-
PHẦN III END
Chúng tôi dính lấy nhau hai ngày ở chung cư cũ này. Đến ngày cuối cùng tôi lại vô cùng lo lắng. Nói cái gì tôi cũng không chịu ra ngoài và tôi cũng không có ý định bước ra khỏi cửa dù chỉ là một bước. Cho dù thầy hướng dẫn của anh ấy có hối bao nhiêu tôi vẫn không định thả người.
“Rõ ràng thầy ấy đã đồng ý với em là hôm nay sẽ không đi tìm anh!” Tôi có chút hụt hẫng, sao lại nói chuyện mà không giữ lời chứ.
Hạ Lâm Triều buồn cười nhìn tôi: “Vậy giờ làm sao đây?”
“Không được đi! Anh mà đi là anh không tìm được em nữa đâu.”
Tôi tức giận ép anh ấy phải chọn 1 trong 2. Tình cờ là thầy hướng dẫn của anh ấy lại gọi điện thoại đến, tôi nhìn chằm chằm không cho anh ấy nhận cuộc gọi. Hạ Lâm Triều tắt điện thoại rồi quay sang chế giễu tôi: “Em ghen với lão già ấy làm gì?”
Tôi lần nữa thuật lại cho anh ấy nghe những nghi ngờ của tôi, tổng kết lại là thầy hướng dẫn của anh ấy nhìn không giống người tốt.
“Anh xem đi, thầy ấy đã đồng ý với em rồi mà còn trăm phương ngàn kế muốn anh đi ra ngoài, khẳng định không có ý gì tốt! Anh không được đi!”
“Được.”
Hạ Lâm Triều đồng ý rất dứt khoát làm tôi thấy có chút bất ngờ.
“Nói chứ anh không cảm thấy thầy của anh rất kì quái à?” Tôi có ý đồ gợi dậy lòng nghi ngờ của anh ấy đối với thầy hướng dẫn.
Kết quả anh ấy lắc lắc đầu: “Thầy hướng dẫn của anh thật ra rất tốt. Trước khi gặp em thì mỗi lần tâm trạng anh bất thường anh đều sẽ đi tìm thầy ấy, thầy ấy đã biết hết những chuyện của anh rồi.”
Vậy thì quá kì lạ rồi, lối tư duy của tôi dừng lại tại đây. Tôi quyết định sẽ đi xem hai bộ phim trinh thám để mở mang đầu óc. Nhớ đến bộ phim “Thám tử phố Tàu 3” còn chưa kịp xem nên dứt khoát nằm trong lòng Hạ Lâm Triều mở phim lên.
Nội dung phim cũng theo kiểu lối mòn, lúc Nagasawa Masami vừa xuất hiện thì tôi đã biết cô ta chính là hung thủ rồi nên càng xem về sau càng chán. Vậy mà Hạ Lâm Triều lại thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng lại thảo luận tình tiết với tôi. Mãi cho đến lúc Tần Phong bị vu oan là hung thủ tôi lại tức không chịu được.
“Vụ án gi.ết ng.ười hoàn mỹ sao lại có chuyện đẩy người khác xuống như thế này?”
Hạ Lâm Triều cướp lấy miếng khoai tây chiên từ tay tôi rồi nói: “Thầy hướng dẫn của anh cũng rất hay nói ông ấy đã nghiên cứu tâm lý học cả đời rồi, muốn nhìn xem tinh thần của một người bị ép đến giới hạn thì người đó sẽ làm ra chuyện gì.”
“Anh nói với thầy ấy nếu ép tinh thần một người đến giới hạn, để người đó t* s.át thì đó cũng sẽ biến thành một vụ gi.ết ngư.ời hoàn mỹ.”
“Nhưng mà thầy ấy nói đã nhiều năm như vậy rồi mà thầy ấy vẫn chưa tìm được vật thí nghiệm.”
???
Hạ Lâm Triều chỉ đùa vài câu thôi mà tôi đã thấy đầu óc mình minh mẫn hẳn ra!
Hạ Lâm Triều căn bản không có t* s.át! Anh ấy rõ ràng còn muốn sống đến thế cơ mà!
Th.i th.ể không ai ngó ngàng, bóng lưng vội vàng rời đi sau mọi chuyện, tất cả đều là chứng minh cho việc Hạ Lâm Triều là một vật thí nghiệm!
Điều này cũng có thể giải thích hợp lý vì sao cuối cùng anh ấy phải t* s.át, tất cả đều do người thầy hướng dẫn đó xúi giục. Đây là một v.ụ á.n gi.ết ng.ười hoàn hảo mà thầy ấy tạo ra!
Tôi sợ đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, may mà hôm nay không để anh ấy đi tìm người thầy hướng dẫn kia. Nhưng sao nhất định phải là hôm nay? Tôi không hiểu. Nhưng mà thấy Hạ Lâm Triều nghe xong vẻ mặt đầy kinh ngạc, nghĩ đến việc anh ấy ỷ lại thầy hướng dẫn của mình tôi cũng không muốn ép anh ấy tiếp nhận sự thật này.
“Anh cứ xem như em lòng dạ hẹp hòi đi.”
Ai ngờ Hạ Lâm Triều lại nắm lấy tay tôi, chân thành nói: “Anh tin em. Hạ Nam, cho dù em nói gì thì anh cũng sẽ tin em vô điều kiện. Cho dù là giữa em và ai thì anh vẫn sẽ luôn chọn em.”
Nghe được lời này khiến tôi thấy có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên Hạ Lâm Triều nói lời tình cảm đó. Này có chút không đỡ được.
Ngay lúc tôi đang tiến lại gần muốn hôn anh ấy một cái thì anh ấy lại lấy tay bịt miệng tôi, đẩy đầu tôi ra: “Chưa tỏ tình thì không được hôn.”
“Lần sau bù lại không được hả? Làm gì có người đàn ông nào mà tính toán vậy chứ?
“Không được.”
Vì sự an toàn của mình mà anh ấy còn lấy quần áo làm ranh giới trên giường nữa chứ. Tôi lại cảm ơn quá cơ.
11.
Hai chúng tôi nằm trên giường đến tận khi trời tối. Nếu không phải vì lo anh ấy sẽ đói thì hôm nay dù ch.ết tôi cũng không muốn dắt anh ấy ra ngoài đâu.
“Đợi chút nữa tụi mình mua mang về ăn, ở bên ngoài quá nguy hiểm!” Tôi nắm chặt tay anh ấy không dám lơi là một khắc.
Anh ấy không nói chuyện, dáng vẻ bên ngoài vẫn còn thản nhiên như không nhưng tay cũng giữ chặt lấy tôi. Trên đường về nhà, cả người tôi đều có một loại kích động như đã thoát được một kiếp vậy.
Nhưng người tính không bằng trời tính, rõ ràng đã là 2 tiếng cuối cùng của ngày hôm nay rồi nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thầy hướng dẫn của anh ấy lái xe chạy như điên xông về phía chúng tôi. Tôi đẩy anh ấy ra nhưng bản thân lại bị tông trúng. Lục phủ ngũ tạng đều đau như muốn nổ tung, Hạ Lâm Triều đỏ mắt muốn đưa tôi đi bệnh viện.
Tôi mấp máy môi, muốn kêu anh ấy chú ý đến thầy hướng dẫn vừa xuống xe đằng sau như trong miệng chỉ không ngừng cảm nhận được vị tanh.
Thầy hướng dẫn của anh ấy cầm theo một con dao nhỏ, từng bước tiến lại gần, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Gi.ết được mày là tao có thể thoát ra được rồi.”
“Chạy…chạy!” Tôi dùng chút lực sức cuối cùng mới phun ra được chữ, cuối cùng cũng để Hạ Lâm Triều chú ý đến người sau lưng.
Thầy hướng dẫn đã già nên căn bản cũng không phải đối thủ của Hạ Lâm Triều. Bị anh ấy đánh cho hai, ba đấm đã nằm gục xuống bò dậy không nổi. Cơn tức giận xông lên đầu Hạ Lâm Triều, cầm con dao ở dưới đất lên. Nhận ra anh ấy định làm gì thì tôi tuyệt vọng nằm trên mặt đất lắc đầu.
Nếu như tay anh ấy dính máu người khác thì đời này của anh ấy sẽ càng đau khổ hơn.
“Hạ Lâm Triều! Tao gi.ết mày không được thì mày cứ gi.ết tao đi! Để tao ra đi cho sảng khoái! Tao không muốn rơi vào cái vòng lặp vô tận này nữa đâu!”
Người thầy hướng dẫn đó cứ tiếp tục khiêu khích Hạ Lâm Triều. Tôi cảm thấy anh ấy thật sự có thể sẽ ra tay, nhưng cơ thể tôi lúc này đã không còn nghe lời nữa, không thể đứng lên ngăn cản anh ấy.
Cảm nhận được ý thức đang ngày càng yếu dần, tôi chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên anh ấy từng lần từng lần.
“Hạ Lâm Triều…Hạ Lâm Triều…”
Cuối cùng anh ấy cũng chú ý đến tôi, đá thầy hướng dẫn nằm qua một bên rồi chạy lại chỗ tôi.
“Hạ Nam, em kiên trì thêm chút nữa, tụi mình đi bệnh viện.”
Giọng nói của anh ấy nức nở, cố gắng bế tôi lên nhưng lại giữ không vững vì đôi tay run rẩy.
“Hạ Lâm Triều, anh đừng sợ, em đến đây để cứu anh mà. Chỉ cần anh sống qua hôm nay là tốt rồi…”
Cảm nhận được mí mắt ngày càng nặng, tôi nghĩ tôi không thể chịu được nữa.
“Đúng! Còn chưa hết thời gian mà! Hạ Nam, em đợi anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.” Anh ấy cẩn thận đặt tôi xuống.
Nhận ra anh ấy định làm gì, tôi liều mạng lắc đầu nhưng vẫn không thể gọi anh ấy lại. Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại. Trước lúc mất hết ý thức tôi còn nghe được một tiếng động rất lớn, sau đó có tiếng hét truyền đến.
“Á! Có người nh*y lầu rồi.”
Hạ Lâm Triều, em xin lỗi, em vẫn không thể cứu được anh.
12.
“Đã đến ga Vạn Gia, đây là điểm dừng xe cuối cùng, hành khách vui lòng chuẩn bị xuống xe.”
Tiếng thông báo trên xe bus thức tỉnh tôi, những giọt nước mắt trên khoé mi nhắc tôi về một giấc mơ rất dài. Trong mơ, dù cho tôi có cố gắng đến mấy vẫn không thể cứu được Hạ Lâm Triều.
Đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng dáng vừa bước xuống xe trông rất giống Hạ Lâm Triều!
Đây không phải là mơ!!
Tôi lại lần nữa quay lại rồi sao?
Tôi nhìn theo bóng dáng xuống xe của anh ấy đến xuất thần, vừa chuẩn bị xem thời gian thì lại bị anh tài xế giục: “Em gái, đây là điểm cuối cùng rồi, ai cũng phải xuống xe hết.”
Tôi ngây ngốc theo Hạ Lâm Triều xuống xe, vừa chuẩn bị xem đã quay về ngày nào thì lại nhìn thấy trong tay anh ấy có cầm theo một con cá bị tróc vảy. Tôi quay lại lần đầu chúng tôi gặp mặt à?
Tôi ngơ ngác đứng yên tại chỗ, lần này cho tôi thời gian dài ghê!
Còn chưa kịp vui xong thì người phía trước đã ngoảnh đầu lại nhướng mày nhìn tôi: “Hạ Nam! Đi theo.”
“Êi!”
Tôi bước hai bước liền đuổi kịp anh ấy, thích ý đi bên cạnh anh ấy vừa hát vừa nhảy chân sáo.
Anh ấy nhớ hết! Anh ấy không có quên tôi!
“Hạ Lâm Triều, bây giờ tụi mình đi làm gì? Phóng sinh cá hả?”
“Không thả.”
“Vậy cầm lấy nó làm gì?”
“Ăn.”
Tôi bất mãn nhắc nhở anh ấy: “Cá bị tróc vảy là bị bệnh đó, không ăn được đâu.”
“Anh nói rồi, em đừng có giở mấy cái kiến thức đời sống ít ỏi đó của em ra trước mặt bác sĩ.”
Thật tốt, Hạ Lâm Triều không cần gặp phải người thầy hướng dẫn biến thái kia nữa, cũng không còn những chuyện ngoài ý muốn sau này nữa rồi. Từ nay về sau, năm tháng qua đi chỉ còn Hạ Lâm Triều và Hạ Nam hạnh phúc bên nhau thôi.
(Phiên ngoại của Hạ Lâm Triều)
Từ lúc cấp ba tôi luôn mơ thấy một giấc mơ, trong mơ lần nào tôi cũng từ lầu cao nhảy xuống. Tôi không muốn ch.ết, tôi nỗ lực học cách làm một người bình thường là vì để sống tiếp trên thế gian này.
Vì để thay đổi trạng thái này mà lên đại học đã chọn vào ngành tâm lý học. Tôi không muốn làm bác sĩ, tôi chỉ muốn được làm chính mình thôi.
Thầy hướng dẫn của tôi rất tốt, ông ấy nghe tôi kể chuyện cũ luôn sẽ an ủi tôi rằng thế gian này sẽ có thứ xứng đáng để tôi ở lại. Nhưng ông ấy thỉnh thoảng lại nhắc nhở tôi rằng thế gian này ngoài ông ta ra sẽ không có ai yêu tôi nữa.
Tình cảm tôi dành cho thầy hướng dẫn rất kì diệu. Tôi vừa tôn trọng, tín nhiệm ông ta nhưng cũng vừa muốn cách xa ông ta. Mãi cho đến khi gặp được Hạ Nam, cô ấy nói cô ấy đến để yêu tôi.
Đã có rất nhiều nữ sinh nói vậy với tôi nhưng chưa qua 2 ngày thì họ lại đi yêu người khác rồi. Tôi cho rằng Hạ Nam cũng không khác gì nhưng lại cứ cho cô ấy cơ hội. Tôi ghét việc cô ấy nói chuyện với bất cứ người con trai nào khác. Ai cũng không được.
Nhưng cứ có người lại đến tìm cô ấy. Người đó tên là La Hạo, không những gọi cô ấy chị ơi mà còn nói cho cô ấy nghe bí mật của tôi. Tôi không để ý việc cô ấy biết được xuất thân của tôi nhưng lại rất để ý việc cô ấy nghe được từ miệng người khác.
Nhưng mà cô ấy nói cô ấy không hối hận, cô ấy sẽ vĩnh viễn yêu tôi. Cô ấy còn nói sẽ tỏ tình với tôi thật lãng mạn nữa. Ai thèm chứ? Tôi mới không thèm đâu.
Nhưng mà đêm đó tôi vẫn kích động đến không ngủ được. Tôi vẫn còn người yêu tôi, tôi kiên trì nhiều năm như vậy cũng vì ngày này.
Nhưng mà cô ấy lừa tôi, vừa ngủ dậy thì cô ấy lại nói cô ấy không quen biết tôi. Tôi ấp úng hỏi có phải cô ấy hối hận rồi không, cô ấy có thể nói thẳng nhưng cô ấy lại nói tôi đang làm phiền cô ấy.
Tôi quấn lấy cô ấy được 2 ngày thì cô ấy dẫn La Hạo đến rồi nói đó mới là bạn trai của cô ấy. Thầy hướng dẫn an ủi tôi nói thế giới này chính là như vậy, tôi chỉ có thể tin tưởng ông ta thôi.
Nhưng tôi vẫn không cam tâm.
Lúc Hạ Nam đến tìm, tôi ráng nhịn xuống kích động giả vờ như không quen cô ấy. Cô ấy nói người đó không phải cô ấy, tôi không tin. Nhưng cô ấy lại thật sự nguyện ý vì tôi mà nh*y lầ.u, xém chút, chỉ chút nữa thôi là tôi đã không thể giữ được cô ấy.
Tôi sợ hãi ôm chặt lấy cô ấy, cho dù lời cô ấy nói là thật hay giả tôi đều tin rồi. Cô ấy nói gì tôi cũng tin hết.
Nhưng tôi không ngờ người thầy hướng dẫn mà tôi kính trọng lại lấy tôi ra làm vật thí nghiệm. Hạ Nam ngã xuống đất, lần đầu tiên trong đời tôi hoảng sợ đến vậy. Cô ấy nói cô ấy vì cứu tôi nên mới đến đây, giờ phút này tôi thà rằng cô ấy đừng đến cứu tôi.
Tôi tình nguyện biến mất khỏi thế gian này còn hơn nhìn cô ấy bị thương. Nếu cô ấy đã nói mỗi lần tôi nh*y lầ.u sẽ là một lần tuần hoàn thì cứ thử một lần thôi.
Nếu như là giả thì tôi mất cô ấy cũng không sống nổi. Nếu như là thật thì Hạ Nam nhất định sẽ đến tìm tôi.
May mà vừa mở mắt ra tôi liền nhìn thấy cô ấy. Cô ấy ngây ngốc ngồi trên ghế xe bus nhưng không gọi tôi. Bỏ đi, lần này để tôi chủ động vậy.
“Hạ Nam! Đi theo.”
“Êi!”
Mấy chục năm sau, mong em vẫn cứ đi cùng anh như vậy. Có được không?
TOÀN VĂN HOÀN