-
Chương 610
Diệp Sơ Dương: “……”
Chú nói vậy cháu rất xấu hổ đó chú biết không.
Diệp Sơ Dương thè lưỡi, sau đó theo thói quen nhón mũi chân muốn hôn lên môi của Diệp Tu Bạch một cái. Kết quả lúc này Diệp Tu Bạch lại không phối hợp như trước kia.
Anh nghiên đầu sang một bên tránh nụ hôn của Diệp Sơ Dương, nên sau đó Diệp Sơ Dương hôn trật một góc bên má.
Diệp Sơ Dương: “……”
Cứ như vậy trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương hết sức phức tạp. Cô lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt sâu xa nhìn người đàn ông trước mặt thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng trong mắt phượng lại hiện ý cười, cô bĩu môi, “Chú út, chú đã thay đổi rồi, chú không muốn hôn cháu nữa.”
Thật là tức giận quá mà.
Diệp Sơ Dương lấy tay sờ sờ môi mình, ra vẻ đáng thương, bày ra bộ dáng mình bị người khác bắt nạt.
Diệp Tu Bạch thấy biểu tình của Diệp Sơ Dương như thế một chút tức giận cũng đã tan biến hết.
Diệp Tu Bạch tiến lên một bước, trực tiếp áp thiếu niên vào vách tường, anh cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên một tay đưa ra giữ cái ót ở phía sau cổ cô, cúi đầu liền ngậm cánh môi mềm mại Diệp Sơ Dương.
Người đàn ông tiến quân thần tốc, hôn đến mức khiến cho khuôn mặt Diệp Sơ Dương bị đỏ lên.
Người đàn ông nào đó ở phương diện này giống như rất có thiên phú. Ít nhất là đem so với Diệp Sơ Dương thì Diệp Tu Bạch ở phương diện hôn môi này học rất nhanh.
Rõ ràng hai người trước khi gặp được đối phương thì đều là chó độc thân vạn năm, hai người gặp nhau mới bắt đầu biết hôn môi, thế nhưng giờ đây, luận về kỹ xảo thì Diệp Tu Bạch quả thực bỏ xa cô một con phố rồi.
Cái này làm cho Diệp Sơ Dương cảm thấy mình thật là kém cỏi.
Giờ phút này cô rất muốn trực tiếp đẩy ngã người đàn ông trước mắt này xuống sàn để lấy lại quyền chủ động về mình. Nhưng cô nghĩ lại, làm vậy không thích hợp lắm ——
Nhỡ đâu trong lúc hai người đang lúc ý loạn tình mê, Diệp Tu Bạch đòi cởi quần áo cô ra thì ngại chết đi được.
Tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao.
Tuy rằng Diệp Tu Bạch tương đối lãnh đạm, nhưng trong lúc tình cảm dâng trào cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
Cuối cùng, lúc Diệp Sơ Dương nheo lại khóe mắt đào hoa đang ửng đỏ của mình, thì Diệp Tu Bạch rốt cuộc cũng buông cô ra. Ngón tay thon dài đẹp đẽ của người đàn ông vuốt qua cánh môi đỏ thắm của thiếu niên, đáy mắt hiện lên ý cười vui vẻ. Sau đó, Diệp Sơ Dương nghe được tiếng nói cùng với tiếng cười của anh nhẹ nhàng vang lên, “Nếu như ghen có thể được hôn cậu như vậy, tôi cũng không ngại ghen thêm vài lần nữa.”
Diệp Sơ Dương: “…… Chú nếu không ngại, cháu cũng có thể để trong nhà vài bình giấm chua của cửa hàng ông Trần được không?“
Diệp Tu Bạch: “……” Vẫn là thôi đi.
Sau khi rời khỏi phòng Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương liền quay về phòng mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hai người sớm đã tới phim trường.
Nhân viên công tác bên Carroll ai cũng biết thân phận không bình thường Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên, nên lúc quay quảng cáo bọn họ đều hỏi ý kiến của hai người. Còn nữa, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên nghe nói, lúc bọn họ quay quảng cáo ở bờ biển phía Tây, nhân viên trong khách sạn cùng những với nhân viên công tác bên Carroll phát sinh xung đột trong nhà ăn, người đàn ông áo đen kia kỳ thật chính là một phần tử khủng bố .
Trải qua sự việc đó, nên đông đảo nhân viên bên Carroll cơ hồ đều kẹp chặt cái đuôi làm người.
Những người trước kia tỏ ra mình là ông đây thiên hạ đệ nhất giờ đã biến mất vô tung vô ảnh. Nói tóm lại, đây cũng coi như là một hiện tượng tốt.
Vừa quay quảng cáo xong, Mạc Tử Nghiên xích lại gần bên cạnh thiếu niên hỏi, “Lát nữa có muốn đi ăn cơm chung không?”
“Không đi chung được rồi, lát nữa em còn phải đến nơi khác nữa.” Diệp Sơ Dương vừa nói xong, bên cạnh sân quay quảng cáo liền truyền đến tiếng thắng xe dồn dập .
Chú nói vậy cháu rất xấu hổ đó chú biết không.
Diệp Sơ Dương thè lưỡi, sau đó theo thói quen nhón mũi chân muốn hôn lên môi của Diệp Tu Bạch một cái. Kết quả lúc này Diệp Tu Bạch lại không phối hợp như trước kia.
Anh nghiên đầu sang một bên tránh nụ hôn của Diệp Sơ Dương, nên sau đó Diệp Sơ Dương hôn trật một góc bên má.
Diệp Sơ Dương: “……”
Cứ như vậy trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương hết sức phức tạp. Cô lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt sâu xa nhìn người đàn ông trước mặt thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng trong mắt phượng lại hiện ý cười, cô bĩu môi, “Chú út, chú đã thay đổi rồi, chú không muốn hôn cháu nữa.”
Thật là tức giận quá mà.
Diệp Sơ Dương lấy tay sờ sờ môi mình, ra vẻ đáng thương, bày ra bộ dáng mình bị người khác bắt nạt.
Diệp Tu Bạch thấy biểu tình của Diệp Sơ Dương như thế một chút tức giận cũng đã tan biến hết.
Diệp Tu Bạch tiến lên một bước, trực tiếp áp thiếu niên vào vách tường, anh cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên một tay đưa ra giữ cái ót ở phía sau cổ cô, cúi đầu liền ngậm cánh môi mềm mại Diệp Sơ Dương.
Người đàn ông tiến quân thần tốc, hôn đến mức khiến cho khuôn mặt Diệp Sơ Dương bị đỏ lên.
Người đàn ông nào đó ở phương diện này giống như rất có thiên phú. Ít nhất là đem so với Diệp Sơ Dương thì Diệp Tu Bạch ở phương diện hôn môi này học rất nhanh.
Rõ ràng hai người trước khi gặp được đối phương thì đều là chó độc thân vạn năm, hai người gặp nhau mới bắt đầu biết hôn môi, thế nhưng giờ đây, luận về kỹ xảo thì Diệp Tu Bạch quả thực bỏ xa cô một con phố rồi.
Cái này làm cho Diệp Sơ Dương cảm thấy mình thật là kém cỏi.
Giờ phút này cô rất muốn trực tiếp đẩy ngã người đàn ông trước mắt này xuống sàn để lấy lại quyền chủ động về mình. Nhưng cô nghĩ lại, làm vậy không thích hợp lắm ——
Nhỡ đâu trong lúc hai người đang lúc ý loạn tình mê, Diệp Tu Bạch đòi cởi quần áo cô ra thì ngại chết đi được.
Tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao.
Tuy rằng Diệp Tu Bạch tương đối lãnh đạm, nhưng trong lúc tình cảm dâng trào cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
Cuối cùng, lúc Diệp Sơ Dương nheo lại khóe mắt đào hoa đang ửng đỏ của mình, thì Diệp Tu Bạch rốt cuộc cũng buông cô ra. Ngón tay thon dài đẹp đẽ của người đàn ông vuốt qua cánh môi đỏ thắm của thiếu niên, đáy mắt hiện lên ý cười vui vẻ. Sau đó, Diệp Sơ Dương nghe được tiếng nói cùng với tiếng cười của anh nhẹ nhàng vang lên, “Nếu như ghen có thể được hôn cậu như vậy, tôi cũng không ngại ghen thêm vài lần nữa.”
Diệp Sơ Dương: “…… Chú nếu không ngại, cháu cũng có thể để trong nhà vài bình giấm chua của cửa hàng ông Trần được không?“
Diệp Tu Bạch: “……” Vẫn là thôi đi.
Sau khi rời khỏi phòng Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương liền quay về phòng mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hai người sớm đã tới phim trường.
Nhân viên công tác bên Carroll ai cũng biết thân phận không bình thường Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên, nên lúc quay quảng cáo bọn họ đều hỏi ý kiến của hai người. Còn nữa, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên nghe nói, lúc bọn họ quay quảng cáo ở bờ biển phía Tây, nhân viên trong khách sạn cùng những với nhân viên công tác bên Carroll phát sinh xung đột trong nhà ăn, người đàn ông áo đen kia kỳ thật chính là một phần tử khủng bố .
Trải qua sự việc đó, nên đông đảo nhân viên bên Carroll cơ hồ đều kẹp chặt cái đuôi làm người.
Những người trước kia tỏ ra mình là ông đây thiên hạ đệ nhất giờ đã biến mất vô tung vô ảnh. Nói tóm lại, đây cũng coi như là một hiện tượng tốt.
Vừa quay quảng cáo xong, Mạc Tử Nghiên xích lại gần bên cạnh thiếu niên hỏi, “Lát nữa có muốn đi ăn cơm chung không?”
“Không đi chung được rồi, lát nữa em còn phải đến nơi khác nữa.” Diệp Sơ Dương vừa nói xong, bên cạnh sân quay quảng cáo liền truyền đến tiếng thắng xe dồn dập .
Last edited by a moderator: