-
Chương 1120
Edit: Tử Đằng
Giọng nói rơi xuống, chỉ thấy trong tay Vương Quân Nhạc bỗng nhiên có một con dao, ngay sau đó cô ta hung hăng đâm vào chính ngực mình.
Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Diệp Sơ Dương hiển hiên đều cảm thấy hơi bất ngờ.
Không nghĩ tới Vương Quân Nhạc lại quyết tuyệt như vậy.
Thời điểm Diệp Sơ Dương tiến lên, Vương Quân Nhạc ngã trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn, trong ánh mắt đã là vô thần.
Vết máu trên ngực loang ra một mảng lớn, nhìn qua có chút thấm người.
Thấy Diệp Sơ Dương đứng bất động, Mạc Đình Xuyên cũng đi theo tới.
Anh đứng bên cạnh thiếu niên, ánh mắt rơi trên mặt người phụ nữ nằm trên đất, trong đầu hồi tưởng lại cái gì, chợt thấp giọng hỏi “Câu nói vừa rồi của Vương Quân Nhạc là có ý gì?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương có vẻ thập phần bất đắc dĩ xua xua tay, “Tôi cũng muốn biết là ý gì, nhưng thật hiển nhiên, hiện tại người duy nhất biết chuyện này đã bị chó mang đi rồi.”
Dứt lời, Diệp Sơ Dương thở dài một hơi, trên khuôn mặt tinh xảo kia không có biểu hiện lo lắng cho mình một tý nào.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên nói với nhau cùng trở về.
Đám người Tô Dã đã nhanh chóng mang thi thể Vương Quân Nhạc xử lý sạch sẽ.
Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn thoáng qua thi thể, tiếng nói nhàn nhạt dò hỏi “Cho nên, đã điều tra thân phận Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ chưa?”
“Uhm” Mạc Đình Xuyên lên tiếng, ngay sau đó liền không có dấu diếm gì lên tiếng “Đều là người của Cổ Hồng. Nhưng mà, chỉ có Vương Quân Nhạc mới thực sự là người của Cổ Hồng.”
Ngân Tư Phỉ và Vương Quân Nhạc hai người đúng thật là cùng một đội.
Nhưng, căn bản Ngân Tư Phỉ không biết thân phận thực sự của Vương Quân Nhạc, thậm chí còn vọng tưởng lợi dụng việc giết Vương Quân Nhạc đổ thừa cho Mạc Đình Xuyên, nói cho mọi người là, Mạc Đình Xuyên tuy thân là thiếu tướng đang trong lúc quay chương trình game show lại làm chết người.
Đây là thất trách.
Nếu tội danh này đưa lên trên, Mạc Đình Xuyên dù có lợi hại như thế nào đi nữa, khẳng định cũng sẽ bị trừng phạt.
Mà so với Ngân Tư Phỉ, Vương Quân Nhạc hiển nhiên biết nhiều hơn một chút. Hoặc có thể nói là Vương Quân Nhạc lợi dụng Ngân Tư Phỉ hấp dẫn ánh mắt của đám người Diệp Sơ Dương, sau đó làm cho phòng bị của Diệp Sơ Dương đối với mình giảm xuống.
Nói ngắn lại, Ngân Tư Phỉ chính là một cây đao trong tay Vương Quân Nhạc.
“Nhưng mà cũng nói thật, đối thủ cạnh tranh Cổ Hồng của anh cũng không phải là người thông minh gì, mới tìm người lập tức đã bị phát hiện manh mối,” Diệp Sơ Dương ý vị không rõ cười nhạo một tiếng, ngôn ngữ bên trong toàn là trào phúng và mỉa mai.
Đối với việc này, Mạc Đình Xuyên lại hơi hơi mỉm cười.
Anh đem cánh tay đáp trên bả vai Diệp Sơ Dương, hình như có vài phần cảm khái, “Cái này không phải đúng lúc sao? Nếu như Cổ Hồng quá thông minh, tôi xử lý việc này cũng thật sự không tốt lắm.”
Nhưng mà, Mạc Đình Xuyên cũng không thể phủ nhận, Cổ Hồng thật sự là ngu xuẩn.
Kỳ thực bọn họ có thể phát hiện ra thân phận không bình thường của Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ, thật sự là có thể tùy ý một cái liền có thể phát hiện ra. Mặt khác mà nói, kỳ thực Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ ngụy trang cũng khá tốt.
Chỉ là, Vương Quân Nhạc không xóa hình xăm trên tay.
Còn cách đi đứng của Ngân Tư Phỉ nhìn biết ngay là người biết võ, đặc biệt thời điểm gặp rắn lúc bơi qua sông, động tác làm được quá chuẩn.
Nên lúc này mới hoàn toàn khiến người khác chú ý.
Nghĩ đến hai người Ngân Tư Phỉ và Vương Quân Nhạc, Mạc Đình Xuyên hơi hơi nheo mắt lại, “Tôi vẫn luôn biết Cổ Hồng không vừa lòng tôi, nhưng tôi không ngờ là hắn thế nhưng lại xuống tay trên người cậu, định làm cho quan hệ giữa Diệp gia và Mạc gia tan rã.”
“Chà! Xem ra cậu về sau sẽ không được sống yên ổn qua ngày rồi.”
Giọng nói rơi xuống, chỉ thấy trong tay Vương Quân Nhạc bỗng nhiên có một con dao, ngay sau đó cô ta hung hăng đâm vào chính ngực mình.
Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Diệp Sơ Dương hiển hiên đều cảm thấy hơi bất ngờ.
Không nghĩ tới Vương Quân Nhạc lại quyết tuyệt như vậy.
Thời điểm Diệp Sơ Dương tiến lên, Vương Quân Nhạc ngã trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn, trong ánh mắt đã là vô thần.
Vết máu trên ngực loang ra một mảng lớn, nhìn qua có chút thấm người.
Thấy Diệp Sơ Dương đứng bất động, Mạc Đình Xuyên cũng đi theo tới.
Anh đứng bên cạnh thiếu niên, ánh mắt rơi trên mặt người phụ nữ nằm trên đất, trong đầu hồi tưởng lại cái gì, chợt thấp giọng hỏi “Câu nói vừa rồi của Vương Quân Nhạc là có ý gì?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương có vẻ thập phần bất đắc dĩ xua xua tay, “Tôi cũng muốn biết là ý gì, nhưng thật hiển nhiên, hiện tại người duy nhất biết chuyện này đã bị chó mang đi rồi.”
Dứt lời, Diệp Sơ Dương thở dài một hơi, trên khuôn mặt tinh xảo kia không có biểu hiện lo lắng cho mình một tý nào.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên nói với nhau cùng trở về.
Đám người Tô Dã đã nhanh chóng mang thi thể Vương Quân Nhạc xử lý sạch sẽ.
Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn thoáng qua thi thể, tiếng nói nhàn nhạt dò hỏi “Cho nên, đã điều tra thân phận Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ chưa?”
“Uhm” Mạc Đình Xuyên lên tiếng, ngay sau đó liền không có dấu diếm gì lên tiếng “Đều là người của Cổ Hồng. Nhưng mà, chỉ có Vương Quân Nhạc mới thực sự là người của Cổ Hồng.”
Ngân Tư Phỉ và Vương Quân Nhạc hai người đúng thật là cùng một đội.
Nhưng, căn bản Ngân Tư Phỉ không biết thân phận thực sự của Vương Quân Nhạc, thậm chí còn vọng tưởng lợi dụng việc giết Vương Quân Nhạc đổ thừa cho Mạc Đình Xuyên, nói cho mọi người là, Mạc Đình Xuyên tuy thân là thiếu tướng đang trong lúc quay chương trình game show lại làm chết người.
Đây là thất trách.
Nếu tội danh này đưa lên trên, Mạc Đình Xuyên dù có lợi hại như thế nào đi nữa, khẳng định cũng sẽ bị trừng phạt.
Mà so với Ngân Tư Phỉ, Vương Quân Nhạc hiển nhiên biết nhiều hơn một chút. Hoặc có thể nói là Vương Quân Nhạc lợi dụng Ngân Tư Phỉ hấp dẫn ánh mắt của đám người Diệp Sơ Dương, sau đó làm cho phòng bị của Diệp Sơ Dương đối với mình giảm xuống.
Nói ngắn lại, Ngân Tư Phỉ chính là một cây đao trong tay Vương Quân Nhạc.
“Nhưng mà cũng nói thật, đối thủ cạnh tranh Cổ Hồng của anh cũng không phải là người thông minh gì, mới tìm người lập tức đã bị phát hiện manh mối,” Diệp Sơ Dương ý vị không rõ cười nhạo một tiếng, ngôn ngữ bên trong toàn là trào phúng và mỉa mai.
Đối với việc này, Mạc Đình Xuyên lại hơi hơi mỉm cười.
Anh đem cánh tay đáp trên bả vai Diệp Sơ Dương, hình như có vài phần cảm khái, “Cái này không phải đúng lúc sao? Nếu như Cổ Hồng quá thông minh, tôi xử lý việc này cũng thật sự không tốt lắm.”
Nhưng mà, Mạc Đình Xuyên cũng không thể phủ nhận, Cổ Hồng thật sự là ngu xuẩn.
Kỳ thực bọn họ có thể phát hiện ra thân phận không bình thường của Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ, thật sự là có thể tùy ý một cái liền có thể phát hiện ra. Mặt khác mà nói, kỳ thực Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ ngụy trang cũng khá tốt.
Chỉ là, Vương Quân Nhạc không xóa hình xăm trên tay.
Còn cách đi đứng của Ngân Tư Phỉ nhìn biết ngay là người biết võ, đặc biệt thời điểm gặp rắn lúc bơi qua sông, động tác làm được quá chuẩn.
Nên lúc này mới hoàn toàn khiến người khác chú ý.
Nghĩ đến hai người Ngân Tư Phỉ và Vương Quân Nhạc, Mạc Đình Xuyên hơi hơi nheo mắt lại, “Tôi vẫn luôn biết Cổ Hồng không vừa lòng tôi, nhưng tôi không ngờ là hắn thế nhưng lại xuống tay trên người cậu, định làm cho quan hệ giữa Diệp gia và Mạc gia tan rã.”
“Chà! Xem ra cậu về sau sẽ không được sống yên ổn qua ngày rồi.”
Bình luận facebook