-
Chương 1089
Edit: Tử Đằng
Vài người, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bên trong rơi vào trầm mặc vô cùng.
Buổi tối, sau khi việc huấn luyện chấm dứt, đám người Hà Hâm sau một buổi chiều bất an thấp thỏm, cuối cùng cũng biết nhiệm vụ của bọn họ ngày mai rốt cuộc là cái gì.
Huấn luyện dã ngoại.
Hà Hâm lúc đó ngồi dưới đất, nghiêm túc vuốt cằm ngưng mắt trầm tư, “Tôi cảm thấy, dựa theo cách nói của huấn luyện viên Thường Tĩnh, thì buổi huấn luyện dã ngoại ngày mai sẽ tuyệt đối không hề nhẹ nhàng tý nào.”
Ứng Soái: “Tôi cảm thấy anh đang nói những lời vô nghĩa thì có.”
Hà Hâm: “................”
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, bóng đêm còn chưa lui dần, một tiếng còi sắc bén đánh vỡ buổi sáng sớm yên tĩnh.
Diệp Sơ Dương liền vùng dậy khi vừa nghe tiếng còi kia vang lên một khắc.
Nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó ba lô lớn trên lưng, lập tức chạy ra ký túc xá tập hợp.
Dưới đèn đường đong đưa, các binh lính đã nhanh chóng tập trung đầy đủ.
Diệp Sơ Dương đứng một chỗ chờ cho đủ sáu tân binh, mà điều làm cho bọn họ cảm thấy hơi bất ngờ, đó là chỗ đứng của bọn họ không chỉ có sáu tân binh mà còn có cả Thường Tĩnh, Bành Quảng Tuyên và cả Tô Dã.
Thấy cảnh tượng như vậy, mấy người đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Hà Hâm nhỏ giọng nói một câu “Huấn luyện viên Tô, vì cái gì mà các vị lại đứng chung một chỗ với chúng tôi vậy? Đứng vậy sao xứng với chức huấn luyện viên?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức cười nhẹ một tiếng.
Kết quả, bên cạnh lập tức truyền đến một đạo tiếng nói cười như không cười, “Diệp Sơ Dương đồng chí cười cái gì?”
Nghe tiếng nói từ xa vang tới, tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Sau đó liền thấy được một người đàn ông cao lớn cũng mặc đồng phục ngụy trang.
Mạc Đình Xuyên nhìn Diệp Sơ Dương, nhướng mày, “Hỏi đồng chí đó, đồng chí cười cái gì?”
Diệp Sơ Dương: “Cười anh lớn lên còn đẹp trai hơn cả Diệp Tu Bạch!”
Mạc Tử Nghiên: “Phụt!!!! Tôi kịch liệt kiến nghị tổ tiết mục không cần đem những lời này cắt bớt!”
Bạn tốt của cô đúng là có dũng khí thật.
Đến lúc đó, đoạn này bị Diệp Tu Bạch thấy được, không biết Diệp Tu Bạch sẽ như thế nào đây.
Nghĩ đến hình ảnh kia, Mạc Tử Nghiên liền nhịn không được muốn cười. Thời điểm nụ cười tươi của cô không nhịn được liền bật ra thật lớn, ánh mắt của anh trai cô bỗng chốc dừng trên người cô.
Mạc Tử Nghiên sửng sốt một giây, sắc mặt nhanh chóng thực hiện kỹ thuật diễn tuyệt hảo.
Sau khi nhìn thấy em gái mình ngoan ngoãn, Mạc Đình Xuyên thực vừa lòng với Diệp Sơ Dương gật gật đầu, “Đôi mắt của đồng chí cuối cùng cũng bình thường một hồi.”
Nói xong câu này, Mạc Đình Xuyên cũng không nói thêm lời nào vô nghĩa nữa, mà nhanh chóng kêu mọi người lên xe.
Ba huấn luyện viên Tô Dã cùng đám người Diệp Sơ Dương ngồi cùng một chiếc xe.
Vì hiện tại không phải là thời gian huấn luyện, cho nên không khí bên trong có phần thả lỏng.
Mạc Tử Nghiên ngồi cạnh Tô Dã, duỗi tay chọc chọc cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi “Tô Dã, chút nữa người huấn luyện bọn em không phải là anh trai em đấy chứ?”
Thanh âm này vang lên, liền lập tức hấp dẫn tầm mắt của những người khác.
Đáp án cho vấn đề này, bọn họ cũng muốn biết.
Đối với việc này, Tô Dã chỉ là trầm mặc một giây, sau đó lập tức gật gật đầu.
Mạc Tử Nghiên: “........Tôi đây là lần đầu tiên bị bạn trai huấn luyện sống không bằng chết, liền lại bị anh trai huấn luyện sống không bằng chết. Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì chứ.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liếc cô “Em thừa nhận anh trai chị lớn lên đều đẹp trai hơn chú út, em cũng làm sai cái gì chứ.”
Mạc Tử Nghiên: “..........”
Diệp Sơ Dương: “...........”
Mẹ nó, cứ như vậy mà nghĩ, bọn họ thật sự đều là không có đường sống rồi. (khóc thảm ^^)
Vài người, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bên trong rơi vào trầm mặc vô cùng.
Buổi tối, sau khi việc huấn luyện chấm dứt, đám người Hà Hâm sau một buổi chiều bất an thấp thỏm, cuối cùng cũng biết nhiệm vụ của bọn họ ngày mai rốt cuộc là cái gì.
Huấn luyện dã ngoại.
Hà Hâm lúc đó ngồi dưới đất, nghiêm túc vuốt cằm ngưng mắt trầm tư, “Tôi cảm thấy, dựa theo cách nói của huấn luyện viên Thường Tĩnh, thì buổi huấn luyện dã ngoại ngày mai sẽ tuyệt đối không hề nhẹ nhàng tý nào.”
Ứng Soái: “Tôi cảm thấy anh đang nói những lời vô nghĩa thì có.”
Hà Hâm: “................”
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, bóng đêm còn chưa lui dần, một tiếng còi sắc bén đánh vỡ buổi sáng sớm yên tĩnh.
Diệp Sơ Dương liền vùng dậy khi vừa nghe tiếng còi kia vang lên một khắc.
Nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó ba lô lớn trên lưng, lập tức chạy ra ký túc xá tập hợp.
Dưới đèn đường đong đưa, các binh lính đã nhanh chóng tập trung đầy đủ.
Diệp Sơ Dương đứng một chỗ chờ cho đủ sáu tân binh, mà điều làm cho bọn họ cảm thấy hơi bất ngờ, đó là chỗ đứng của bọn họ không chỉ có sáu tân binh mà còn có cả Thường Tĩnh, Bành Quảng Tuyên và cả Tô Dã.
Thấy cảnh tượng như vậy, mấy người đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Hà Hâm nhỏ giọng nói một câu “Huấn luyện viên Tô, vì cái gì mà các vị lại đứng chung một chỗ với chúng tôi vậy? Đứng vậy sao xứng với chức huấn luyện viên?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức cười nhẹ một tiếng.
Kết quả, bên cạnh lập tức truyền đến một đạo tiếng nói cười như không cười, “Diệp Sơ Dương đồng chí cười cái gì?”
Nghe tiếng nói từ xa vang tới, tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Sau đó liền thấy được một người đàn ông cao lớn cũng mặc đồng phục ngụy trang.
Mạc Đình Xuyên nhìn Diệp Sơ Dương, nhướng mày, “Hỏi đồng chí đó, đồng chí cười cái gì?”
Diệp Sơ Dương: “Cười anh lớn lên còn đẹp trai hơn cả Diệp Tu Bạch!”
Mạc Tử Nghiên: “Phụt!!!! Tôi kịch liệt kiến nghị tổ tiết mục không cần đem những lời này cắt bớt!”
Bạn tốt của cô đúng là có dũng khí thật.
Đến lúc đó, đoạn này bị Diệp Tu Bạch thấy được, không biết Diệp Tu Bạch sẽ như thế nào đây.
Nghĩ đến hình ảnh kia, Mạc Tử Nghiên liền nhịn không được muốn cười. Thời điểm nụ cười tươi của cô không nhịn được liền bật ra thật lớn, ánh mắt của anh trai cô bỗng chốc dừng trên người cô.
Mạc Tử Nghiên sửng sốt một giây, sắc mặt nhanh chóng thực hiện kỹ thuật diễn tuyệt hảo.
Sau khi nhìn thấy em gái mình ngoan ngoãn, Mạc Đình Xuyên thực vừa lòng với Diệp Sơ Dương gật gật đầu, “Đôi mắt của đồng chí cuối cùng cũng bình thường một hồi.”
Nói xong câu này, Mạc Đình Xuyên cũng không nói thêm lời nào vô nghĩa nữa, mà nhanh chóng kêu mọi người lên xe.
Ba huấn luyện viên Tô Dã cùng đám người Diệp Sơ Dương ngồi cùng một chiếc xe.
Vì hiện tại không phải là thời gian huấn luyện, cho nên không khí bên trong có phần thả lỏng.
Mạc Tử Nghiên ngồi cạnh Tô Dã, duỗi tay chọc chọc cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi “Tô Dã, chút nữa người huấn luyện bọn em không phải là anh trai em đấy chứ?”
Thanh âm này vang lên, liền lập tức hấp dẫn tầm mắt của những người khác.
Đáp án cho vấn đề này, bọn họ cũng muốn biết.
Đối với việc này, Tô Dã chỉ là trầm mặc một giây, sau đó lập tức gật gật đầu.
Mạc Tử Nghiên: “........Tôi đây là lần đầu tiên bị bạn trai huấn luyện sống không bằng chết, liền lại bị anh trai huấn luyện sống không bằng chết. Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì chứ.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liếc cô “Em thừa nhận anh trai chị lớn lên đều đẹp trai hơn chú út, em cũng làm sai cái gì chứ.”
Mạc Tử Nghiên: “..........”
Diệp Sơ Dương: “...........”
Mẹ nó, cứ như vậy mà nghĩ, bọn họ thật sự đều là không có đường sống rồi. (khóc thảm ^^)
Last edited by a moderator: