-
Chương 741
Edit : Snow
Túc Ngũ vừa nói xong, vẻ mặt Diệp Sơ Dương lập tức nên ghét bỏ
Túc Ngũ cẩn thận quan sát biểu cảm của Cửu Thiếu nhà mình một chút ——
Dáng vẻ của Cửu Thiếu nhìn ngón tay của mình làm cho Túc Ngũ sinh ra ý nghĩ Cửu Thiếu nhà bọn họ bị mỡ của xác chết đả kích mà không nhịn được đem chặt bỏ ngón tay mình hay không.
"Cái kia... Cửu Thiếu à, kỳ thật rửa một chút thì sẽ không sao nữa đâu." Túc Ngũ an ủi nói.
Diệp Sơ Dương: "...... Cảm ơn anh đã an ủi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái."
Loại cảm giác này đại khái chính là giống như có người đem cô đẩy ngã trên mặt đất, sau đó xem cô như xác chết mà chôn sống cô.
Cuối cùng, dưới âm thanh thở dài của Diệp Sơ Dương, Túc Ngũ yên lặng đứng tại chỗ, dưới ánh trăng nhìn Cửu Thiếu nhà mình xoay người rời đi.
Thời điểm Diệp Sơ Dương trở lại phía bên kia núi, Thần Núi tựa hồ cảm giác được ngay lập tức.
"Thế nào?"
Trong thanh âm mờ mịt hư vô phảng phất mang theo vài phần gấp gáp, làm Diệp Sơ Dương có chút kinh ngạc.
Thiếu niên cong cong khóe miệng: "Không nhanh như vậy đâu. Nhưng mà cũng tìm ra một vài đồ vật rồi. Tôi tính toán buổi tối hôm nay lại đi một chuyến."
Nghe Diệp Sơ Dương nói, hô hấp của Thần Núi căng thẳng, sau đó thở phào một hơi.
Ông ta thật lo rằng lần này Diệp Sơ Dương đi đến đây, sau đó sợ hãi quá mà bỏ chạy mất. Lúc đó hắn có cảm giác giống như mình đem món ăn dân dã đưa nhầm người rồi.
Thời điểm Thần Núi còn đang nghĩ ngợi, thì tiếng của Diệp Sơ Dương đã vang lên lần thứ hai .
"Thức ăn ngày hôm nay lại phải làm phiền Thần Núi đại nhân rồi." Diệp Sơ Dương nói câu này mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, phảng phất như yêu cầu của mình quả thực bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Thần Núi sau khi nghe được câu nói này, nháy mắt lâm vào trầm mặc.
Nếu hắn mà có mặt, hiện tại gương mặt nhất định là đen thui.
Thần Núi hừ một tiếng, một cổ gió to lại lần nữa thổi tới trên mặt Diệp Sơ Dương. Chẳng qua, giờ phút này biểu tình của thiếu niên thật sự là quá mức trấn định. Mặt cô không tí cảm xúc nào đưa tay gỡ hoa lá dính trên mặt xuống, sau đó nhàn nhạt nói: " Quyết định như vậy đi, cảm ơn Thần Núi đại nhân trước."
Nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương liền xoay người đi đến chỗ cắm trại của《 hoang dã cầu sinh》.
Thần Núi: "......" Mẹ nó, xú tiểu tử thúi không biết xấu hổ này!
Thần Núi tức giận đến thiếu chút nữa thổi râu trừng mắt, nhưng lại nghĩ đến kế tiếp về việc cái miếu thờ kia vẫn là phải dựa vào cái tên vô lại Diệp Sơ Dương——
Lúc này, oán khí có lớn đến mấy cũng chỉ có thể từ bỏ vậy.
Diệp Sơ Dương chọc giận Thần Núi xong rồi, liền nhanh chóng về tới trại. Giờ phút này, sắc trời đã dần dần sáng lên, cách đó không xa phía chân trời mơ hồ có thể nhìn thấy mặt trời.
Diệp Sơ Dương trở lại trại thì đã có người thức dậy.
Chử Ngọc Đào hình như đang nấu nước, thấy cách đó không xa có người đi tới liền sửng sốt.
Sau đó anh đột nhiên quay đầu nhìn lại ——
Quả nhiên, trên giường dùng cây trúc dựng lên bị thiếu một người.
Người này chính là Diệp Sơ Dương đang đi tới.
Khi Diệp Sơ Dương đi đến trước mặt, hắn mới mở miệng hỏi: "Sơ Dương, cậu dậy sớm vậy?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương trợn tròn mắt nói dối: "Vâng, tôi thấy thời tiết không tồi liền ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện hái ít trái cây." Vừa nói, Diệp Sơ Dương đem trái cây trong tay đưa cho Chử Ngọc Đào.
Chử Ngọc Đào toàn tâm tín nhiệm thiếu niên trước mắt này.
Hơn nữa còn thực lòng cảm khái Diệp Sơ Dương quả thật không bình thường.
Túc Ngũ vừa nói xong, vẻ mặt Diệp Sơ Dương lập tức nên ghét bỏ
Túc Ngũ cẩn thận quan sát biểu cảm của Cửu Thiếu nhà mình một chút ——
Dáng vẻ của Cửu Thiếu nhìn ngón tay của mình làm cho Túc Ngũ sinh ra ý nghĩ Cửu Thiếu nhà bọn họ bị mỡ của xác chết đả kích mà không nhịn được đem chặt bỏ ngón tay mình hay không.
"Cái kia... Cửu Thiếu à, kỳ thật rửa một chút thì sẽ không sao nữa đâu." Túc Ngũ an ủi nói.
Diệp Sơ Dương: "...... Cảm ơn anh đã an ủi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái."
Loại cảm giác này đại khái chính là giống như có người đem cô đẩy ngã trên mặt đất, sau đó xem cô như xác chết mà chôn sống cô.
Cuối cùng, dưới âm thanh thở dài của Diệp Sơ Dương, Túc Ngũ yên lặng đứng tại chỗ, dưới ánh trăng nhìn Cửu Thiếu nhà mình xoay người rời đi.
Thời điểm Diệp Sơ Dương trở lại phía bên kia núi, Thần Núi tựa hồ cảm giác được ngay lập tức.
"Thế nào?"
Trong thanh âm mờ mịt hư vô phảng phất mang theo vài phần gấp gáp, làm Diệp Sơ Dương có chút kinh ngạc.
Thiếu niên cong cong khóe miệng: "Không nhanh như vậy đâu. Nhưng mà cũng tìm ra một vài đồ vật rồi. Tôi tính toán buổi tối hôm nay lại đi một chuyến."
Nghe Diệp Sơ Dương nói, hô hấp của Thần Núi căng thẳng, sau đó thở phào một hơi.
Ông ta thật lo rằng lần này Diệp Sơ Dương đi đến đây, sau đó sợ hãi quá mà bỏ chạy mất. Lúc đó hắn có cảm giác giống như mình đem món ăn dân dã đưa nhầm người rồi.
Thời điểm Thần Núi còn đang nghĩ ngợi, thì tiếng của Diệp Sơ Dương đã vang lên lần thứ hai .
"Thức ăn ngày hôm nay lại phải làm phiền Thần Núi đại nhân rồi." Diệp Sơ Dương nói câu này mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, phảng phất như yêu cầu của mình quả thực bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Thần Núi sau khi nghe được câu nói này, nháy mắt lâm vào trầm mặc.
Nếu hắn mà có mặt, hiện tại gương mặt nhất định là đen thui.
Thần Núi hừ một tiếng, một cổ gió to lại lần nữa thổi tới trên mặt Diệp Sơ Dương. Chẳng qua, giờ phút này biểu tình của thiếu niên thật sự là quá mức trấn định. Mặt cô không tí cảm xúc nào đưa tay gỡ hoa lá dính trên mặt xuống, sau đó nhàn nhạt nói: " Quyết định như vậy đi, cảm ơn Thần Núi đại nhân trước."
Nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương liền xoay người đi đến chỗ cắm trại của《 hoang dã cầu sinh》.
Thần Núi: "......" Mẹ nó, xú tiểu tử thúi không biết xấu hổ này!
Thần Núi tức giận đến thiếu chút nữa thổi râu trừng mắt, nhưng lại nghĩ đến kế tiếp về việc cái miếu thờ kia vẫn là phải dựa vào cái tên vô lại Diệp Sơ Dương——
Lúc này, oán khí có lớn đến mấy cũng chỉ có thể từ bỏ vậy.
Diệp Sơ Dương chọc giận Thần Núi xong rồi, liền nhanh chóng về tới trại. Giờ phút này, sắc trời đã dần dần sáng lên, cách đó không xa phía chân trời mơ hồ có thể nhìn thấy mặt trời.
Diệp Sơ Dương trở lại trại thì đã có người thức dậy.
Chử Ngọc Đào hình như đang nấu nước, thấy cách đó không xa có người đi tới liền sửng sốt.
Sau đó anh đột nhiên quay đầu nhìn lại ——
Quả nhiên, trên giường dùng cây trúc dựng lên bị thiếu một người.
Người này chính là Diệp Sơ Dương đang đi tới.
Khi Diệp Sơ Dương đi đến trước mặt, hắn mới mở miệng hỏi: "Sơ Dương, cậu dậy sớm vậy?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương trợn tròn mắt nói dối: "Vâng, tôi thấy thời tiết không tồi liền ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện hái ít trái cây." Vừa nói, Diệp Sơ Dương đem trái cây trong tay đưa cho Chử Ngọc Đào.
Chử Ngọc Đào toàn tâm tín nhiệm thiếu niên trước mắt này.
Hơn nữa còn thực lòng cảm khái Diệp Sơ Dương quả thật không bình thường.