Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Trầm ngâm một lát anh mới lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt: "Cháu không có hứng thú thừa kế nhà họ Diệp, vì thế chú út hãy thay cháu giữ vững bảo vệ nhà họ Diệp, được không?"
Bất ngờ nghe được một câu như vậy, gương mặt vốn dĩ luôn lạnh lùng của Diệp Sơ Dương đột nhiên xuất hiện một nụ cười.
Anh bật cười một tiếng, cúi nhìn người thiếu niên chỉ cao tới vai mai: "Tôi nói rồi, cậu không có tư cách nói câu này với tôi."
"Cháu còn nhớ." Diệp Sơ Dương gật đầu, vẻ mặt thờ ơ, "vì thế bây giờ cháu để chú biết cháu không phải kẻ vô dụng. Thứ cháu muốn cháu sẽ giành được."
Lần đầu tiên Diệp Sơ Dương nói vấn đề này với Diệp Tu Bạch, thái độ của anh cũng như bây giờ.
Cô đương nhiên biết lời Diệp Tu Bạch nói có ý gì.
Vì thế...
Cô mỉm cười: "Chú út, hay là chúng ta hợp tác? Mấy người anh chị của cháu, còn cả mẹ cháu, đều không thành vấn đề."
"Hử?" Diệp Tu Bạch nói một tiếng không rõ ý nghĩa, anh nhìn chằm chặp vào người thiếu niên, ánh mắt bắt đầu trở nên sâu thẳm. Diệp Tu Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Diệp Sơ Dương nói ra yêu cầu như vậy với mình.
Anh nhìn thiếu niên trước mắt một hồi lâu sau đó mới lên tiếng: "Cậu có thể xuống tay được không?"
"Chú cứ xem rồi sẽ biết." Diệp Sơ Dương mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh.
***
Vì mấy ngày này đều là ngày nghỉ, vì thế ngày hôm sau Diệp Sơ Dương ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao.
Một giờ chiều, Diệp Sơ Dương nấu bữa trưa xong liền sang nhà đối diện, chân thành mời chú út nhà mình.
Ăn trưa xong, Diệp Tu Bạch chậm rãi nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ tới đường Trường Long một chuyến."
"Ừm? Tới đường Trường Long làm gì?" Diệp Sơ dương gắp một miếng thịt bò kho, miệng lẩm bầm không rõ ràng.
Đối với hành vi vừa ăn cơm vừa nói chuyện của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, sau đó giả vờ không nhìn thấy gì, tiếp tục lên tiếng: "Dẫn cậu đi uống trà, nói chuyện với thầy phong thủy của nhà họ Diệp."
Uống trà nói chuyện?
Nói thì hay lắm, nói toẹt ra là đi để xem ai lợi hại hơn.
Diệp Sơ Dương mắt trợn ngược lòng trắng, giải quyết nhanh chóng thịt bò và cơm trắng, dọn dẹp xong, ngồi lên xe Diệp Tu Bạch tới đường Trường Long.
Đường Trường Long ban ngày khác hoàn toàn so với đêm qua.
Ban ngày yên tĩnh, ban đêm huyên náo.
Diệp Sơ Dương xuống xe, lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, cảm nhận gió núi thổi qua mặt mang theo hơi thở ấm áp.
Cô nheo mắt, khẽ cười.
Gió hôm nay cũng khác hoàn toàn hôm qua.
Diệp Tu Bạch đang đứng bên cạnh cô.
Túc Nhất đứng sau lưng hai người, nhìn hai người một cao một thấp, bất giác hơi nghiêng đầu.
Sao có cảm giác Tam gia và Cửu thiếu đứng cạnh nhau lại xứng đôi tới vậy hỉ?
Ảo giác này có phần khoa trương quá.
Anh ta xoa múi, tiếp tục yên lặng.
Lúc này, Diệp Sơ Dương lên tiếng.
Thiếu niên một tay đút túi, tay còn lại chỉ về phía dãy núi chính phía đối diện, quay đầu hỏi: "Có nhìn thấy gì không?"
Người đàn ông trầm ngâm không nói gì, có điều anh hiểu rõ ý nghĩa câu nói này của Diệp Sơ Dương.
Trước mắt anh là từng dải sương khói, rất dày đặc.
"Địa vị của dãy núi chính đường Trường Long đối với Đế Đô cũng giống như Côn Lôn đối với nước ta. Vì thế cháu nghĩ, thầy phong thủy của nhà họ Diệp mà chú nói, hoặc là một kẻ học vấn chưa tới nơi tới chốn, hoặc chỉ là không có ý đồ gì tốt đẹp."
Last edited by a moderator: