Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 147 ĐAU LÒNG
CHƯƠNG 147: ĐAU LÒNG
Tôi thật sự vui mừng vì Cố Dĩnh. Lại nói, lúc trước tôi nhất thời kích động đồng ý theo bọn họ, nên cũng không ngăn cản hành động của bọn họ.
Thời điểm tôi quay đầu gọi Lương Khâu, mặt cậu ta còn ửng đỏ như một quả táo chín, xấu hổ mãi không thôi, nhưng mắt cậu ta vẫn không rời khỏi Cố Dĩnh đang đứng trên sân khấu. Mà lúc này, gương mặt Cố Dĩnh không có biểu cảm gì đặc biệt, song tôi vẫn thấy khóe mắt cô ấy long lanh giọt lệ, không biết là nỗi đau thương khi rơi vào hoàn cảnh hung hiểm hay vì vui sướng vì cuối cùng cũng kiếm được đủ tiền.
Màn đấu giá kết thúc, mọi người mất trò vui lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu lý tưởng của riêng mình giữa đám đông.
Tôi vẫn không thấy Đông Phi và Thẩm Lệ Lệ đâu cả, tôi nghĩ với thủ đoạn của các cô ấy, có khả năng lúc này đã sớm tìm được đối tượng phù hợp để đi thuê phòng rồi.
Chỉ chốc lát sau, mấy cậu trai kia nhanh chóng vây quanh tôi và cậu Lương Khâu kia, đi tới một khách sạn khá gần hội trường.
Đã có một cậu chạy tới đây thuê hai phòng từ trước, chỉ chờ chúng tôi đến thôi. Cậu đó còn cho chúng tôi biết Cố Dĩnh đã ở trong một phòng chờ Lương Khẩu rồi, khiến mặt Lương Khâu càng đỏ hơn.
Tôi vốn định đi xem Cố Dĩnh thế nào nhưng bây giờ ba cậu trai còn lại tinh trùng đã lên não rồi, chỉ muốn nào chuyện đó, khăng khăng không muốn tôi đi.
Tôi ngẫm nghĩ đúng là không nên đi tìm Cố Dĩnh vào lúc này. Cô ấy hạ quyết tâm rất lớn mới đi đến bước này, nếu tôi xuất hiện là lòng cô ấy dao động, không biết sẽ làm loạn đến mức nào nữa.
Giúp cô ấy chặn đứng tên giàu có mặt mũi hung dữ kia, sắp xếp cho cô ấy cùng với Lương Khâu cũng là lần đầu tiên, có lẽ tối nay cô ấy cũng không bị giày vò, tôi đây đã cố gắng hết mình, tiếp theo tất cả phải theo ý trời rồi.
Nghĩ thông suốt xong, tôi lập tức kéo ba cậu trai kia vào căn phòng còn lại. Dù sao trai trẻ cũng là trai trẻ, mới mười tám, mười chín tuổi, tuy rằng nhỏ hơn tôi không đáng bao nhiêu nhưng kinh nghiệm của tôi đủ để đối phó với mấy tay mơ như bọn họ.
Song một người chơi với ba người cũng khiến tôi mệt mỏi vô cùng, chờ bọn họ chơi đủ rồi, cả đám đều mệt lả gục xuống, tôi cũng kiệt sức không muốn nhúc nhích nữa, cứ nằm lăn lóc trên giường, mơ mơ màng màng thiếp đi từ lúc nào.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện có người đang làm phía dưới tôi. Tôi nằm im hưởng thụ chốc lát, bỗng nghe thấy hơi thở của hai người khác cũng dần dần nặng nề. Tôi biết bọn họ lại muốn lần nữa, tuy rằng tôi cũng hơi ham muốn nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ bọn họ chơi tiếp được.
Vì vậy tôi đành mở mắt ra nhìn, đưa tay che phía dưới người mình, giật một tấm chăn đơn che trên cơ thể trần như nhộng của mình, yêu kiều cười nói: “Sao, chơi một đêm vẫn chưa đã à!”
“Chị à, kỹ thuật của chị đỉnh của đỉnh, người vừa trắng vừa mịn, thích hơn mấy con bé da dẻ sần sùi, lại còn vang vẻ mặt khinh thường kia nhiều!” Một cậu cợt nhả khen ngợi.
Tôi nghe xong, tuy rằng trong lòng cũng vui sướng nhưng không có ý định chơi tiếp với bọn họ: “Tối hôm qua tôi đã thực hiện lời hứa của mình, nhưng hôm nay phải trả bằng tiền!”
“Không vấn đề, muốn bao nhiêu, chị cứ việc ra giá!”
“Một người là mười nghìn, hai người là bốn mươi nghìn, ba người thì nhân lên gấp đôi! Các cậu cứ tính toán đi!”
Thật ra cái giá này, ở chỗ tôi là cao, nhưng bây giờ đang ở buổi tiệc Thiên Hải, ngần này chắc chắn không cao chút nào.
Ba người do dự chốc lát, nếu bọn họ chưa dồn tiền cho Lương Khâu mua Cố Dĩnh thì số tiền kia đối với bọn họ cũng chỉ là con tép, nhưng tối hôm qua tôi gần như vét kiệt tất cả số tiền mà bọn họ có thể chi được. Nếu một lần chi ra hơn ba trăm triệu, bọn họ cũng đành bó tay.
Một cậu vẻ mặt hơi lúng túng: “Chị à, có thể trả chậm một chút được không, tôi sẽ nhanh chóng lấy được tiền, trước hết chị cứ chơi với chúng tôi đi!”
Tôi vốn không sao cả, cũng không sợ bọn họ quỵt nợ, nhưng bây giờ tôi muốn nhanh nhanh đến xem tình hình Cố Dĩnh thế nào nên không có ý định thương lượng thêm với bọn họ nữa.
“Không có tiền thì còn đòi hỏi gì nữa!” Chỉ một câu nói đã chẹn bọn họng bọn họ, tôi cứ thế đứng dậy đi tắm rửa.
Xuyên qua lớp kính mờ, có thể nhìn thấy bóng dáng mê người của tôi. Tôi biết bọn họ nhất định đang nhìn lén, chẳng qua bọn họ vẫn còn trẻ măng, không mặt dày như người lớn. Tôi không đồng ý, bọn họ cũng chẳng còn cách nào, chỉ biết chán nản nhẫn nhịn.
Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong rồi đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt khó chịu và kiềm chế của bọn họ, thầm cười trộm trong lòng. Tôi vứt cho ba người bọn họ một tờ giấy ghi số điện thoại của tôi, sau đó đá lông nheo nói với bọn họ: “Nếu như có tiền rồi, hoan nghênh các cậu tới tìm tôi bất cứ lúc nào!” Cử chỉ quyến rũ tới cực hạn này đón lấy một loạt tiếng trầm trồ của bọn họ.
Tôi sang phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ cửa, người mở cửa cho tôi là Cố Dĩnh. Không hề thấy Lương Khâu trong phòng cô ấy, tôi tò mò hỏi: “Cậu trai xấu hổ kia đâu!”
Cố Dĩnh đỏ mặt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, cô ấy hờ hững đáp: “Anh ấy đi từ tối qua rồi!”
Tôi kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Vậy cậu ta có hay không!”
Cố Dĩnh gật đầu, chậm rãi nói: “Anh ấy ngại ngùng nên thử nhiều lần mãi không được, cuối cùng, cuối cùng tôi đành phải chủ động...”
Nói đến đây, tôi phát hiện mặt cô ấy lại đỏ hơn từ lúc nào. Bỗng dưng cô ấy nhào đến, ôm chặt lấy tôi, đôi mắt đo đỏ: “Viện Viện, tôi biết là cô giúp tôi, không nhờ có cô, có lẽ tôi phải theo gã đàn ông vừa béo vừa xấu kia rồi!”
Tôi vỗ lưng cô ấy, trấn an: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi thứ đã qua rồi!”
Vậy mà cô ấy vẫn không ngăn được cơn nức nở: “Tôi nghe anh ấy nói, nghe anh ấy nói, vì giúp tôi mà cô phải theo đám bạn bè anh ấy. Viện Viện, hãy để tôi trả ơn cô!”
“Cô gái ngốc, tôi hoàn toàn tự nguyện giúp đỡ cô, không cần cô báo đáp!”
Nghe tôi nói vậy, cô ấy càng xúc động, ôm chặt tôi hơn nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Cô ấy không nói thêm gì nữa, tôi cũng chẳng tiếp tục khuyên nhủ. Trong lòng tôi hiểu, người thông minh như Cố Dĩnh chắc hẳn biết và hiểu tất cả, lúc này không nói gì mới là biểu cảm chân thật nhất.
Tôi không biết là trong lúc lơ đãng, thật ra cô ấy đã tạm thời quên mất nỗi đau khi mất đi lần đầu tiên, ngược lại biến niềm đau thành cảm kích đối với tôi.
Không biết tôi nghe ở đâu một câu nói: Lúc một tình cảm đủ đầy lớn mạnh lấn áp một tình cảm khác, sẽ giúp bạn tạm thời quên mất đau khổ, thậm chí còn che đi một phần trí nhớ.
Có lẽ hiện tại Cố Dĩnh cũng ở tình huống như thế. Cõi lòng cô ấy đang ngập tràn cảm kích với tôi, do đó quên mất những khổ đau mà cô ấy không muốn nhớ tới, điều này cũng là tốt nhất cho cả cô ấy và cả tôi.
Tôi thật sự vui mừng vì Cố Dĩnh. Lại nói, lúc trước tôi nhất thời kích động đồng ý theo bọn họ, nên cũng không ngăn cản hành động của bọn họ.
Thời điểm tôi quay đầu gọi Lương Khâu, mặt cậu ta còn ửng đỏ như một quả táo chín, xấu hổ mãi không thôi, nhưng mắt cậu ta vẫn không rời khỏi Cố Dĩnh đang đứng trên sân khấu. Mà lúc này, gương mặt Cố Dĩnh không có biểu cảm gì đặc biệt, song tôi vẫn thấy khóe mắt cô ấy long lanh giọt lệ, không biết là nỗi đau thương khi rơi vào hoàn cảnh hung hiểm hay vì vui sướng vì cuối cùng cũng kiếm được đủ tiền.
Màn đấu giá kết thúc, mọi người mất trò vui lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu lý tưởng của riêng mình giữa đám đông.
Tôi vẫn không thấy Đông Phi và Thẩm Lệ Lệ đâu cả, tôi nghĩ với thủ đoạn của các cô ấy, có khả năng lúc này đã sớm tìm được đối tượng phù hợp để đi thuê phòng rồi.
Chỉ chốc lát sau, mấy cậu trai kia nhanh chóng vây quanh tôi và cậu Lương Khâu kia, đi tới một khách sạn khá gần hội trường.
Đã có một cậu chạy tới đây thuê hai phòng từ trước, chỉ chờ chúng tôi đến thôi. Cậu đó còn cho chúng tôi biết Cố Dĩnh đã ở trong một phòng chờ Lương Khẩu rồi, khiến mặt Lương Khâu càng đỏ hơn.
Tôi vốn định đi xem Cố Dĩnh thế nào nhưng bây giờ ba cậu trai còn lại tinh trùng đã lên não rồi, chỉ muốn nào chuyện đó, khăng khăng không muốn tôi đi.
Tôi ngẫm nghĩ đúng là không nên đi tìm Cố Dĩnh vào lúc này. Cô ấy hạ quyết tâm rất lớn mới đi đến bước này, nếu tôi xuất hiện là lòng cô ấy dao động, không biết sẽ làm loạn đến mức nào nữa.
Giúp cô ấy chặn đứng tên giàu có mặt mũi hung dữ kia, sắp xếp cho cô ấy cùng với Lương Khâu cũng là lần đầu tiên, có lẽ tối nay cô ấy cũng không bị giày vò, tôi đây đã cố gắng hết mình, tiếp theo tất cả phải theo ý trời rồi.
Nghĩ thông suốt xong, tôi lập tức kéo ba cậu trai kia vào căn phòng còn lại. Dù sao trai trẻ cũng là trai trẻ, mới mười tám, mười chín tuổi, tuy rằng nhỏ hơn tôi không đáng bao nhiêu nhưng kinh nghiệm của tôi đủ để đối phó với mấy tay mơ như bọn họ.
Song một người chơi với ba người cũng khiến tôi mệt mỏi vô cùng, chờ bọn họ chơi đủ rồi, cả đám đều mệt lả gục xuống, tôi cũng kiệt sức không muốn nhúc nhích nữa, cứ nằm lăn lóc trên giường, mơ mơ màng màng thiếp đi từ lúc nào.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện có người đang làm phía dưới tôi. Tôi nằm im hưởng thụ chốc lát, bỗng nghe thấy hơi thở của hai người khác cũng dần dần nặng nề. Tôi biết bọn họ lại muốn lần nữa, tuy rằng tôi cũng hơi ham muốn nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ bọn họ chơi tiếp được.
Vì vậy tôi đành mở mắt ra nhìn, đưa tay che phía dưới người mình, giật một tấm chăn đơn che trên cơ thể trần như nhộng của mình, yêu kiều cười nói: “Sao, chơi một đêm vẫn chưa đã à!”
“Chị à, kỹ thuật của chị đỉnh của đỉnh, người vừa trắng vừa mịn, thích hơn mấy con bé da dẻ sần sùi, lại còn vang vẻ mặt khinh thường kia nhiều!” Một cậu cợt nhả khen ngợi.
Tôi nghe xong, tuy rằng trong lòng cũng vui sướng nhưng không có ý định chơi tiếp với bọn họ: “Tối hôm qua tôi đã thực hiện lời hứa của mình, nhưng hôm nay phải trả bằng tiền!”
“Không vấn đề, muốn bao nhiêu, chị cứ việc ra giá!”
“Một người là mười nghìn, hai người là bốn mươi nghìn, ba người thì nhân lên gấp đôi! Các cậu cứ tính toán đi!”
Thật ra cái giá này, ở chỗ tôi là cao, nhưng bây giờ đang ở buổi tiệc Thiên Hải, ngần này chắc chắn không cao chút nào.
Ba người do dự chốc lát, nếu bọn họ chưa dồn tiền cho Lương Khâu mua Cố Dĩnh thì số tiền kia đối với bọn họ cũng chỉ là con tép, nhưng tối hôm qua tôi gần như vét kiệt tất cả số tiền mà bọn họ có thể chi được. Nếu một lần chi ra hơn ba trăm triệu, bọn họ cũng đành bó tay.
Một cậu vẻ mặt hơi lúng túng: “Chị à, có thể trả chậm một chút được không, tôi sẽ nhanh chóng lấy được tiền, trước hết chị cứ chơi với chúng tôi đi!”
Tôi vốn không sao cả, cũng không sợ bọn họ quỵt nợ, nhưng bây giờ tôi muốn nhanh nhanh đến xem tình hình Cố Dĩnh thế nào nên không có ý định thương lượng thêm với bọn họ nữa.
“Không có tiền thì còn đòi hỏi gì nữa!” Chỉ một câu nói đã chẹn bọn họng bọn họ, tôi cứ thế đứng dậy đi tắm rửa.
Xuyên qua lớp kính mờ, có thể nhìn thấy bóng dáng mê người của tôi. Tôi biết bọn họ nhất định đang nhìn lén, chẳng qua bọn họ vẫn còn trẻ măng, không mặt dày như người lớn. Tôi không đồng ý, bọn họ cũng chẳng còn cách nào, chỉ biết chán nản nhẫn nhịn.
Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong rồi đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt khó chịu và kiềm chế của bọn họ, thầm cười trộm trong lòng. Tôi vứt cho ba người bọn họ một tờ giấy ghi số điện thoại của tôi, sau đó đá lông nheo nói với bọn họ: “Nếu như có tiền rồi, hoan nghênh các cậu tới tìm tôi bất cứ lúc nào!” Cử chỉ quyến rũ tới cực hạn này đón lấy một loạt tiếng trầm trồ của bọn họ.
Tôi sang phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ cửa, người mở cửa cho tôi là Cố Dĩnh. Không hề thấy Lương Khâu trong phòng cô ấy, tôi tò mò hỏi: “Cậu trai xấu hổ kia đâu!”
Cố Dĩnh đỏ mặt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, cô ấy hờ hững đáp: “Anh ấy đi từ tối qua rồi!”
Tôi kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Vậy cậu ta có hay không!”
Cố Dĩnh gật đầu, chậm rãi nói: “Anh ấy ngại ngùng nên thử nhiều lần mãi không được, cuối cùng, cuối cùng tôi đành phải chủ động...”
Nói đến đây, tôi phát hiện mặt cô ấy lại đỏ hơn từ lúc nào. Bỗng dưng cô ấy nhào đến, ôm chặt lấy tôi, đôi mắt đo đỏ: “Viện Viện, tôi biết là cô giúp tôi, không nhờ có cô, có lẽ tôi phải theo gã đàn ông vừa béo vừa xấu kia rồi!”
Tôi vỗ lưng cô ấy, trấn an: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi thứ đã qua rồi!”
Vậy mà cô ấy vẫn không ngăn được cơn nức nở: “Tôi nghe anh ấy nói, nghe anh ấy nói, vì giúp tôi mà cô phải theo đám bạn bè anh ấy. Viện Viện, hãy để tôi trả ơn cô!”
“Cô gái ngốc, tôi hoàn toàn tự nguyện giúp đỡ cô, không cần cô báo đáp!”
Nghe tôi nói vậy, cô ấy càng xúc động, ôm chặt tôi hơn nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Cô ấy không nói thêm gì nữa, tôi cũng chẳng tiếp tục khuyên nhủ. Trong lòng tôi hiểu, người thông minh như Cố Dĩnh chắc hẳn biết và hiểu tất cả, lúc này không nói gì mới là biểu cảm chân thật nhất.
Tôi không biết là trong lúc lơ đãng, thật ra cô ấy đã tạm thời quên mất nỗi đau khi mất đi lần đầu tiên, ngược lại biến niềm đau thành cảm kích đối với tôi.
Không biết tôi nghe ở đâu một câu nói: Lúc một tình cảm đủ đầy lớn mạnh lấn áp một tình cảm khác, sẽ giúp bạn tạm thời quên mất đau khổ, thậm chí còn che đi một phần trí nhớ.
Có lẽ hiện tại Cố Dĩnh cũng ở tình huống như thế. Cõi lòng cô ấy đang ngập tràn cảm kích với tôi, do đó quên mất những khổ đau mà cô ấy không muốn nhớ tới, điều này cũng là tốt nhất cho cả cô ấy và cả tôi.