Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
$fileList = FILE: ./novel/59/simple/171.txt
Không quan tâm cảm nhận của fans?
Diệp Sơ Dương nhướng mày.
Người mới mới gia nhập làng giải trí như cô thực sự chưa từng nghĩ mình có bao nhiêu fans.
Dù sao thì mọi người cũng không hiểu mấy về cô, bộ phim điện ảnh duy nhất cô tham gia còn chưa công chiếu.
Có điều bây giờ xem ra, hình như tiền đồ của cô khá là sáng lạn.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy bất giác bật cười thành tiếng.
Diệp Tu Bạch quay đầu lại nhìn cô, đang định nói gì đó nhưng ngay lập tức cửa thang máy lại mở ra.
Diệp Sơ Dương nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, vốn tưởng rằng đã tới tầng hầm, không ngờ ở một tầng nọ lại có người vào thang máy.
Hơn nữa...
Lúc này người xuất hiện trước mặt họ là một cô gái.
Cô gái dáng người cao ráo, nhìn qua phải tới một mét tám? Đôi mắt phượng tinh tế sau khi nhìn hai người trong thang máy liền lộ vẻ ngạc nhiên. Có điều, thần sắc như vậy chỉ xuất hiện chớp nhoáng sau đó biến mất.
Cô gái mặc một chiếc váy liền thân, váy màu đỏ càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Diệp Sơ Dương lặng lẽ so sánh chiều cao của mình với cô gái trước mặt, khóe mắt khẽ máy liên tục.
Dù thế nào đi nữa thì bây giờ cô cũng là một người đàn ông, tuy nhiên người đàn ông như cô đứng cạnh cô gái này lại trở nên vô cùng nhỏ bé.
Khóe miệng co giật, Diệp Sơ Dương liền nhích lại gần phía Diệp Tu Bạch.
Kết quả, Diệp Sơ Dương còn chưa đứng vững, một giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên.
"Anh bạn nhỏ, cậu cũng tham gia đấu giá sao?"
Diệp Sơ Dương trong lòng nghĩ thầm tiếng "anh bạn nhỏ" chắc là gọi mình bởi trong cả thang máy, chỉ có cô nhỏ tuổi nhất. Hơn nữa...
Cô liếc mắt nhìn Diệp Tu Bạch một lượt, người đàn ông này nhìn thế nào đi nữa cũng không hề "nhỏ".
Thế là cô ngẩng đầu nhìn cô gái kia.
Quả nhiên, cô gái cao ráo lúc này đang mỉm cười rạng rỡ nhìn cô.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền xoa mũi, gật đầu: "Vâng."
"A, vậy chúng ta có duyên quá." Cô gái nói một câu không rõ ý đồ, biểu cảm trên mặt càng trở nên dịu dàng, cô bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, mỉm cười hỏi: "Anh bạn nhỏ cho tôi số điện thoại liên hệ được không?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Thiếu niên ngây người chớp mắt, trong lòng nghĩ thầm, tình hình bây giờ có gì đó không ổn.
Cô gái xinh đẹp, vóc dáng bốc lửa trước mắt đang bắt chuyện với cô?
Theo như thông thường, lẽ nào không phải Diệp Tu Bạch sẽ hấp dẫn hơi thiếu niên mảnh mai như cô sao?
Cô kinh ngạc nhìn chú út nhà mình sau đó lại nhìn cô gái đứng sát bên cạnh, cô mấp máy môi định nói gì đó, kết quả là tháng máy "tinh" một tiếng vang lên.
Diệp Tu Bạch giơ tay túm thẳng cổ áo của thiếu niên, nhấc đối phương lên mà không hề do dự sau đó kéo ra khỏi thang máy.
Đồng tác này giống hệt với động tác Lục Cảnh Hoành kéo cháu mình.
Chả trách Lục Cảnh Hoành và Diệp Tu Bạch có thể trở thành đối thủ, suy cho cùng cũng là giới tính giống nhau nên bài xích lẫn nhau.
"Chú út, chú út, chú sắp siết chết cháu rồi!" Hai tay Diệp Sơ Dương túm vào lưng người đàn ông, mắt đỏ hoe.
Hôm nay cô vẫn mặc một chiếc áo nỉ màu đỏ như thường lệ, bây giờ bị xách cổ áo tế này, cổ áo nỉ siết chặt vào cổ cô, vô cùng khó chịu.
"Chưa chết được." Người đàn ông lạnh lùng nói sau đó quay đầu liếc nhìn cô gái vẫn còn đứng ở cửa thang máy một cái, ánh mắt hơi tối: "Đi thôi, đợi lát sẽ muộn đấy."
Không quan tâm cảm nhận của fans?
Diệp Sơ Dương nhướng mày.
Người mới mới gia nhập làng giải trí như cô thực sự chưa từng nghĩ mình có bao nhiêu fans.
Dù sao thì mọi người cũng không hiểu mấy về cô, bộ phim điện ảnh duy nhất cô tham gia còn chưa công chiếu.
Có điều bây giờ xem ra, hình như tiền đồ của cô khá là sáng lạn.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy bất giác bật cười thành tiếng.
Diệp Tu Bạch quay đầu lại nhìn cô, đang định nói gì đó nhưng ngay lập tức cửa thang máy lại mở ra.
Diệp Sơ Dương nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, vốn tưởng rằng đã tới tầng hầm, không ngờ ở một tầng nọ lại có người vào thang máy.
Hơn nữa...
Lúc này người xuất hiện trước mặt họ là một cô gái.
Cô gái dáng người cao ráo, nhìn qua phải tới một mét tám? Đôi mắt phượng tinh tế sau khi nhìn hai người trong thang máy liền lộ vẻ ngạc nhiên. Có điều, thần sắc như vậy chỉ xuất hiện chớp nhoáng sau đó biến mất.
Cô gái mặc một chiếc váy liền thân, váy màu đỏ càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Diệp Sơ Dương lặng lẽ so sánh chiều cao của mình với cô gái trước mặt, khóe mắt khẽ máy liên tục.
Dù thế nào đi nữa thì bây giờ cô cũng là một người đàn ông, tuy nhiên người đàn ông như cô đứng cạnh cô gái này lại trở nên vô cùng nhỏ bé.
Khóe miệng co giật, Diệp Sơ Dương liền nhích lại gần phía Diệp Tu Bạch.
Kết quả, Diệp Sơ Dương còn chưa đứng vững, một giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên.
"Anh bạn nhỏ, cậu cũng tham gia đấu giá sao?"
Diệp Sơ Dương trong lòng nghĩ thầm tiếng "anh bạn nhỏ" chắc là gọi mình bởi trong cả thang máy, chỉ có cô nhỏ tuổi nhất. Hơn nữa...
Cô liếc mắt nhìn Diệp Tu Bạch một lượt, người đàn ông này nhìn thế nào đi nữa cũng không hề "nhỏ".
Thế là cô ngẩng đầu nhìn cô gái kia.
Quả nhiên, cô gái cao ráo lúc này đang mỉm cười rạng rỡ nhìn cô.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền xoa mũi, gật đầu: "Vâng."
"A, vậy chúng ta có duyên quá." Cô gái nói một câu không rõ ý đồ, biểu cảm trên mặt càng trở nên dịu dàng, cô bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, mỉm cười hỏi: "Anh bạn nhỏ cho tôi số điện thoại liên hệ được không?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Thiếu niên ngây người chớp mắt, trong lòng nghĩ thầm, tình hình bây giờ có gì đó không ổn.
Cô gái xinh đẹp, vóc dáng bốc lửa trước mắt đang bắt chuyện với cô?
Theo như thông thường, lẽ nào không phải Diệp Tu Bạch sẽ hấp dẫn hơi thiếu niên mảnh mai như cô sao?
Cô kinh ngạc nhìn chú út nhà mình sau đó lại nhìn cô gái đứng sát bên cạnh, cô mấp máy môi định nói gì đó, kết quả là tháng máy "tinh" một tiếng vang lên.
Diệp Tu Bạch giơ tay túm thẳng cổ áo của thiếu niên, nhấc đối phương lên mà không hề do dự sau đó kéo ra khỏi thang máy.
Đồng tác này giống hệt với động tác Lục Cảnh Hoành kéo cháu mình.
Chả trách Lục Cảnh Hoành và Diệp Tu Bạch có thể trở thành đối thủ, suy cho cùng cũng là giới tính giống nhau nên bài xích lẫn nhau.
"Chú út, chú út, chú sắp siết chết cháu rồi!" Hai tay Diệp Sơ Dương túm vào lưng người đàn ông, mắt đỏ hoe.
Hôm nay cô vẫn mặc một chiếc áo nỉ màu đỏ như thường lệ, bây giờ bị xách cổ áo tế này, cổ áo nỉ siết chặt vào cổ cô, vô cùng khó chịu.
"Chưa chết được." Người đàn ông lạnh lùng nói sau đó quay đầu liếc nhìn cô gái vẫn còn đứng ở cửa thang máy một cái, ánh mắt hơi tối: "Đi thôi, đợi lát sẽ muộn đấy."