-
Chương 619
Nghe xong, anh rất kinh ngạc.
Không nghĩ tới Diệp Sơ Dương một phát liền đoán trúng.
Lợi hại, thật sự rất lợi hại.
Khó trách tên Thiên Diện kia lại có thể dễ dàng đem chuyện của sư phụ giao cho cậu thiếu niên trước mắt này, thiếu niên này so với bọn họ còn nhỏ hơn mấy tuổi.
Thiên Giác cười một tiếng, thân mình chuyển động liền trực tiếp ngồi trên cửa sổ.
Anh nghiêng đầu nói, “Cậu đoán không sai, nhưng tôi không hề có ý định xuống tay đối với cậu.”
Sao?
Diệp Sơ Dương nghe anh nói một câu như vậy lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
“Bởi vì tôi đoán đúng, nên anh không tính ra tay với tôi à?” Bộ dáng này, thái độ này, bọn họ làm thế nào mà có thể làm cho CG càng ngày càng lớn mạnh như vậy ?
Không phải là có độc đi.
Thiên Giác: “…… Đương nhiên là không phải.”
Diệp Sơ Dương: “…… Cho nên vẫn là bởi vì Thu Ân Hoa.”
Thiên Giác: “……”
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi câu môi mà cười cười.
Thiên Giác giờ phút này trở nên trầm mặc, hiển nhiên đã chứng minh rằng cô đoán đúng.
Nếu nói như vậy, nàng cần phải cảm tạ Thu Ân Hoa, bằng không giờ phút này nàng đã bị CG theo dõi rồi?
Nhìn ánh mắt cười như không cười của Diệp Sơ Dương, Thiên Giác bĩu môi “Cậu đoán không sai, tôi thật là vì lão nhân kia. Tôi không biết tên Kiều Thần kia nói với cậu cái gì, dù sao nếu cậu có thể cứu được lão nhân, mặc kệ CG nhận được nhiều hay ít đơn hàng để ám sát cậu thì chúng tôi đều sẽ không xuống tay đối với cậu. Hơn nữa nếu cậu có yêu cầu gì, có thể tìm tới tôi bất cứ lúc nào.”
Hắn vừa nói xong, Diệp Sơ Dương càng cảm thấy hình như mình dẫm phải cứt chó gì rồi.
Đầu tiên là Thiên Diện, giờ lại đến Thiên Giác ——
Không biết có thể hay không lại nhảy ra một người nào đó tới nói với cô, nếu cô có thể cứu sống được Thu Ân Hoa, thì hắn trực tiếp đem CG đưa cho cô không.
Hẳn là không thể nào.
Suy nghĩ như vậy, Diệp Sơ Dương khóe miệng run rẩy một chút.
Cô đưa tay xoa xoa ấn đường, ánh mắt lần thứ hai dừng ở trên người đàn ông trước mặt này.
Thiên Diện và Thiên Giác là anh em, điều này là chính xác, nhưng chỉ có một mình Thiên Diện khi còn nhỏ được Thu Ân Hoa nuôi dưỡng. Thiên Giác thì lại cự tuyệt Thu Ân Hoa, một mình anh ta tự đi ra bên ngoài.
Đem so sánh với nhau, thì cuộc sống của Thiên Giác gian khổ hơn .
Nhưng cuối cùng thì hai anh em vẫn cùng nhau tiến vào CG
Thiên Giác đứng đầu mảng ám sát, Thiên Diện đứng đầu mảng trộm.
Thiên Giác tuy rằng không ở chung nhiều với Thu Ân Hoa, nhưng anh đối với Thu Ân Hoa lại cực kỳ cảm kích. Hơn nữa vô cùng kính trọng. Đơn giản bởi vì Thu Ân Hoa đã chiếu cố cho em trai anh là Kiều Thần trong hai mươi mấy năm qua.
Lúc này đây, Thu Ân Hoa lại gặp chuyện như vậy, nên Thiên Giác lo lắng cho Thu Ân Hoa không thua kém gì Thiên Diện .
Đây cũng giải thích lý do vì sao mà anh giờ này lại xuất hiện ở trước mặt Diệp Sơ Dương, cùng Diệp Sơ Dương nói ra những lời như vậy
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Diệp Sơ Dương khẽ cười ra tiếng, “Nếu anh thật sự không yên tâm, vậy đợi lát nữa đi cùng tôi đến thăm Thu Ân Hoa là được. Tôi cảm thấy nếu Kiều Thần nhìn thấy anh hẳn sẽ rất vui”. Đang nói, Diệp Sơ Dương dừng lại một chút, “Nhưng lúc này có thể phiền đại ca anh ra ngoài trước một chuyến, tôi muốn thay quần áo.”
“Mọi người đều là đàn ông với nhau, tôi ở chỗ này cũng có sao đâu, cậu ra vẻ gì chứ.” Thiên Giác nhỏ giọng lên tiếng.
Diệp Sơ Dương: “ Không phải vì tôi hay thẹn thùng sao.”
“A”
Thiên Giác a một tiếng dưới đáy lòng, liền nhảy trực tiếp từ cửa sổ xoay người đi ra ngoài, cũng không thèm để ý sẽ bị người khác nhìn thấy.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không nói gì thêm, chỉ là nhanh chóng thay quần áo, sau đó từ phòng nghỉ ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa ra, liền phát hiện Thiên Giác cùng Mạc Tử Nghiên mắt to mắt nhỏ đứng trừng nhau.
Không nghĩ tới Diệp Sơ Dương một phát liền đoán trúng.
Lợi hại, thật sự rất lợi hại.
Khó trách tên Thiên Diện kia lại có thể dễ dàng đem chuyện của sư phụ giao cho cậu thiếu niên trước mắt này, thiếu niên này so với bọn họ còn nhỏ hơn mấy tuổi.
Thiên Giác cười một tiếng, thân mình chuyển động liền trực tiếp ngồi trên cửa sổ.
Anh nghiêng đầu nói, “Cậu đoán không sai, nhưng tôi không hề có ý định xuống tay đối với cậu.”
Sao?
Diệp Sơ Dương nghe anh nói một câu như vậy lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
“Bởi vì tôi đoán đúng, nên anh không tính ra tay với tôi à?” Bộ dáng này, thái độ này, bọn họ làm thế nào mà có thể làm cho CG càng ngày càng lớn mạnh như vậy ?
Không phải là có độc đi.
Thiên Giác: “…… Đương nhiên là không phải.”
Diệp Sơ Dương: “…… Cho nên vẫn là bởi vì Thu Ân Hoa.”
Thiên Giác: “……”
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi câu môi mà cười cười.
Thiên Giác giờ phút này trở nên trầm mặc, hiển nhiên đã chứng minh rằng cô đoán đúng.
Nếu nói như vậy, nàng cần phải cảm tạ Thu Ân Hoa, bằng không giờ phút này nàng đã bị CG theo dõi rồi?
Nhìn ánh mắt cười như không cười của Diệp Sơ Dương, Thiên Giác bĩu môi “Cậu đoán không sai, tôi thật là vì lão nhân kia. Tôi không biết tên Kiều Thần kia nói với cậu cái gì, dù sao nếu cậu có thể cứu được lão nhân, mặc kệ CG nhận được nhiều hay ít đơn hàng để ám sát cậu thì chúng tôi đều sẽ không xuống tay đối với cậu. Hơn nữa nếu cậu có yêu cầu gì, có thể tìm tới tôi bất cứ lúc nào.”
Hắn vừa nói xong, Diệp Sơ Dương càng cảm thấy hình như mình dẫm phải cứt chó gì rồi.
Đầu tiên là Thiên Diện, giờ lại đến Thiên Giác ——
Không biết có thể hay không lại nhảy ra một người nào đó tới nói với cô, nếu cô có thể cứu sống được Thu Ân Hoa, thì hắn trực tiếp đem CG đưa cho cô không.
Hẳn là không thể nào.
Suy nghĩ như vậy, Diệp Sơ Dương khóe miệng run rẩy một chút.
Cô đưa tay xoa xoa ấn đường, ánh mắt lần thứ hai dừng ở trên người đàn ông trước mặt này.
Thiên Diện và Thiên Giác là anh em, điều này là chính xác, nhưng chỉ có một mình Thiên Diện khi còn nhỏ được Thu Ân Hoa nuôi dưỡng. Thiên Giác thì lại cự tuyệt Thu Ân Hoa, một mình anh ta tự đi ra bên ngoài.
Đem so sánh với nhau, thì cuộc sống của Thiên Giác gian khổ hơn .
Nhưng cuối cùng thì hai anh em vẫn cùng nhau tiến vào CG
Thiên Giác đứng đầu mảng ám sát, Thiên Diện đứng đầu mảng trộm.
Thiên Giác tuy rằng không ở chung nhiều với Thu Ân Hoa, nhưng anh đối với Thu Ân Hoa lại cực kỳ cảm kích. Hơn nữa vô cùng kính trọng. Đơn giản bởi vì Thu Ân Hoa đã chiếu cố cho em trai anh là Kiều Thần trong hai mươi mấy năm qua.
Lúc này đây, Thu Ân Hoa lại gặp chuyện như vậy, nên Thiên Giác lo lắng cho Thu Ân Hoa không thua kém gì Thiên Diện .
Đây cũng giải thích lý do vì sao mà anh giờ này lại xuất hiện ở trước mặt Diệp Sơ Dương, cùng Diệp Sơ Dương nói ra những lời như vậy
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Diệp Sơ Dương khẽ cười ra tiếng, “Nếu anh thật sự không yên tâm, vậy đợi lát nữa đi cùng tôi đến thăm Thu Ân Hoa là được. Tôi cảm thấy nếu Kiều Thần nhìn thấy anh hẳn sẽ rất vui”. Đang nói, Diệp Sơ Dương dừng lại một chút, “Nhưng lúc này có thể phiền đại ca anh ra ngoài trước một chuyến, tôi muốn thay quần áo.”
“Mọi người đều là đàn ông với nhau, tôi ở chỗ này cũng có sao đâu, cậu ra vẻ gì chứ.” Thiên Giác nhỏ giọng lên tiếng.
Diệp Sơ Dương: “ Không phải vì tôi hay thẹn thùng sao.”
“A”
Thiên Giác a một tiếng dưới đáy lòng, liền nhảy trực tiếp từ cửa sổ xoay người đi ra ngoài, cũng không thèm để ý sẽ bị người khác nhìn thấy.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không nói gì thêm, chỉ là nhanh chóng thay quần áo, sau đó từ phòng nghỉ ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa ra, liền phát hiện Thiên Giác cùng Mạc Tử Nghiên mắt to mắt nhỏ đứng trừng nhau.
Last edited by a moderator: