Cô chớp chớp mắt , rất là nghi hoặc tò mò hỏi, “Chuyện ma quỷ mà anh còn vui vẻ như vậy?”
“Đúng vậy.” Ôn Phi Vũ xua tay, vừa nhìn thấy biểu cảm của Diệp Sơ Dương anh cho rằng cô đã biết cái gì, “Đừng, cậu không cần nói gì, tôi biết cậu lại định trêu tôi nhát gan. Tuy rằng sự thật đúng là như thế, nhưng tôi cho cậu xem cái này cũng không liên quan gì đâu.”
Vừa nói xong, Ôn Phi Vũ vừa lấy điện thoại ra tìm kiếm một hồi sau đó đưa tới trước mặt Diệp Sơ Dương.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không do dự, đưa tay ra cầm lấy di động của Ôn Phi Vũ.
Ngay sau đó liền thấy tin tức về chuyện nháo quỷ trong biệt thự của Ngu Nhan Trạch nhưng mà.
Nguyên nhân của chuyện này là như thế này ——
Bởi vì biệt thự của Ngu Nhan Trạch ở đế đô cũng coi như là giàu có. Sau đó tuy rằng có bị lửa thiêu rụi nhưng đồ vật bên trong vẫn còn dư lại một ít.
Cái này làm cho mấy tên ăn trộm sinh ra một tia ý tưởng.
Nói như thế nào thì nơi này cũng là chỗ ở của người có tiền, hơn nữa còn là một minh tinh nổi tiếng. Cho nên nhất định biệt thự này vẫn còn ít đồ vật đáng giá.
Ý tưởng thật là tốt, không một chút do dự nào cho nên bọn chúng chọn một buổi tối nguyệt hắc phong cao ( vào đêm khuya ), lẻn vào biệt thự để trộm đồ vật.
Kết quả buổi sáng ngày hôm sau, bảo an khu biệt thự phát hiện mấy tên trộm bị dọa cho chóng mặt té xỉu nằm thẳng tắp trên mặt đất.
Sự kiện nháo quỷ đại khái chính là chuyện như vậy.
Mà chuyện nháo quỷ này ồn ào đến tận buổi tối hôm sau, tất cả mọi người đều không nể tình chút nào.
—— “???”
—— “Ngu Nhan Trạch diễn gì mà lắm vậy?”
—— “Ông trời ơi, cái tên Ngu Nhan Trạch này có thể ngừng nghỉ một chút được không? Đã vu oan hãm hại Diệp Sơ Dương còn chưa đủ sao, giờ lại bắt đầu mua hot search à?”
—— “Biệt thự có ma? Ha hả, đại khái chắc là người bị thiêu chết kia tới tìm Ngu Nhan Trạch để báo thù đó?”
—— “Thật sự không muốn xem bất cứ tin tức nào liên quan đến Ngu Nhan Trạch, tên này là ruồi bọ đấy à, bãi nào cũng đậu”
—— “Nháo quỷ thì nháo quỷ chứ sao, dù sao người bị quỷ theo dõi cũng không phải là chúng ta.”
……