59225.
Thiếu niên vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách lắng đọng.
Diệp Sơ Dương đang định bật cười, nhưng nghe tiếng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: "Diệp Sơ Dương, cậu xem tôi là đồ ngốc sao?"
"..."
Nụ cười của thiếu niên đơ cứng, mồ hôi đổ hột, trông bộ dạng thì chú út nhà cô vẫn chưa đến nỗi không nhuộm hương khói chốn trần gian.
Vì vậy, cô hỏi tiếp một câu: "Vậy chú út có biết sự khác biệt giữa dầu bắp và dầu hoa hướng dương không?"
Vừa dứt lời, tiếp tục một màn im lặng đáng sợ.
Nhưng mà, tuy không ai lên tiếng, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn dễ dàng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông chiếu sang phía mình càng lúc càng trở nên nguy hiểm.
Diệp Sơ Dương suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời nói khi nãy của mình khiến Diệp Tu Bạch bị tổn thương.
Vì vậy cô định giải cứu tình huống.
Nhưng mà, lời vẫn chưa nói ra, người đàn ông hết chịu đựng nổi bèn mở miệng thêm lần nữa: "Một cái là dầu được chiết xuất từ hoa hướng dương, một cái là dầu được chiết xuất từ quả bắp, Diệp Sơ Dương, có phải cậu đang xem tôi là thằng ngốc?"
"... Không có không có." Diệp Sơ Dương vội phủi tay, "Chẳng phải cảm thấy chú út thực sự không thích hợp nấu ăn đó sao? Thực ra cháu cũng không đói lắm, với lại cháu còn có kẹo."
Hôm nay đi dạo siêu thị cô mua rất nhiều kẹo thỏ trắng, vừa đủ chữa đói.
Diệp Sơ Dương rất tùy ý, nhưng Diệp Tu Bạch không tùy tiện xíu nào.
Người đàn ông đề xuất cho cô hai chữ đơn giản: "Không được."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương "vâng" một tiếng, sau đó hỏi cẩn thận: "Vậy thì chú út biết nấu món gì?"
Vừa hỏi xong, Diệp Sơ Dương rõ ràng cảm nhận được sắc mặt của đối phương đơ cứng, sau đó im lặng không lên tiếng.
Thiếu niên cảm thấy mắc cười, nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Cô hơi nhếch môi, sau đó ngay trước khi người đàn ông phát hiện nụ cười của cô, lập tức đặt khóe miệng xuống về vị trí cũ.
Thật y hệt con chuột nhỏ đang lén lút làm chuyện xảo trá.
Ai ngờ, cảnh tượng này bị người đàn ông dùng cái liếc thu toàn bộ vào đáy mắt.
Diệp Tu Bạch im lặng một hồi, sau đó cúi gập người luồn tay qua đầu gối với nách của thiếu niên một lần nữa, nhấc bổng cả người lên dưới sự ngơ ngác trợn to mắt của thiếu niên.
Sau đó vững bước tiến vào phòng bếp.
"Cậu dạy tôi." Sau khi buông ra ba chữ, động tác của người đàn ông cực kì nhẹ nhàng thả thiếu niên xuống.
Diệp Sơ Dương cũng thuận thế tựa vào vách cửa của phòng bếp, chiếc đùi bị thương gác lên chiếc chân bình thường còn lại, một chân cuộn quần lên để lộ làn da trắng trẻo, trông rất tùy ý.
Đến bước này, Diệp Sơ Dương thấy rõ lòng quyết tâm nấu ăn của Diệp Tu Bạch.
Cô suy nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn không định đả kích lòng tự tin và tự trọng của đối phương nữa.
Vì vậy cô đáp: "Trong tủ lạnh có sủi cảo, lúc nãy cháu chưa nấu hết, chú nấu chút sủi cảo ăn đi."
Nấu sủi cảo?
Nghe ba chữ này, phản ứng đầu tiên của Diệp Tu Bạch chính là cau mày.
Lần đầu tiên anh xuống bếp mà giao cho anh nấu món chẳng có tí thử thách gì cả?
Cũng chẳng biết có phải Diệp Sơ Dương nhìn thấu suy nghĩ của anh hay không, chậm rãi buông lời: "Nấu sủi cảo có rất nhiều học vấn bên trong, ví dụ như khi nào thả xuống nồi, khi nào vớt lên."
Nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương bất chợt cảm thán.
Mở to mắt nói dối, cô cảm thấy có chút ngại ngùng.
Cái gì mà khi nào thả xuống nồi, đương nhiên khi nước sôi.
Khi nào vớt lên, đương nhiên khi sủi cảo trồi lên bề mặt rồi.
Chẳng có tí chuyên môn sâu nào cả.
Cô tự rủa thầm trong bụng, sắc mặt tỏ ra nghiêm túc.
Bình luận facebook