-
Chương 1132
Edit: Tử Đằng
Diệp Sơ Dương trầm mặc hai giây, khẽ hơi hơi nâng đầu lên nhìn thoáng qua toàn bộ hành trình cuộc nói chuyện vui vẻ của Diệp lão gia và cô gái kia, sau đó lại theo bản năng nghiêng đầu nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Kết quả ngoài ý muốn phát hiện ánh mắt người đàn ông nhà mình giống như từ đầu đến đuôi đều ở trên người mình.
Hơn nữa lúc cô nhắn tin với Mạc Tử Nghiên, Diệp Tu Bạch đều nhìn thấy hết rõ ràng.
Diệp Sơ Dương: “..............”
Được! Dù gì cũng nhìn thấy hết rồi.
Kế tiếp Diệp Sơ Dương liền không sợ gì, hoàn toàn không e ngại ánh mắt của chú út nhà mình, tiếp tục nhắn tin dò hỏi.
< Diệp Sơ Dương: Nói xem nào. Đem những thứ chị biết nói hết cho em, đừng có nhắn giọng nói.>
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: WTF? Chị ta làm nhiều chuyện lắm, mà cậu muốn tôi dùng tay viết tin nhắn sao? Thiệt tình mà kể ra thì kể ba ngày ba đêm cũng không nói hết. [mỉm cười]>
Diệp Sơ Dương: “..............” Ya! Xem ra là có chuyện người xưa rồi, hơn nữa còn là rất nhiều chuyện.
Cuối cùng, vì sợ ngón tay Mạc Tử Nghiên bởi vì gõ phím quá nhiều sẽ sinh ra nhiều vấn đề, Diệp Sơ Dương kêu cô tùy ý chọn ra mấy cái ví dụ chuyện gì lớn hoặc ví dụ về cử chỉ một chút là được rồi.
Mạc Tử Nghiên cũng không chút do dự.
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Khi còn nhỏ, chị ta muốn chiếc vòng cổ của tôi, nhưng cái vòng cổ đó là anh trai tôi cho tôi, cho nên tôi liền không đồng ý. Chị ta lấy trộm nó sau đó thì bị Mommy của tôi phát hiện, chị ta nói xạo là tôi đưa cho chị ta. Tôi nói không phải, chị ta liền nói tôi hãm hại chị ta.>
Diệp Sơ Dương: “..............”
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Khi học cấp 3, tôi bởi vì có thành tích kém, bị thầy giáo bắt học bù cùng với các bạn học trong ban, kết quả là lúc đi học bù bị chị ta thấy được, chị ta đi nói với người lớn là tôi yêu sớm.>
Diệp Sơ Dương: “..............”
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Chị ta còn vô số lần ở trước mặt người lớn mà diss tôi, dùng thân phận nhà sinh vật học của chị ta mà diss tôi là người bán thịt, bán thân cho đại gia. Bán thịt cái con mẹ nó ý!>
Diệp Sơ Dương: “..............”
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Chị ta còn tơ tưởng đến Tô Dã! Con mẹ nó thật là làm tôi tức chết! Sau đó tôi ấn đầu, nắm tóc chị ta một phen, cuối cùng tôi bị anh trai giáo huấn một cái. Anh ấy nói, muốn giết người phải vô hình, tôi không thể cương như vậy, bằng không xui xẻo vĩnh viễn đều là tôi.>
Diệp Sơ Dương trầm tư hai giây, cuối cùng nhắn một cái tin nhắn: Hiện tại chị ta đang tơ tưởng đến Diệp Tu Bạch.
Mạc Tử Nghiên: “...............”
Vài giây sau, Mạc Tử Nghiên liền trực tiếp bấm gọi điện thoại.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy tên trên màn hình di động, nghĩ ngợi một chút cuối cùng vẫn là nói, “Ông nội, cháu đi ra ngoài nhận điện thoại.” Sau đó xoay người rời đi.
Đi khỏi cửa, Diệp Sơ Dương bấm nút nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Mạc Tử Nghiên lập tức liền vang đến lỗ tai, “Tôi gõ muốn chết luôn! Cậu làm cái quái gì thế? Lương Cẩm Tú này như thế nào mà lại có liên quan đến chú út cậu rồi?”
Điểm này thật là Mạc Tử Nghiên nghĩ thế nào đi nữa cũng không ra.
Theo lý mà nói, Lương Cẩm Tú là một nhà sinh vật học, còn Diệp Tu Bạch là một thương nhân, không hề có một nửa điểm liên quan nào.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ sâu kín đem sự tình phát sinh hôm nay nói hết một lần, cuối cùng từ Mạc Tử Nghiên như tỉnh mộng, đúc kết ra một chút, “Chị ta là ông nội em mời về làm khách. Nói trắng ra chính là làm thân với chú út.”
Im lặng một giây, Diệp Sơ Dương tiếp tục nói, “trải qua một phen giao phong vừa rồi, em thật sự cảm thấy chị khi còn nhỏ đã bị chị ta làm cho bị oan không ít lần. Nếu đặt ở thời cổ đại, chị ta tuyệt đối có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu.”
Mạc Tử Nghiên: “............. Còn cậu là Thái Hậu.”
Diệp Sơ Dương trầm mặc hai giây, khẽ hơi hơi nâng đầu lên nhìn thoáng qua toàn bộ hành trình cuộc nói chuyện vui vẻ của Diệp lão gia và cô gái kia, sau đó lại theo bản năng nghiêng đầu nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Kết quả ngoài ý muốn phát hiện ánh mắt người đàn ông nhà mình giống như từ đầu đến đuôi đều ở trên người mình.
Hơn nữa lúc cô nhắn tin với Mạc Tử Nghiên, Diệp Tu Bạch đều nhìn thấy hết rõ ràng.
Diệp Sơ Dương: “..............”
Được! Dù gì cũng nhìn thấy hết rồi.
Kế tiếp Diệp Sơ Dương liền không sợ gì, hoàn toàn không e ngại ánh mắt của chú út nhà mình, tiếp tục nhắn tin dò hỏi.
< Diệp Sơ Dương: Nói xem nào. Đem những thứ chị biết nói hết cho em, đừng có nhắn giọng nói.>
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: WTF? Chị ta làm nhiều chuyện lắm, mà cậu muốn tôi dùng tay viết tin nhắn sao? Thiệt tình mà kể ra thì kể ba ngày ba đêm cũng không nói hết. [mỉm cười]>
Diệp Sơ Dương: “..............” Ya! Xem ra là có chuyện người xưa rồi, hơn nữa còn là rất nhiều chuyện.
Cuối cùng, vì sợ ngón tay Mạc Tử Nghiên bởi vì gõ phím quá nhiều sẽ sinh ra nhiều vấn đề, Diệp Sơ Dương kêu cô tùy ý chọn ra mấy cái ví dụ chuyện gì lớn hoặc ví dụ về cử chỉ một chút là được rồi.
Mạc Tử Nghiên cũng không chút do dự.
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Khi còn nhỏ, chị ta muốn chiếc vòng cổ của tôi, nhưng cái vòng cổ đó là anh trai tôi cho tôi, cho nên tôi liền không đồng ý. Chị ta lấy trộm nó sau đó thì bị Mommy của tôi phát hiện, chị ta nói xạo là tôi đưa cho chị ta. Tôi nói không phải, chị ta liền nói tôi hãm hại chị ta.>
Diệp Sơ Dương: “..............”
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Khi học cấp 3, tôi bởi vì có thành tích kém, bị thầy giáo bắt học bù cùng với các bạn học trong ban, kết quả là lúc đi học bù bị chị ta thấy được, chị ta đi nói với người lớn là tôi yêu sớm.>
Diệp Sơ Dương: “..............”
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Chị ta còn vô số lần ở trước mặt người lớn mà diss tôi, dùng thân phận nhà sinh vật học của chị ta mà diss tôi là người bán thịt, bán thân cho đại gia. Bán thịt cái con mẹ nó ý!>
Diệp Sơ Dương: “..............”
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Chị ta còn tơ tưởng đến Tô Dã! Con mẹ nó thật là làm tôi tức chết! Sau đó tôi ấn đầu, nắm tóc chị ta một phen, cuối cùng tôi bị anh trai giáo huấn một cái. Anh ấy nói, muốn giết người phải vô hình, tôi không thể cương như vậy, bằng không xui xẻo vĩnh viễn đều là tôi.>
Diệp Sơ Dương trầm tư hai giây, cuối cùng nhắn một cái tin nhắn: Hiện tại chị ta đang tơ tưởng đến Diệp Tu Bạch.
Mạc Tử Nghiên: “...............”
Vài giây sau, Mạc Tử Nghiên liền trực tiếp bấm gọi điện thoại.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy tên trên màn hình di động, nghĩ ngợi một chút cuối cùng vẫn là nói, “Ông nội, cháu đi ra ngoài nhận điện thoại.” Sau đó xoay người rời đi.
Đi khỏi cửa, Diệp Sơ Dương bấm nút nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Mạc Tử Nghiên lập tức liền vang đến lỗ tai, “Tôi gõ muốn chết luôn! Cậu làm cái quái gì thế? Lương Cẩm Tú này như thế nào mà lại có liên quan đến chú út cậu rồi?”
Điểm này thật là Mạc Tử Nghiên nghĩ thế nào đi nữa cũng không ra.
Theo lý mà nói, Lương Cẩm Tú là một nhà sinh vật học, còn Diệp Tu Bạch là một thương nhân, không hề có một nửa điểm liên quan nào.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ sâu kín đem sự tình phát sinh hôm nay nói hết một lần, cuối cùng từ Mạc Tử Nghiên như tỉnh mộng, đúc kết ra một chút, “Chị ta là ông nội em mời về làm khách. Nói trắng ra chính là làm thân với chú út.”
Im lặng một giây, Diệp Sơ Dương tiếp tục nói, “trải qua một phen giao phong vừa rồi, em thật sự cảm thấy chị khi còn nhỏ đã bị chị ta làm cho bị oan không ít lần. Nếu đặt ở thời cổ đại, chị ta tuyệt đối có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu.”
Mạc Tử Nghiên: “............. Còn cậu là Thái Hậu.”
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook