-
Chương 715
Edit: Tử Đằng
Lúc ấy đối với tin tức này, Diệp Sơ Dương kỳ thật có chút coi thường.
Rốt cuộc mấy cái kho báu này, vẫn luôn là thứ trong mộng.
Bây giờ từ trong thư của Thu Ân Hoa cũng nói ra như vậy, trong lòng Diệp Sơ Dương có chút thay đổi.
Chẳng lẽ Ác ma chi mắt có liên quan đến kho báu thật sao.
Nghĩ về điều này, Diệp Sơ Dương một lần nữa mở ngăn kéo lấy Ác ma chi mắt ra.
Ác ma chi mắt một thời gian dài vẫn bị đặt trong hộp hấp thu sát khí và oán khí. Lúc này, thời gian trôi qua lâu như vậy, sát khí và oán khí trong Ác ma chi mắt cũng đã bị hấp thu khá nhiều.
Vừa thấy ánh mặt trời, tròng mắt của Ác ma chi mắt liền chuyển động hai lần, dường như thể hiện một sự phấn khích bên trong của mình.
Khi nhìn thấy nó, khuôn mặt của Diệp Sơ Dương hiện lên một nụ cười.
Cô ngồi trên giường, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc vào tròng mắt Ác ma chi mắt, hỏi “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nếu biết thì hãy đảo mắt một chút?”
Trong vòng năm phút sau khi nói xong, Ác ma chi mắt không hề di chuyển.
Ya.
Không biết.
Diệp Sơ Dương không khỏi thở dài một hơi, sau đó đem Ác ma chi mắt treo ở một bên đầu giường, xoay người rời đi.
Đi vào thư phòng, Diệp Sơ Dương mở máy tính ra, lại một lần nữa truy cập vào trang web kia.
Lúc này đây, cái tin về Ác ma chi mắt lại xuất hiện một chút bất đồng với những tin cô đã đọc trước đó.
“Ác ma chi mắt là chìa khóa để mở kho báu.”
Câu này ban đầu là câu cuối cùng được Diệp Sơ Dương nhìn thấy trên trang web, và bây giờ lại thêm một câu nữa đằng sau câu này ------
“Kho báu này cũng không phải là kho báu.”
Diệp Sơ Dương: “.........”Nếu đã nói như vậy, ngươi nói rõ một chút thì chết sao?
Diệp Sơ Dương nhếch nhếc khóe miệng, cuối cùng vẫn là lựa chọn tắt máy tính đi.
*
Khoảng thời gian sau đó, Diệp Sơ Dương có chút nhàn rỗi. Ngược lại Diệp Tu Bạch cả ngày bận rộn với một số việc mà Diệp Sơ Dương cũng không biết.
Vào ngày thứ 4 trong tuần của tháng mới, Túc Ngũ phong trần mệt mỏi đã trở lại, hơn nữa còn báo tin tức về Phật bài của nước T cho Diệp Sơ Dương.
Túc Ngũ đứng trước mặt Diệp Sơ Dương, sắc mặt trầm tĩnh lãnh đạm, tiếng nói trầm ổn, “Cửu Thiếu, tôi đã giúp cậu tìm ra nguồn gốc của cái Phật bài kia rồi, ba tháng trước ả tình nhân có đi vào chùa dâng hương, tôi vô tình gặp gỡ.”
Sự tình đại khái là như thế này.
----------
Tình nhân của Thái Khang Thái vì muốn thụ thai thành công, liền một mình đi đến một cái miếu ở thành phố S để dâng hương, kết quả trên đường dâng hương trở về liền đụng phải một người trung niên mặc trường bào (áo dài của nhà sư) có đeo chuỗi phật. (tràng hạt).
Người trung niên này nói cho ả tình nhân kia rằng, miếu thờ bên chỗ họ linh nghiệm hơn miếu thờ này nhiều.
Lúc ấy, ả tình nhân này thật sự có thể nói là khao khát có con, nên đã không từ chối.
Đối với cô ta mà nói, thêm một khả năng nữa cũng tốt.
Sau khi ả tình nhân đi đến đó, tôi nhận ra người đàn ông trung niên là người nước T. Và mục tiêu của họ rõ ràng không phải là chính họ mà là Thái Khang Thái.
Sau đó, có lẽ Thái Khang Thái đã hợp tác với người đàn ông trung niên và mang Phật bài về.
Đây chính là nguồn gốc của chiếc Phật bài được phát ra.
“Nhưng thân phận của người đàn ông trung niên kia, cần phải điều tra thêm.” Túc Ngũ nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, “Tôi biết rồi, trong khoảng thời gian ngắn này vất cả cho anh rồi.”
“Cửu Thiếu khách khí.”
Đối với Túc Ngũ mà nói, Diệp Sơ Dương giao những việc này cho anh căn bản không có cái gọi là vất vả hay không vất vả.
Anh là người của Diệp gia, có trách nhiệm làm hết sức.
Lúc ấy đối với tin tức này, Diệp Sơ Dương kỳ thật có chút coi thường.
Rốt cuộc mấy cái kho báu này, vẫn luôn là thứ trong mộng.
Bây giờ từ trong thư của Thu Ân Hoa cũng nói ra như vậy, trong lòng Diệp Sơ Dương có chút thay đổi.
Chẳng lẽ Ác ma chi mắt có liên quan đến kho báu thật sao.
Nghĩ về điều này, Diệp Sơ Dương một lần nữa mở ngăn kéo lấy Ác ma chi mắt ra.
Ác ma chi mắt một thời gian dài vẫn bị đặt trong hộp hấp thu sát khí và oán khí. Lúc này, thời gian trôi qua lâu như vậy, sát khí và oán khí trong Ác ma chi mắt cũng đã bị hấp thu khá nhiều.
Vừa thấy ánh mặt trời, tròng mắt của Ác ma chi mắt liền chuyển động hai lần, dường như thể hiện một sự phấn khích bên trong của mình.
Khi nhìn thấy nó, khuôn mặt của Diệp Sơ Dương hiện lên một nụ cười.
Cô ngồi trên giường, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc vào tròng mắt Ác ma chi mắt, hỏi “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nếu biết thì hãy đảo mắt một chút?”
Trong vòng năm phút sau khi nói xong, Ác ma chi mắt không hề di chuyển.
Ya.
Không biết.
Diệp Sơ Dương không khỏi thở dài một hơi, sau đó đem Ác ma chi mắt treo ở một bên đầu giường, xoay người rời đi.
Đi vào thư phòng, Diệp Sơ Dương mở máy tính ra, lại một lần nữa truy cập vào trang web kia.
Lúc này đây, cái tin về Ác ma chi mắt lại xuất hiện một chút bất đồng với những tin cô đã đọc trước đó.
“Ác ma chi mắt là chìa khóa để mở kho báu.”
Câu này ban đầu là câu cuối cùng được Diệp Sơ Dương nhìn thấy trên trang web, và bây giờ lại thêm một câu nữa đằng sau câu này ------
“Kho báu này cũng không phải là kho báu.”
Diệp Sơ Dương: “.........”Nếu đã nói như vậy, ngươi nói rõ một chút thì chết sao?
Diệp Sơ Dương nhếch nhếc khóe miệng, cuối cùng vẫn là lựa chọn tắt máy tính đi.
*
Khoảng thời gian sau đó, Diệp Sơ Dương có chút nhàn rỗi. Ngược lại Diệp Tu Bạch cả ngày bận rộn với một số việc mà Diệp Sơ Dương cũng không biết.
Vào ngày thứ 4 trong tuần của tháng mới, Túc Ngũ phong trần mệt mỏi đã trở lại, hơn nữa còn báo tin tức về Phật bài của nước T cho Diệp Sơ Dương.
Túc Ngũ đứng trước mặt Diệp Sơ Dương, sắc mặt trầm tĩnh lãnh đạm, tiếng nói trầm ổn, “Cửu Thiếu, tôi đã giúp cậu tìm ra nguồn gốc của cái Phật bài kia rồi, ba tháng trước ả tình nhân có đi vào chùa dâng hương, tôi vô tình gặp gỡ.”
Sự tình đại khái là như thế này.
----------
Tình nhân của Thái Khang Thái vì muốn thụ thai thành công, liền một mình đi đến một cái miếu ở thành phố S để dâng hương, kết quả trên đường dâng hương trở về liền đụng phải một người trung niên mặc trường bào (áo dài của nhà sư) có đeo chuỗi phật. (tràng hạt).
Người trung niên này nói cho ả tình nhân kia rằng, miếu thờ bên chỗ họ linh nghiệm hơn miếu thờ này nhiều.
Lúc ấy, ả tình nhân này thật sự có thể nói là khao khát có con, nên đã không từ chối.
Đối với cô ta mà nói, thêm một khả năng nữa cũng tốt.
Sau khi ả tình nhân đi đến đó, tôi nhận ra người đàn ông trung niên là người nước T. Và mục tiêu của họ rõ ràng không phải là chính họ mà là Thái Khang Thái.
Sau đó, có lẽ Thái Khang Thái đã hợp tác với người đàn ông trung niên và mang Phật bài về.
Đây chính là nguồn gốc của chiếc Phật bài được phát ra.
“Nhưng thân phận của người đàn ông trung niên kia, cần phải điều tra thêm.” Túc Ngũ nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, “Tôi biết rồi, trong khoảng thời gian ngắn này vất cả cho anh rồi.”
“Cửu Thiếu khách khí.”
Đối với Túc Ngũ mà nói, Diệp Sơ Dương giao những việc này cho anh căn bản không có cái gọi là vất vả hay không vất vả.
Anh là người của Diệp gia, có trách nhiệm làm hết sức.
Đính kèm
Last edited by a moderator: