-
Chương 597
Edit : Snow
Thấy thế, Thiên Diện không chút do dự liền tiến lên một bước, trực tiếp chắn trước mặt Diệp Sơ Dương.
Anh lấy thân mình chắn ở cửa cùng với khe hở của tường, nhìn dáng vẻ là hoàn toàn không có ý đinh để Diệp Sơ Dương có cơ hội đi ra ngoài. Ít nhất hiện tại là không có.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy đối phương có hành vi như vậy, đáy mắt toát ra một tia bất đắc dĩ.
Cô lui lại một bước, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng bày ra bộ dáng một chút cũng không thèm để ý, làm cho Thiên Diện có vài phần quẫn bách .
Thiên Diệu sờ sờ mũi, suy tư một chút lúc sau rốt cuộc vẫn là mở miệng.
“ Được rồi, tôi nói thật với cậu vậy. Tôi hôm nay kỳ thật chủ yếu là đến tìm cậu" .
“Tìm tôi?”
Diệp Sơ Dương chợt cảm thấy khá bất ngờ.
Cô và Thiên Diện chẳng qua cũng chỉ gặp nhau hai ba lần, rốt cuộc trên người cô có điểm gì thu hút mà khiến cho Thiên Diện phải chạy tới đây tìm cô?
Diệp Sơ Dương tỏ vẻ tò mò với chính mình.
“Đúng vậy, chính là tới tìm cậu. Tôi biết cậu không chỉ là một diễn viên, còn hiểu biết về phong thuỷ. Cho nên tôi hôm nay lại đây là tới nhờ cậu giúp đỡ.”
Nói xong, Thiên Diện khẽ nheo mắt, liếc một cái, dùng biểu cảm thỉnh cầu nhìn Diệp Sơ Dương, trầm tư một chút tiếp tục nói, “Tôi có thứ có thể trao đổi với cậu.”
“Tôi chẳng muốn thứ gì hết” Diệp Sơ Dương lãnh đạm mở miệng nói, ánh mắt thanh minh.
Lời này là thật cũng không phải Diệp Sơ Dương kích Thiên Diện, mà vốn dĩ là thật.
Nhưng Thiên Diện hiển nhiên là không biết, cho nên khi Diệp Sơ Dương nói xong câu này, mãi tận lúc sau trên mặt anh cũng không thể hiện gì cả, đều bình tĩnh móc ra một cái cái hộp nhỏ từ trong túi áo ngực ra.
Đây là một cái hộp nhỏ được chế tác bằng gỗ nam.
Hộp cũng không lớn không nhỏ cỡ bằng bàn tay Diệp Sơ Dương, nhưng hiện tại đang bị cái tên Thiên Diện này cầm trong tay thì có vẻ hơi nhỏ thật.
"Tôi thấy trong buổi đấu giá, cậu đã lấy được một món cậu hứng thú. Nếu biết trước thì tôi đã đưa cho cậu rồi, đỡ phải tốn mất năm trăm vạn. Năm trăm đó có thể đi ăn được nhiều món ngon." Thiên Diện lúc nói đến mấy chữ cuối cùng, ngôn ngữ bên trong tràn ngập bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương trợn ngược mắt.
Cô cạn lời, run rẩy khóe miệng, nói một tiếng "Không liên quan!". Lúc sau liền mở miệng tiếp tục hỏi, " Đây là thứ gì?”
“Đương nhiên là thứ tốt, chi bằng cậu mở ra xem đi?”
Nói đến đây, Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn anh ta một lúc, sau đó liền cầm cái hộp nhỏ mở hộp ra. Đồ vật trong hộp này thật sự có chút ngoài dự kiến của Diệp Sơ Dương .
Chỉ là một tờ giấy.
Một tờ giấy nhìn qua cũng chỉ là một tờ giấy bình thường.
Diệp Sơ Dương ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt một cái. Anh ta liền nở nụ cười vô cùng sáng lạng với thiếu niên, dùng ánh mắt ý bảo cô hãy nhìn trang giấy một chút.
Diệp Sơ Dương im lặng chốc lát cũng không nghĩ ra cái gì.
Cô bĩu môi, lôi tờ giấy kia ra.
Ngay sau đó, "quả nhiên là nó" bốn chữ này xuất hiện ở trong đầu Diệp Sơ Dương .
Đây là bản thiết kế vũ khí mà lúc nãy ở trên lầu, hai người Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành hai vẫn luôn nhắc đến.
“Tôi dám chắc. Đây chính là bản thiết ké vũ khí được bán đấu giá.” Tựa hồ hắn đoán được suy nghĩ của Diệp Sơ Dương, Thiên Diện xua tay mở miệng nói, “ Bản vẽ tuyệt đối là thật, điểm này cậu không cần lo lắng.”
Thấy thế, Thiên Diện không chút do dự liền tiến lên một bước, trực tiếp chắn trước mặt Diệp Sơ Dương.
Anh lấy thân mình chắn ở cửa cùng với khe hở của tường, nhìn dáng vẻ là hoàn toàn không có ý đinh để Diệp Sơ Dương có cơ hội đi ra ngoài. Ít nhất hiện tại là không có.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy đối phương có hành vi như vậy, đáy mắt toát ra một tia bất đắc dĩ.
Cô lui lại một bước, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng bày ra bộ dáng một chút cũng không thèm để ý, làm cho Thiên Diện có vài phần quẫn bách .
Thiên Diệu sờ sờ mũi, suy tư một chút lúc sau rốt cuộc vẫn là mở miệng.
“ Được rồi, tôi nói thật với cậu vậy. Tôi hôm nay kỳ thật chủ yếu là đến tìm cậu" .
“Tìm tôi?”
Diệp Sơ Dương chợt cảm thấy khá bất ngờ.
Cô và Thiên Diện chẳng qua cũng chỉ gặp nhau hai ba lần, rốt cuộc trên người cô có điểm gì thu hút mà khiến cho Thiên Diện phải chạy tới đây tìm cô?
Diệp Sơ Dương tỏ vẻ tò mò với chính mình.
“Đúng vậy, chính là tới tìm cậu. Tôi biết cậu không chỉ là một diễn viên, còn hiểu biết về phong thuỷ. Cho nên tôi hôm nay lại đây là tới nhờ cậu giúp đỡ.”
Nói xong, Thiên Diện khẽ nheo mắt, liếc một cái, dùng biểu cảm thỉnh cầu nhìn Diệp Sơ Dương, trầm tư một chút tiếp tục nói, “Tôi có thứ có thể trao đổi với cậu.”
“Tôi chẳng muốn thứ gì hết” Diệp Sơ Dương lãnh đạm mở miệng nói, ánh mắt thanh minh.
Lời này là thật cũng không phải Diệp Sơ Dương kích Thiên Diện, mà vốn dĩ là thật.
Nhưng Thiên Diện hiển nhiên là không biết, cho nên khi Diệp Sơ Dương nói xong câu này, mãi tận lúc sau trên mặt anh cũng không thể hiện gì cả, đều bình tĩnh móc ra một cái cái hộp nhỏ từ trong túi áo ngực ra.
Đây là một cái hộp nhỏ được chế tác bằng gỗ nam.
Hộp cũng không lớn không nhỏ cỡ bằng bàn tay Diệp Sơ Dương, nhưng hiện tại đang bị cái tên Thiên Diện này cầm trong tay thì có vẻ hơi nhỏ thật.
"Tôi thấy trong buổi đấu giá, cậu đã lấy được một món cậu hứng thú. Nếu biết trước thì tôi đã đưa cho cậu rồi, đỡ phải tốn mất năm trăm vạn. Năm trăm đó có thể đi ăn được nhiều món ngon." Thiên Diện lúc nói đến mấy chữ cuối cùng, ngôn ngữ bên trong tràn ngập bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương trợn ngược mắt.
Cô cạn lời, run rẩy khóe miệng, nói một tiếng "Không liên quan!". Lúc sau liền mở miệng tiếp tục hỏi, " Đây là thứ gì?”
“Đương nhiên là thứ tốt, chi bằng cậu mở ra xem đi?”
Nói đến đây, Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn anh ta một lúc, sau đó liền cầm cái hộp nhỏ mở hộp ra. Đồ vật trong hộp này thật sự có chút ngoài dự kiến của Diệp Sơ Dương .
Chỉ là một tờ giấy.
Một tờ giấy nhìn qua cũng chỉ là một tờ giấy bình thường.
Diệp Sơ Dương ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt một cái. Anh ta liền nở nụ cười vô cùng sáng lạng với thiếu niên, dùng ánh mắt ý bảo cô hãy nhìn trang giấy một chút.
Diệp Sơ Dương im lặng chốc lát cũng không nghĩ ra cái gì.
Cô bĩu môi, lôi tờ giấy kia ra.
Ngay sau đó, "quả nhiên là nó" bốn chữ này xuất hiện ở trong đầu Diệp Sơ Dương .
Đây là bản thiết kế vũ khí mà lúc nãy ở trên lầu, hai người Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành hai vẫn luôn nhắc đến.
“Tôi dám chắc. Đây chính là bản thiết ké vũ khí được bán đấu giá.” Tựa hồ hắn đoán được suy nghĩ của Diệp Sơ Dương, Thiên Diện xua tay mở miệng nói, “ Bản vẽ tuyệt đối là thật, điểm này cậu không cần lo lắng.”
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook