-
Chương 628
Diệp Sơ Dương sẽ không kêu ngạo vì chuyện mình đã cứu được Thu Ân Hoa .
Bởi ngay từ đầu cô và Thiên Diện đã thỏa thuận xong hết cả rồi ——
Cô giúp Thu Ân Hoa tỉnh lại, Thiên Diện giao bản vẽ thiết kế vũ khí kia cho cô.
Sau đó Thiên Diện và Thiên Giác lại hứa hẹn CG vĩnh viễn sẽ không đụng đến cô, và nếu cô có khó khăn gì thì bọn họ sẽ hỗ trợ. Tính ra thì Diệp Sơ Dương hình như còn được lời không ít.
Diệp Sơ Dương là người không tham lam cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Thu Ân Hoa nghe cô nói vậy, cũng không xoay quanh chuyện này nữa. Lúc lão vừa tỉnh lại, Thiên Diện và Thiên Giác cũng đã kể hết những chuyện này cho lão nghe rồi.
Lão cũng không phản đối.
Những điều kiện đó Diệp Sơ Dương đáng nhận được.
Nghĩ đến điều này, Thu Ân Hoa mỉm cười hỏi Diệp Sơ Dương một số chuyện về cá nhân của cô. Đối với chuyện này, Diệp Sơ Dương trả lời tự nhiên cũng không giấu diếm gì cả.
Tốt xấu gì hai người cũng đã từng là bằng hữu, Diệp Sơ Dương sẽ không dấu diếm cái gì.
Sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói xong, Thu Ân Hoa liền dùng một loại ánh mắt vô cùng quái dị mà nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng mỉm cười mà chớp chớp mắt, giọng nói mang theo vẻ tò mò cười hỏi, “Thu lão sao lại nhìn cháu như vậy?”
“Lão cảm thấy cậu rất giống với một vị tiểu bằng hữu của lão. Nói thật, hôm nay tôi vừa nhìn thấy cậu, tôi còn tưởng rằng là vị kia đến thăm tôi.” Thu Ân Hoa vừa cười vừa giải thích cho Diệp Sơ Dương, “Hơn nữa tên cũng gần giống với tên cậu. Cô ấy tên là Diệp Sơ, là một nha đầu rất lợi hại.”
Ở trong suy nghĩ của Thu Ân Hoa, Diệp Sơ muốn lợi hại cỡ nào thì sẽ lợi hại cỡ đó.
Cô trẻ tuổi thế nhưng đã ngồi lên được chức môn chủ Huyền môn.
Hơn nữa một thân tri thức về huyền học kia cùng với những tri thức về những mặt khác của cô cũng đã làm cho những người khác phải thật sự khâm phục.
So với hai đồ đệ kia của lão, thì Diệp Sơ quả thực là quá ưu tú.
Chỉ đáng tiếc là, người tài nhưng lại chết sớm.
Nghĩ đến Diệp Sơ hiện tại đã không còn nữa, Thu Ân Hoa không nhịn xuống được muốn cảm khái.
Trong lúc Thu lão đang cảm khái, thì Thiên Diện đã bưng trà lên.
Nhưng hắn vừa đặt bình trà xuống bàn ,thì trên mặt Diệp Sơ Dương và Thu Ân Hoa đều có sự biến hóa.
Diệp Sơ Dương nhẹ nhàng ngửi hương trà đang bay ra, cô hiển nhiên đã đoán được chuyện gì rồi. Không chút để ý, khóe miệng cong lên, lần thứ hai cô dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn phớt qua Thiên Diện.
Thiên Diện vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của Diệp Sơ Dương, anh chỉ là chớp chớp mắt, giả bộ như mình cái gì cũng không biết.
Nhưng mà chờ đến lúc anh ta xoay người nhìn về phía Thu Ân Hoa, người anh đột nhiên lại run lên một chút.
So với vẻ mặt của Diệp Sơ Dương thì vẻ mặt của Thu Ân Hoa quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Thu Ân Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh đã nói rõ ràng với Thiên Diện là pha trà bằng trà đại hồng bào, kết quả người này khen ngược! Liền trực tiếp đem loại trà quý nhất của lão ra pha.
Thật là ——
Tức chết lão mà!
Thu Ân Hoa không cần suy nghĩ gì liền cởi giày trên chân mình ra, ném về phía Thiên Diện. Thấy thế, Thiên Diện lập tức mở to mắt nhìn sư phụ mình, sau đó nhanh chóng xoay người né chiếc giày đang ném qua.
Anh tốt xấu gì cũng là một thần trộm, thân thủ không cần phải nói.
Thiên Diện không hề áp lực vì chuyện mình đã tránh được chiếc giày kia, anh nhìn về phía Thu Ân Hoa cười hắc hắc, thậm chí còn cho đối phương một nụ hôn gió, làm xong anh ta uốn éo mông rời đi, thật là muốn làm người ta tức chết mà.
Thu Ân Hoa: “……” Tốt nhất đừng để cho lão bắt được cái tên tiểu tử thúi này, bằng không lão nhất định ấn đầu nó xuống bắt nó ăn sống cho bằng hết các loại trà có trong phòng.
Thật là tức chết lão mà!
Nhưng chuyện cũng đã đến nước này rồi, cho dù có tức giận nữa cũng có ích lợi gì?
Còn không phải chỉ có thể yên lặng mà nuốt xuống khẩu khí này hay sao?
Bởi ngay từ đầu cô và Thiên Diện đã thỏa thuận xong hết cả rồi ——
Cô giúp Thu Ân Hoa tỉnh lại, Thiên Diện giao bản vẽ thiết kế vũ khí kia cho cô.
Sau đó Thiên Diện và Thiên Giác lại hứa hẹn CG vĩnh viễn sẽ không đụng đến cô, và nếu cô có khó khăn gì thì bọn họ sẽ hỗ trợ. Tính ra thì Diệp Sơ Dương hình như còn được lời không ít.
Diệp Sơ Dương là người không tham lam cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Thu Ân Hoa nghe cô nói vậy, cũng không xoay quanh chuyện này nữa. Lúc lão vừa tỉnh lại, Thiên Diện và Thiên Giác cũng đã kể hết những chuyện này cho lão nghe rồi.
Lão cũng không phản đối.
Những điều kiện đó Diệp Sơ Dương đáng nhận được.
Nghĩ đến điều này, Thu Ân Hoa mỉm cười hỏi Diệp Sơ Dương một số chuyện về cá nhân của cô. Đối với chuyện này, Diệp Sơ Dương trả lời tự nhiên cũng không giấu diếm gì cả.
Tốt xấu gì hai người cũng đã từng là bằng hữu, Diệp Sơ Dương sẽ không dấu diếm cái gì.
Sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói xong, Thu Ân Hoa liền dùng một loại ánh mắt vô cùng quái dị mà nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng mỉm cười mà chớp chớp mắt, giọng nói mang theo vẻ tò mò cười hỏi, “Thu lão sao lại nhìn cháu như vậy?”
“Lão cảm thấy cậu rất giống với một vị tiểu bằng hữu của lão. Nói thật, hôm nay tôi vừa nhìn thấy cậu, tôi còn tưởng rằng là vị kia đến thăm tôi.” Thu Ân Hoa vừa cười vừa giải thích cho Diệp Sơ Dương, “Hơn nữa tên cũng gần giống với tên cậu. Cô ấy tên là Diệp Sơ, là một nha đầu rất lợi hại.”
Ở trong suy nghĩ của Thu Ân Hoa, Diệp Sơ muốn lợi hại cỡ nào thì sẽ lợi hại cỡ đó.
Cô trẻ tuổi thế nhưng đã ngồi lên được chức môn chủ Huyền môn.
Hơn nữa một thân tri thức về huyền học kia cùng với những tri thức về những mặt khác của cô cũng đã làm cho những người khác phải thật sự khâm phục.
So với hai đồ đệ kia của lão, thì Diệp Sơ quả thực là quá ưu tú.
Chỉ đáng tiếc là, người tài nhưng lại chết sớm.
Nghĩ đến Diệp Sơ hiện tại đã không còn nữa, Thu Ân Hoa không nhịn xuống được muốn cảm khái.
Trong lúc Thu lão đang cảm khái, thì Thiên Diện đã bưng trà lên.
Nhưng hắn vừa đặt bình trà xuống bàn ,thì trên mặt Diệp Sơ Dương và Thu Ân Hoa đều có sự biến hóa.
Diệp Sơ Dương nhẹ nhàng ngửi hương trà đang bay ra, cô hiển nhiên đã đoán được chuyện gì rồi. Không chút để ý, khóe miệng cong lên, lần thứ hai cô dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn phớt qua Thiên Diện.
Thiên Diện vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của Diệp Sơ Dương, anh chỉ là chớp chớp mắt, giả bộ như mình cái gì cũng không biết.
Nhưng mà chờ đến lúc anh ta xoay người nhìn về phía Thu Ân Hoa, người anh đột nhiên lại run lên một chút.
So với vẻ mặt của Diệp Sơ Dương thì vẻ mặt của Thu Ân Hoa quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Thu Ân Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh đã nói rõ ràng với Thiên Diện là pha trà bằng trà đại hồng bào, kết quả người này khen ngược! Liền trực tiếp đem loại trà quý nhất của lão ra pha.
Thật là ——
Tức chết lão mà!
Thu Ân Hoa không cần suy nghĩ gì liền cởi giày trên chân mình ra, ném về phía Thiên Diện. Thấy thế, Thiên Diện lập tức mở to mắt nhìn sư phụ mình, sau đó nhanh chóng xoay người né chiếc giày đang ném qua.
Anh tốt xấu gì cũng là một thần trộm, thân thủ không cần phải nói.
Thiên Diện không hề áp lực vì chuyện mình đã tránh được chiếc giày kia, anh nhìn về phía Thu Ân Hoa cười hắc hắc, thậm chí còn cho đối phương một nụ hôn gió, làm xong anh ta uốn éo mông rời đi, thật là muốn làm người ta tức chết mà.
Thu Ân Hoa: “……” Tốt nhất đừng để cho lão bắt được cái tên tiểu tử thúi này, bằng không lão nhất định ấn đầu nó xuống bắt nó ăn sống cho bằng hết các loại trà có trong phòng.
Thật là tức chết lão mà!
Nhưng chuyện cũng đã đến nước này rồi, cho dù có tức giận nữa cũng có ích lợi gì?
Còn không phải chỉ có thể yên lặng mà nuốt xuống khẩu khí này hay sao?
Last edited by a moderator: