-
Chương 627
Thật sự không cần phải khoa trương như thế đâu.
Diệp Sơ Dương cũng tính là khách quý, nhưng không quý đến mức Thu Ân Hoa phải lấy riêng trà đại hồng bào mà đến ông cũng không biết là ông trộm từ đâu.
Diệp Sơ Dương quen biết với Thu Ân Hoa cũng được nhiều năm, đương nhiên cũng biết đối phương là một người yêu trà như mạng. Trong nhà lão có vô số loại trà quý, chẳng qua là lão bủn xỉn quá không chia sẻ cho những người khác mà thôi.
Cho dù là Diệp Sơ trước kia, cũng không có nhiều cơ hội để uống qua trà của Thu Ân Hoa.
Thế nhưng cô không ngờ lúc này Thu Ân Hoa lại có thể đem trà đại hồng bào của lão ra tiếp đãi cô.
Điều này thật là quá bất ngờ đối với cô.
Diệp Sơ Dương vừa nói xong, Thu Ân Hoa vẫy vẫy tay, “Được, được mà, tiểu tử cậu nếu không ngại thì cùng lão nhân ta đi ra sau hoa viên ngồi cho thoáng? A Thần con pha trà xong thì nhớ đem lại cho sư phụ đó.”
Nói xong câu đó, Thu Ân Hoa vội vã đứng lên dẫn đầu đi về phía đình nhỏ trong vườn hoa.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không do dự mà cho Thiên Diện một ánh mắt đồng tình với anh, khóe miệng tươi cười đi theo sau Thu Ân Hoa ra sau vườn.
Thấy vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, Thiên Diện cúi đầu yên lặng nhìn thoáng qua cây chổi đang trong tay mình, nội tâm trở nên tuyệt vọng.
Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về Thiên Giác vẫn đứng yên ở cửa phòng bếp như cũ, giọng nói vô cùng bi thương mà hỏi, “A Giác, anh nói xem có phải em đã thất sủng rồi?”
Thiên Giác nghe vậy, gương mặt không cảm xúc mà liếc mắt một cái, giọng nói vô cùng lãnh đạm, “Đúng”
Thiên Diện lập tức đưa tay che ngực mình ——
Cảm giác như chính mình vừa chịu một vạn đả kích lớn lao, hơn nữa từng mũi tên đều xuyên qua tim, làm cho trái tim nhỏ bé của anh đã rơi ra nơi nào, sau đó còn bị vô số người dẫm lên làm cho nát nhừ.
Mẹ nó, tim sao lại đau như vậy chứ?
Thiên Diện nghĩ đến cảnh mình bị Thu Ân Hoa vứt bỏ anh cảm thấy vô cùng đau lòng, anh nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, “Cho nên, A Giác à anh còn yêu em không?”
Thiên Giác: “Không yêu.”
Thiên Diện: “…… Đại ca à, anh có thể yêu em một lần nữa được không?”
Thiên Giác: “Muốn ăn đòn à.”
Ném xuống bốn chữ này, Thiên Giác cũng không đứng ở cửa phòng bếp nữa, mà xoay người đi vào trong, thuận tay "bang" một tiếng, cửa đóng lại.
Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng như là một đạo sấm sét đánh vào lòng Thiên Diện.
Căn bản trái tim anh đã nát nhừ giờ lại giống như bị người ta gắp đi sạch sẽ.
Anh đã bị thất sủng thật rồi.
Thiên Diện hừ hừ hai tiếng, tuy đau trong lòng nhưng cũng vào bên trong phòng trà mà đi pha trà.
Bởi vì Thu Ân Hoa vô cùng yêu thích các loại trà, nên trong trang viên này cũng có một phòng riêng biệt chuyên dùng để bày biện các loại trà.
Thiên Diện thẳng một đường đến chỗ đựng loại trà quý nhất, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Còn đại hồng bào? Sao xứng được với ân cứu mạng của Diệp Sơ Dương?
*
Bên này Thiên Diện có ý định làm chuyện xấu, bên kia hai người Diệp Sơ Dương và Thu Ân Hoa đã ngồi trong đình rồi, hai người ngồi đối diện với nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có ai lên tiếng .
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, Thu Ân Hoa mới cười mở miệng nói, “Tôi vẫn nên cảm ơn cậu một lần nữa. Nếu không có cậu, lão tử ta giờ này sợ là vẫn chưa tỉnh lại.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng tùy ý mà xua tay, “Thu lão thật sự khách khí quá. Hơn nữa cũng chỉ là giao dịch giữa cháu với Kiều Thần, kỳ thật nói ra thì cũng chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi.”
Lời của Diệp Sơ Dương tuy rằng không dễ nghe, nhưng đây hoàn toàn là sự thật.
Diệp Sơ Dương cũng tính là khách quý, nhưng không quý đến mức Thu Ân Hoa phải lấy riêng trà đại hồng bào mà đến ông cũng không biết là ông trộm từ đâu.
Diệp Sơ Dương quen biết với Thu Ân Hoa cũng được nhiều năm, đương nhiên cũng biết đối phương là một người yêu trà như mạng. Trong nhà lão có vô số loại trà quý, chẳng qua là lão bủn xỉn quá không chia sẻ cho những người khác mà thôi.
Cho dù là Diệp Sơ trước kia, cũng không có nhiều cơ hội để uống qua trà của Thu Ân Hoa.
Thế nhưng cô không ngờ lúc này Thu Ân Hoa lại có thể đem trà đại hồng bào của lão ra tiếp đãi cô.
Điều này thật là quá bất ngờ đối với cô.
Diệp Sơ Dương vừa nói xong, Thu Ân Hoa vẫy vẫy tay, “Được, được mà, tiểu tử cậu nếu không ngại thì cùng lão nhân ta đi ra sau hoa viên ngồi cho thoáng? A Thần con pha trà xong thì nhớ đem lại cho sư phụ đó.”
Nói xong câu đó, Thu Ân Hoa vội vã đứng lên dẫn đầu đi về phía đình nhỏ trong vườn hoa.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không do dự mà cho Thiên Diện một ánh mắt đồng tình với anh, khóe miệng tươi cười đi theo sau Thu Ân Hoa ra sau vườn.
Thấy vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, Thiên Diện cúi đầu yên lặng nhìn thoáng qua cây chổi đang trong tay mình, nội tâm trở nên tuyệt vọng.
Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về Thiên Giác vẫn đứng yên ở cửa phòng bếp như cũ, giọng nói vô cùng bi thương mà hỏi, “A Giác, anh nói xem có phải em đã thất sủng rồi?”
Thiên Giác nghe vậy, gương mặt không cảm xúc mà liếc mắt một cái, giọng nói vô cùng lãnh đạm, “Đúng”
Thiên Diện lập tức đưa tay che ngực mình ——
Cảm giác như chính mình vừa chịu một vạn đả kích lớn lao, hơn nữa từng mũi tên đều xuyên qua tim, làm cho trái tim nhỏ bé của anh đã rơi ra nơi nào, sau đó còn bị vô số người dẫm lên làm cho nát nhừ.
Mẹ nó, tim sao lại đau như vậy chứ?
Thiên Diện nghĩ đến cảnh mình bị Thu Ân Hoa vứt bỏ anh cảm thấy vô cùng đau lòng, anh nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, “Cho nên, A Giác à anh còn yêu em không?”
Thiên Giác: “Không yêu.”
Thiên Diện: “…… Đại ca à, anh có thể yêu em một lần nữa được không?”
Thiên Giác: “Muốn ăn đòn à.”
Ném xuống bốn chữ này, Thiên Giác cũng không đứng ở cửa phòng bếp nữa, mà xoay người đi vào trong, thuận tay "bang" một tiếng, cửa đóng lại.
Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng như là một đạo sấm sét đánh vào lòng Thiên Diện.
Căn bản trái tim anh đã nát nhừ giờ lại giống như bị người ta gắp đi sạch sẽ.
Anh đã bị thất sủng thật rồi.
Thiên Diện hừ hừ hai tiếng, tuy đau trong lòng nhưng cũng vào bên trong phòng trà mà đi pha trà.
Bởi vì Thu Ân Hoa vô cùng yêu thích các loại trà, nên trong trang viên này cũng có một phòng riêng biệt chuyên dùng để bày biện các loại trà.
Thiên Diện thẳng một đường đến chỗ đựng loại trà quý nhất, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Còn đại hồng bào? Sao xứng được với ân cứu mạng của Diệp Sơ Dương?
*
Bên này Thiên Diện có ý định làm chuyện xấu, bên kia hai người Diệp Sơ Dương và Thu Ân Hoa đã ngồi trong đình rồi, hai người ngồi đối diện với nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có ai lên tiếng .
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, Thu Ân Hoa mới cười mở miệng nói, “Tôi vẫn nên cảm ơn cậu một lần nữa. Nếu không có cậu, lão tử ta giờ này sợ là vẫn chưa tỉnh lại.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng tùy ý mà xua tay, “Thu lão thật sự khách khí quá. Hơn nữa cũng chỉ là giao dịch giữa cháu với Kiều Thần, kỳ thật nói ra thì cũng chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi.”
Lời của Diệp Sơ Dương tuy rằng không dễ nghe, nhưng đây hoàn toàn là sự thật.
Last edited by a moderator: