59252.
Quen biết bao nhiêu năm nay, Lục Cảnh Hoành chưa bao giờ thấy Diệp Tu Bạch dung túng ai tới mức như vậy.
Vả lại, trong ấn tượng của Lục Cảnh Hoành, mỗi khi Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch, hơi thở lạnh lùng trên người anh ta luôn tự giác biến mất.
Nhưng thật đáng tiếc, sự thay đổi này, Diệp Tu Bạch không tự phát hiện ra.
Bây giờ phải để một kẻ luôn đối đầu với anh báo anh biết sự tình này?
Đạo lý quỷ quái gì vậy?
Tuy trong lòng Lục Cảnh Hoành có chút bất mãn, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này Diệp Tu Bạch có thể bị Diệp lão đánh chết, anh ta không hề hối tiếc khi mình phát hiện ra chuyện này nữa, bèn thao thao bất tuyệt nói với đối phương.
"Người ngoài không rõ nhà họ Diệp thế nào, còn tôi thì biết rất rõ ràng. Diệp Sơ Dương là người thừa kế chính thống của nhà họ Diệp các người, theo lý mà nói, lúc này chắc chắn phải đi theo bên cạnh cậu học hỏi cách quản lý, nhưng tại sao cậu ta chạy đi đóng phim?"
Đối với vấn đề này Lục Cảnh Hoành vẫn chưa phản ứng kịp thời.
Diệp Tu Bạch cau mày một hồi mới nhăn nhó đáp lại: "Cậu ta không thích chứng khoán."
"Đúng, bởi vì cậu ta không thích, nên cậu cứ dung túng cho cậu ta làm việc mình thích." Lục Cảnh Hoành cười lạnh: "Diệp Tu Bạch, tôi chẳng biết từ khi nào mà cậu trở nên dễ thỏa hiệp vậy kia chứ?"
Dễ thỏa hiệp?
Thực ra không chỉ có Lục Cảnh Hoành, nếu bản thân Diệp Tu Bạch, cũng chẳng cảm thấy "dễ thỏa hiệp" có thể dùng để miêu tả anh ta.
Bản thân anh, tính cách đạm bạc.
Vả lại sống ở môi trường kinh doanh lâu ngày, càng thể hiện rõ rệt bản chất của thương nhân.
Cách đối xử với Diệp Sơ Dương là một sự cố ngoài ý muốn.
Anh dung túng nhà họ Diệp cho cô, dung túng cô xông vào thế giới của riêng anh, thậm chí dung túng cô vào ở căn hộ của anh.
Tất cả những chuyện này đều chỉ vì riêng Diệp Sơ Dương.
Diệp Tu Bạch cúi mắt, chìm vào suy nghĩ.
Thấy Diệp Tu Bạch im lặng, Lục Cảnh Hoành hình như cảm thấy vẫn chưa đủ, anh tựa cơ thể uể oải vào gốc cây bên cạnh, cười nhẹ nói: "Diệp Tu Bạch, chúng ta cá cược đi."
"Cậu nói."
"Nếu Diệp Sơ Dương đi với người khác, cho dù là nam hay nữ, cậu có suy nghĩ gì?"
Vừa dứt lời, Lục Cảnh Hoành khoanh tay nhìn đối phương cười cợt.
Diệp Tu Bạch lúc này, trong đầu chỉ có một câu nói của đối phương.
Nếu Diệp Sơ Dương đi với người khác, cậu có suy nghĩ gì?
Chẳng có suy nghĩ gì cả, chỉ muốn đánh chết giết chết kẻ đó mà thôi.
Bỗng dưng Diệp Tu Bạch nhớ đến Ngu Nhan Trạch từng xuất hiện trong thế giới anh.
Không thể phủ nhận, khi biết thằng nhóc nhà mình thích Ngu Nhan Trạch, anh không vui, rất không vui.
Còn nguyên nhân, anh vẫn chưa nghĩ ra.
Bây giờ ngẫm nghĩ, đây là sự yêu thích mà Lục Cảnh Hoành nhắc đến sao?
"Lục Cảnh Hoành, cậu không có quen ai, sao biết rõ như vậy được chứ?" Bỗng Diệp Tu Bạch buông ra câu hỏi, giọng điệu tràn đầy vẻ chê bai và không tin tưởng.
Lục Cảnh Hoành nghe xong muốn tung một tát về người anh.
Nhưng mà, cuối cùng anh ta chỉ cười nhạt một tiếng: "Vì tôi thông minh, còn cậu thì không."
Nếu không vì cảm thấy sau này Diệp Tu Bạch không có con trai nối dõi rất tội nghiệp mới mở lòng từ bi, ai mà rảnh đi khuyên nhủ nói một đống đạo lý để khai hoang đầu óc cho anh.
"Được rồi, tôi không nói nữa, cậu về nhà vắt tay lên trán suy nghĩ đi, đừng đợi đến khi thằng nhóc nhỏ nhà cậu có người yêu rồi mới hối hận." Lục Cảnh Hoành phủi tay, sau đó trườn người lên quan sát khu đất trống rỗng phía trước được bình phục trở lại: "Xem ra hiệu quả đống đồ này không tệ."
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch ném chuyện suy tư trong đầu sang một bên, giương mắt nhìn, kế đó lạnh giọng đáp: "Cũng được."
Bình luận facebook