-
Chương 109
Editor: Loveyoumore3112
Beta: hoa hồng
Từ khi bàn bạc cẩn thận với Khương Nhiên về vấn đề giáo dục con cái, xem như Lưu Diệp đã có thể buông xuống tảng đá trong lòng.
Dù rằng xem ra cục cưng nhất định sẽ phải chịu chút khổ cực, nhưng mà mẹ quá nuông chiều sẽ làm con hư, Lưu Diệp cũng biết phương thức giáo dục của Khương Nhiên nhìn qua có vẻ dã man, thực ra vẫn là cực kỳ thực dụng.
Cô chỉ cần chú ý tới tâm lý của thằng nhóc kia nhiều hơn một chút, khỏe mạnh là tốt rồi.
Trái lại theo thời gian trôi qua, bụng của cô càng ngày càng lớn hơn, nháy mắt đã thấy ngày sinh đã sắp đến gần.
So với lần đầu tiên, lần sinh này thật sự là đơn giản dễ dàng hơn, Lưu Diệp sớm đã có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa kể cả là bà đỡ hay là nhân viên chuyên môn liên quan, cũng nhiều hơn so với trước đây, kinh nghiệm phong phú hơn.
Cho nên khi đến ngày sinh, Lưu Diệp không phải chịu quá nhiều dày vò khổ cực, rất nhanh đã thuận lợi sinh ra một bé gái.
Chỉ là so với Khương An, cô bé vừa mới ra đời này, nhìn qua lại không xinh xắn bằng Khương An lúc trước, dù là làn da hay là lông tóc, cảm giác tổng thể đều giống như một chú mèo nhỏ vậy, ngay cả tiếng khóc cũng không lớn như Khương An, chỉ oa oa hai tiếng, sau đó liền mở mắt thật to, bộ dáng giống như bị dọa...
Lúc ngáp, cái miệng nhỏ nhắn cũng phồng lên, giống như đang tủi thân vậy...
Hơn nữa cô bé nhìn qua nhăn nheo, dường như còn hơi đen.
Có điều cho dù bề ngoài cục cưng như thế nào, đối với Khương Gia Quân mà nói, ý nghĩa mà cô bé nhỏ nhắn này đại diện cũng đều không tầm thường, đây là vị công chúa nhỏ đầu tiên hàng thật giá thật đó.
Hơn nữa phần lớn người trong Khương Gia Quân chỉ mới vừa bàn chuyện kết hôn, vẫn chưa đến lúc chính thức có em bé, công chúa nhỏ ra đời, giống như mềm mại hóa cái thế giới chỉ toàn đàn ông này trong nháy mắt.
Mà đối với Khương Đại Ma Vương, đứa nhỏ này sinh ra cũng có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt với đứa con đầu tiên, cô bé đáng yêu này không phải là người thừa kế mà anh phải khổ tâm bồi dưỡng nữa, mà là một cô gái nhỏ cần được che chở yêu thương.
Chỉ là nhìn toàn quân từ trên xuống dưới đều cưng chiều bé cưng như vậy, tưởng như đều đã coi nó như là báu vật trên tay, nhưng lại có thái độ khác hẳn với con trai của mình.
Lẽ ra Lưu Diệp nên cảm thấy mỹ mãn, nhưng nghĩ tới điều gì đó, vốn dĩ Lưu Diệp vẫn đang cười, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, cô lại nói với Khương Nhiên: “Khương Nhiên! Vì sao con trai thì được làm người thừa kế, còn con gái chúng ta thì không thể sao?”
Cô đã phải chịu đựng khổ cực của việc trọng nam khinh nữ, cực kỳ mẫn cảm với chuyện này, dù nhìn thấy con gái được cưng chiều, nhưng cũng chỉ dừng lại ở cưng chiều thôi, nó không thể trở thành người thừa kế được, nghĩa như thế nào Lưu Diệp cũng cảm giác chuyện này vô cùng khó chịu!
Con gái cũng đâu phải là con rối hay bình hoa!
Nhưng Khương Nhiên lại gọn gàng dứt khoát nói ra một vấn đề vô cùng đúng với thực tế: “Em muốn con gái em học những kỹ năng sinh tồn, cả kỹ xảo giết người nữa sao?”
Lưu Diệp ngập ngừng, cô đâu nỡ chứ, nhịn không được nói thầm: “Đương nhiên em không muốn... Nhưng mà... Dựa vào giới tính để phân chia tương lai của con cái...”
Thực ra cô cũng không muốn tiểu Khương An phải học những thứ kia, nhưng không còn cách nào khác, đã nằm trong sự xếp đặt cẩn thận của người cha ác ma, không học tốt sẽ không an toàn, nhưng mà...
“Ngộ nhỡ con gái chúng ta mơ ước muốn làm quân nhân, lỡ như nó cũng có dã tâm như vậy, anh không được gạt bỏ đi lý tưởng của nó vì nó là con gái đâu đấy?” Hiện giờ cho dù Lưu Diệp có ý kiến gì, cũng đều có thể chia sẻ bàn bạc với Khương Nhiên.
Khương Nhiên bình tĩnh nhìn cô, bộ dáng này hẳn là đang suy nghĩ, sau một lúc lâu, anh mới gật đầu đáp lại: “Anh đồng ý với em, sau này khi bọn nhỏ lớn lên, bọn nó có thể tự do lựa chọn con đường của riêng mình.”
Lưu Diệp còn tưởng rằng anh sẽ từ chối hoặc tranh cãi với cô, cô không nghĩ tới Khương Nhiên lại bất ngờ đồng ý chuyện này.
Cô bỗng chốc bật cười, chơi đùa với cánh tay của anh nhìn đứa nhỏ nằm trong giường cho trẻ sơ sinh kia.
Anh trai nhỏ Khương An đã biết đi, dù vẫn còn đang tiếp nhận kiểu giáo dục được quân sự hóa, nhưng đại khái là những lễ nghi cơ bản Lưu Diệp đã dạy dỗ đã bắt đầu có hiệu quả.
Cho nên lúc anh trai đến gần em gái nhỏ, cũng không biểu hiện giống như cậu bé người rừng, trái lại là ló đầu ra nhìn, bộ dạng muốn nhìn lại không dám nhìn, cực kỳ giống bộ dạng của Khương Nhiên, khi anh nhìn thấy con của bọn họ lần đầu tiên cũng như vậy, vừa vui sướng lại có chút lúng túng không biết phải làm sao.
Lưu Diệp cũng tiến lại gần, một tay bế con gái nhỏ, một tay ôm cục cưng lớn của mình.
Bé gái được cô ôm ấp trong lòng uốn éo cơ thể, sau đó liền mở mắt, đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp, điểm khác biệt với Khương An chính là, dù vẻ ngoài của bé con trong lòng Lưu Diệp không khiến người ta kinh ngạc yêu mến giống như anh trai, nhưng mà đôi mắt kia, lúc Lưu Diệp nhìn thấy, lại phát hiện ra đôi mắt của bé con này rất giống của Khương Nhiên.
Không phải giống nhau về bề ngoài, mà là cảm giác thần thái giống nhau, bộ dáng nhàn nhạt này, mặc dù khi bé con kia bĩu môi, vẫn cảm giác có phần đáng yêu, nhưng mà bộ dạng kia thật là có chút cảm giác như một bản sao nhỏ của Khương Nhiên.
Sau đó ngay lúc Lưu Diệp đang cẩn thận quan sát con gái, trái lại anh trai Khương An dường như nhìn thấy gì đó, cậu đi lại gần, dùng ngón tay nhỏ mập mạp, chạm vào khuôn mặt em gái, sau đó tiểu Khương An tính tình cởi mở nhanh chóng nở nụ cười khanh khách...
Từ sau khi sinh con gái, Lưu Diệp trở nên bận rộn hơn so với trước đây, cô nhận được rất nhiều quà tặng chúc mừng.
Không chỉ người trong Khương Gia Quân mê mẩn con gái nhỏ của cô, mà ngay cả những cô gái chuẩn bị kết hôn kia, cũng đều ồn ào muốn đến xem cục cưng đáng yêu này.
Lưu Diệp không thể không sắp xếp thời gian đặc biệt trông coi con gái lần nữa, các dì kỳ quái này, mức độ yêu thích của bọn họ lần này cũng quá mức rồi, ăn mặc trưng diện cho bé con như một công chúa nhỏ hồng hào, chẳng kể là chiếc váy xinh đẹp hay là các loại đồ trang sức, còn có một người dì kỳ quái cho con bé đội tóc giả xinh xắn...
Sau đó chính là tên Hà Hứa Hữu Tiền giảo hoạt kia, dù Lưu Diệp không thích anh ta, nhưng cũng không thể nói là quá chán ghét anh ta, Hà Hứa Hữu Tiền này, thật sự là rất biết cách cư xử, vừa biết cô sinh con gái, lập tức cử người đến tặng cô những món quà tinh xảo, còn tặng thêm đủ loại lời chúc mừng êm tai.
Giữa đủ loại quà mừng, Lưu Diệp cũng nhận được một vài quà tặng đến từ người đời sau của Tiểu Điền Thất.
Có lẽ những người đó cũng đã nhận ra những việc họ làm hơi quá đáng, mượn cơ hội lần này, coi như là bồi thường, mang tới đủ loại đủ kiểu quà mừng.
Vốn Lưu Diệp không chán ghét những người đó, hơn nữa lại có Tiểu Điền Thất, cô cũng bày tỏ lòng biết ơn đối với từng người một, thậm chí còn tặng quà cho họ.
Trong lúc bị quà mừng bao quanh, trong nháy mắt Lưu Diệp mở ra một món quà trong số đó, làm cho hô hấp của Lưu Diệp ngừng lại.
Món quà kia khiến trước mắt cô sáng ngời, cũng không phải do nó rất quý báu, mà là vì đó là một chuỗi vòng cổ được làm hoàn toàn bằng tay.
Giá trị của chiếc vòng cổ kia cũng không phải rất lớn, nhìn đến ánh sáng bên ngoài vòng cổ, cũng không phải là đẹp nhất, nhưng chờ sau khi cô lấy chuỗi vòng tay mà cô đã cất kỹ ra, cô liền nhanh chóng nhận ra chuỗi dây chuyền này và vòng tay của cô rõ ràng là đều được làm ra từ cùng một người.
Đây là món quà mà Dã Thú tặng cô, dù có một khoảng thời gian cô rất ghét Dã Thú, có điều dường như cô vẫn là một đứa trẻ, cất chuỗi dây chuyền kia vào, cô không có cách nào có thể thực sự ghét Dã Thú được.
Theo lời của người đời sau của Tiểu Điền Thất, cô đã biết việc trước đây Dã Thú liên tục ngủ đông tỉnh lại, thực ra đều là vì tìm kiếm cô, muốn làm lại từ đầu với cô...
Một Dã Thú như vậy, cô không thể nào ghét được, kể từ sau khi rời xa lần trước, Lưu Diệp cũng không biết hiện giờ Dã Thú thế nào, một thời gian trước cô còn từng lén lút hỏi Hà Hứa Hữu Tiền, chỉ là Hà Hứa Hữu Tiền cũng không chịu nói cho cô chút thông tin nào.
Bây giờ nhìn thấy chuỗi dây chuyền này, bỗng chốc Lưu Diệp cảm thấy nhẹ nhõm, như vậy xem ra chắc chắn Dã Thú đang sống tốt ở một góc sáng sủa nào đó trong thế giới này.
Thứ cần giữa bọn họ chỉ là thời gian, chờ Dã Thú lại tìm được người con gái anh ấy yêu mến lần nữa, khi đó có thể bọn họ sẽ gặp lại, không khéo còn có thể trở thành người một nhà vô cùng thân thiết... Lưu Diệp hy vọng như vậy, cầm những món quà mà Dã Thú tặng cho cô, đều cẩn thận đặt ở trong ngăn kéo dưới cùng, cô cẩn thận khép ngăn kéo lại, nói với chính mình, mọi thứ đều sẽ tốt hơn thôi.
Theo ảnh hưởng của thế giới này, Khương Gia Quân cũng dần dần thay đổi, thế giới hoàn toàn là đàn ông trước đây, từ sau khi tỉnh lại lần nữa, dần dần cũng bị thế giới này đồng hóa, dù hiện tại Khương Gia Quân vẫn còn chưa thu nhận quân nhân là phụ nữ bên ngoài, có điều Lưu Diệp nghe nói đã có ngành dân sự, đã đề xuất muốn nhận một vài phụ nữ ưu tú tiến vào quân doanh rồi...
Hơn nữa tình trạng hôn nhân của quân đội cũng thay đổi, càng ngày càng có nhiều người lựa chọn kết hôn, bao gồm cả đám Sở Linh của Kỵ Sĩ Đoàn, đám binh lính càn quấy nhìn như mấy tên cà lơ phất phơ như bọn họ, lại là những người cân nhắc đến chuyện kết hôn sớm nhất, nhìn bộ dáng bị hạnh phúc xông đến làm choáng váng đầu óc của bọn họ, Lưu Diệp cũng cảm thấy buồn cười.
Một Quan Chỉ nhìn chín chắn trầm ổn như vậy nhưng lại khiến người ta bất ngờ, một người cẩn thận đáng tin như thế, không rõ là vì quá kén chọn hay thế nào, mãi vẫn chưa chính thức ổn định, có điều nghe nói hồng nhan tri kỷ bên ngoài của anh ấy trái lại rất nhiều, thậm chí bởi vì gương mặt mà anh ấy lựa chọn rất ít, khiến cho những phụ nữ ngoài kia, bởi vì ghen tuông đấu đá mà ra tay tàn độc, cuối cùng khiến Quan Chỉ rơi vào thế khó xử, tình cảnh kia, Lưu Diệp nghe bọn Sở Linh miêu tả phun cả nước bọt, quả thực là cẩu huyết khoa trương không khác gì phim điện ảnh phim truyền hình.
Cùng lúc đó Khương Nhiên phải chỉnh đốn quy củ quân đội liên tục, dù là kết hôn hay là ra ngoài, thậm chí còn phải tham khảo một số tình hình của quân Chính Phủ, vì thế Khương Nhiên còn cố ý tìm cơ hội quan sát quân doanh mới xây của quân Chính Phủ.
Lưu Diệp cũng không giúp được gì cho anh, so với công việc của Khương Nhiên, Lưu Diệp cảm thấy mình cũng bị thế giới này ảnh hưởng, bởi vì phụ nữ bên cạnh cô càng ngày càng nhiều, trước kia đều là bộ môn giáo dục đàn ông, lúc này lại phải tiếp nhận một lượng lớn bảo mẫu phụ nữ chuyên nghiệp.
So với yêu cầu trước đây của Khương Nhiên về cái gọi là quân sự hóa giáo dục, Lưu Diệp tự có phương thức giáo dục dài dòng.
Dù sao bọn họ cũng là điển hình của nghiêm phụ từ mẫu.
Lúc tiểu Khương An được đưa đi huấn luyện, Lưu Diệp sẽ len lén đưa cho nó một vài bộ quần áo, chút bánh ngọt này nọ.
Còn lúc Khương An trở về, Lưu Diệp biết nó được dạy đi săn bằng tay không, nhưng mà không sao, đi săn và kết bạn với động vật nhỏ cũng không mâu thuẫn nhau đâu, Lưu Diệp liền vụng trộm nuôi một chú mèo nhỏ chó nhỏ cho cậu, trong lúc để con trẻ rèn luyện năng lực, cũng cần phải có tình yêu.
Thật ra Khương Nhiên vẫn luôn biết những việc lén lút này của cô, nhưng xét theo thỏa thuận của hai người, từ đầu đến cuối Khương Nhiên đều mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như chưa từng thấy chuyện gì.
Lưu Diệp dùng tâm tư của người làm mẹ mà hành động, mỗi ngày của cô đều bận rộn, ngoài bận bịu với chuyện con cái ra, cô còn muốn làm thật nhiều những chuyện có ý nghĩa, như là giám sát những quỹ từ thiện cô và dã thú gây dựng nên, hơn nữa cô còn muốn cố gắng tiếp tục học một vài quyển sách dạy nấu ăn, còn muốn đi du lịch khắp nơi... Nếu có thể được, ra ngoài nhìn ngắm thế giới cùng với Khương Nhiên... Sống cuộc sống hạnh phúc bên nhau...
Beta: hoa hồng
Từ khi bàn bạc cẩn thận với Khương Nhiên về vấn đề giáo dục con cái, xem như Lưu Diệp đã có thể buông xuống tảng đá trong lòng.
Dù rằng xem ra cục cưng nhất định sẽ phải chịu chút khổ cực, nhưng mà mẹ quá nuông chiều sẽ làm con hư, Lưu Diệp cũng biết phương thức giáo dục của Khương Nhiên nhìn qua có vẻ dã man, thực ra vẫn là cực kỳ thực dụng.
Cô chỉ cần chú ý tới tâm lý của thằng nhóc kia nhiều hơn một chút, khỏe mạnh là tốt rồi.
Trái lại theo thời gian trôi qua, bụng của cô càng ngày càng lớn hơn, nháy mắt đã thấy ngày sinh đã sắp đến gần.
So với lần đầu tiên, lần sinh này thật sự là đơn giản dễ dàng hơn, Lưu Diệp sớm đã có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa kể cả là bà đỡ hay là nhân viên chuyên môn liên quan, cũng nhiều hơn so với trước đây, kinh nghiệm phong phú hơn.
Cho nên khi đến ngày sinh, Lưu Diệp không phải chịu quá nhiều dày vò khổ cực, rất nhanh đã thuận lợi sinh ra một bé gái.
Chỉ là so với Khương An, cô bé vừa mới ra đời này, nhìn qua lại không xinh xắn bằng Khương An lúc trước, dù là làn da hay là lông tóc, cảm giác tổng thể đều giống như một chú mèo nhỏ vậy, ngay cả tiếng khóc cũng không lớn như Khương An, chỉ oa oa hai tiếng, sau đó liền mở mắt thật to, bộ dáng giống như bị dọa...
Lúc ngáp, cái miệng nhỏ nhắn cũng phồng lên, giống như đang tủi thân vậy...
Hơn nữa cô bé nhìn qua nhăn nheo, dường như còn hơi đen.
Có điều cho dù bề ngoài cục cưng như thế nào, đối với Khương Gia Quân mà nói, ý nghĩa mà cô bé nhỏ nhắn này đại diện cũng đều không tầm thường, đây là vị công chúa nhỏ đầu tiên hàng thật giá thật đó.
Hơn nữa phần lớn người trong Khương Gia Quân chỉ mới vừa bàn chuyện kết hôn, vẫn chưa đến lúc chính thức có em bé, công chúa nhỏ ra đời, giống như mềm mại hóa cái thế giới chỉ toàn đàn ông này trong nháy mắt.
Mà đối với Khương Đại Ma Vương, đứa nhỏ này sinh ra cũng có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt với đứa con đầu tiên, cô bé đáng yêu này không phải là người thừa kế mà anh phải khổ tâm bồi dưỡng nữa, mà là một cô gái nhỏ cần được che chở yêu thương.
Chỉ là nhìn toàn quân từ trên xuống dưới đều cưng chiều bé cưng như vậy, tưởng như đều đã coi nó như là báu vật trên tay, nhưng lại có thái độ khác hẳn với con trai của mình.
Lẽ ra Lưu Diệp nên cảm thấy mỹ mãn, nhưng nghĩ tới điều gì đó, vốn dĩ Lưu Diệp vẫn đang cười, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, cô lại nói với Khương Nhiên: “Khương Nhiên! Vì sao con trai thì được làm người thừa kế, còn con gái chúng ta thì không thể sao?”
Cô đã phải chịu đựng khổ cực của việc trọng nam khinh nữ, cực kỳ mẫn cảm với chuyện này, dù nhìn thấy con gái được cưng chiều, nhưng cũng chỉ dừng lại ở cưng chiều thôi, nó không thể trở thành người thừa kế được, nghĩa như thế nào Lưu Diệp cũng cảm giác chuyện này vô cùng khó chịu!
Con gái cũng đâu phải là con rối hay bình hoa!
Nhưng Khương Nhiên lại gọn gàng dứt khoát nói ra một vấn đề vô cùng đúng với thực tế: “Em muốn con gái em học những kỹ năng sinh tồn, cả kỹ xảo giết người nữa sao?”
Lưu Diệp ngập ngừng, cô đâu nỡ chứ, nhịn không được nói thầm: “Đương nhiên em không muốn... Nhưng mà... Dựa vào giới tính để phân chia tương lai của con cái...”
Thực ra cô cũng không muốn tiểu Khương An phải học những thứ kia, nhưng không còn cách nào khác, đã nằm trong sự xếp đặt cẩn thận của người cha ác ma, không học tốt sẽ không an toàn, nhưng mà...
“Ngộ nhỡ con gái chúng ta mơ ước muốn làm quân nhân, lỡ như nó cũng có dã tâm như vậy, anh không được gạt bỏ đi lý tưởng của nó vì nó là con gái đâu đấy?” Hiện giờ cho dù Lưu Diệp có ý kiến gì, cũng đều có thể chia sẻ bàn bạc với Khương Nhiên.
Khương Nhiên bình tĩnh nhìn cô, bộ dáng này hẳn là đang suy nghĩ, sau một lúc lâu, anh mới gật đầu đáp lại: “Anh đồng ý với em, sau này khi bọn nhỏ lớn lên, bọn nó có thể tự do lựa chọn con đường của riêng mình.”
Lưu Diệp còn tưởng rằng anh sẽ từ chối hoặc tranh cãi với cô, cô không nghĩ tới Khương Nhiên lại bất ngờ đồng ý chuyện này.
Cô bỗng chốc bật cười, chơi đùa với cánh tay của anh nhìn đứa nhỏ nằm trong giường cho trẻ sơ sinh kia.
Anh trai nhỏ Khương An đã biết đi, dù vẫn còn đang tiếp nhận kiểu giáo dục được quân sự hóa, nhưng đại khái là những lễ nghi cơ bản Lưu Diệp đã dạy dỗ đã bắt đầu có hiệu quả.
Cho nên lúc anh trai đến gần em gái nhỏ, cũng không biểu hiện giống như cậu bé người rừng, trái lại là ló đầu ra nhìn, bộ dạng muốn nhìn lại không dám nhìn, cực kỳ giống bộ dạng của Khương Nhiên, khi anh nhìn thấy con của bọn họ lần đầu tiên cũng như vậy, vừa vui sướng lại có chút lúng túng không biết phải làm sao.
Lưu Diệp cũng tiến lại gần, một tay bế con gái nhỏ, một tay ôm cục cưng lớn của mình.
Bé gái được cô ôm ấp trong lòng uốn éo cơ thể, sau đó liền mở mắt, đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp, điểm khác biệt với Khương An chính là, dù vẻ ngoài của bé con trong lòng Lưu Diệp không khiến người ta kinh ngạc yêu mến giống như anh trai, nhưng mà đôi mắt kia, lúc Lưu Diệp nhìn thấy, lại phát hiện ra đôi mắt của bé con này rất giống của Khương Nhiên.
Không phải giống nhau về bề ngoài, mà là cảm giác thần thái giống nhau, bộ dáng nhàn nhạt này, mặc dù khi bé con kia bĩu môi, vẫn cảm giác có phần đáng yêu, nhưng mà bộ dạng kia thật là có chút cảm giác như một bản sao nhỏ của Khương Nhiên.
Sau đó ngay lúc Lưu Diệp đang cẩn thận quan sát con gái, trái lại anh trai Khương An dường như nhìn thấy gì đó, cậu đi lại gần, dùng ngón tay nhỏ mập mạp, chạm vào khuôn mặt em gái, sau đó tiểu Khương An tính tình cởi mở nhanh chóng nở nụ cười khanh khách...
Từ sau khi sinh con gái, Lưu Diệp trở nên bận rộn hơn so với trước đây, cô nhận được rất nhiều quà tặng chúc mừng.
Không chỉ người trong Khương Gia Quân mê mẩn con gái nhỏ của cô, mà ngay cả những cô gái chuẩn bị kết hôn kia, cũng đều ồn ào muốn đến xem cục cưng đáng yêu này.
Lưu Diệp không thể không sắp xếp thời gian đặc biệt trông coi con gái lần nữa, các dì kỳ quái này, mức độ yêu thích của bọn họ lần này cũng quá mức rồi, ăn mặc trưng diện cho bé con như một công chúa nhỏ hồng hào, chẳng kể là chiếc váy xinh đẹp hay là các loại đồ trang sức, còn có một người dì kỳ quái cho con bé đội tóc giả xinh xắn...
Sau đó chính là tên Hà Hứa Hữu Tiền giảo hoạt kia, dù Lưu Diệp không thích anh ta, nhưng cũng không thể nói là quá chán ghét anh ta, Hà Hứa Hữu Tiền này, thật sự là rất biết cách cư xử, vừa biết cô sinh con gái, lập tức cử người đến tặng cô những món quà tinh xảo, còn tặng thêm đủ loại lời chúc mừng êm tai.
Giữa đủ loại quà mừng, Lưu Diệp cũng nhận được một vài quà tặng đến từ người đời sau của Tiểu Điền Thất.
Có lẽ những người đó cũng đã nhận ra những việc họ làm hơi quá đáng, mượn cơ hội lần này, coi như là bồi thường, mang tới đủ loại đủ kiểu quà mừng.
Vốn Lưu Diệp không chán ghét những người đó, hơn nữa lại có Tiểu Điền Thất, cô cũng bày tỏ lòng biết ơn đối với từng người một, thậm chí còn tặng quà cho họ.
Trong lúc bị quà mừng bao quanh, trong nháy mắt Lưu Diệp mở ra một món quà trong số đó, làm cho hô hấp của Lưu Diệp ngừng lại.
Món quà kia khiến trước mắt cô sáng ngời, cũng không phải do nó rất quý báu, mà là vì đó là một chuỗi vòng cổ được làm hoàn toàn bằng tay.
Giá trị của chiếc vòng cổ kia cũng không phải rất lớn, nhìn đến ánh sáng bên ngoài vòng cổ, cũng không phải là đẹp nhất, nhưng chờ sau khi cô lấy chuỗi vòng tay mà cô đã cất kỹ ra, cô liền nhanh chóng nhận ra chuỗi dây chuyền này và vòng tay của cô rõ ràng là đều được làm ra từ cùng một người.
Đây là món quà mà Dã Thú tặng cô, dù có một khoảng thời gian cô rất ghét Dã Thú, có điều dường như cô vẫn là một đứa trẻ, cất chuỗi dây chuyền kia vào, cô không có cách nào có thể thực sự ghét Dã Thú được.
Theo lời của người đời sau của Tiểu Điền Thất, cô đã biết việc trước đây Dã Thú liên tục ngủ đông tỉnh lại, thực ra đều là vì tìm kiếm cô, muốn làm lại từ đầu với cô...
Một Dã Thú như vậy, cô không thể nào ghét được, kể từ sau khi rời xa lần trước, Lưu Diệp cũng không biết hiện giờ Dã Thú thế nào, một thời gian trước cô còn từng lén lút hỏi Hà Hứa Hữu Tiền, chỉ là Hà Hứa Hữu Tiền cũng không chịu nói cho cô chút thông tin nào.
Bây giờ nhìn thấy chuỗi dây chuyền này, bỗng chốc Lưu Diệp cảm thấy nhẹ nhõm, như vậy xem ra chắc chắn Dã Thú đang sống tốt ở một góc sáng sủa nào đó trong thế giới này.
Thứ cần giữa bọn họ chỉ là thời gian, chờ Dã Thú lại tìm được người con gái anh ấy yêu mến lần nữa, khi đó có thể bọn họ sẽ gặp lại, không khéo còn có thể trở thành người một nhà vô cùng thân thiết... Lưu Diệp hy vọng như vậy, cầm những món quà mà Dã Thú tặng cho cô, đều cẩn thận đặt ở trong ngăn kéo dưới cùng, cô cẩn thận khép ngăn kéo lại, nói với chính mình, mọi thứ đều sẽ tốt hơn thôi.
Theo ảnh hưởng của thế giới này, Khương Gia Quân cũng dần dần thay đổi, thế giới hoàn toàn là đàn ông trước đây, từ sau khi tỉnh lại lần nữa, dần dần cũng bị thế giới này đồng hóa, dù hiện tại Khương Gia Quân vẫn còn chưa thu nhận quân nhân là phụ nữ bên ngoài, có điều Lưu Diệp nghe nói đã có ngành dân sự, đã đề xuất muốn nhận một vài phụ nữ ưu tú tiến vào quân doanh rồi...
Hơn nữa tình trạng hôn nhân của quân đội cũng thay đổi, càng ngày càng có nhiều người lựa chọn kết hôn, bao gồm cả đám Sở Linh của Kỵ Sĩ Đoàn, đám binh lính càn quấy nhìn như mấy tên cà lơ phất phơ như bọn họ, lại là những người cân nhắc đến chuyện kết hôn sớm nhất, nhìn bộ dáng bị hạnh phúc xông đến làm choáng váng đầu óc của bọn họ, Lưu Diệp cũng cảm thấy buồn cười.
Một Quan Chỉ nhìn chín chắn trầm ổn như vậy nhưng lại khiến người ta bất ngờ, một người cẩn thận đáng tin như thế, không rõ là vì quá kén chọn hay thế nào, mãi vẫn chưa chính thức ổn định, có điều nghe nói hồng nhan tri kỷ bên ngoài của anh ấy trái lại rất nhiều, thậm chí bởi vì gương mặt mà anh ấy lựa chọn rất ít, khiến cho những phụ nữ ngoài kia, bởi vì ghen tuông đấu đá mà ra tay tàn độc, cuối cùng khiến Quan Chỉ rơi vào thế khó xử, tình cảnh kia, Lưu Diệp nghe bọn Sở Linh miêu tả phun cả nước bọt, quả thực là cẩu huyết khoa trương không khác gì phim điện ảnh phim truyền hình.
Cùng lúc đó Khương Nhiên phải chỉnh đốn quy củ quân đội liên tục, dù là kết hôn hay là ra ngoài, thậm chí còn phải tham khảo một số tình hình của quân Chính Phủ, vì thế Khương Nhiên còn cố ý tìm cơ hội quan sát quân doanh mới xây của quân Chính Phủ.
Lưu Diệp cũng không giúp được gì cho anh, so với công việc của Khương Nhiên, Lưu Diệp cảm thấy mình cũng bị thế giới này ảnh hưởng, bởi vì phụ nữ bên cạnh cô càng ngày càng nhiều, trước kia đều là bộ môn giáo dục đàn ông, lúc này lại phải tiếp nhận một lượng lớn bảo mẫu phụ nữ chuyên nghiệp.
So với yêu cầu trước đây của Khương Nhiên về cái gọi là quân sự hóa giáo dục, Lưu Diệp tự có phương thức giáo dục dài dòng.
Dù sao bọn họ cũng là điển hình của nghiêm phụ từ mẫu.
Lúc tiểu Khương An được đưa đi huấn luyện, Lưu Diệp sẽ len lén đưa cho nó một vài bộ quần áo, chút bánh ngọt này nọ.
Còn lúc Khương An trở về, Lưu Diệp biết nó được dạy đi săn bằng tay không, nhưng mà không sao, đi săn và kết bạn với động vật nhỏ cũng không mâu thuẫn nhau đâu, Lưu Diệp liền vụng trộm nuôi một chú mèo nhỏ chó nhỏ cho cậu, trong lúc để con trẻ rèn luyện năng lực, cũng cần phải có tình yêu.
Thật ra Khương Nhiên vẫn luôn biết những việc lén lút này của cô, nhưng xét theo thỏa thuận của hai người, từ đầu đến cuối Khương Nhiên đều mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như chưa từng thấy chuyện gì.
Lưu Diệp dùng tâm tư của người làm mẹ mà hành động, mỗi ngày của cô đều bận rộn, ngoài bận bịu với chuyện con cái ra, cô còn muốn làm thật nhiều những chuyện có ý nghĩa, như là giám sát những quỹ từ thiện cô và dã thú gây dựng nên, hơn nữa cô còn muốn cố gắng tiếp tục học một vài quyển sách dạy nấu ăn, còn muốn đi du lịch khắp nơi... Nếu có thể được, ra ngoài nhìn ngắm thế giới cùng với Khương Nhiên... Sống cuộc sống hạnh phúc bên nhau...