-
Chương 1116
Editor: Nho Mỹ.
Cái loại đau đớn đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt này, thậm chí hết sức rõ ràng.
Diệp Sơ Dương cười nhẹ má lúm đồng tiền hiện ra, nhìn cô ta, cô lại duỗi tay ra để cho Tiểu nhục cầu nhìn tay của mình. Cô cúi đầu thấy trên móng vuốt của Tiểu nhục cầu dính một ít da thịt và mảnh vụn, ý cười trong đáy mắt càng thêm sâu sắc.
Cô ta nói: "Có lẽ cô rất may mắn, trên mặt cô còn đeo thêm thứ khác, bằng không thì gương mặt này của cô đã bị hỏng rồi."
Cô ta nói xong, Diệp Sơ Dương lại nhàn nhạt nói:
"Người trên cây, có thể xuống rồi."
Tiếng nói phát ra, Ngân Tư Phỉ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lời này của Diệp Sơ Dương là có ý gì?
Trên cây còn có một người nữa?
Nhận ra được điều này, Ngân Tư Phỉ không chút do dự, nhanh chóng ngước mắt lên nhìn cái cây sau lưng Diệp Sơ Dương, kết quả nhìn thấy một bóng người tác phong nhanh nhẹn trượt xuống, cuối cùng an toàn rơi trên mặt đất.
Mặt mũi bình thường, mắt đen sắc bén, đây không phải là huấn luyện viên Thường Tĩnh mấy ngày nay của cô ta ư?
"Là anh cố ý ở chỗ này chờ tôi?"
Diệp Sơ Dương: "Chuyện rõ như ban ngày rồi, đến bây giờ cô mới phát hiện à? Cấp trên của cô phái cô ra không mang não sao? "
Một câu này của Diệp Sơ Dương không nể tình chút nào, làm khuôn mặt của Ngân Tư Phỉ đang trắng xanh nhanh chóng trở nên đỏ bừng, cặp mắt kia lộ ra sự phẫn hận cùng hổ thẹn quả thực giống thú dữ muốn cắn Diệp Sơ Dương.
Mấy ngày nay Diệp Sơ Dương ở quân đội coi như ngoan ngoãn, dù sao ở đây phải tuân thủ quy củ, cũng phải tôn trọng huấn luyện viên, có mấy lời này thật sự đã nhịn đã lâu lắm rồi. Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội phát tiết, sao cô có thể bỏ qua?
Cũng đúng lúc này, thấy được tài nghệ chân chính là chửi người của Diệp Sơ Dương, Thường Tĩnh theo bản năng mà vuốt mặt, nuốt từng ngụm nước miếng.
Quả nhiên, cái vị Diệp Cửu Thiếu này với cái phiên bản hắn nghe được thật ra không khác nhau lắm .
Còn lúc trước, tên này chỉ là đơn thuần không thể hiện ra một chút nào mà thôi.
Trong lòng Thường Tĩnh thở dài một hơi, sau đó đi lên trước một bước, sau khi liếc mắt một cái với Diệp Sơ Dương, nhanh chóng đi lên, chế ngự Ngân Tư Phỉ trong tay.
Ngân Tư Phỉ trong lúc bị kiềm chế chẳng qua là lạnh lùng nhìn chăm chăm Diệp Sơ Dương, đáy mắt ánh lên vẻ không không cam lòng, nhưng mà cũng không có ý muốn phản kháng.
Cũng không biết là còn có ý định gì nữa, vẫn là đơn giản cảm thấy rằng trong lúc giằng co lần này, cô ta đã thua.
Thường Tĩnh đè Ngân Tư Phỉ rời đi, trước khi đi còn đặc biệt phân phó một câu cho Diệp Sơ Dương:
"Tiếp theo tôi đoán được chắc chắn cậu có thể thắng, nhưng mà nói thật, cho quân khu chúng tôi chút mặt mũi đi, đừng có hung ác quá. "
Nghe vậy, lập tức Diệp Sơ Dương cong khóe miệng, đầy vẻ sâu sắc, sau đó cười nhẹ một tiếng: "Còn tùy vào tình huống."
Nói xong, cô cầm cái súng trường bị cô ném xuống đất lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong mười phút tiếp theo, Diệp Sơ Dương đụng phải mấy binh sĩ lục quân, không chút do dự bắt nạt người ta một chút, sau đó lấy đi đồ ăn ngon trong tay đối phương.
Mấy người trầm mặc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Diệp Sơ Dương, thiếu chút nữa nước mắt rơi đầy mặt.
Nima quá tàn bạo.
Một người chọi bốn người bọn họ, thế mà còn có vẻ thành thạo. Cái tên Diệp Sơ Dương này thật không phải là người của quân khu bọn họ phải đến ngành giải trí nằm vùng sao?
Nghĩ như thế, mấy người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại ồn ào thở dài một hơi, cầm trang bị lên chậm rãi đi đến doanh địa.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sắc trời bắt đầu tối dần.
Nhưng từ đầu đến cuối chỗ doanh địa bên kia không truyền đến tín hiệu cuộc so tài kết thúc.
Cái loại đau đớn đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt này, thậm chí hết sức rõ ràng.
Diệp Sơ Dương cười nhẹ má lúm đồng tiền hiện ra, nhìn cô ta, cô lại duỗi tay ra để cho Tiểu nhục cầu nhìn tay của mình. Cô cúi đầu thấy trên móng vuốt của Tiểu nhục cầu dính một ít da thịt và mảnh vụn, ý cười trong đáy mắt càng thêm sâu sắc.
Cô ta nói: "Có lẽ cô rất may mắn, trên mặt cô còn đeo thêm thứ khác, bằng không thì gương mặt này của cô đã bị hỏng rồi."
Cô ta nói xong, Diệp Sơ Dương lại nhàn nhạt nói:
"Người trên cây, có thể xuống rồi."
Tiếng nói phát ra, Ngân Tư Phỉ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lời này của Diệp Sơ Dương là có ý gì?
Trên cây còn có một người nữa?
Nhận ra được điều này, Ngân Tư Phỉ không chút do dự, nhanh chóng ngước mắt lên nhìn cái cây sau lưng Diệp Sơ Dương, kết quả nhìn thấy một bóng người tác phong nhanh nhẹn trượt xuống, cuối cùng an toàn rơi trên mặt đất.
Mặt mũi bình thường, mắt đen sắc bén, đây không phải là huấn luyện viên Thường Tĩnh mấy ngày nay của cô ta ư?
"Là anh cố ý ở chỗ này chờ tôi?"
Diệp Sơ Dương: "Chuyện rõ như ban ngày rồi, đến bây giờ cô mới phát hiện à? Cấp trên của cô phái cô ra không mang não sao? "
Một câu này của Diệp Sơ Dương không nể tình chút nào, làm khuôn mặt của Ngân Tư Phỉ đang trắng xanh nhanh chóng trở nên đỏ bừng, cặp mắt kia lộ ra sự phẫn hận cùng hổ thẹn quả thực giống thú dữ muốn cắn Diệp Sơ Dương.
Mấy ngày nay Diệp Sơ Dương ở quân đội coi như ngoan ngoãn, dù sao ở đây phải tuân thủ quy củ, cũng phải tôn trọng huấn luyện viên, có mấy lời này thật sự đã nhịn đã lâu lắm rồi. Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội phát tiết, sao cô có thể bỏ qua?
Cũng đúng lúc này, thấy được tài nghệ chân chính là chửi người của Diệp Sơ Dương, Thường Tĩnh theo bản năng mà vuốt mặt, nuốt từng ngụm nước miếng.
Quả nhiên, cái vị Diệp Cửu Thiếu này với cái phiên bản hắn nghe được thật ra không khác nhau lắm .
Còn lúc trước, tên này chỉ là đơn thuần không thể hiện ra một chút nào mà thôi.
Trong lòng Thường Tĩnh thở dài một hơi, sau đó đi lên trước một bước, sau khi liếc mắt một cái với Diệp Sơ Dương, nhanh chóng đi lên, chế ngự Ngân Tư Phỉ trong tay.
Ngân Tư Phỉ trong lúc bị kiềm chế chẳng qua là lạnh lùng nhìn chăm chăm Diệp Sơ Dương, đáy mắt ánh lên vẻ không không cam lòng, nhưng mà cũng không có ý muốn phản kháng.
Cũng không biết là còn có ý định gì nữa, vẫn là đơn giản cảm thấy rằng trong lúc giằng co lần này, cô ta đã thua.
Thường Tĩnh đè Ngân Tư Phỉ rời đi, trước khi đi còn đặc biệt phân phó một câu cho Diệp Sơ Dương:
"Tiếp theo tôi đoán được chắc chắn cậu có thể thắng, nhưng mà nói thật, cho quân khu chúng tôi chút mặt mũi đi, đừng có hung ác quá. "
Nghe vậy, lập tức Diệp Sơ Dương cong khóe miệng, đầy vẻ sâu sắc, sau đó cười nhẹ một tiếng: "Còn tùy vào tình huống."
Nói xong, cô cầm cái súng trường bị cô ném xuống đất lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong mười phút tiếp theo, Diệp Sơ Dương đụng phải mấy binh sĩ lục quân, không chút do dự bắt nạt người ta một chút, sau đó lấy đi đồ ăn ngon trong tay đối phương.
Mấy người trầm mặc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Diệp Sơ Dương, thiếu chút nữa nước mắt rơi đầy mặt.
Nima quá tàn bạo.
Một người chọi bốn người bọn họ, thế mà còn có vẻ thành thạo. Cái tên Diệp Sơ Dương này thật không phải là người của quân khu bọn họ phải đến ngành giải trí nằm vùng sao?
Nghĩ như thế, mấy người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại ồn ào thở dài một hơi, cầm trang bị lên chậm rãi đi đến doanh địa.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sắc trời bắt đầu tối dần.
Nhưng từ đầu đến cuối chỗ doanh địa bên kia không truyền đến tín hiệu cuộc so tài kết thúc.
Last edited by a moderator: