-
Chương 1084
Edit: Tử Đằng
Trên người của mọi người đều đeo bộ đàm.
Nên lúc này khi Ứng Soái nói, đương nhiên cũng truyền đến tai mọi người.
Hà Hâm nhịn không được run rẩy khóe miệng, đang định nói câu gì, hắn đột nhiên cảm giác được mũ giáp của mình đột nhiên bị thứ gì đụng phải, tiếp đó trên đầu anh ta liền bay ra một đống khói.
Hà Hâm: “.......... Tôi vừa định cười nhạo cậu một chút, thế nào liền đã bị chết rồi. Huấn luyện viên Tô đúng là độc ác quá đi.”
Nghe vậy, Ứng Soái nhịn không được véo véo ấn đường.
Vốn dĩ là công so với phòng thủ khó hơn rất nhiều, hiện tại còn gặp phải một Tô Dã, bọn họ mà không thua thì thật không thể nào nói nổi.
Thường Tĩnh tuy là đã nghĩ đến Hà Hâm và Ứng Soái hai người này sẽ không kiên trì được bao lâu, nhưng lại không ngờ rằng chết nhanh như vậy. Anh nhìn về phía trước, nhíu mày, “Diệp Sơ Dương, cậu ổn không?”
“Tôi tốt.” Diệp Sơ Dương lên tiếng, chậm rãi dịch sang một bên, kết quả liền nhìn thấy bên kia Ngân Tư Phỉ đang thò đầu ra cửa sổ.
Cô lập hướng súng, nhắm ngay vị trí Ngân Tư Phỉ.
Ngay sau đó, nhanh chóng bóp cò.
“Tằng” một tiếng, trên đầu Ngân Tư Phỉ bắt đầu bốc khói.
Ngân Tư Phỉ căn bản là lúc này không có phản ứng, cô chỉ chớp chớp mắt, bừng tỉnh một chút nhìn về phía người đang đứng cạnh mình, trong ánh mắt rất là không thể tượng tượng ra, “Tôi, tôi chết rồi ư? Ai da trâu như vậy, lại có thể bắn chết được tôi?”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên đồng tình vỗ vỗ bả vai cô, “Tôi đoán là Diệp Sơ Dương.”
Những lời này vừa nói ra, bộ đàm của bọn họ liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Dã, “Tôi nhìn thấy vị trí của Diệp Sơ Dương rồi.”
*
Giờ phút này trong lòng Diệp Sơ Dương rất rõ ràng, chính mình vừa rồi đã hạ được một người, lúc này khẳng định là Tô Dã sẽ phát hiện ra mình.
Cô trầm tư một chút, lập tức nâng chân chạy hướng tới chỗ bao cát.
So đó yên lặng trốn tránh.
Lúc này, biết được tình huống vừa rồi, Thường Tĩnh cũng nhanh chóng hành động.
Đám người Diệp Sơ Dương là đội công, nhưng trên đội công có rất nhiều người nên Tô Dã cũng gặp khó khăn trong việc ngắm bắn, Tô Dã không có khả năng luôn đem ánh mắt đặt lên trên người một người.
Nên lúc này đây, Diệp Sơ Dương liền nắm được cơ hội.
Cô nói với bộ đàm “Huấn luyện viên Thường, anh thu hút tầm ngắm của Tô Dã, tôi tới đánh anh ta.”
Thường Tĩnh là biết đến thân phận của Diệp Sơ Dương.
Hơn nữa trong mấy ngày gần nhất, anh đối với Diệp Sơ Dương cũng coi như là hiểu hơn một chút, tuy rằng tố chất chuyên nghiệp của Diệp Sơ Dương kém hơn quân nhân thực thụ một chút, nhưng về phương diện nào đó là hoàn toàn cũng không thua kém gì.
Cho nên, lúc này Diệp Sơ Dương nếu đã nói ra như vậy, tất nhiên cũng tỏ vẻ cô là có nắm chắc.
Thường Tĩnh dường như đều không có do dự, lập tức liền đáp ứng.
Sau đó, Thường Tĩnh liền chạy đi ra ngoài thu hút tầm nhìn.
Tô Dã rõ ràng biết đây là kế sách của Diệp Sơ Dương. Nhưng lúc này anh cũng không có lựa chọn đường sống.
Nếu anh buông tha Thường Tĩnh, Thường Tĩnh liền nhân cơ hội tiến vào phòng của bọn họ.
Hơn nữa không những sợ bị Thường Tĩnh bắn chết, mà những người phía sau cũng sẽ lặp lại hành vi như vậy.
Cho nên, anh cần phải lựa chọn ngay lúc này.
Tô Dã nhíu mày, cuối cùng vẫn là lựa chọn nổ súng.
Nhưng mà cũng chính lúc cò súng kết thúc, anh chuẩn bị rút lui, cũng là lúc ăn ngay một viên đạn vào đầu.
Tô Dã sửng sốt một chút, hiển nhiên biết mình nghĩ sai rồi.
Diệp Sơ Dương từ lúc bắt đầu cũng đã biết đối phương ở vị trí nào.
Trên người của mọi người đều đeo bộ đàm.
Nên lúc này khi Ứng Soái nói, đương nhiên cũng truyền đến tai mọi người.
Hà Hâm nhịn không được run rẩy khóe miệng, đang định nói câu gì, hắn đột nhiên cảm giác được mũ giáp của mình đột nhiên bị thứ gì đụng phải, tiếp đó trên đầu anh ta liền bay ra một đống khói.
Hà Hâm: “.......... Tôi vừa định cười nhạo cậu một chút, thế nào liền đã bị chết rồi. Huấn luyện viên Tô đúng là độc ác quá đi.”
Nghe vậy, Ứng Soái nhịn không được véo véo ấn đường.
Vốn dĩ là công so với phòng thủ khó hơn rất nhiều, hiện tại còn gặp phải một Tô Dã, bọn họ mà không thua thì thật không thể nào nói nổi.
Thường Tĩnh tuy là đã nghĩ đến Hà Hâm và Ứng Soái hai người này sẽ không kiên trì được bao lâu, nhưng lại không ngờ rằng chết nhanh như vậy. Anh nhìn về phía trước, nhíu mày, “Diệp Sơ Dương, cậu ổn không?”
“Tôi tốt.” Diệp Sơ Dương lên tiếng, chậm rãi dịch sang một bên, kết quả liền nhìn thấy bên kia Ngân Tư Phỉ đang thò đầu ra cửa sổ.
Cô lập hướng súng, nhắm ngay vị trí Ngân Tư Phỉ.
Ngay sau đó, nhanh chóng bóp cò.
“Tằng” một tiếng, trên đầu Ngân Tư Phỉ bắt đầu bốc khói.
Ngân Tư Phỉ căn bản là lúc này không có phản ứng, cô chỉ chớp chớp mắt, bừng tỉnh một chút nhìn về phía người đang đứng cạnh mình, trong ánh mắt rất là không thể tượng tượng ra, “Tôi, tôi chết rồi ư? Ai da trâu như vậy, lại có thể bắn chết được tôi?”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên đồng tình vỗ vỗ bả vai cô, “Tôi đoán là Diệp Sơ Dương.”
Những lời này vừa nói ra, bộ đàm của bọn họ liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Dã, “Tôi nhìn thấy vị trí của Diệp Sơ Dương rồi.”
*
Giờ phút này trong lòng Diệp Sơ Dương rất rõ ràng, chính mình vừa rồi đã hạ được một người, lúc này khẳng định là Tô Dã sẽ phát hiện ra mình.
Cô trầm tư một chút, lập tức nâng chân chạy hướng tới chỗ bao cát.
So đó yên lặng trốn tránh.
Lúc này, biết được tình huống vừa rồi, Thường Tĩnh cũng nhanh chóng hành động.
Đám người Diệp Sơ Dương là đội công, nhưng trên đội công có rất nhiều người nên Tô Dã cũng gặp khó khăn trong việc ngắm bắn, Tô Dã không có khả năng luôn đem ánh mắt đặt lên trên người một người.
Nên lúc này đây, Diệp Sơ Dương liền nắm được cơ hội.
Cô nói với bộ đàm “Huấn luyện viên Thường, anh thu hút tầm ngắm của Tô Dã, tôi tới đánh anh ta.”
Thường Tĩnh là biết đến thân phận của Diệp Sơ Dương.
Hơn nữa trong mấy ngày gần nhất, anh đối với Diệp Sơ Dương cũng coi như là hiểu hơn một chút, tuy rằng tố chất chuyên nghiệp của Diệp Sơ Dương kém hơn quân nhân thực thụ một chút, nhưng về phương diện nào đó là hoàn toàn cũng không thua kém gì.
Cho nên, lúc này Diệp Sơ Dương nếu đã nói ra như vậy, tất nhiên cũng tỏ vẻ cô là có nắm chắc.
Thường Tĩnh dường như đều không có do dự, lập tức liền đáp ứng.
Sau đó, Thường Tĩnh liền chạy đi ra ngoài thu hút tầm nhìn.
Tô Dã rõ ràng biết đây là kế sách của Diệp Sơ Dương. Nhưng lúc này anh cũng không có lựa chọn đường sống.
Nếu anh buông tha Thường Tĩnh, Thường Tĩnh liền nhân cơ hội tiến vào phòng của bọn họ.
Hơn nữa không những sợ bị Thường Tĩnh bắn chết, mà những người phía sau cũng sẽ lặp lại hành vi như vậy.
Cho nên, anh cần phải lựa chọn ngay lúc này.
Tô Dã nhíu mày, cuối cùng vẫn là lựa chọn nổ súng.
Nhưng mà cũng chính lúc cò súng kết thúc, anh chuẩn bị rút lui, cũng là lúc ăn ngay một viên đạn vào đầu.
Tô Dã sửng sốt một chút, hiển nhiên biết mình nghĩ sai rồi.
Diệp Sơ Dương từ lúc bắt đầu cũng đã biết đối phương ở vị trí nào.
Last edited by a moderator: