-
Chương 801
Edit: Cá
Hắn ta là con riêng của tộc trưởng tộc Moore, từ khi sinh ra đã không có quyền thừa kế, lại luôn bị người khác coi thường chà đạp. Nhưng là một người có tham vọng, dã tâm tranh giành quyền lực luôn cháy rực thì Kage tuyệt đối sẽ không chấp nhận số phận.
Nếu không, hắn cũng sẽ không liên thủ với Diệp Sơ Dương.
*
Lúc Kage vừa rời khỏi biệt thự thì đám người Lục Cảnh Hành bên này cũng lại nhận được “tin tức” của Diệp Sơ Dương.
Toàn bộ quá trình chỉ có âm thanh gõ lách cách lên mặt bàn đầy nhàm chán.
Nếu theo tư duy của người bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy âm thanh này rất kỳ quái. Nhưng một người đã từng là tài xế như Lục Cảnh Hành, vừa nghe đã biết bí mật ẩn trong đó.
Truyện được edit tại Vietwriter.com.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt người đàn ông ngay lập tức dịu xuống, hắn thấp giọng nói, “Biết rồi, nhớ bảo vệ bản thân cho tốt. Tôi không hy vọng đến khi người đàn ông của cô đến lại thấy cô què chân cụt tay rồi đem xui xẻo đổ lên đầu tôi.”
Diệp Sơ Dương nghe rõ lời Lục Cảnh Hành: “…”
Cứ cho anh ta nói, đồ xấu tính!
Diệp Sơ Dương chớp mắt khinh thường, rồi không chút do dự xoay người lên giường ngủ tiếp.
Hôm sau, Kage ra một quyết định.
Hắn cho Diệp Sơ Dương trở về.
Lý do anh ta đưa ra là biết hôm nay Diệp Sơ Dương có một cuộc thi phong thuỷ muốn tham gia.
Đối với lời nói của Kage, Diệp Sơ Dương chỉ cười như không cười nói, “Không ngờ Kage tiên sinh còn biết hiểu ý người khác cơ đấy.”
“Diệp Cửu thiếu quá khen. Hiểu ý người khác chính là ưu điểm của tôi.” Nói xong, hắn gật đầu với tài xế, để tài xế đưa Diệp Sơ Dương đi.
Diệp Sơ Dương ngồi trong xe, nhìn cảnh vật lướt như bay bên ngoài cửa sổ, ý cười trào phúng trong đáy mắt càng nồng đậm.
Tên ngốc Kage còn xem cô như kẻ ngốc mới sợ chứ.
Nói cái gì mà biết cô có một cuộc thi phong thuỷ muốn tham gia chứ, thật ra là muốn nhân cơ hội này đem cái tên ‘Diệp Sơ Dương’ giả lúc trước hắn phái đến chỗ Lục Cảnh Hành đổi lại?
Chậc.
Truyện được edit tại Vietwriter.com.
Diệp Sơ Dương nheo mắt, được tài xế đưa đến bên ngoài toà lâu đài diễn ra cuộc thi phong thuỷ.
Tài xế nhìn thiếu niên ở ghế sau, nhàn nhạt nói, “Hy vọng Diệp Cửu thiếu thông minh một chút. Nếu làm hỏng kế hoạch của chủ nhân tôi thì cậu cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Từ khi nào mà một con chó cũng có thể nói thay chủ nhân như vậy?” Diệp Sơ Dương cười lạnh, duỗi tay đẩy cửa xe, “Trở về nói cho chủ nhân của ông, phiền hắn cũng nên biết chủ động một tí, nếu không lỡ tôi có quay lại gài bẫy hắn thì muốn khóc cũng không kịp.”
Một câu của Diệp Sơ Dương làm tài xế tức đến suýt phá cửa xe.
Nhưng như Diệp Sơ Dương nói, con chó và chủ nhân của nó có sự khác biệt.
Hắn chỉ là cấp dưới của Kage mà thôi, không có tư cách nói những lời này. Câu nhắc nhở Diệp Sơ Dương lúc nãy chỉ là hắn nhất thời nổi hứng cáo mượn oai hùm mà thôi.
Sắc mặt tài xế khó coi, đột nhiên dẫm mạnh chân ga rời khỏi hiện trường.
Thấy thế, khoé miệng Diệp Sơ Dương hơi cong cong. Cô đang định đi vào thì thấy Thành Khải Uyên cau mày đi từ trong đại sảnh ra. Lúc ánh mắt anh ta chạm đến thiếu niên đang đứng ở giữa đường thì vô cùng kinh ngạc chớp mắt, “Cửu thiếu, rốt cuộc cậu cũng đến rồi! Tôi cứ tưởng cậu không tới.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chỉ nhàn nhạt cười, “Ngại quá, để anh lo lắng rồi. Nhưng tôi không sao đâu, chỉ là lúc nãy tắc đường quá.”
Hắn ta là con riêng của tộc trưởng tộc Moore, từ khi sinh ra đã không có quyền thừa kế, lại luôn bị người khác coi thường chà đạp. Nhưng là một người có tham vọng, dã tâm tranh giành quyền lực luôn cháy rực thì Kage tuyệt đối sẽ không chấp nhận số phận.
Nếu không, hắn cũng sẽ không liên thủ với Diệp Sơ Dương.
*
Lúc Kage vừa rời khỏi biệt thự thì đám người Lục Cảnh Hành bên này cũng lại nhận được “tin tức” của Diệp Sơ Dương.
Toàn bộ quá trình chỉ có âm thanh gõ lách cách lên mặt bàn đầy nhàm chán.
Nếu theo tư duy của người bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy âm thanh này rất kỳ quái. Nhưng một người đã từng là tài xế như Lục Cảnh Hành, vừa nghe đã biết bí mật ẩn trong đó.
Truyện được edit tại Vietwriter.com.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt người đàn ông ngay lập tức dịu xuống, hắn thấp giọng nói, “Biết rồi, nhớ bảo vệ bản thân cho tốt. Tôi không hy vọng đến khi người đàn ông của cô đến lại thấy cô què chân cụt tay rồi đem xui xẻo đổ lên đầu tôi.”
Diệp Sơ Dương nghe rõ lời Lục Cảnh Hành: “…”
Cứ cho anh ta nói, đồ xấu tính!
Diệp Sơ Dương chớp mắt khinh thường, rồi không chút do dự xoay người lên giường ngủ tiếp.
Hôm sau, Kage ra một quyết định.
Hắn cho Diệp Sơ Dương trở về.
Lý do anh ta đưa ra là biết hôm nay Diệp Sơ Dương có một cuộc thi phong thuỷ muốn tham gia.
Đối với lời nói của Kage, Diệp Sơ Dương chỉ cười như không cười nói, “Không ngờ Kage tiên sinh còn biết hiểu ý người khác cơ đấy.”
“Diệp Cửu thiếu quá khen. Hiểu ý người khác chính là ưu điểm của tôi.” Nói xong, hắn gật đầu với tài xế, để tài xế đưa Diệp Sơ Dương đi.
Diệp Sơ Dương ngồi trong xe, nhìn cảnh vật lướt như bay bên ngoài cửa sổ, ý cười trào phúng trong đáy mắt càng nồng đậm.
Tên ngốc Kage còn xem cô như kẻ ngốc mới sợ chứ.
Nói cái gì mà biết cô có một cuộc thi phong thuỷ muốn tham gia chứ, thật ra là muốn nhân cơ hội này đem cái tên ‘Diệp Sơ Dương’ giả lúc trước hắn phái đến chỗ Lục Cảnh Hành đổi lại?
Chậc.
Truyện được edit tại Vietwriter.com.
Diệp Sơ Dương nheo mắt, được tài xế đưa đến bên ngoài toà lâu đài diễn ra cuộc thi phong thuỷ.
Tài xế nhìn thiếu niên ở ghế sau, nhàn nhạt nói, “Hy vọng Diệp Cửu thiếu thông minh một chút. Nếu làm hỏng kế hoạch của chủ nhân tôi thì cậu cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Từ khi nào mà một con chó cũng có thể nói thay chủ nhân như vậy?” Diệp Sơ Dương cười lạnh, duỗi tay đẩy cửa xe, “Trở về nói cho chủ nhân của ông, phiền hắn cũng nên biết chủ động một tí, nếu không lỡ tôi có quay lại gài bẫy hắn thì muốn khóc cũng không kịp.”
Một câu của Diệp Sơ Dương làm tài xế tức đến suýt phá cửa xe.
Nhưng như Diệp Sơ Dương nói, con chó và chủ nhân của nó có sự khác biệt.
Hắn chỉ là cấp dưới của Kage mà thôi, không có tư cách nói những lời này. Câu nhắc nhở Diệp Sơ Dương lúc nãy chỉ là hắn nhất thời nổi hứng cáo mượn oai hùm mà thôi.
Sắc mặt tài xế khó coi, đột nhiên dẫm mạnh chân ga rời khỏi hiện trường.
Thấy thế, khoé miệng Diệp Sơ Dương hơi cong cong. Cô đang định đi vào thì thấy Thành Khải Uyên cau mày đi từ trong đại sảnh ra. Lúc ánh mắt anh ta chạm đến thiếu niên đang đứng ở giữa đường thì vô cùng kinh ngạc chớp mắt, “Cửu thiếu, rốt cuộc cậu cũng đến rồi! Tôi cứ tưởng cậu không tới.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chỉ nhàn nhạt cười, “Ngại quá, để anh lo lắng rồi. Nhưng tôi không sao đâu, chỉ là lúc nãy tắc đường quá.”