Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
59311.
Trong ấn tượng của Diệp Sơ Dương, Thiên Diện từng xuất hiện ở giao dịch phỉ thủy của nước M, vì thế cô mới biết tới người này.
Diệp Tu Bạch từng nói, Thiên Diện được gọi là Thiên Diện bởi anh ta có vô số gương mặt.
Có nghĩa là, Thiên Diện xuất hiện trước mặt cô lúc này có lẽ là thật, nhưng gương mặt này không chắc đã là thật.
Có điều thật hay giả cô không có hứng thú.
Điều cô quan tâm là tung tích của Lục Diệc Nhiên.
Thiếu niên cứ thế khoanh tay trước ngực lạnh nhạt nhìn người đàn ông có dung mạo xuất chúng kia, giọng nói vô cùng lạnh lùng thờ ơ.
Thấy thái độ của Diệp Sơ Dương như vậy, Thiên Diện cảm thấy có đôi chút cụt hứng.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt khẽ nheo lại, nốt ruồi lệ ở khóe mắt ngập tràn quyến rũ. Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt lên khóe mắt, giọng nói nhẹ nhàng khẽ cười: "Sao vẫn còn nhớ tới thằng nhóc đó vậy, cục cưng, cậu không lo cảnh ngộ hiện tại của mình sao?"
Ngừng lại một lúc người đàn ông vẫn nhìn thiếu niên trầm ngâm, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Rõ ràng là một cô gái đáng yêu, sao cứ phải đóng giả đàn ông chứ?"
Vừa dứt lời, cơ thể Diệp Sơ Dương cứng đơ, sau đó liền bật cười.
Nói thực lòng, bị người trước mặt nhận ra cô là một cô gái cải trang nam, cô không hề cảm thấy bất ngờ.
Bởi người trước mắt là Thiên Diện.
Một Thiên Diện có thể ngụy trang thành bất cứ bộ dạng nào.
Về phương diện ngụy trang, Diệp Sơ Dương không bằng anh ta cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều...
Điều Diệp Sơ Dương khá quan tâm là gã này nói vậy vào lúc này là có ý gì?
"Đáp án của vấn đề này tôi không hề muốn nói với anh." Diệp Sơ Dương chậm rãi nhếch mép, sau đó xòe tay nói: "Lục Diệc Nhiên ở đâu?"
"Chà." Nghe câu trả lời của thiếu niên, người đàn ông liền phát ra một tiếng không rõ hàm ý, sau đó người uể oải dựa vào bức tường bên cạnh: "Thật tẻ nhạt. Thằng nhóc thối đó còn đang ở dưới gầm giường, chắc đang ngủ rất ngon giấc."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nheo mắt lại nhưng cũng không hề nói gì, cô nhanh chóng bước tới mép giường, kéo ga giường lên.
Quả nhiên lúc này Lục Diệc Nhiên đang bị lột sạch đồ nằm ngủ trên nền đất, giống như Thiên Diện nói, cậu ta đúng là đang ngủ rất ngon lành.
Diệp Sơ Dương có phần bất lực bóp trán sau đó kéo ga giường, quấn cậu nhóc đó lại.
"Cứ thế đi thôi sao?"
Người đàn ông dựa vào tường, khoanh hai tay trước ngực nhìn theo bóng người thiếu niên, nhướng mày nói: "Không cám ơn tôi sao? Còn nữa, cậu không lo tôi nói thân phận của cậu với người khác sao?"
Lúc này đây, ánh mắt Thiên Diện nhìn Diệp Sơ Dương đã có phần kì quái và hứng thú.
Anh đương nhiên biết thiếu niên trước mặt này rốt cuộc là ai.
Nói ra họ đã từng có duyên gặp mặt một lần, chỉ đáng tiếc không nói được gì nhiều.
Bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại lần nữa, đương nhiên phải tám vài câu sau đó mới đi.
Vì thế anh chớp chớp đôi mắt dài nhìn cô, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng khiến gương mặt anh trở nên quyến rũ, hút hồn.
"Không đi còn ở đây tám nhảm với anh sao?" Thiếu niên có phần chê bai liếc nhìn anh ta, "Hình như chúng ta cũng chưa thân quen tới mức độ đó."
Thiên Diện: "?"
"Vậy cậu không sợ người khác biết được thân phận của mình sao?"
"Không sợ." Thiếu niên lạnh nhạt nhìn anh ta, ánh mắt vẫn rất chê bai: "Hơn nữa tôi thấy anh cũng không có thời gian đi làm việc đó đâu!"
Thiên Diện: "... Vậy cậu không muốn biết tại sao tôi lại ở đây sao?"
Diệp Sơ Dương nhướng mày: "Nói thực lòng tôi cũng không muốn biết lắm."