không nhịn được mà co lại, lông mày chợt hơi nhướng lên lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
“Cháu yêu cô ta rồi hả?”
“…”
Hắn ta lại nhận được ánh mắt công kϊƈɦ của Bạch Cố Kiềm lần nữa, tự sờ lên cổ lạnh ngắt của mình: “Được rồi, cậu đùa tí thôi, cháu không cần để bụng. Dù sao cậu cũng không có rảnh đến mức đau “bi” mà để ý tới chuyện của cháu, chỉ là…”
Người đàn ông nói tới đây, vẻ mặt vốn bất cần đời cũng trở nên thâm trầm: “Cháu cũng đừng quên nhiệm vụ và lời dặn của ông ngoại cháu. Nghe nói trong lúc cháu xảy ra chuyện, bên nhà họ Bạch đã để Bạch Thơ Ly thử tiếp nhận công ty rồi, thời gian tiếp theo của cháu không còn nhiều nữa đâu.”
Hắn ta nói đến thế thôi, sắc mặt Bạch Cố Kiềm vẫn không hề thay đổi, thân hình của anh chỉ hơi khựng lại một chút rồi mới lạnh giọng trả lời một câu: “Cháu biết rồi.”
Sau đó anh đeo túi lên, đi tới con đường lúc nãy.
Người đàn ông con lai đứng lặng tại chỗ rất lâu, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn cô đơn kia biến mất khỏi tầm mắt, hắn ta mới chậm rãi thu mắt lại nhìn mặt trăng sáng ở phía chân trời.
Hắn ta thở dài trong lòng, trong miệng nỉ non một câu lưu luyến bằng tiếng nước ngoài rồi nhấc chân rời đi.
…
Đêm khuya yên lặng như tờ, trong phòng tắm mờ tối hiện lên khói xanh rải rác phong bế không gian, phủ thành một cung điện Vân Tiêu.
Bạch Cố Kiềm nằm trong bồn tắm khô ráo, đôi mắt hơi khép hờ, một lát sau môi mỏng mới phun ra khói thuốc, đường cằm hiện ra một độ cong sắc bén.
Tình trạng an nhàn làm cho anh suýt chút đã trở nên khác chính mình, chỉ có hương vị nicotin mới có thể đánh thức ɖu͙ƈ vọng ngủ say trong con người anh, ɖu͙ƈ vọng thắng bại…
“Đừng quên nhiệm vụ ông ngoại giao cho cháu…” Giọng nói của người đàn ông quanh quẩn bên tai, Bạch Cố Kiềm khẽ cười lạnh một tiếng.
Sao mà anh quên được?
Thù hận đã khắc sâu vào trong xương cốt, trong mắt ngưng tụ thành ý lạnh, đây mới thật sự là anh.
…
Sáng hôm sau Tiêu Sắt Sắt thức dậy rất sớm, cô làm một bữa sáng phong phú cho Bạch Cố Kiềm, vừa mới bưng ra bàn thì anh đã tự giác xuống lầu.
“A Kiềm, tối hôm qua anh bế em lên giường hả?” Tiêu Sắt Sắt nhìn Bạch Cố Kiềm mặc bộ quần áo ở nhà máu xám, vội vàng hỏi.
Bóng người vụt qua trước mắt, anh chạy tới trước mặt cô, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, trầm thấp “ừ” một tiếng bên tai cô.
“Cảm ơn anh, anh tốt quá.”
Tiêu Sắt Sắt không ngờ anh biết săn sóc như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Anh biểu hiện tốt như vậy, muốn khen thưởng gì đây?”
Trước kia Bạch Cố Kiềm làm việc giúp cô thì luôn phải thưởng cho anh một vài thứ, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng ở góc độ mà cô không nhìn thấy, sắc mặt của Bạch Cố Kiềm tĩnh mịch, giọng điệu ngoài miệng lại rất hiền lành: “Muốn ra ngoài.”
“Cái gì cơ?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc.
“Muốn đi ra ngoài, ra ngoài chơi.” Bạch Cố Kiềm lặp lại lần nữa.
Lúc này anh đã đứng thẳng dậy đối mặt với Tiêu Sắt Sắt, làm cho đối phương nhìn thấy sự nghiêm túc và bướng bỉnh trong mắt anh.
Tiêu Sắt Sắt hơi sửng sốt một chút rồi nở nụ cười: “Được thôi, A Kiềm muốn ra ngoài chơi là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa.”
Cơ thể này của Tiêu Sắt Sắt mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt là không tốt tí nào, bụng dưới cứ buồn bực rất khó chịu, thỉnh thoảng còn đau nhức một hồi khiến cô làm gì cũng không có sức sống.
Cơm tối vẫn là nhờ nhân viên công tác làm giúp, có lẽ Bạch Cố Kiềm cảm thấy mấy người này ở lại biệt thự quá lâu nên sắc mặt anh hơi thâm trầm, buồn bực trốn vào trong phòng, mãi đến khi Tiêu Sắt Sắt tiễn trợ lý Trương đi rồi mới chịu xuống lầu.
Hai người ngồi trước bàn ăn bắt đầu hưởng dụng bữa tối, bởi vì cơ thể khó chịu nên khẩu vị của Tiêu Sắt Sắt không được tốt cho lắm. Nhưng cũng không biết Bạch Cố Kiềm bị gì mà tốc độ ăn chậm hơn bình thường rất nhiều, đũa cũng không vươn ra gắp thức ăn, mất tập trung nhai cơm.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị của anh à?” Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, vị ngọt ngon giòn giòn tan ra trong miệng, rõ ràng hương vị cũng không tồi. Cô còn đặc biệt bảo dì làm vị dấm đường mà Bạch Cố Kiềm thích ăn nhất nữa.
Bạch Cố Kiềm buồn bực không lên tiếng, có lẽ là vì đã quen với tay nghề của Tiêu Sắt Sắt rồi nên khi ăn đồ ăn người khác làm cũng không đủ thỏa mãn. Chỉ có điều là anh chưa từng kén ăn, lúc nhỏ ra nước ngoài, ẩm thực đột ngột đổi thành bữa cơm Tây, ăn vào làm cho dạ dày khó chịu nôn cả một ngày cũng không hề than khổ tí nào.
Cuộc sống bây giờ đã rất thoải mái, thoải mái đến mức anh cũng bắt đầu già mồm. Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt…
Trong lòng Bạch Cố Kiềm nghĩ vậy, anh đè nén sự không vui, mặt không thay đổi nhét đồ ăn vào miệng. Tiêu Sắt Sắt còn tưởng là khẩu vị anh đã tốt hơn rồi nên cũng yên lòng.
Sau khi cơm nước xong, Tiêu Sắt Sắt thu dọn chén đĩa bỏ vào trong máy rửa bát, đây là lúc gần đi trợ lý Trương phát hiện cơ thể cô khó chịu nên lâm thời bảo người đi mua. Có lẽ là anh ta thấy cô làm việc khá nỗ lực, cũng chăm sóc tốt cho Bạch Cố Kiềm nên đã dần công nhận thân phận của cô, đồng thời cũng quan tâm tới công việc trong biệt thự nhiều hơn.
Đương nhiên Tiêu Sắt Sắt sẽ không từ chối việc đối phương chủ động giúp đỡ, nhìn thấy từng dụng cụ tiên tiến được chuyển vào phòng, nó làm giảm bớt rất nhiều gánh nặng trong cuộc sống hằng ngày của cô, cũng làm cho nơi này ngày càng có cảm giác là nhà.
…
Chờ cô dọn bàn ăn xong thì lại không thấy bóng dáng Bạch Cố Kiềm đâu cả, mấy ngày nay anh luôn xuất quỷ nhập thần nên Tiêu Sắt Sắt cũng quen rồi.
Tiêu Sắt Sắt ôm túi chườm nóng lên lầu, cô hơi buồn ngủ, sắc trời bây giờ vẫn chưa đen như mấy hôm trước nên cô đành phải tỉnh táo tinh thần ngồi trêи thảm lông, thưởng thức hai cái điện thoại.
Từ lúc cô xuyên qua đến nay, điện thoại cũ của nguyên chủ vẫn để đó không dùng tới, đã lâu rồi không khởi động máy nên vừa mở lên đã bị một lượng tin nhắn lớn làm cho chấn động. Điện thoại di động rách không ngừng rung lên trêи thảm lông, sau đó nhảy ra thông báo liên tục ở giao diện màn hình khóa, Tiêu Sắt Sắt không khỏi giật giật miệng, chờ nó rung xong mới mở khóa.
Lần trước đám Tiêu Bân Bân bị coi là ăn trộm nên bị nhân viên bảo vệ đưa tới cục cảnh sát, chuyện sau đó thế nào thì cô vẫn không hỏi tới. Bây giờ nhớ ra thì cô cũng khá tò mò nên mở giao diện wechat ra, quả nhiên trêи màn hình lập tức nhảy ra tin nhắn người nhà họ Tiêu lên án cô.
Lần này người xông pha đi đầu là mẹ của nguyên chủ, lần trước Tiêu Sắt Sắt không có nhẫn tâm quyết tâm kéo bà ta vào danh sách đen. Người phụ nữ mắc bệnh nguy kịch trong miệng Tiêu Bân Bân lại cực kỳ khí phách gửi mấy cái voice chat tới cho cô, mỗi cái đều văng tục chửi thề, ai không biết còn tưởng là hai người họ có mối thù sâu sắc nào đó.
Sau voice chat còn bổ sung thêm hai tấm ảnh, đó là ảnh của Tiêu Bân Bân sau khi bị đánh, trêи mặt gã ta như mở phường nhuộm, vừa xanh vừa tím trông còn đáng sợ hơn ngày đó nhiều.
Tiêu Sắt Sắt chẹp miệng nhanh chóng xóa ảnh đi, cô không thể không thừa nhận ngày đó Bạch Cố Kiềm xuống tay thật sự hơi nặng, nếu hai đá đó mà đá vào bộ vị quan trọng thì có lẽ Tiêu Bân Bân hoàn toàn không còn mạng trở về tố cáo đâu. Cả nhà này đều là những kẻ bỉ ổi đê tiện, chắc chắn trong lòng bọn họ ngầm không cam lòng muốn trả thù lại rồi, sau này có thể không gặp mặt thì không gặp mặt thôi.
Trong lòng cô suy tính như thế, đang chuẩn bị xử lý kéo một chuỗi vào danh sách đen thì chợt liếc mắt nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Tiêu Lỵ Lỵ.
“Đây không phải là chị cả của nguyên chủ à?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc.
Nhà họ Tiêu trọng nam khinh nữ, nguyên chủ không có địa vị gì trong nhà, chỉ có tình cảm tốt với người chị cả đồng bệnh tương liên của cô ấy. Sau này khi chị cả đã thành niên rồi thì đoạn tuyệt với trong nhà, đã nhiều năm rồi hai chị em không gặp nhau, lần này chị ấy gửi tin tới lại là một tấm thiệp mời điện tử.
“Chị cả muốn kết hôn à?”
Lúc cô nhấn vào tấm thiệp mời, đập vào mắt cô là một cô gái giống mình tới ba phần đang mặc váy cưới trắng tinh thánh khiết, chị ấy cười vô cùng hạnh phúc. Cũng không biết là vì thân thể của nguyên chủ vẫn còn tình cảm với người này, hay là vì nguyên do gì khác mà không hiểu sao trong lòng Tiêu Sắt Sắt hơi cảm động.
Ngày tháng kết hôn ở phần lạc khoản trêи tấm thiệp mời là một tháng sau, tiếc là bây giờ cô đang bị hạn chế hoạt động nên không thể thay nguyên chủ đi chứng kiến thời khắc tốt đẹp này được.
Lúc cô đang suy nghĩ xem nên trả lời Tiêu Lỵ Lỵ thế nào mới thỏa đáng thì chợt nghe cửa phòng “két” một tiếng rồi mở ra.
“A Kiềm?”
Tiêu Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn Bạch Cố Kiềm đi tới chỗ cô, dáng người cao lớn đứng ngược sáng tạo thành một cái bóng to.
Anh chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, trêи gương mặt đẹp trai bị nhuộm một tầng ráng chiều ửng đỏ.
“Sao đột nhiên anh lại muốn tới đây vậy? Tìm em có chuyện gì à?” Tiêu Sắt Sắt giơ tay chọt chọt anh.
Ánh mắt Bạch Cố Kiềm rơi trêи mặt cô, thần thái lười biếng, giọng điệu bình thản nhả ra hai chữ: “Nhàm, chán.”
“Khụ…” Tiêu Sắt Sắt bị sặc một cái: “Không ngờ anh còn học được cả từ này nữa hả?”
Trước kia Bạch Cố Kiềm đều chỉ biết nói mấy câu đơn giản như “Anh muốn XXX”, “Em XXX”, so với cách nói đó thì hai chữ “nhàm chán” này càng thành thục hơn nhiều, anh tiến bộ như thế làm cô mừng rỡ không thôi.
“Vậy anh muốn làm gì?”
Tiêu Sắt Sắt vô cùng hứng thú hỏi anh, cô ngồi thẳng người rồi hơi nghiêng về phía Bạch Cố Kiềm, chờ mong anh có thể nhả ra nhiều từ hơn nữa.
Bạch Cố Kiềm hơi híp mắt lại. Anh giơ tay ra ôm vai Tiêu Sắt Sắt như thường ngày, đầu mình đặt trêи bờ vai mềm mại của cô, một bàn tay khác lại đưa tới điện thoại trêи tay cô. Lông mi cong khẽ run lên, trông như anh cảm thấy rất hứng thú với thứ này.
“Anh muốn chơi cái này à?”
Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc mở tay ra, chỉ thấy anh như một đứa bé hiếu kì, ngón tay dài duỗi ra chọt chọt trêи màn hình, màn hình lấp lóe không mở được, vẻ mặt anh vô cùng ngờ vực nghiêng đầu nhìn Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt không nhịn được bật cười: “Cái này phải mở khóa, anh muốn chơi thì để em mở cho anh.”
Cô nói xong đã ấn xuống mấy chữ số trêи màn hình rồi giao điện thoại cho anh.
“…”
Bạch Cố Kiềm cong môi nở nụ cười ấm áp với cô, cầm điện thoại thưởng thức.
Hai người ngồi gần nhau, Tiêu Sắt Sắt nhìn ngón tay thon dài của anh di chuyển tới lui trêи màn hình, cuối cùng dừng trêи một app game. Có lẽ là thấy biểu tượng kia có hình phim hoạt hình rất đáng yêu nên anh dừng lại một chút rồi bấm vào.
Quả nhiên anh vẫn là một đứa trẻ… Tiêu Sắt Sắt bật cười, an tĩnh nhìn anh chơi game.
…
Chưa được bao lâu, cơn buồn ngủ lại ập tới lần nữa, Tiêu Sắt Sắt ngáp một cái, ánh mắt không nhịn được từ từ khép lại, cứ thế mà ngủ trong lòng Bạch Cố Kiềm.
Bạch Cố Kiềm giống như một thợ săn rất kiên nhẫn, vì đạt được mục đích mà không tiếc lãng phí thời gian vật lộn với nhau, chỉ chờ đến khi con mồi buông lơi cảnh giác. Mà Tiêu Sắt Sắt chính là con mồi buông lơi cảnh giác đó.
Nhìn thấy đầu cô từng chút từng chút dựa vào ngực mình, Bạch Cố Kiềm cong môi cười một tiếng, chờ đối phương hoàn toàn ngủ say mới dừng trò chơi nhàm chán trong tay lại, cúi đầu nhìn cô.
Sau khi Tiêu Sắt Sắt ngủ, thần thái của cô cực kỳ thả lỏng, trêи mặt không có chút biểu cảm nào trông như một con búp bê vải an tĩnh. Bạch Cố Kiềm thử dò xét vỗ vỗ mặt cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp làm cho Tiêu Sắt Sắt cực kỳ ỷ lại mà cọ cọ.
“…”
Anh khẽ giật mình, bị xúc cảm mềm mại trơn nhẵn dưới lòng bàn tay làm cho hơi hoảng thần, không nhịn được co ngón tay lại nhéo nhéo mặt cô.
Mặc dù không dùng sức lực gì nhưng vẫn khiến Tiêu Sắt Sắt khó chịu uốn éo, môi đỏ khẽ chép một cái.
Bạch Cố Kiềm hừ khẽ, mấy ngày nay cô gái này nhéo anh như thế không ít lần, vì không đánh rắn động cỏ nên anh đều nhịn, bây giờ nhân cơ hội nhéo lại mới phát hiện ra xúc cảm rất tốt.
“Ha…”
Lá gan như mèo con, cùng lắm chỉ là dựa vào việc anh mất trí nhớ nên mới muốn làm gì thì làm mà thôi. Cũng không biết chờ đến ngày anh lộ bộ mặt thật thì cô sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Chắc chắn đôi mắt sẽ mở to ra, nói không chừng còn sợ run lẩy bẩy nữa.
Tưởng tượng đến bộ dạng lúc đó của Tiêu Sắt Sắt, nơi nào đó trong lòng Bạch Cố Kiềm rục rịch ngóc đầu dậy, anh đột nhiên bắt đầu mong chờ ngày đó tới.
Sau khi xác định cô đã ngủ say, Bạch Cố Kiềm khẽ nâng đầu Tiêu Sắt Sắt lên, động tác cẩn thận lại nhanh chóng đặt cô lên thảm. Anh cầm điện thoại đứng dậy rời đi, đi được hai bước mới chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Tiêu Sắt Sắt. Lúc này cô đã tự động co lại thành một cục, giữa áo ngủ trắng tuyền có thể lờ mờ thấy được một góc của túi chườm nóng.
Bạch Cố Kiềm nhíu mày rồi khom người xuống, cánh tay xuyên qua dưới lưng và dưới đầu gối của Tiêu Sắt Sắt, dễ dàng ôm ngang cô lên. Ôm người lên giường xong rồi lại đắp chăn, một loạt động tác cực kỳ cẩn thận, cũng không hề đánh thức Tiêu Sắt Sắt.
Anh đứng ở mép giường nhìn chằm chằm một hồi, sau khi xác định cô không tỉnh lại mới nhấc chân rời đi.
…
Không biết qua bao lâu, gió đêm thổi vào trong phòng mang theo hơi ẩm của biển, Tiêu Sắt Sắt mơ màng tỉnh lại, đứng dậy đi toilet.
Sau khi nằm lên giường, cô mới bất giác nhớ tới một vấn đề: Rõ ràng chiều này mình ngủ trêи thảm, sao bây giờ lại nằm trêи giường rồi? Vả lại Bạch Cố Kiềm đi đâu rồi?
Tiêu Sắt Sắt lập tức ngồi dậy, liếc thấy hai cái điện thoại đặt trêи tủ đầu giường nhưng cô vẫn không an tâm, leo xuống giường tới phòng Bạch Cố Kiềm. Lần này cô không hề gõ cửa mà vào thẳng, trong phòng ngủ tối om truyền tới tiếng hít thở lúc sâu lúc cạn của anh. Tiêu Sắt Sắt lặng lẽ đi vào, sau khi xác nhận Bạch Cố Kiềm đang ngủ an ổn mới yên tâm về phòng mình ngủ.
Nhưng cô không hề biết, chân trước cô vừa mới ra khỏi phòng, người đàn ông trêи giường đã từ từ mở mắt, đôi con ngươi màu nâu nhạt lóe sáng trong bóng đêm.
Ánh trăng như sương, gió đêm khẽ lướt qua cây cối trong sân nhà dẫn theo một loạt tiếng vù vù. Một bóng đen hành tung bí hiểm xuyên qua vườn hoa sau lưng biệt thự, hóp lưng lại đi qua góc chết của camera như một con mèo, sau đó thân hình mạnh mẽ nhảy lên tường rào. Trong cả quá trình đó không hề phát ra chút âm thanh nào giống như một con mèo đen hành tẩu dưới ánh trăng.
“Mèo đen” khom người xuyên qua xanh hóa, đi vào một nơi bí mật rồi ôm tay dựa vào tường, đôi chân dài chồng lên nhau, trông như thanh thản nhưng thực chất là đang không ngừng quan sát tình huống xung quanh.
“Ông đây đợi cháu hơn nửa tiếng rồi đấy! Vụng trộm với phụ nữ à?” Một bóng đen khác lặng lẽ tới gần, dưới ánh trăng sáng vừa hay có thể nhìn rõ mặt của hắn ta.
Ngũ quan thâm thúy, xương lông mày xuất sắc, nhìn cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi. Trêи gương mặt anh tuấn có vẻ mất kiên nhẫn, từ mái tóc dài chạm vai và đôi mắt màu ngọc bích cũng có thể nhìn ra được hắn ta có gen con lai.
Mà bóng đen dựa vào tường chính là Bạch Cố Kiềm mò mẫm chạy ra ngoài.
Anh lười biếng ôm tay, khóe miệng treo một nụ cười khẩy: “Cậu vụng trộm với phụ nữ chỉ tốn nửa tiếng thôi à?”
“…” Người đàn ông con lai bị câu nói của anh làm cho nghẹn họng, hắn ta lập tức giơ chân đạp qua: “Cái thằng khốn này, sao cháu lại nói chuyện với cậu của mình như thế hả? Đúng là không biết lớn nhỏ.”
Công kϊƈɦ của hắn ta bị Bạch Cố Kiềm dễ dàng né tránh, anh khẽ cười một tiếng, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Đừng nói nhảm nữa, có đem đồ tới không?”
“Hừ, chỉ biết sai vặt người lớn.” Người đàn ông con lai giũ tay, ném một cái túi màu đen cho anh: “Xem chút đi, thứ cháu cần cũng không ít nhỉ.”
Bạch Cố Kiềm nhận túi, cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi mới ngồi xuống mở ra xem.
“Dây thừng tĩnh lực, đao hồ ly, công cụ giải khóa vạn năng, máy nghe trộm, bật lửa,…” Bạch Cố Kiềm lật xem vật nào là người đàn ông kia sẽ nêu tên vật đó, cuối cùng còn cười nhạo một tiếng: “Một hộp thuốc lá… Ha, nhóc con bị đụng thành tên ngốc mà vẫn chưa chịu từ bỏ à?”
Bạch Cố Kiềm làm lơ sự chế giễu của hắn ta, vùi đầu nghiêm túc kiểm tra đồ vật rồi chợt trầm giọng hỏi: “Không đem theo điện thoại hả?”
“Hở…” Người đàn ông sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra, lấy điện thoại trong túi ra ném cho anh: “Đây này, độ mã hóa cao, đặt làm riêng.”
“Được.” Bạch Cố Kiềm rất hài lòng mà gật đầu, sau khi kéo khóa ba lô xong thì đứng dậy muốn đi: “Có việc sẽ liên lạc sau.”
“Này!” Người đàn ông giơ tay cản anh lại: “Cháu còn chưa nói rõ kế hoạch của cháu đâu đấy? Cậu cũng có thể giúp đỡ cháu từ bên ngoài mà.”
“Không có kế hoạch gì cả, tự cháu tùy cơ ứng biến, không cần cậu giúp.” Bạch Cố Kiềm thản nhiên nói.
Người đàn ông không phục chẹp miệng: “Nhóc con vốn như thế, lúc trước thì thôi, bây giờ cháu đơn độc một mình mà cũng không chịu để người khác giúp à?”
“Cháu tự biết mình tí đi, cứ luôn đa nghi không muốn tin tưởng người khác. Ít nhất thì chúng ta vẫn là người thân, không phải sao?” Đôi con ngươi màu xanh của người đàn ông hơi tối xuống: “Muốn báo thù thì cần giúp đỡ, nghe nói họ Bạch sắp xếp một người phụ nữ trông coi cháu à? Cô ta là một tai họa ngầm, cháu có cần cậu lặng lẽ…”
Hắn ta nói được nửa câu, Bạch Cố Kiềm đã nâng mắt lên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, giọng điệu lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi: “Không cần, giữ lại cô gái kia vẫn còn có tác dụng, cảnh cáo cậu không được tự ý quyết định.”
Khí tràng của anh quá lạnh lẽo, con ngươi của người đàn ông cũng không nhịn được mà co lại, lông mày chợt hơi nhướng lên lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
“Cháu yêu cô ta rồi hả?”
“…”
Hắn ta lại nhận được ánh mắt công kϊƈɦ của Bạch Cố Kiềm lần nữa, tự sờ lên cổ lạnh ngắt của mình: “Được rồi, cậu đùa tí thôi, cháu không cần để bụng. Dù sao cậu cũng không có rảnh đến mức đau “bi” mà để ý tới chuyện của cháu, chỉ là…”
Người đàn ông nói tới đây, vẻ mặt vốn bất cần đời cũng trở nên thâm trầm: “Cháu cũng đừng quên nhiệm vụ và lời dặn của ông ngoại cháu. Nghe nói trong lúc cháu xảy ra chuyện, bên nhà họ Bạch đã để Bạch Thơ Ly thử tiếp nhận công ty rồi, thời gian tiếp theo của cháu không còn nhiều nữa đâu.”
Hắn ta nói đến thế thôi, sắc mặt Bạch Cố Kiềm vẫn không hề thay đổi, thân hình của anh chỉ hơi khựng lại một chút rồi mới lạnh giọng trả lời một câu: “Cháu biết rồi.”
Sau đó anh đeo túi lên, đi tới con đường lúc nãy.
Người đàn ông con lai đứng lặng tại chỗ rất lâu, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn cô đơn kia biến mất khỏi tầm mắt, hắn ta mới chậm rãi thu mắt lại nhìn mặt trăng sáng ở phía chân trời.
Hắn ta thở dài trong lòng, trong miệng nỉ non một câu lưu luyến bằng tiếng nước ngoài rồi nhấc chân rời đi.
…
Đêm khuya yên lặng như tờ, trong phòng tắm mờ tối hiện lên khói xanh rải rác phong bế không gian, phủ thành một cung điện Vân Tiêu.
Bạch Cố Kiềm nằm trong bồn tắm khô ráo, đôi mắt hơi khép hờ, một lát sau môi mỏng mới phun ra khói thuốc, đường cằm hiện ra một độ cong sắc bén.
Tình trạng an nhàn làm cho anh suýt chút đã trở nên khác chính mình, chỉ có hương vị nicotin mới có thể đánh thức ɖu͙ƈ vọng ngủ say trong con người anh, ɖu͙ƈ vọng thắng bại…
“Đừng quên nhiệm vụ ông ngoại giao cho cháu…” Giọng nói của người đàn ông quanh quẩn bên tai, Bạch Cố Kiềm khẽ cười lạnh một tiếng.
Sao mà anh quên được?
Thù hận đã khắc sâu vào trong xương cốt, trong mắt ngưng tụ thành ý lạnh, đây mới thật sự là anh.
…
Sáng hôm sau Tiêu Sắt Sắt thức dậy rất sớm, cô làm một bữa sáng phong phú cho Bạch Cố Kiềm, vừa mới bưng ra bàn thì anh đã tự giác xuống lầu.
“A Kiềm, tối hôm qua anh bế em lên giường hả?” Tiêu Sắt Sắt nhìn Bạch Cố Kiềm mặc bộ quần áo ở nhà máu xám, vội vàng hỏi.
Bóng người vụt qua trước mắt, anh chạy tới trước mặt cô, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, trầm thấp “ừ” một tiếng bên tai cô.
“Cảm ơn anh, anh tốt quá.”
Tiêu Sắt Sắt không ngờ anh biết săn sóc như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Anh biểu hiện tốt như vậy, muốn khen thưởng gì đây?”
Trước kia Bạch Cố Kiềm làm việc giúp cô thì luôn phải thưởng cho anh một vài thứ, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng ở góc độ mà cô không nhìn thấy, sắc mặt của Bạch Cố Kiềm tĩnh mịch, giọng điệu ngoài miệng lại rất hiền lành: “Muốn ra ngoài.”
“Cái gì cơ?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc.
“Muốn đi ra ngoài, ra ngoài chơi.” Bạch Cố Kiềm lặp lại lần nữa.
Lúc này anh đã đứng thẳng dậy đối mặt với Tiêu Sắt Sắt, làm cho đối phương nhìn thấy sự nghiêm túc và bướng bỉnh trong mắt anh.
Tiêu Sắt Sắt hơi sửng sốt một chút rồi nở nụ cười: “Được thôi, A Kiềm muốn ra ngoài chơi là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa.”