Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Beta: Ngọc Nguyễn
Một ngày của hai người rất đơn giản, căn nhà ở MOMA của Thẩm Bị rộng hơn 140 m2, bên trong có phòng tập thể dục trang bị đầy đủ hai bộ thiết bị tổng hợp, Thảo Thảo tính sơ qua cũng cỡ sáu bảy vạn. Bình thường chẳng thấy Thẩm Bị dùng phòng này. Thảo Thảo thức dậy sớm, tập yoga trong căn phòng hướng Đông ấy.
MOMA được biết đến là nơi luôn ấm áp mát mẻ, Thảo Thảo từng thấy slogan đó, cũng biết nhà ở đây đều có những trang thiết bị tiên tiến. Nhưng dưới cái nhìn của cô, cô chỉ thấy kiểu nhà này giống như hang núi, có nhiều cửa sổ sát đất cao rộng hơn 1m. Ở Bắc Kinh, nếu cửa sổ sát đất mà cao rộng như thế thì việc giữ nhiệt là cả một vấn đề. Vừa bước vào, Thảo Thảo phát hiện điều kiện ở đây quả thật rất tốt, ít nhất cũng không cần phải mở điều hoà suốt ngày vào mùa hè. Mở một chút rồi tắt đi trong phòng cũng giữ nhiệt được rất lâu. Đương nhiên điều này chỉ có tác dụng với người đẹp ít mồ hôi như Thảo Thảo, còn dạng đàn ông lúc nào cũng ra mồ hôi như Thẩm Bị thì ở đâu cũng như nhau.
Thảo Thảo nhìn ra ngoài, tập theo tiết tấu âm nhạc được một tiếng rưỡi, nhạc dứt, thời gian cũng hết. Thảo Thảo đứng dậy dọn dẹp đồ đạc thì thấy Thẩm Bị đang khoanh tay dựa lên cửa nhìn mình.
“Ủa? Anh đứng đây lúc nào thế? Làm ồn đến anh hả?” Thảo Thảo lấy khăn lông lau mồ hôi, lọn tóc ươn ướt dính lên trán, mái tóc dài xoã ra dưới mắt Thẩm Bị.
Bóng dáng yểu điệu linh hoạt, thân người mềm mại không xương lúc nãy trong chớp mắt trở lại là cô gái thanh tú lanh lợi và điềm tĩnh đứng trước mặt anh.
Thẩm Bị giơ tay vén tóc Thảo Thảo đặt lên mũi ngửi, cau mày: “Tóc em có mùi!”
Thảo Thảo vẫn còn lạc trong ánh nhìn thán phục của Thẩm Bị, chợt nghe câu nói này thì mặt đỏ ửng. Đẩy anh ra mắng “đáng ghét”! rồi chạy vào nhà tắm đóng sầm cửa lại.
Thẩm Bị ở ngoài cười ha ha, sau đó hát lạc tông “Tôi là một người lính...” gì gì đó.
Đây là lần đầu tiên Thảo Thảo thức dậy ở nhà Thẩm Bị với thần thái tỉnh táo, cũng là lần đầu sau hai năm ly hôn, bên cạnh Thẩm Bị tự nhiên có một người phụ nữ nằm cạnh, một người phụ nữ thực sự. Cho dù con đường tương lai có thế nào, thì sự khởi đầu này —— ít ra cũng không tệ.
Tâm trạng Thẩm Bị vui vẻ, đưa Thảo Thảo đi gửi tài liệu cho khách hàng trước, tiếp đến đưa cô đến Quốc mậu, rồi sau đó mới đi làm. Thảo Thảo vốn muốn bảo anh dừng xe ở trung tâm Kinh Quảng với lý do cũ mèm. Nhưng Thẩm Bị cau mày, không nhiều lời lái xe đến trước cửa khu cao ốc A Quốc mậu, lúc gần xuống xe, Thẩm Bị nói: “Tối về nhà đọc sách đi, muộn quá còn ở văn phòng không an toàn.”
Thảo Thảo cảm thấy ấm áp trong lòng. Nếu cuộc sống “tình nhân” là thế này, thì quả thật cũng tốt. Thẩm Bị quay đầu xe, khởi động, nhấn còi “bim” một tiếng, Thảo Thảo vẫy vẫy tay nhìn anh lái đi.
Tình nhân? Xem ra Thẩm Bị không phải dạng người nuôi tình nhân rồi? Nhưng tại sao anh sỉ nhục người khác rồi lại tự sỉ nhục mình như thế chứ?
Thảo Thảo đã dứt khỏi tình cảnh tự thương hại mình vào hai ngày trước và bắt đầu tìm tòi bản chất của mối quan hệ nam nữ này.
Cô thừa nhận, Thẩm Bị quả thật là một người tốt. Mặc dù hơi nhỏ mọn, hơi lỗ mãng, lại rất gia trưởng, nhưng anh là một người tốt. Có thể anh không hiểu phụ nữ nhưng Thảo Thảo tin Thẩm Bị hoàn toàn không có ý nghĩ xem thường, thậm chí chơi đùa với phụ nữ.
Nhưng sao anh lại muốn làm thế?
Thảo Thảo xoay người đi lên tầng, cậu bảo vệ nhiệt tình gật đầu chào cô: “Chào buổi sáng, luật sư Đặng! Hôm nay thần thái của chị nhìn không tệ nha!”
“À, chào buổi sáng, cậu Trương! Vậy sao? Cám ơn cậu nhé!” Thảo Thảo vui vẻ bước vào thang máy, trong lòng ngân nga lại câu hát về người lính mà Thẩm Bị hát lúc sáng. Bài đó tên là gì ấy nhỉ? Thảo Thảo mãi chưa nhớ ra thì đã đến tầng làm việc.
“Chào buổi sáng!”
“Thảo Thảo, hôm nay vui vẻ thế!” Lúc ăn trưa, cuối cùng Tôn Nam Uy cũng có thời gian hóng chuyện, thần bí đến gần cô thám thính. Mọi người đều đi ăn cơm hết rồi, Thảo Thảo tự nấu cơm mang theo. Tôn Nam Uy vội vàng lấy đũa tre tiện lợi của mình ra.
Thảo Thảo vì tiết kiệm nên thường tự làm cơm trưa mang theo. Các món ăn không phải đều tươi mới, các món Thảo Thảo làm không nhiều, chẳng qua chỉ có khoai tây, ớt chuông và bí ngòi, hơn nữa không thêm nhiều các gia vị linh tinh. Tôn Nam Uy ăn được một lần, những lần sau thường cùng “chia sẻ bát cơm”, quá đáng hơn, anh ta còn gọi Tiểu Văn đến chia nhau ăn nữa.
Thảo Thảo vốn ăn không nhiều, vì kế hoạch giảm cân, nên cô cũng không để tâm đến mấy chuyện bắt nạt kiểu này.
Hôm nay, Tôn Nam Uy rõ ràng không phải vì bát cơm, Thảo Thảo vừa bước vào phòng hội nghị thì Tôn Nam Uy đã đi theo sau.
“Thảo Thảo, tối qua Tiểu Văn gọi điện đến chỗ cô mà sao chẳng ai bắt máy thế?”
Thảo Thảo nhớ đến lời Thẩm Bị từng nói, hình như anh không muốn để người khác biết, nhưng quan hệ giữa anh, Tôn Nam Uy và Tiểu Văn chắc không đơn giản. Thảo Thảo đảo mắt, quyết định để Thẩm Bị tự chọn có nói cho họ biết hay không.
“Vậy à? Sao tôi không biết?” Thảo Thảo lòng vòng quanh co. Nói thừa, nếu =biết thì đã bắt máy rồi. “Có thể gọi di dộng cho tôi mà. Tiểu Văn chắc rõ đường dây điện thoại bàn có lúc không tốt.”
Tôn Nam Uy vẫn không chùn bước: “Tôi với Tiểu Văn đã đến nhà tìm cô.”
“Mấy giờ?” Thảo Thảo nhếch mày.
“11 giờ!” Tôn Nam Uy trả lời thẳng thắn.
“Hai người… có việc gì à?” Thảo Thảo xoay lại nhìn Tôn Nam Uy, dứt khoát nói thẳng: “Lại còn đến nhà tìm? Tôn Nam Uy, tôi khuyên anh tốt nhất đừng giúp kẻ xấu làm điều ác, Tiểu Văn rảnh đến mức không có việc gì làm, anh cũng thế sao? Sáng sớm nay tôi đã đi gửi tài liệu giùm anh, dùng tiền của tôi đấy. Hai người thanh toán đi!”
Da mặt Tôn Nam Uy rất dày, cười hì hì: “Nào dám chứ!” Ăn sạch phần của mình, anh ta lại lén lấy phần của Thảo Thảo đặt vào chén mình, “Chẳng phải biết cô sắp thi sao, sớm tối đều ôn bài nên chúng tôi nào dám tạo thêm phiền phức cho cô! Tiểu Văn lo cho cô nên mới đến nhà đó.”
Anh ta thật là… hóng chuyện đến cùng đây mà! Thảo Thảo cảm thấy căn phòng quá nóng bức, nguýt Tôn Nam Uy nói: “Uống rượu, tóm lại là đi bar.”
“Được rồi, Thảo Thảo, tôi biết cô uống được, nhưng hôm qua, cô vừa nghe điện thoại xong là về luôn đúng không?”
“Sao anh biết?”
“Hì hì, văn phòng Luật này có mấy người chứ? Thả bom ra tiếng chút thôi thì giấu được ai?”
Thảo Thảo nhớ lại lúc mình đi, thì trợ lý Tiểu Vương vẫn chưa đi. Chẳng lẽ là cô ấy?
Thảo Thảo đành cười gượng: “Ha ha, luật sư Tôn à, anh có ý gì đây hả?”
Tôn Nam Uy bày ra dáng vẻ anh hai, dặn dò: “Thảo Thảo, Tiểu Văn là bạn học của cô, Thẩm Bị lại do chúng tôi giới thiệu. Hai người có tiến thêm bước nào, sớm muộn gì cũng lộ ra thôi. Nếu không bên Tiểu Văn biết báo cáo thế nào.”
Thảo Thảo hiểu đùa giỡn phải có giới hạn, nói gì thì Tôn Nam Uy cũng là ông chủ của mình, nói vậy cũng được rồi. Cô lia đôi mắt to nhìn bốn phía, nhỏ giọng bí hiểm nói: “Anh có thể kể cho tôi biết, luật sư Phùng của chúng ta quen với Thẩm Bị phải không?”
Gì? Tôn Nam Uy vốn cho rằng mình sẽ nghe được câu chốt, ai dè Thảo Thảo lại đưa ra vấn đề mới toanh.
Nhưng chuyện này lại làm anh ta thấy khó xử. Cái này… chuyện đó… mấy thứ này…, thế là dứt khoát nói: “Ể, đến giờ rồi. Tôi đi trước đây.”
Thảo Thảo thong thả dọn dẹp mọi thứ, vốn đã chạy đến cửa, đột nhiên Tôn Nam Uy quay lại, ê một tiếng rồi ngồi xuống, nhích người sát gần thần bí nói: “Kể cho cô biết, cô đừng đi nói với người khác nha!”
Mắt Thảo Thảo sáng lên, não cũng tích cực hoạt động. Những tin tức muôn màu đặc sắc ở nơi công sở so với những thứ nhàm chán tẻ nhạt trong cuộc sống gia đình chính là điểm tựa quan trọng giúp Thảo Thảo vui vẻ sống qua ngày. Chỉ nghe Tôn Nam Uy kể: “Hồi đó, Phùng Thượng Hương và Thẩm Bị cùng đi xem mắt, mà Thẩm Bị không để ý đến cô ta. Chuyện này làm cô ta mất mặt, nên ở công ty không ai dám nhắc đến nữa.”
Thảo Thảo chớp mắt, cười trên nỗi đau của người khác: “Do anh giới thiệu à?”
Tôn Nam Uy đáp: “Tôi nào dám chứ! Tôi còn mong cô ta không tìm được người thích hợp nữa kìa! Do một người thân của một người bạn có quan hệ loằng ngoằng xa tít giới thiệu, mới gặp một lần cô ta đã chấm Thẩm Bị rồi, nhưng Thẩm Bị lại bảo không có cảm giác nên thôi bỏ. Vì chú của Tiểu Văn có quan hệ hơi thân với Thẩm Bị nên chúng tôi mới biết.”
Thảo Thảo hẹp hòi nói: “Ồ, vậy Phùng Thượng Hương có biết hai người có quan hệ với Thẩm Bị không?”
Tôn Nam Uy tức thì thẳng người nhìn ra sau, thì thầm tiếp: “Không biết! Người nhỏ mọn như cô ta, tạch ——” Tôn Nam Uy làm tư thế cứa cổ.
Thảo Thảo che miệng cười, Tôn Nam Uy chọc cô: “Còn cô?”
Thảo Thảo cắn môi, hồi lâu mới nói: “À, chẳng phải anh có người quen với Thẩm Bị sao, tự đi mà hỏi anh ấy đi, tìm tôi làm gì! Ê, luật sư Phùng về rồi kìa, đừng lộn xộn nữa!”
Thảo Thảo yểu điệu bước ra ngoài, Tôn Nam Uy vò đầu nhìn bóng dáng Thảo Thảo, ngẫm hồi lâu mới tự đúc kết được: “Hỏi Thẩm Bị?! Ý của anh ta cũng là ý của cô? Wow, tốc độ nhanh dữ thần!”
Lỗ Tu Thừa đã thu thập xong các tài liệu cần để chuẩn bị về thời gian kế hoạch, đang thương lượng với Kiều Tiểu Nhuế về bước tiếp theo thì Thẩm Bị đi ra cười ha ha nhìn bọn họ rồi nói: “Ơ, trưa rồi sao không đi ăn? Đi, cùng đi ăn nào!”
Lỗ Tu Thừa thẳng người: “Thẩm tổng, hôm nay tâm trạng vui dữ!”
Thẩm Bị sờ sờ mặt, “Vậy hả? Ngày thường tôi không thế này à?”
“Ha ha, Thẩm tổng, chắc chắn anh đã gặp chuyện gì hay lắm! Thấy anh vui như trẻ 10 tuổi đấy.”
Thẩm Bị ngẫm lại, thấy quả thực mấy ngày nay mình “rất trẻ”, bản tính kiêu ngạo của đàn ông được đề cao phe phẩy, “Thằng nhãi như cậu chỉ nói xàm, trẻ 10 tuổi là được mấy tuổi hả?! Đi ăn không, không đi thì đừng tiếc!”
“Khoan khoan, sếp mời sao dám không đi chứ! Tiểu Nhuế, đi nào!”
Dựa vào trực giác của phụ nữ, Kiều Tiểu Nhuế đã sớm phát hiện điều lạ kì ở Thẩm Bị, những điều mà Lỗ Tu Thừa vừa hỏi cũng chính là điều cô muốn biết, nên cô chỉ ngồi bên cạnh không lên tiếng. Thấy Thẩm Bị lấp liếm cho qua chuyện, lòng cô càng thêm nghi ngờ, nhưng lại không muốn làm người ta ngờ vực nên cười cười đứng dậy đi cùng họ.
Đang lúc ăn trưa ở nhà ăn, thấy tài xế Tiểu Trương đã ăn xong đi trước, Kiều Tiểu Nhuế bèn mượn cớ có việc nên về trước.
“Ơ, trợ lý Kiều! Có việc gì không?” Tiểu Trương là quân nhân xuất ngũ vừa được Thẩm Bị tuyển vào năm nay. Là người thật thà, hơn nữa nghe nói trước đây là lính trong đội của Thẩm Bị, nên mỗi lần Thẩm Bị đi làm việc đều thích dẫn cậu ta theo cùng. Ngày thường Thẩm Bị rất quan tâm đến cậu ta, chẳng qua trong công ty luôn bảo nhau rằng—— tốt nhất đừng làm Thẩm tổng quan tâm tới. Lúc mắng chửi người đều không hề khách sáo, từ Tiểu Nhuế mọi người mới biết, Thẩm tổng răn dạy quở trách Tiểu Nhuế như mưa bão!
Chính vì nguyên nhân này, nên trong công ty, Tiểu Trương như một anh hùng đặc biệt, gặp lúc Thẩm Bị nổi điên mắng người, mọi người đều để Tiểu Trương đi dập lửa. Thẩm Bị vừa thấy Tiểu Trương là biết mình lại quá nóng nảy hơn bình thường rồi, những lúc như thế anh sẽ thở dài một hơi, rồi không nói thêm gì nữa.
“À!” Tiểu Nhuế vuốt tóc, “Chẳng có gì cả. Tán gẫu linh tinh thôi. Ờ… Dạo này tình hình dùng xe của Thẩm tổng vẫn ổn chứ?”
Tiểu Trương đã hai lăm “xuân xanh”, thoạt nhìn trắng trẻo thanh tú, lại là tâm phúc bên cạnh Thẩm tổng, là cậu chàng đẹp trai nổi danh trong công ty. Cậu ta là lính xuất ngũ từ quân của Thẩm Bị, khi đó Thẩm Bị đang cần người nên nhân tiện gọi cậu ta đến. Tuy rằng trẻ tuổi nhưng lại rất thông hiểu cấp bậc trên dưới.
Cậu ta cũng có nghe nói về chuyện mập mờ giữa Thẩm Bị và Kiều Tiểu Nhuế, nhưng trong lòng chẳng muốn dính tới. Bây giờ nghe Kiều Tiểu Nhuế hỏi vậy, bèn nghĩ một thoáng rồi nói đúng chức trách: “À, lúc đi làm thì không có gì, dùng xe rất tốt. Tan làm Thẩm tổng thích tự lái hơn, tôi cũng không biết thế nào.”
“Hai ngày nay hình như Thẩm tổng thường đến trễ, có phải do kẹt xe không?”
“Cũng có thể ấy chứ? Lúc tôi đến có xem thời sự, bảo trên đường kẹt xe dữ lắm.”
“Ờ! Sau khi tan ca Thẩm tổng đi gặp khách hàng cũng không dùng xe à?”
Tiểu Trương nhớ Thẩm tổng đã từng bảo cậu ta phải tập trung ôn bài, tối không cần đi theo. Nhưng không thể nói trực tiếp thế này với Kiều Tiểu Nhuế nên đáp: “Thẩm tổng thích tự lái xe hơn, lúc còn trong quân ngũ, anh ấy không thích người khác chạm vào xe của mình. Cho nên sau khi tan ca, anh ấy đều tự mình lái. Những lúc đi gặp gỡ khách hàng cũng vậy.”
Kiều Tiểu Nhuế nhìn Tiểu Trương, Tiểu Trương quen đứng nghiêm chỉnh như chiến sĩ đang báo cáo tình hình với cấp trên. Vẻ thật thà và cẩn trọng luôn hiển hiện trên khuôn mặt cậu lính.
Kiều Tiểu Nhuế cười “phì” một tiếng, nói đùa: “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi. Xem anh kìa, ở đây đâu giống quân đội đâu, thoải mái đi nào.”
Tiểu Trương đỏ mặt, gãi đầu: “Hê hê, quen rồi! Trợ lý Kiều, còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi đi trước đây.”
“Không. À, mấy bữa xã giao gần đây thường uống nhiều rượu, sau khi Thẩm tổng uống xong còn lái xe thì nguy hiểm lắm, anh nhớ để ý chút!” Kiều Tiểu Nhuế dặn xong rồi xoay người đi khỏi.
Tiểu Trương ngẫm cũng có lý, mình nên để ý nhiều hơn. Thẩm tổng uống rượu dữ lắm, uống nhiều vậy sao lái xe được? Ấy chẳng phải toi đời à!
Chỉ nghĩ thôi mà cậu ta đã sợ toát cả mồ hôi rồi!
Thẩm Bị nhìn Tiểu Nhuế đi khỏi, chợt cảm thấy nhẹ cả người giống như lùi xa khỏi vách núi cheo leo, dù chưa tìm được đường ra nhưng ít ra cũng đã an toàn rồi.
Chẳng qua lúc ấy Thẩm Bị chẳng suy nghĩ gì nhiều nên mới nói đùa như thế.
“Tiểu Lỗ, cậu thấy Tiểu Nhuế thế nào?”
Lỗ Tu Thừa không biết mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra với Thẩm Bị, những gì cậu biết được chỉ quanh quẩn quanh mối quan hệ mờ ám giữa Thẩm Bị và Kiều Tiểu Nhuế. Vừa nghe hỏi thế thì trong lòng cậu hơi phiền chán, tự anh thích thì thích thôi, còn hỏi người khác làm gì cơ chứ!
Nhưng Thẩm Bị là sếp của cậu ta, hơn nữa công ty xuyên quốc gia cũng của người Trung Quốc, biết rõ sếp mới là ông trời, thế nên cười bảo: “Rất tốt ạ, vừa thông minh vừa chuyên nghiệp, luôn trung thành với công ty. Hiện giờ, người ta rất nóng vội, người trầm tĩnh làm việc giống cô ấy hiếm lắm.” Lỗ Tu Thừa cảm khái, cậu đứng dưới góc độ của một đồng nghiệp công tâm đánh giá Kiều Tiểu Nhuế. Đây chính là ấn tượng đầu tiên mà cô đem đến cho cậu.
Thẩm Bị nhận ra sự thận trọng và tránh né trong lời nói của Lỗ Tu Thừa, chợt ý thức được mình đã quá lơ là rồi. Vừa rồi anh chỉ nghĩ đến tin đồn Lỗ Tu Thừa theo đuổi Kiều Tiểu Nhuế trong công ty thôi, vui vẻ ngẫm nghĩ chuyện thành đôi của người ta. Lỗ Tu Thừa nói thế làm anh sực nhớ chuyện mờ ám giữa mình và Kiều Tiểu Nhuế, phiền phức quá. Bèn cười ha ha rồi bảo: “Dĩ nhiên rồi, tôi rất an tâm. Sáp nhập công ty là chuyện lớn, không thể qua loa sơ sài chút điểm nhỏ nào. Tiểu Nhuế tuy thông minh nhưng dù sao cũng là phụ nữ, ở trong công ty thì không sao, nhưng ra ngoài thì rắc rối lắm. Tôi luôn tìm một người hợp ý giúp cô ấy, vừa san sẻ áp lực vừa phối hợp nhịp nhàng trong công việc, trong ngoài đều phối hợp chặt chẽ. Vậy thì tôi có thể thoải mái làm ông chủ rồi.”
Lời nói hàm chứa ý muốn cắt bớt quyền hạn làm Lỗ Tu Thừa kinh ngạc. Kiều Tiểu Nhuế đã đắc tội gì với Thẩm Bị chăng? Hay mình đã làm gì đó không đúng nên Thẩm Bị nói vậy để thử mình?
“Thẩm tổng nói quá rồi. Trợ lý Kiều nhiều kinh nghiệm trong công việc, xử lý công việc rõ ràng ngăn nắp. Tôi rất phục cô ấy. Nếu không có trợ lý Kiều sắp xếp mọi thứ thì tôi chẳng thể làm việc tốt như vậy đâu. Có thể đem lại lợi ích cho công ty, quả thật tôi vui mừng lắm.”
Lỗ Tu Thừa khéo léo đưa đẩy, chẳng dám lộ ra ý gì về chức trách của Kiều Tiểu Nhuế.
Thẩm Bị nhìn cậu, cười bảo: “Tu Thừa, cậu là dân du học về, mà sao tôi thấy cậu nói chuyện chẳng mang hơi hướng gì của du học sinh cả!”
Lỗ Tu Thừa cười hì hì, không nói thêm gì.
Thẩm Bị bùi ngùi: “Cậu có biết vì sao hồi đầu tôi nhận cậu vào công ty không? Bối cảnh của cậu quả thật rất tuyệt nhưng sự dũng cảm tiến lên phía trước ở cậu đã làm tôi động lòng, tinh thần nói về lý tưởng mục tiêu của mình chẳng kiêng dè. Một tên lính không dám đối mặt với chủ soái thì không phải lính tốt. Nhưng giờ đa số mọi người đều không dám nói thẳng như cậu! Âm mưu, quỷ kế, yêu ma, quỷ quái, ở đâu cũng có! Thật quái dị, nói thật bộ khó lắm sao? Cậu còn nhớ ngày cậu đến phỏng vấn, cậu đã nói với tôi điều gì không? Cậu bảo, cậu muốn có sự nghiệp của riêng mình, cậu muốn làm sếp tổng của một công ty đang phát triển, muốn đưa công ty đó vươn ra thế giới!”
Lỗ Tu Thừa nhớ lại ngày phỏng vấn hôm ấy, lời nói mạnh mẽ phảng phất như vang vang bên tai, nhiệt huyết lúc đó như đang sôi sục trong cậu.
“Hay!” Thẩm Bị nói chắc nịch, “Tôi cho cậu làm sếp tổng của một công ty, chúng ta cùng đưa công ty vươn ra thế giới!” Nói tới đây, Thẩm Bị chuyển lời, “Nói thật, tôi cần sự giúp đỡ của các cậu! Dù là trong chiến tranh, để chiến thắng trên toàn mặt trận cần có sự phối hợp giữa các binh chủng. Để nâng cao tiềm lực của một quân đội thì trước tiên cán bộ dẫn binh phải nâng cao tố chất của chính mình! Cậu nhận được sự giáo dục của thị trường kinh tế tối ưu nhất, có kinh nghiệm làm việc thực tiễn, có sự nhìn nhận của riêng mình, hơn nữa, nếu cậu quyết định ở lại đây, tôi sẽ rất vui. Điều này chứng tỏ, tập đoàn thương mại quốc gia là tập đoàn có tương lai rộng mở. Cậu vào công ty cũng hơn một năm rồi, chắc hẳn cũng đã có cái nhìn của riêng mình dành cho công ty. Bây giờ tôi cho cậu cơ hội, khởi đầu bằng thương vụ sáp nhập, dùng tài năng của mình cho tôi thấy bản lĩnh của cậu!”
Chỉ bằng một câu nói đã làm Lỗ Tu Thừa bừng bừng khí thế. Thằng lưng ưỡn ngực, nhếch môi hồi lâu mới nói: “Xin Thẩm tổng an tâm! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ồ, nhìn không ra nha, Tu Thừa đã thành quân nhân rồi!” Kiều Tiểu Nhuế cười hi hi ngồi xuống, trêu chọc Lỗ Tu Thừa.
Lỗ Tu Thừa đỏ mặt cúi đầu húp canh.
Thẩm Bị nói: “Đàn ông trời sinh đã là chiến sĩ!”
“Còn phụ nữ?” Tiểu Nhuế cười đáp.
Thẩm Bị quay đầu không nhìn cô, cúi đầu ăn cơm lầm bầm câu gì đó, Tiểu Nhuế không nghe rõ nhưng cũng chẳng hỏi lại.
Lỗ Tu Thừa nghe thấy, nghĩ thầm trong lòng: Sao Thẩm Bị vẫn còn phân biệt giới tính thế nhỉ?
Thẩm Bị nói: Chiến tranh thì để phụ nữ chạy trước!
Một ngày của hai người rất đơn giản, căn nhà ở MOMA của Thẩm Bị rộng hơn 140 m2, bên trong có phòng tập thể dục trang bị đầy đủ hai bộ thiết bị tổng hợp, Thảo Thảo tính sơ qua cũng cỡ sáu bảy vạn. Bình thường chẳng thấy Thẩm Bị dùng phòng này. Thảo Thảo thức dậy sớm, tập yoga trong căn phòng hướng Đông ấy.
MOMA được biết đến là nơi luôn ấm áp mát mẻ, Thảo Thảo từng thấy slogan đó, cũng biết nhà ở đây đều có những trang thiết bị tiên tiến. Nhưng dưới cái nhìn của cô, cô chỉ thấy kiểu nhà này giống như hang núi, có nhiều cửa sổ sát đất cao rộng hơn 1m. Ở Bắc Kinh, nếu cửa sổ sát đất mà cao rộng như thế thì việc giữ nhiệt là cả một vấn đề. Vừa bước vào, Thảo Thảo phát hiện điều kiện ở đây quả thật rất tốt, ít nhất cũng không cần phải mở điều hoà suốt ngày vào mùa hè. Mở một chút rồi tắt đi trong phòng cũng giữ nhiệt được rất lâu. Đương nhiên điều này chỉ có tác dụng với người đẹp ít mồ hôi như Thảo Thảo, còn dạng đàn ông lúc nào cũng ra mồ hôi như Thẩm Bị thì ở đâu cũng như nhau.
Thảo Thảo nhìn ra ngoài, tập theo tiết tấu âm nhạc được một tiếng rưỡi, nhạc dứt, thời gian cũng hết. Thảo Thảo đứng dậy dọn dẹp đồ đạc thì thấy Thẩm Bị đang khoanh tay dựa lên cửa nhìn mình.
“Ủa? Anh đứng đây lúc nào thế? Làm ồn đến anh hả?” Thảo Thảo lấy khăn lông lau mồ hôi, lọn tóc ươn ướt dính lên trán, mái tóc dài xoã ra dưới mắt Thẩm Bị.
Bóng dáng yểu điệu linh hoạt, thân người mềm mại không xương lúc nãy trong chớp mắt trở lại là cô gái thanh tú lanh lợi và điềm tĩnh đứng trước mặt anh.
Thẩm Bị giơ tay vén tóc Thảo Thảo đặt lên mũi ngửi, cau mày: “Tóc em có mùi!”
Thảo Thảo vẫn còn lạc trong ánh nhìn thán phục của Thẩm Bị, chợt nghe câu nói này thì mặt đỏ ửng. Đẩy anh ra mắng “đáng ghét”! rồi chạy vào nhà tắm đóng sầm cửa lại.
Thẩm Bị ở ngoài cười ha ha, sau đó hát lạc tông “Tôi là một người lính...” gì gì đó.
Đây là lần đầu tiên Thảo Thảo thức dậy ở nhà Thẩm Bị với thần thái tỉnh táo, cũng là lần đầu sau hai năm ly hôn, bên cạnh Thẩm Bị tự nhiên có một người phụ nữ nằm cạnh, một người phụ nữ thực sự. Cho dù con đường tương lai có thế nào, thì sự khởi đầu này —— ít ra cũng không tệ.
Tâm trạng Thẩm Bị vui vẻ, đưa Thảo Thảo đi gửi tài liệu cho khách hàng trước, tiếp đến đưa cô đến Quốc mậu, rồi sau đó mới đi làm. Thảo Thảo vốn muốn bảo anh dừng xe ở trung tâm Kinh Quảng với lý do cũ mèm. Nhưng Thẩm Bị cau mày, không nhiều lời lái xe đến trước cửa khu cao ốc A Quốc mậu, lúc gần xuống xe, Thẩm Bị nói: “Tối về nhà đọc sách đi, muộn quá còn ở văn phòng không an toàn.”
Thảo Thảo cảm thấy ấm áp trong lòng. Nếu cuộc sống “tình nhân” là thế này, thì quả thật cũng tốt. Thẩm Bị quay đầu xe, khởi động, nhấn còi “bim” một tiếng, Thảo Thảo vẫy vẫy tay nhìn anh lái đi.
Tình nhân? Xem ra Thẩm Bị không phải dạng người nuôi tình nhân rồi? Nhưng tại sao anh sỉ nhục người khác rồi lại tự sỉ nhục mình như thế chứ?
Thảo Thảo đã dứt khỏi tình cảnh tự thương hại mình vào hai ngày trước và bắt đầu tìm tòi bản chất của mối quan hệ nam nữ này.
Cô thừa nhận, Thẩm Bị quả thật là một người tốt. Mặc dù hơi nhỏ mọn, hơi lỗ mãng, lại rất gia trưởng, nhưng anh là một người tốt. Có thể anh không hiểu phụ nữ nhưng Thảo Thảo tin Thẩm Bị hoàn toàn không có ý nghĩ xem thường, thậm chí chơi đùa với phụ nữ.
Nhưng sao anh lại muốn làm thế?
Thảo Thảo xoay người đi lên tầng, cậu bảo vệ nhiệt tình gật đầu chào cô: “Chào buổi sáng, luật sư Đặng! Hôm nay thần thái của chị nhìn không tệ nha!”
“À, chào buổi sáng, cậu Trương! Vậy sao? Cám ơn cậu nhé!” Thảo Thảo vui vẻ bước vào thang máy, trong lòng ngân nga lại câu hát về người lính mà Thẩm Bị hát lúc sáng. Bài đó tên là gì ấy nhỉ? Thảo Thảo mãi chưa nhớ ra thì đã đến tầng làm việc.
“Chào buổi sáng!”
“Thảo Thảo, hôm nay vui vẻ thế!” Lúc ăn trưa, cuối cùng Tôn Nam Uy cũng có thời gian hóng chuyện, thần bí đến gần cô thám thính. Mọi người đều đi ăn cơm hết rồi, Thảo Thảo tự nấu cơm mang theo. Tôn Nam Uy vội vàng lấy đũa tre tiện lợi của mình ra.
Thảo Thảo vì tiết kiệm nên thường tự làm cơm trưa mang theo. Các món ăn không phải đều tươi mới, các món Thảo Thảo làm không nhiều, chẳng qua chỉ có khoai tây, ớt chuông và bí ngòi, hơn nữa không thêm nhiều các gia vị linh tinh. Tôn Nam Uy ăn được một lần, những lần sau thường cùng “chia sẻ bát cơm”, quá đáng hơn, anh ta còn gọi Tiểu Văn đến chia nhau ăn nữa.
Thảo Thảo vốn ăn không nhiều, vì kế hoạch giảm cân, nên cô cũng không để tâm đến mấy chuyện bắt nạt kiểu này.
Hôm nay, Tôn Nam Uy rõ ràng không phải vì bát cơm, Thảo Thảo vừa bước vào phòng hội nghị thì Tôn Nam Uy đã đi theo sau.
“Thảo Thảo, tối qua Tiểu Văn gọi điện đến chỗ cô mà sao chẳng ai bắt máy thế?”
Thảo Thảo nhớ đến lời Thẩm Bị từng nói, hình như anh không muốn để người khác biết, nhưng quan hệ giữa anh, Tôn Nam Uy và Tiểu Văn chắc không đơn giản. Thảo Thảo đảo mắt, quyết định để Thẩm Bị tự chọn có nói cho họ biết hay không.
“Vậy à? Sao tôi không biết?” Thảo Thảo lòng vòng quanh co. Nói thừa, nếu =biết thì đã bắt máy rồi. “Có thể gọi di dộng cho tôi mà. Tiểu Văn chắc rõ đường dây điện thoại bàn có lúc không tốt.”
Tôn Nam Uy vẫn không chùn bước: “Tôi với Tiểu Văn đã đến nhà tìm cô.”
“Mấy giờ?” Thảo Thảo nhếch mày.
“11 giờ!” Tôn Nam Uy trả lời thẳng thắn.
“Hai người… có việc gì à?” Thảo Thảo xoay lại nhìn Tôn Nam Uy, dứt khoát nói thẳng: “Lại còn đến nhà tìm? Tôn Nam Uy, tôi khuyên anh tốt nhất đừng giúp kẻ xấu làm điều ác, Tiểu Văn rảnh đến mức không có việc gì làm, anh cũng thế sao? Sáng sớm nay tôi đã đi gửi tài liệu giùm anh, dùng tiền của tôi đấy. Hai người thanh toán đi!”
Da mặt Tôn Nam Uy rất dày, cười hì hì: “Nào dám chứ!” Ăn sạch phần của mình, anh ta lại lén lấy phần của Thảo Thảo đặt vào chén mình, “Chẳng phải biết cô sắp thi sao, sớm tối đều ôn bài nên chúng tôi nào dám tạo thêm phiền phức cho cô! Tiểu Văn lo cho cô nên mới đến nhà đó.”
Anh ta thật là… hóng chuyện đến cùng đây mà! Thảo Thảo cảm thấy căn phòng quá nóng bức, nguýt Tôn Nam Uy nói: “Uống rượu, tóm lại là đi bar.”
“Được rồi, Thảo Thảo, tôi biết cô uống được, nhưng hôm qua, cô vừa nghe điện thoại xong là về luôn đúng không?”
“Sao anh biết?”
“Hì hì, văn phòng Luật này có mấy người chứ? Thả bom ra tiếng chút thôi thì giấu được ai?”
Thảo Thảo nhớ lại lúc mình đi, thì trợ lý Tiểu Vương vẫn chưa đi. Chẳng lẽ là cô ấy?
Thảo Thảo đành cười gượng: “Ha ha, luật sư Tôn à, anh có ý gì đây hả?”
Tôn Nam Uy bày ra dáng vẻ anh hai, dặn dò: “Thảo Thảo, Tiểu Văn là bạn học của cô, Thẩm Bị lại do chúng tôi giới thiệu. Hai người có tiến thêm bước nào, sớm muộn gì cũng lộ ra thôi. Nếu không bên Tiểu Văn biết báo cáo thế nào.”
Thảo Thảo hiểu đùa giỡn phải có giới hạn, nói gì thì Tôn Nam Uy cũng là ông chủ của mình, nói vậy cũng được rồi. Cô lia đôi mắt to nhìn bốn phía, nhỏ giọng bí hiểm nói: “Anh có thể kể cho tôi biết, luật sư Phùng của chúng ta quen với Thẩm Bị phải không?”
Gì? Tôn Nam Uy vốn cho rằng mình sẽ nghe được câu chốt, ai dè Thảo Thảo lại đưa ra vấn đề mới toanh.
Nhưng chuyện này lại làm anh ta thấy khó xử. Cái này… chuyện đó… mấy thứ này…, thế là dứt khoát nói: “Ể, đến giờ rồi. Tôi đi trước đây.”
Thảo Thảo thong thả dọn dẹp mọi thứ, vốn đã chạy đến cửa, đột nhiên Tôn Nam Uy quay lại, ê một tiếng rồi ngồi xuống, nhích người sát gần thần bí nói: “Kể cho cô biết, cô đừng đi nói với người khác nha!”
Mắt Thảo Thảo sáng lên, não cũng tích cực hoạt động. Những tin tức muôn màu đặc sắc ở nơi công sở so với những thứ nhàm chán tẻ nhạt trong cuộc sống gia đình chính là điểm tựa quan trọng giúp Thảo Thảo vui vẻ sống qua ngày. Chỉ nghe Tôn Nam Uy kể: “Hồi đó, Phùng Thượng Hương và Thẩm Bị cùng đi xem mắt, mà Thẩm Bị không để ý đến cô ta. Chuyện này làm cô ta mất mặt, nên ở công ty không ai dám nhắc đến nữa.”
Thảo Thảo chớp mắt, cười trên nỗi đau của người khác: “Do anh giới thiệu à?”
Tôn Nam Uy đáp: “Tôi nào dám chứ! Tôi còn mong cô ta không tìm được người thích hợp nữa kìa! Do một người thân của một người bạn có quan hệ loằng ngoằng xa tít giới thiệu, mới gặp một lần cô ta đã chấm Thẩm Bị rồi, nhưng Thẩm Bị lại bảo không có cảm giác nên thôi bỏ. Vì chú của Tiểu Văn có quan hệ hơi thân với Thẩm Bị nên chúng tôi mới biết.”
Thảo Thảo hẹp hòi nói: “Ồ, vậy Phùng Thượng Hương có biết hai người có quan hệ với Thẩm Bị không?”
Tôn Nam Uy tức thì thẳng người nhìn ra sau, thì thầm tiếp: “Không biết! Người nhỏ mọn như cô ta, tạch ——” Tôn Nam Uy làm tư thế cứa cổ.
Thảo Thảo che miệng cười, Tôn Nam Uy chọc cô: “Còn cô?”
Thảo Thảo cắn môi, hồi lâu mới nói: “À, chẳng phải anh có người quen với Thẩm Bị sao, tự đi mà hỏi anh ấy đi, tìm tôi làm gì! Ê, luật sư Phùng về rồi kìa, đừng lộn xộn nữa!”
Thảo Thảo yểu điệu bước ra ngoài, Tôn Nam Uy vò đầu nhìn bóng dáng Thảo Thảo, ngẫm hồi lâu mới tự đúc kết được: “Hỏi Thẩm Bị?! Ý của anh ta cũng là ý của cô? Wow, tốc độ nhanh dữ thần!”
Lỗ Tu Thừa đã thu thập xong các tài liệu cần để chuẩn bị về thời gian kế hoạch, đang thương lượng với Kiều Tiểu Nhuế về bước tiếp theo thì Thẩm Bị đi ra cười ha ha nhìn bọn họ rồi nói: “Ơ, trưa rồi sao không đi ăn? Đi, cùng đi ăn nào!”
Lỗ Tu Thừa thẳng người: “Thẩm tổng, hôm nay tâm trạng vui dữ!”
Thẩm Bị sờ sờ mặt, “Vậy hả? Ngày thường tôi không thế này à?”
“Ha ha, Thẩm tổng, chắc chắn anh đã gặp chuyện gì hay lắm! Thấy anh vui như trẻ 10 tuổi đấy.”
Thẩm Bị ngẫm lại, thấy quả thực mấy ngày nay mình “rất trẻ”, bản tính kiêu ngạo của đàn ông được đề cao phe phẩy, “Thằng nhãi như cậu chỉ nói xàm, trẻ 10 tuổi là được mấy tuổi hả?! Đi ăn không, không đi thì đừng tiếc!”
“Khoan khoan, sếp mời sao dám không đi chứ! Tiểu Nhuế, đi nào!”
Dựa vào trực giác của phụ nữ, Kiều Tiểu Nhuế đã sớm phát hiện điều lạ kì ở Thẩm Bị, những điều mà Lỗ Tu Thừa vừa hỏi cũng chính là điều cô muốn biết, nên cô chỉ ngồi bên cạnh không lên tiếng. Thấy Thẩm Bị lấp liếm cho qua chuyện, lòng cô càng thêm nghi ngờ, nhưng lại không muốn làm người ta ngờ vực nên cười cười đứng dậy đi cùng họ.
Đang lúc ăn trưa ở nhà ăn, thấy tài xế Tiểu Trương đã ăn xong đi trước, Kiều Tiểu Nhuế bèn mượn cớ có việc nên về trước.
“Ơ, trợ lý Kiều! Có việc gì không?” Tiểu Trương là quân nhân xuất ngũ vừa được Thẩm Bị tuyển vào năm nay. Là người thật thà, hơn nữa nghe nói trước đây là lính trong đội của Thẩm Bị, nên mỗi lần Thẩm Bị đi làm việc đều thích dẫn cậu ta theo cùng. Ngày thường Thẩm Bị rất quan tâm đến cậu ta, chẳng qua trong công ty luôn bảo nhau rằng—— tốt nhất đừng làm Thẩm tổng quan tâm tới. Lúc mắng chửi người đều không hề khách sáo, từ Tiểu Nhuế mọi người mới biết, Thẩm tổng răn dạy quở trách Tiểu Nhuế như mưa bão!
Chính vì nguyên nhân này, nên trong công ty, Tiểu Trương như một anh hùng đặc biệt, gặp lúc Thẩm Bị nổi điên mắng người, mọi người đều để Tiểu Trương đi dập lửa. Thẩm Bị vừa thấy Tiểu Trương là biết mình lại quá nóng nảy hơn bình thường rồi, những lúc như thế anh sẽ thở dài một hơi, rồi không nói thêm gì nữa.
“À!” Tiểu Nhuế vuốt tóc, “Chẳng có gì cả. Tán gẫu linh tinh thôi. Ờ… Dạo này tình hình dùng xe của Thẩm tổng vẫn ổn chứ?”
Tiểu Trương đã hai lăm “xuân xanh”, thoạt nhìn trắng trẻo thanh tú, lại là tâm phúc bên cạnh Thẩm tổng, là cậu chàng đẹp trai nổi danh trong công ty. Cậu ta là lính xuất ngũ từ quân của Thẩm Bị, khi đó Thẩm Bị đang cần người nên nhân tiện gọi cậu ta đến. Tuy rằng trẻ tuổi nhưng lại rất thông hiểu cấp bậc trên dưới.
Cậu ta cũng có nghe nói về chuyện mập mờ giữa Thẩm Bị và Kiều Tiểu Nhuế, nhưng trong lòng chẳng muốn dính tới. Bây giờ nghe Kiều Tiểu Nhuế hỏi vậy, bèn nghĩ một thoáng rồi nói đúng chức trách: “À, lúc đi làm thì không có gì, dùng xe rất tốt. Tan làm Thẩm tổng thích tự lái hơn, tôi cũng không biết thế nào.”
“Hai ngày nay hình như Thẩm tổng thường đến trễ, có phải do kẹt xe không?”
“Cũng có thể ấy chứ? Lúc tôi đến có xem thời sự, bảo trên đường kẹt xe dữ lắm.”
“Ờ! Sau khi tan ca Thẩm tổng đi gặp khách hàng cũng không dùng xe à?”
Tiểu Trương nhớ Thẩm tổng đã từng bảo cậu ta phải tập trung ôn bài, tối không cần đi theo. Nhưng không thể nói trực tiếp thế này với Kiều Tiểu Nhuế nên đáp: “Thẩm tổng thích tự lái xe hơn, lúc còn trong quân ngũ, anh ấy không thích người khác chạm vào xe của mình. Cho nên sau khi tan ca, anh ấy đều tự mình lái. Những lúc đi gặp gỡ khách hàng cũng vậy.”
Kiều Tiểu Nhuế nhìn Tiểu Trương, Tiểu Trương quen đứng nghiêm chỉnh như chiến sĩ đang báo cáo tình hình với cấp trên. Vẻ thật thà và cẩn trọng luôn hiển hiện trên khuôn mặt cậu lính.
Kiều Tiểu Nhuế cười “phì” một tiếng, nói đùa: “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi. Xem anh kìa, ở đây đâu giống quân đội đâu, thoải mái đi nào.”
Tiểu Trương đỏ mặt, gãi đầu: “Hê hê, quen rồi! Trợ lý Kiều, còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi đi trước đây.”
“Không. À, mấy bữa xã giao gần đây thường uống nhiều rượu, sau khi Thẩm tổng uống xong còn lái xe thì nguy hiểm lắm, anh nhớ để ý chút!” Kiều Tiểu Nhuế dặn xong rồi xoay người đi khỏi.
Tiểu Trương ngẫm cũng có lý, mình nên để ý nhiều hơn. Thẩm tổng uống rượu dữ lắm, uống nhiều vậy sao lái xe được? Ấy chẳng phải toi đời à!
Chỉ nghĩ thôi mà cậu ta đã sợ toát cả mồ hôi rồi!
Thẩm Bị nhìn Tiểu Nhuế đi khỏi, chợt cảm thấy nhẹ cả người giống như lùi xa khỏi vách núi cheo leo, dù chưa tìm được đường ra nhưng ít ra cũng đã an toàn rồi.
Chẳng qua lúc ấy Thẩm Bị chẳng suy nghĩ gì nhiều nên mới nói đùa như thế.
“Tiểu Lỗ, cậu thấy Tiểu Nhuế thế nào?”
Lỗ Tu Thừa không biết mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra với Thẩm Bị, những gì cậu biết được chỉ quanh quẩn quanh mối quan hệ mờ ám giữa Thẩm Bị và Kiều Tiểu Nhuế. Vừa nghe hỏi thế thì trong lòng cậu hơi phiền chán, tự anh thích thì thích thôi, còn hỏi người khác làm gì cơ chứ!
Nhưng Thẩm Bị là sếp của cậu ta, hơn nữa công ty xuyên quốc gia cũng của người Trung Quốc, biết rõ sếp mới là ông trời, thế nên cười bảo: “Rất tốt ạ, vừa thông minh vừa chuyên nghiệp, luôn trung thành với công ty. Hiện giờ, người ta rất nóng vội, người trầm tĩnh làm việc giống cô ấy hiếm lắm.” Lỗ Tu Thừa cảm khái, cậu đứng dưới góc độ của một đồng nghiệp công tâm đánh giá Kiều Tiểu Nhuế. Đây chính là ấn tượng đầu tiên mà cô đem đến cho cậu.
Thẩm Bị nhận ra sự thận trọng và tránh né trong lời nói của Lỗ Tu Thừa, chợt ý thức được mình đã quá lơ là rồi. Vừa rồi anh chỉ nghĩ đến tin đồn Lỗ Tu Thừa theo đuổi Kiều Tiểu Nhuế trong công ty thôi, vui vẻ ngẫm nghĩ chuyện thành đôi của người ta. Lỗ Tu Thừa nói thế làm anh sực nhớ chuyện mờ ám giữa mình và Kiều Tiểu Nhuế, phiền phức quá. Bèn cười ha ha rồi bảo: “Dĩ nhiên rồi, tôi rất an tâm. Sáp nhập công ty là chuyện lớn, không thể qua loa sơ sài chút điểm nhỏ nào. Tiểu Nhuế tuy thông minh nhưng dù sao cũng là phụ nữ, ở trong công ty thì không sao, nhưng ra ngoài thì rắc rối lắm. Tôi luôn tìm một người hợp ý giúp cô ấy, vừa san sẻ áp lực vừa phối hợp nhịp nhàng trong công việc, trong ngoài đều phối hợp chặt chẽ. Vậy thì tôi có thể thoải mái làm ông chủ rồi.”
Lời nói hàm chứa ý muốn cắt bớt quyền hạn làm Lỗ Tu Thừa kinh ngạc. Kiều Tiểu Nhuế đã đắc tội gì với Thẩm Bị chăng? Hay mình đã làm gì đó không đúng nên Thẩm Bị nói vậy để thử mình?
“Thẩm tổng nói quá rồi. Trợ lý Kiều nhiều kinh nghiệm trong công việc, xử lý công việc rõ ràng ngăn nắp. Tôi rất phục cô ấy. Nếu không có trợ lý Kiều sắp xếp mọi thứ thì tôi chẳng thể làm việc tốt như vậy đâu. Có thể đem lại lợi ích cho công ty, quả thật tôi vui mừng lắm.”
Lỗ Tu Thừa khéo léo đưa đẩy, chẳng dám lộ ra ý gì về chức trách của Kiều Tiểu Nhuế.
Thẩm Bị nhìn cậu, cười bảo: “Tu Thừa, cậu là dân du học về, mà sao tôi thấy cậu nói chuyện chẳng mang hơi hướng gì của du học sinh cả!”
Lỗ Tu Thừa cười hì hì, không nói thêm gì.
Thẩm Bị bùi ngùi: “Cậu có biết vì sao hồi đầu tôi nhận cậu vào công ty không? Bối cảnh của cậu quả thật rất tuyệt nhưng sự dũng cảm tiến lên phía trước ở cậu đã làm tôi động lòng, tinh thần nói về lý tưởng mục tiêu của mình chẳng kiêng dè. Một tên lính không dám đối mặt với chủ soái thì không phải lính tốt. Nhưng giờ đa số mọi người đều không dám nói thẳng như cậu! Âm mưu, quỷ kế, yêu ma, quỷ quái, ở đâu cũng có! Thật quái dị, nói thật bộ khó lắm sao? Cậu còn nhớ ngày cậu đến phỏng vấn, cậu đã nói với tôi điều gì không? Cậu bảo, cậu muốn có sự nghiệp của riêng mình, cậu muốn làm sếp tổng của một công ty đang phát triển, muốn đưa công ty đó vươn ra thế giới!”
Lỗ Tu Thừa nhớ lại ngày phỏng vấn hôm ấy, lời nói mạnh mẽ phảng phất như vang vang bên tai, nhiệt huyết lúc đó như đang sôi sục trong cậu.
“Hay!” Thẩm Bị nói chắc nịch, “Tôi cho cậu làm sếp tổng của một công ty, chúng ta cùng đưa công ty vươn ra thế giới!” Nói tới đây, Thẩm Bị chuyển lời, “Nói thật, tôi cần sự giúp đỡ của các cậu! Dù là trong chiến tranh, để chiến thắng trên toàn mặt trận cần có sự phối hợp giữa các binh chủng. Để nâng cao tiềm lực của một quân đội thì trước tiên cán bộ dẫn binh phải nâng cao tố chất của chính mình! Cậu nhận được sự giáo dục của thị trường kinh tế tối ưu nhất, có kinh nghiệm làm việc thực tiễn, có sự nhìn nhận của riêng mình, hơn nữa, nếu cậu quyết định ở lại đây, tôi sẽ rất vui. Điều này chứng tỏ, tập đoàn thương mại quốc gia là tập đoàn có tương lai rộng mở. Cậu vào công ty cũng hơn một năm rồi, chắc hẳn cũng đã có cái nhìn của riêng mình dành cho công ty. Bây giờ tôi cho cậu cơ hội, khởi đầu bằng thương vụ sáp nhập, dùng tài năng của mình cho tôi thấy bản lĩnh của cậu!”
Chỉ bằng một câu nói đã làm Lỗ Tu Thừa bừng bừng khí thế. Thằng lưng ưỡn ngực, nhếch môi hồi lâu mới nói: “Xin Thẩm tổng an tâm! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ồ, nhìn không ra nha, Tu Thừa đã thành quân nhân rồi!” Kiều Tiểu Nhuế cười hi hi ngồi xuống, trêu chọc Lỗ Tu Thừa.
Lỗ Tu Thừa đỏ mặt cúi đầu húp canh.
Thẩm Bị nói: “Đàn ông trời sinh đã là chiến sĩ!”
“Còn phụ nữ?” Tiểu Nhuế cười đáp.
Thẩm Bị quay đầu không nhìn cô, cúi đầu ăn cơm lầm bầm câu gì đó, Tiểu Nhuế không nghe rõ nhưng cũng chẳng hỏi lại.
Lỗ Tu Thừa nghe thấy, nghĩ thầm trong lòng: Sao Thẩm Bị vẫn còn phân biệt giới tính thế nhỉ?
Thẩm Bị nói: Chiến tranh thì để phụ nữ chạy trước!