-
Chương 681
Edit:Tử Đằng
Ôn Phi Vũ đi đến sau Diệp Sơ Dương, duỗi tay nắm nắm áo thiếu niên.
Trong ý tứ chỉ muốn xác minh.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương chỉ cười cười, liền theo ý của Ôn Phi Vũ, mở miệng giới thiệu, “Giới thiệu cho anh một chút. Đây là đệ tử của tôi, Chu Tử An. Còn đây là anh trai của Tử An. Anh có thể gọi anh ấy là Chu Ca.”
Nghe vậy, Ôn Phi Vũ cùng với thằng nhóc giống học sinh tiểu học này chào hỏi nhau.
Diệp Sơ Dương tiếp tục giới thiệu với Chu ca về Ôn Phi Vũ.
Vài phút sau, bốn người ngồi trên ban công, nhìn ánh đèn đường cùng nói chuyện.
Về việc vì sao Diệp Sơ Dương cùng đám người Chu ca cùng xuất hiện tại nơi này.
Nói đến cũng là ngoài ý muốn.
Chu ca sờ mũi, tuy rằng từ đầu không muốn tiết lộ một tin gì. Nhưng nghĩ lại thì Diệp Sơ Dương cũng không phải là người ngoài. Dù gì cũng là sư phụ của Tử An, hơn nữa rõ ràng Diệp Sơ Dương cũng biết cái gì đó.
Sau khi cẩn thận suy xét, Chu ca vẫn quyết định nói thật.
Anh chỉ tay vào con thỏ đang liếm bộ lông dài sặc sỡ dưới tay Diệp Sơ Dương nói, “Thực tế chúng tôi đến đây là vì con thỏ này.”
“Các người cũng muốn ăn thịt thỏ kho tàu ư?” Ôn Phi Vũ nghe vậy, tức khắc liền bật miệng hỏi.
Chu ca cùng Chu Tử An: “......” Đó là anh, không phải chúng tôi.
Diệp Sơ Dương: “....... Anh im miệng lại đi.”
Ôn Phi Vũ: “A.”
Ôn Phi Vũ im luôn, liền nghe được Chu ca tiếp tục nói, “Con thỏ này không phải con thỏ bình thường.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu, “Ồ, tôi đã hiểu.”
“Cậu thấy không? Nhìn ra thì nó rất giống một con thỏ bình thường.” Chu ca sờ mũi, sau đó nhỏ giọng nói, “Nhưng thực ra nó là một con thỏ Âm Dương.”
Ôn Phi Vũ: “..........A. Tôi biết! Đó chẳng phải là một trò chơi sao? Trò đó vui lắm đó.”
Chu ca: “Đại ca à. Làm ơn im dùm cái! Cậu nói cái gì vô nghĩa vậy?”
Ôn Phi Vũ: “Ầy, thật xin lỗi. Tôi im ngay đây. Tôi sẽ không bao giờ nói nữa.”
Lúc trước thì bị Diệp Sơ Dương kêu yên lặng, giờ lại bị anh lớn nói im miệng Ôn Phi Vũ cảm thấy như mười ngàn mũi tên đâm vào tim. Không sai, Diệp Sơ Dương không thương hắn.
Còn Chu ca thì đang ghét bỏ hắn.
Làm sao đây, tim ta đau quá mà.
Ôn Phi Vũ yên lặng lén lén liếc nhìn Diệp Sơ Dương một cái, cuối cùng tự khoanh tay ôm lấy thân mình, trông giống như một quả bóng.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nói Chu ca hãy tiếp tục câu chuyện.
Chu ca cũng không nghĩ gì thêm, liền cười nói, “Họ Chu chúng tôi mấy đời đều là Thầy Âm Dương. Chuyên bắt ma. Con thỏ trong tay cậu là con mà Tử An còn đang chưa thu phục được nó.”
Chu ca vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương cùng Ôn Phi Vũ theo bản năng liền cúi đầu nhìn vào con thỏ béo kia.
Không chút do dự, Diệp Sơ Dương liền đem con thỏ ở trong lồng ngực ném cho Chu Tử An.
“Nó sẽ biến thành người à?” Diệp Sơ Dương nâng quai hàm, ánh mắt sáng rực hỏi.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, không biết vì sao cả Chu ca cùng Chu Tử An cùng run lên, sau đó liếc nhìn nhau một cái.
Chu Tử An suy nghĩ một chút, liền đọc một chuỗi câu thần chú.
Một giây sau, Diệp Sơ Dương liền nhìn thấy một bóng người bắt đầu chậm rãi hiện ra trước mặt.
Ôn Phi Vũ đi đến sau Diệp Sơ Dương, duỗi tay nắm nắm áo thiếu niên.
Trong ý tứ chỉ muốn xác minh.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương chỉ cười cười, liền theo ý của Ôn Phi Vũ, mở miệng giới thiệu, “Giới thiệu cho anh một chút. Đây là đệ tử của tôi, Chu Tử An. Còn đây là anh trai của Tử An. Anh có thể gọi anh ấy là Chu Ca.”
Nghe vậy, Ôn Phi Vũ cùng với thằng nhóc giống học sinh tiểu học này chào hỏi nhau.
Diệp Sơ Dương tiếp tục giới thiệu với Chu ca về Ôn Phi Vũ.
Vài phút sau, bốn người ngồi trên ban công, nhìn ánh đèn đường cùng nói chuyện.
Về việc vì sao Diệp Sơ Dương cùng đám người Chu ca cùng xuất hiện tại nơi này.
Nói đến cũng là ngoài ý muốn.
Chu ca sờ mũi, tuy rằng từ đầu không muốn tiết lộ một tin gì. Nhưng nghĩ lại thì Diệp Sơ Dương cũng không phải là người ngoài. Dù gì cũng là sư phụ của Tử An, hơn nữa rõ ràng Diệp Sơ Dương cũng biết cái gì đó.
Sau khi cẩn thận suy xét, Chu ca vẫn quyết định nói thật.
Anh chỉ tay vào con thỏ đang liếm bộ lông dài sặc sỡ dưới tay Diệp Sơ Dương nói, “Thực tế chúng tôi đến đây là vì con thỏ này.”
“Các người cũng muốn ăn thịt thỏ kho tàu ư?” Ôn Phi Vũ nghe vậy, tức khắc liền bật miệng hỏi.
Chu ca cùng Chu Tử An: “......” Đó là anh, không phải chúng tôi.
Diệp Sơ Dương: “....... Anh im miệng lại đi.”
Ôn Phi Vũ: “A.”
Ôn Phi Vũ im luôn, liền nghe được Chu ca tiếp tục nói, “Con thỏ này không phải con thỏ bình thường.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu, “Ồ, tôi đã hiểu.”
“Cậu thấy không? Nhìn ra thì nó rất giống một con thỏ bình thường.” Chu ca sờ mũi, sau đó nhỏ giọng nói, “Nhưng thực ra nó là một con thỏ Âm Dương.”
Ôn Phi Vũ: “..........A. Tôi biết! Đó chẳng phải là một trò chơi sao? Trò đó vui lắm đó.”
Chu ca: “Đại ca à. Làm ơn im dùm cái! Cậu nói cái gì vô nghĩa vậy?”
Ôn Phi Vũ: “Ầy, thật xin lỗi. Tôi im ngay đây. Tôi sẽ không bao giờ nói nữa.”
Lúc trước thì bị Diệp Sơ Dương kêu yên lặng, giờ lại bị anh lớn nói im miệng Ôn Phi Vũ cảm thấy như mười ngàn mũi tên đâm vào tim. Không sai, Diệp Sơ Dương không thương hắn.
Còn Chu ca thì đang ghét bỏ hắn.
Làm sao đây, tim ta đau quá mà.
Ôn Phi Vũ yên lặng lén lén liếc nhìn Diệp Sơ Dương một cái, cuối cùng tự khoanh tay ôm lấy thân mình, trông giống như một quả bóng.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nói Chu ca hãy tiếp tục câu chuyện.
Chu ca cũng không nghĩ gì thêm, liền cười nói, “Họ Chu chúng tôi mấy đời đều là Thầy Âm Dương. Chuyên bắt ma. Con thỏ trong tay cậu là con mà Tử An còn đang chưa thu phục được nó.”
Chu ca vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương cùng Ôn Phi Vũ theo bản năng liền cúi đầu nhìn vào con thỏ béo kia.
Không chút do dự, Diệp Sơ Dương liền đem con thỏ ở trong lồng ngực ném cho Chu Tử An.
“Nó sẽ biến thành người à?” Diệp Sơ Dương nâng quai hàm, ánh mắt sáng rực hỏi.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, không biết vì sao cả Chu ca cùng Chu Tử An cùng run lên, sau đó liếc nhìn nhau một cái.
Chu Tử An suy nghĩ một chút, liền đọc một chuỗi câu thần chú.
Một giây sau, Diệp Sơ Dương liền nhìn thấy một bóng người bắt đầu chậm rãi hiện ra trước mặt.
Đính kèm
Last edited by a moderator: