-
Chương 1087
Edit: Tử Đằng
Diệp Sơ Dương chú ý đến ánh mắt của mấy người, trong lòng hiển nhiên cũng đoán ra được cái gì.
Tuy là đám người Tô Dã chưa nói gì.
Trầm tư trong chốc lát, Mạc Đình Xuyên lại lần nữa nhìn về phía Diệp Sơ Dương, dò hỏi “Lúc đó, cậu có chú ý tới viên đạn là từ nơi nào bay tới không?”
Tuy là lúc đó ở trong sân cũng có theo dõi, nhưng lúc ấy đang tập trung diễn tập lại có đạn khói, ai mà thấy rõ đạn thật từ nơi nào bay tới chứ?
Cho nên, giờ khắc này, đám người Mạc Đình Xuyên cũng chỉ có thể đem hy vọng đặt lên người Diệp Sơ Dương mà thôi.
Diệp Sơ Dương nghe đến câu hỏi này của Mạc Đình Xuyên, chớp chớp mắt, cũng không định dấu diếm, mở miệng nói “Hẳn là từ trong phòng kia bắn ra tới.”
Từ trong phòng hướng tới?
Đó cũng chính là đội của nữ binh?
Giọng nói Diệp Sơ Dương vừa dứt, không khí tại hiện trường lại lần nữa ngưng trọng vài phần.
Nhìn thấy vẻ mặt của mấy người này thật không quá thích hợp, Diệp Sơ Dương chỉ nhếch môi cười một tiếng “Cũng không nhất định là binh nữ, vạn nhất có người chuyên môn ở chỗ kia ngồi xổm. Hoặc là, có người trộm súng của nữ binh mang thay đạn thật.”
Thành như theo lời của Diệp Sơ Dương, thì loại này kỳ thật có khả năng xảy ra.
Người sau tuy rằng cảm giác hơi nghi ngờ một chút, nhưng thực sự mà nói, đám người Ngân Tử Phỉ này đối với súng ống là hoàn toàn không hiểu gì, lại thêm trong quân đội cũng không huấn luyện mấy ngày, cho nên có khi các chủng loại súng ống càng không biết gì.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là, bọn họ căn bản không có cơ hội được đụng tới viên đạn.
Cho nên, nghĩ như vậy mà nói, giống như ý thứ hai có vẻ đúng hơn.
Mạc Đình Xuyên trầm tư một lúc, thấp giọng nói “Chuyện đã xảy ra này, thật đúng là khó nói. Nhưng mà, những suy đoán vừa rồi của cậu cũng không đúng với hiện thực. Nhóm nữ binh thực lực bắn súng còn không đạt, trong hoàn cảnh như vậy làm sao có thể tìm được vị trí của cậu, lại còn có thể đem cậu nhắm chuẩn như vậy.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười như không cười nhìn anh ta một cái, sau đó cười nhẹ một tiếng, “Ai biết được.”
*
Diệp Sơ Dương sau khi rời khỏi văn phòng, liền đi theo Mạc Đình Xuyên đến chỗ quân y.
Quân y nhanh chóng đem Diệp Sơ Dương đi xử lý miệng vết thương, sau đó lại cho Diệp Sơ Dương một ít thuốc hạ sốt, băng vải và cồn i-ốt, sau đó mới để người rời đi.
Mạc Đình Xuyên đem người đưa đến cửa ký túc xá, nhìn một lượt Diệp Sơ Dương đang khoanh tay, nhướng mày với cô “Chuyện này để tôi xử lý, cậu ngày thường hãy chú ý một chút, trên sân huấn luyện sẽ có sự tình gì xảy ra, cũng khó mà nói trước được.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, “Yên tâm, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp, tôi sớm đã quen rồi.”
Vừa nói, cô vừa vẫy vẫy tay với Mạc Đình Xuyên, sau đó xoay người đi vào ký túc xá.
Thấy thế, Mạc Đình Xuyên đứng tại chỗ cong cong khóe miệng, cũng không đứng lại lâu, liền rời đi.
Đúng theo lời Diệp Sơ Dương, cô sẽ chú ý hơn.
Kỳ thực cũng là người hành tẩu thường xuyên cận kề sinh tử, nếu đầu óc không có thực lực thì sớm đã chết rồi, nào còn có hôm nay.
Ngày hôm sau, chưa đến giờ tập huấn, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, không bao lâu, thì mấy người còn lại cũng đến.
Hà Hâm nhìn thấy Diệp Sơ Dương, cười tủm tỉm chớp chớp mắt với đối phương, “Nói đi, huấn luyện viên Thường bọn họ khích lệ cậu như thế nào?”
Diệp Sơ Dương nghe vậy, khẽ cười một tiếng, “Ai nói với anh là bọn họ giữ lại tôi dưới đó là để khích lệ?”
Hả?
Chẳng lẽ không phải sao?
Mấy người chớp chớp mắt, dường như đều cảm thấy có chút bất ngờ.
Diệp Sơ Dương chú ý đến ánh mắt của mấy người, trong lòng hiển nhiên cũng đoán ra được cái gì.
Tuy là đám người Tô Dã chưa nói gì.
Trầm tư trong chốc lát, Mạc Đình Xuyên lại lần nữa nhìn về phía Diệp Sơ Dương, dò hỏi “Lúc đó, cậu có chú ý tới viên đạn là từ nơi nào bay tới không?”
Tuy là lúc đó ở trong sân cũng có theo dõi, nhưng lúc ấy đang tập trung diễn tập lại có đạn khói, ai mà thấy rõ đạn thật từ nơi nào bay tới chứ?
Cho nên, giờ khắc này, đám người Mạc Đình Xuyên cũng chỉ có thể đem hy vọng đặt lên người Diệp Sơ Dương mà thôi.
Diệp Sơ Dương nghe đến câu hỏi này của Mạc Đình Xuyên, chớp chớp mắt, cũng không định dấu diếm, mở miệng nói “Hẳn là từ trong phòng kia bắn ra tới.”
Từ trong phòng hướng tới?
Đó cũng chính là đội của nữ binh?
Giọng nói Diệp Sơ Dương vừa dứt, không khí tại hiện trường lại lần nữa ngưng trọng vài phần.
Nhìn thấy vẻ mặt của mấy người này thật không quá thích hợp, Diệp Sơ Dương chỉ nhếch môi cười một tiếng “Cũng không nhất định là binh nữ, vạn nhất có người chuyên môn ở chỗ kia ngồi xổm. Hoặc là, có người trộm súng của nữ binh mang thay đạn thật.”
Thành như theo lời của Diệp Sơ Dương, thì loại này kỳ thật có khả năng xảy ra.
Người sau tuy rằng cảm giác hơi nghi ngờ một chút, nhưng thực sự mà nói, đám người Ngân Tử Phỉ này đối với súng ống là hoàn toàn không hiểu gì, lại thêm trong quân đội cũng không huấn luyện mấy ngày, cho nên có khi các chủng loại súng ống càng không biết gì.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là, bọn họ căn bản không có cơ hội được đụng tới viên đạn.
Cho nên, nghĩ như vậy mà nói, giống như ý thứ hai có vẻ đúng hơn.
Mạc Đình Xuyên trầm tư một lúc, thấp giọng nói “Chuyện đã xảy ra này, thật đúng là khó nói. Nhưng mà, những suy đoán vừa rồi của cậu cũng không đúng với hiện thực. Nhóm nữ binh thực lực bắn súng còn không đạt, trong hoàn cảnh như vậy làm sao có thể tìm được vị trí của cậu, lại còn có thể đem cậu nhắm chuẩn như vậy.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười như không cười nhìn anh ta một cái, sau đó cười nhẹ một tiếng, “Ai biết được.”
*
Diệp Sơ Dương sau khi rời khỏi văn phòng, liền đi theo Mạc Đình Xuyên đến chỗ quân y.
Quân y nhanh chóng đem Diệp Sơ Dương đi xử lý miệng vết thương, sau đó lại cho Diệp Sơ Dương một ít thuốc hạ sốt, băng vải và cồn i-ốt, sau đó mới để người rời đi.
Mạc Đình Xuyên đem người đưa đến cửa ký túc xá, nhìn một lượt Diệp Sơ Dương đang khoanh tay, nhướng mày với cô “Chuyện này để tôi xử lý, cậu ngày thường hãy chú ý một chút, trên sân huấn luyện sẽ có sự tình gì xảy ra, cũng khó mà nói trước được.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, “Yên tâm, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp, tôi sớm đã quen rồi.”
Vừa nói, cô vừa vẫy vẫy tay với Mạc Đình Xuyên, sau đó xoay người đi vào ký túc xá.
Thấy thế, Mạc Đình Xuyên đứng tại chỗ cong cong khóe miệng, cũng không đứng lại lâu, liền rời đi.
Đúng theo lời Diệp Sơ Dương, cô sẽ chú ý hơn.
Kỳ thực cũng là người hành tẩu thường xuyên cận kề sinh tử, nếu đầu óc không có thực lực thì sớm đã chết rồi, nào còn có hôm nay.
Ngày hôm sau, chưa đến giờ tập huấn, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, không bao lâu, thì mấy người còn lại cũng đến.
Hà Hâm nhìn thấy Diệp Sơ Dương, cười tủm tỉm chớp chớp mắt với đối phương, “Nói đi, huấn luyện viên Thường bọn họ khích lệ cậu như thế nào?”
Diệp Sơ Dương nghe vậy, khẽ cười một tiếng, “Ai nói với anh là bọn họ giữ lại tôi dưới đó là để khích lệ?”
Hả?
Chẳng lẽ không phải sao?
Mấy người chớp chớp mắt, dường như đều cảm thấy có chút bất ngờ.
Last edited by a moderator: