-
Chương 770
Edit : Snow
Diệp Sơ Dương thực sự có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng trong thời gian cô ở cùng với chú út của mình, khả năng nấu nướng quả thật có được nâng cao. Nhưng mà chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà làm ra được năm sáu món ăn thế này thì nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Sơ Dương nghi hoặc nhìn anh một cái, cuối cùng cầm lấy đôi đũa gắp một miếng cánh gà cho vào miệng.
Oa.
Đúng là Diệp Tu Bạch làm.
Cô buông đũa, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía chú út nhà mình, sau đó giơ ngón tay cái lên, “Chú út, cháu cảm thấy về sau nếu Diệp thị có phá sản, cháu có tàn phai nhan sắc thì chúng ta có thể hợp tác livetreams làm đồ ăn ngon. Chú thấy thế nào?”
Diệp Tu Bạch: “…Tôi thấy loại chuyện này nhất định sẽ không xảy ra.”
Tên Diệp Tu Bạch này luôn luôn tràn đầy tự tin.
Anh tuyệt đối không tin Diệp thị trong tay mình sẽ có ngày phải đóng cửa.
Đối với sự tự tin của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương chỉ nhướn mày, không nói gì.
Nhưng mà đáy lòng thì___
Chú út nhà cô nói cái gì cũng đúng.
Diệp Sơ Dương ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý.
Buổi sáng, người đại diện Vĩ Hưng của Lý Thiến Thiến sau khi nắm được tin tức liền vội vàng chạy tới sân bay.
Tâm trạng Vĩ Hưng hiện tại rất tốt.
Từ lúc biết nghệ sĩ nhà mình có thể quay cùng chương trình với Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên, tâm tình hắn có thể nói là tốt chưa từng thấy, bởi vì hắn cũng nghĩ giống Lý Thiến Thiến.
Chỉ cần có thể trèo lên một trong hai người Diệp Sơ Dương hoặc Mạc Tử Nghiên thì bọn họ phát tài rồi.
Diệp Sơ Dương là người thừa kế của Diệp gia, là thiếu gia chân chính của Hoàn Cảnh.
Mạc Tử Nghiên cũng là người của Mạc gia___
Hai người này ở trong giới giải trí cũng chỉ coi như dạo chơi tiêu khiển.
Chỉ cần Lý Thiến Thiến có thể làm bạn tốt với hai người này, đến lúc đó bọn họ còn sợ gì không tranh được tài nguyên tốt, sợ gì không nổi tiếng? Không muốn cũng chả được.
Vĩ Hưng đang đắc chí nhìn bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi đến ngoài cửa xe.
Không phải là Lý Thiến Thiến sao?
Hắn vội vàng mở cửa, vẫy tay với Lý Thiến Thiến.
Đợi cho nghệ sĩ nhà mình ngồi vào trong xe, Vĩ Hưng liền lơ ngay đi ý muốn nghỉ ngơi của Lý Thiến Thiến, lập tức hỏi, “Thiến Thiến, cô ở chung với bọn Diệp thiếu thế nào rồi?”
“Anh cho rằng bọn tôi có thể ở chung thế nào?” Nghe được câu hỏi của Vĩ Hưng, Lý Thiến Thiến lập tức cười lạnh. Cô cười như không cười nhìn chăm chú vào mắt người đàn ông đối diện, cười nhạo nói, “Anh thật sự nhìn dáng vẻ thân thiện dễ gần của Diệp Sơ Dương lúc phát trực tiếp lièn cảm thấy anh ta không biết nổi giận?”
Nói xong câu đó, Lý Thiến Thiến lại tiếp lời, “Người ta chính là công tử nhà giàu, làm sao mà nhìn thấy loại dân đen dưới gót chân như chúng ta?”
Nghe giọng điệu vừa như tự giễu vừa oán trách Diệp Sơ Dương của Lý Thiến Thiến , Vĩ Hưng bỗng hiểu ra.
Hắn nhìn người con gái trước mặt, rốt cuộc vẫn nhíu mày mở miệng; “Nhân phẩm Diệp Sơ Dương thế nào tôi không biết. Nhưng mà cô đấy, có phải lại làm gì thất lễ với người ta không?”
“Lý Thiến Thiến, tôi vất vả lắm mới tranh được vụ này cho cô,” Vĩ Hưng lạnh mặt nhìn ả, “Tính cô tôi còn không rõ sao? Diệp Sơ Dương người ta không để ý đến chô thì cô liền cảm thấy người ta chướng mắt mình?”
“Anh có ý gì?” Lý Thiến Thiến nhíu mày nhìn phía đối diện, “Rõ ràng là Diệp Sơ Dương không cho tôi mặt mũi, sao người sai lại là tôi?”
Diệp Sơ Dương thực sự có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng trong thời gian cô ở cùng với chú út của mình, khả năng nấu nướng quả thật có được nâng cao. Nhưng mà chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà làm ra được năm sáu món ăn thế này thì nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Sơ Dương nghi hoặc nhìn anh một cái, cuối cùng cầm lấy đôi đũa gắp một miếng cánh gà cho vào miệng.
Oa.
Đúng là Diệp Tu Bạch làm.
Cô buông đũa, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía chú út nhà mình, sau đó giơ ngón tay cái lên, “Chú út, cháu cảm thấy về sau nếu Diệp thị có phá sản, cháu có tàn phai nhan sắc thì chúng ta có thể hợp tác livetreams làm đồ ăn ngon. Chú thấy thế nào?”
Diệp Tu Bạch: “…Tôi thấy loại chuyện này nhất định sẽ không xảy ra.”
Tên Diệp Tu Bạch này luôn luôn tràn đầy tự tin.
Anh tuyệt đối không tin Diệp thị trong tay mình sẽ có ngày phải đóng cửa.
Đối với sự tự tin của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương chỉ nhướn mày, không nói gì.
Nhưng mà đáy lòng thì___
Chú út nhà cô nói cái gì cũng đúng.
Diệp Sơ Dương ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý.
Buổi sáng, người đại diện Vĩ Hưng của Lý Thiến Thiến sau khi nắm được tin tức liền vội vàng chạy tới sân bay.
Tâm trạng Vĩ Hưng hiện tại rất tốt.
Từ lúc biết nghệ sĩ nhà mình có thể quay cùng chương trình với Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên, tâm tình hắn có thể nói là tốt chưa từng thấy, bởi vì hắn cũng nghĩ giống Lý Thiến Thiến.
Chỉ cần có thể trèo lên một trong hai người Diệp Sơ Dương hoặc Mạc Tử Nghiên thì bọn họ phát tài rồi.
Diệp Sơ Dương là người thừa kế của Diệp gia, là thiếu gia chân chính của Hoàn Cảnh.
Mạc Tử Nghiên cũng là người của Mạc gia___
Hai người này ở trong giới giải trí cũng chỉ coi như dạo chơi tiêu khiển.
Chỉ cần Lý Thiến Thiến có thể làm bạn tốt với hai người này, đến lúc đó bọn họ còn sợ gì không tranh được tài nguyên tốt, sợ gì không nổi tiếng? Không muốn cũng chả được.
Vĩ Hưng đang đắc chí nhìn bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi đến ngoài cửa xe.
Không phải là Lý Thiến Thiến sao?
Hắn vội vàng mở cửa, vẫy tay với Lý Thiến Thiến.
Đợi cho nghệ sĩ nhà mình ngồi vào trong xe, Vĩ Hưng liền lơ ngay đi ý muốn nghỉ ngơi của Lý Thiến Thiến, lập tức hỏi, “Thiến Thiến, cô ở chung với bọn Diệp thiếu thế nào rồi?”
“Anh cho rằng bọn tôi có thể ở chung thế nào?” Nghe được câu hỏi của Vĩ Hưng, Lý Thiến Thiến lập tức cười lạnh. Cô cười như không cười nhìn chăm chú vào mắt người đàn ông đối diện, cười nhạo nói, “Anh thật sự nhìn dáng vẻ thân thiện dễ gần của Diệp Sơ Dương lúc phát trực tiếp lièn cảm thấy anh ta không biết nổi giận?”
Nói xong câu đó, Lý Thiến Thiến lại tiếp lời, “Người ta chính là công tử nhà giàu, làm sao mà nhìn thấy loại dân đen dưới gót chân như chúng ta?”
Nghe giọng điệu vừa như tự giễu vừa oán trách Diệp Sơ Dương của Lý Thiến Thiến , Vĩ Hưng bỗng hiểu ra.
Hắn nhìn người con gái trước mặt, rốt cuộc vẫn nhíu mày mở miệng; “Nhân phẩm Diệp Sơ Dương thế nào tôi không biết. Nhưng mà cô đấy, có phải lại làm gì thất lễ với người ta không?”
“Lý Thiến Thiến, tôi vất vả lắm mới tranh được vụ này cho cô,” Vĩ Hưng lạnh mặt nhìn ả, “Tính cô tôi còn không rõ sao? Diệp Sơ Dương người ta không để ý đến chô thì cô liền cảm thấy người ta chướng mắt mình?”
“Anh có ý gì?” Lý Thiến Thiến nhíu mày nhìn phía đối diện, “Rõ ràng là Diệp Sơ Dương không cho tôi mặt mũi, sao người sai lại là tôi?”