-
Chương 654
Hồng Vĩnh Kỳ: “……”
Mở mắt nhìn toàn bộ nước Z này, đại khái sẽ không có người nào không biết Mạt Đình Xuyên là ai.
Trưởng tôn của Mạt gia, thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Quân Đội.
Một nhân vật chỉ xuất hiện trong lời đồn thế nhưng giờ phút này lại có mặt trong Cục Cảnh Sát bọn họ?
Hơn nữa xem bộ dáng này hẳn là đến vì tiểu minh tinh kia?
Cho nên, vị tiểu minh tinh kia rốt cuộc là có lai lịch gì?
Hồng Vĩnh Kỳ nội tâm vô cùng lẫn lộn, nhưng trong trường hợp này, ông vẫn tươi cười bắt tay Mạt Đình Xuyên cười hỏi, “Không biết Mạt thiếu tướng tới đây, nên không đón tiếp từ xa được.”
Mạt Đình Xuyên: “Không cần ông tiếp.”
Mạt Đình Xuyên thuận miệng nói một câu, tức khắc làm biểu tình trên mặt Hồng Vĩnh Kỳ trở thành 囧 囧.
Tuy rằng ông vẫn luôn biết người của quân đội đều là du côn, nhưng mà người này có phải là du côn hơi quá rồi hay không??
Dưới đáy lòng Hồng Vĩnh Kỳ thở dài một hơi, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ đề tài này, mở miệng dò hỏi rốt cuộc là việc gì, mà có thể làm cho hai nhân vật cấp bậc đại lão này đều xuất hiện ở đây.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương từ ghế trên đứng lên, hướng về phía nam Cảnh Sát đang đứng phía sau Hồng Vĩnh Kỳ chớp chớp mắt, ý tứ bảo nam Cảnh Sát kia nói.
Thấy thế, nam Cảnh Sát kia cũng chớp chớp mắt, lựa chọn ăn ngay nói thật.
Nghe xong, Hồng Vĩnh Kỳ tức khắc trợn tròn mắt, “Không có chứng cứ mà đi bắt người? Ngày thường tôi dạy các cậu như vậy sao?”
Hồng Vĩnh Kỳ thật sự là bị tức đến bật cười.
Căn bản ông còn cho rằng đã tìm được chứng cứ gì rồi mới đem vị tiểu minh tinh này đến đây để thẩm vấn, kết quả khen ngược, hoá ra là bởi vì không chịu nổi áp lực của dư luận, cho nên mới thỏa hiệp với bạo lực trên mạng internet?
Hồng Vĩnh Kỳ nhíu mày, trầm tư một chút sau đó mở miệng nói với Mạt Đình Xuyên, “Mạt thiếu tướng thật là ngại quá, chuyện này là sơ sẩy của Cục chúng tôi. Tôi xin lỗi các vị.”
“Đừng, có thời gian xin lỗi chi bằng cẩn thận điều tra chuyện này đi.” Mạt Đình Xuyên lạnh lùng nói, “Cứ yên tâm điều tra, quân đội chúng tôi và Diệp gia đều sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Chỉ hy vọng các ông không tùy tiện nghe gió thành mưa là được.”
“Diệp gia?”
Nghe được hai chữ quân đội, Hồng Vĩnh Kỳ còn có thể lý giải được. Nhưng chuyện này có liên quan gì với Diệp gia. Không phải chỉ là một nghệ sĩ của Hoàn Cảnh thôi sao?
Nghĩ đến điều này, lông mày Hồng Vĩnh Kỳ càng nhăn càng chặt.
Nhìn thấy vậy, Mộ Tấn Hoa chỉ nhẹ nhàng nói, “Đó là Cửu Thiếu nhà Diệp gia chúng tôi. Cho nên Cục trưởng Hồng hẳn là nên biết rõ, cho dù Cửu Thiếu chúng tôi cùng với người chết có thù gì oán gì, cũng không ngu xuẩn đến mức tự mình động thủ.”
Nghe xong, khóe miệng Hồng Vĩnh Kỳ ngăn không được run rẩy.
Tuy rằng lời này của Mộ Tấn Hoa nghe hơi kỳ quái không được tốt lắm, nhưng trên thực tế đạo lý này cũng không sai. Diệp Sơ Dương nếu là Cửu Thiếu của Diệp gia, người thừa kế tương lai của Diệp gia .Nếu tự mình đi làm loại chuyện này không khỏi hạ thấp bản thân mình.
Ánh mắt Hồng Vĩnh Kỳ xẹt qua khuôn mặt tinh xảo của Diệp Sơ Dương, kết quả vừa lúc đụng phải cặp mắt đào hoa tà mị kia. Ông có thể nhìn thấy rành mạch trong cặp mắt mang theo sự lạnh nhạt không có nửa độ ấm.
Hồng Vĩnh Kỳ lập tức sửng sốt.
Ông há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, thì Diệp Sơ Dương đã đi đến hắn trước mặt ông, cười như không cười nói, “Giới thiệu thiệu muộn một chút, Cục trưởng Hồng, tôi là Diệp Sơ Dương. Về sau nếu có yêu cầu gì, Cục Cảnh Sát có thể tìm tôi để tìm hiểu thêm về vụ án, nhưng tôi không hy vọng về sau lại xảy ra chuyện như vậy, bởi vì rốt cuộc tôi cũng không phải là hung thủ. Cục trưởng Hồng ông nói có phải hay không?”
“Vâng, vâng đúng thế” Hồng Vĩnh Kỳ khóe miệng liên tục run rẩy.
Mở mắt nhìn toàn bộ nước Z này, đại khái sẽ không có người nào không biết Mạt Đình Xuyên là ai.
Trưởng tôn của Mạt gia, thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Quân Đội.
Một nhân vật chỉ xuất hiện trong lời đồn thế nhưng giờ phút này lại có mặt trong Cục Cảnh Sát bọn họ?
Hơn nữa xem bộ dáng này hẳn là đến vì tiểu minh tinh kia?
Cho nên, vị tiểu minh tinh kia rốt cuộc là có lai lịch gì?
Hồng Vĩnh Kỳ nội tâm vô cùng lẫn lộn, nhưng trong trường hợp này, ông vẫn tươi cười bắt tay Mạt Đình Xuyên cười hỏi, “Không biết Mạt thiếu tướng tới đây, nên không đón tiếp từ xa được.”
Mạt Đình Xuyên: “Không cần ông tiếp.”
Mạt Đình Xuyên thuận miệng nói một câu, tức khắc làm biểu tình trên mặt Hồng Vĩnh Kỳ trở thành 囧 囧.
Tuy rằng ông vẫn luôn biết người của quân đội đều là du côn, nhưng mà người này có phải là du côn hơi quá rồi hay không??
Dưới đáy lòng Hồng Vĩnh Kỳ thở dài một hơi, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ đề tài này, mở miệng dò hỏi rốt cuộc là việc gì, mà có thể làm cho hai nhân vật cấp bậc đại lão này đều xuất hiện ở đây.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương từ ghế trên đứng lên, hướng về phía nam Cảnh Sát đang đứng phía sau Hồng Vĩnh Kỳ chớp chớp mắt, ý tứ bảo nam Cảnh Sát kia nói.
Thấy thế, nam Cảnh Sát kia cũng chớp chớp mắt, lựa chọn ăn ngay nói thật.
Nghe xong, Hồng Vĩnh Kỳ tức khắc trợn tròn mắt, “Không có chứng cứ mà đi bắt người? Ngày thường tôi dạy các cậu như vậy sao?”
Hồng Vĩnh Kỳ thật sự là bị tức đến bật cười.
Căn bản ông còn cho rằng đã tìm được chứng cứ gì rồi mới đem vị tiểu minh tinh này đến đây để thẩm vấn, kết quả khen ngược, hoá ra là bởi vì không chịu nổi áp lực của dư luận, cho nên mới thỏa hiệp với bạo lực trên mạng internet?
Hồng Vĩnh Kỳ nhíu mày, trầm tư một chút sau đó mở miệng nói với Mạt Đình Xuyên, “Mạt thiếu tướng thật là ngại quá, chuyện này là sơ sẩy của Cục chúng tôi. Tôi xin lỗi các vị.”
“Đừng, có thời gian xin lỗi chi bằng cẩn thận điều tra chuyện này đi.” Mạt Đình Xuyên lạnh lùng nói, “Cứ yên tâm điều tra, quân đội chúng tôi và Diệp gia đều sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Chỉ hy vọng các ông không tùy tiện nghe gió thành mưa là được.”
“Diệp gia?”
Nghe được hai chữ quân đội, Hồng Vĩnh Kỳ còn có thể lý giải được. Nhưng chuyện này có liên quan gì với Diệp gia. Không phải chỉ là một nghệ sĩ của Hoàn Cảnh thôi sao?
Nghĩ đến điều này, lông mày Hồng Vĩnh Kỳ càng nhăn càng chặt.
Nhìn thấy vậy, Mộ Tấn Hoa chỉ nhẹ nhàng nói, “Đó là Cửu Thiếu nhà Diệp gia chúng tôi. Cho nên Cục trưởng Hồng hẳn là nên biết rõ, cho dù Cửu Thiếu chúng tôi cùng với người chết có thù gì oán gì, cũng không ngu xuẩn đến mức tự mình động thủ.”
Nghe xong, khóe miệng Hồng Vĩnh Kỳ ngăn không được run rẩy.
Tuy rằng lời này của Mộ Tấn Hoa nghe hơi kỳ quái không được tốt lắm, nhưng trên thực tế đạo lý này cũng không sai. Diệp Sơ Dương nếu là Cửu Thiếu của Diệp gia, người thừa kế tương lai của Diệp gia .Nếu tự mình đi làm loại chuyện này không khỏi hạ thấp bản thân mình.
Ánh mắt Hồng Vĩnh Kỳ xẹt qua khuôn mặt tinh xảo của Diệp Sơ Dương, kết quả vừa lúc đụng phải cặp mắt đào hoa tà mị kia. Ông có thể nhìn thấy rành mạch trong cặp mắt mang theo sự lạnh nhạt không có nửa độ ấm.
Hồng Vĩnh Kỳ lập tức sửng sốt.
Ông há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, thì Diệp Sơ Dương đã đi đến hắn trước mặt ông, cười như không cười nói, “Giới thiệu thiệu muộn một chút, Cục trưởng Hồng, tôi là Diệp Sơ Dương. Về sau nếu có yêu cầu gì, Cục Cảnh Sát có thể tìm tôi để tìm hiểu thêm về vụ án, nhưng tôi không hy vọng về sau lại xảy ra chuyện như vậy, bởi vì rốt cuộc tôi cũng không phải là hung thủ. Cục trưởng Hồng ông nói có phải hay không?”
“Vâng, vâng đúng thế” Hồng Vĩnh Kỳ khóe miệng liên tục run rẩy.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook