-
Chương 1081
Edit: Tử Đằng
Vốn dĩ cái tên Diệp Sơ Dương này không có hiện lên trên điện thoại, nên khi đột nhiên nghe được giọng của Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hành chợt bừng tỉnh.
Hắn chớp chớp mắt hỏi, “Sao không dùng điện thoại di động của mình để gọi? Lúc đầu tôi còn tưởng đây là số rác chứ.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền đem sự việc mình đang trong thời gian huấn luyện nói cho anh ta biết.
Lúc sau nghe xong, Lục Cảnh Hành đại khái cũng hiểu rõ ràng.
Hắn gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía người đàn ông nào đó đang đứng một mình cúi đầu tại chỗ, thuận miệng nói một câu chờ máy với Diệp Sơ Dương, liền hướng tới phía Diệp Tu Bạch hô to, “Diệp Tu Bạch, tên nhóc nhà cậu gọi điện thoại này.”
Diệp Sơ Dương: “.............”
Mạc Tử Nghiên: “..............”
Mọi người: “..............”
Vài giây yên tĩnh, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên nhìn nhau một cái, trong lòng liền chợt hiện lên một loại ý nghĩ ----
Lục Cảnh Hành đây là biết bọn họ đang nói bậy đến hắn, cho nên cố ý kêu đến như vậy chứ?
Mạc Tử Nghiên duỗi tay vỗ vỗ vai Diệp Sơ Dương, đáy mắt toát ra một tia đồng tình.
Diệp Sơ Dương: “............”
Đang cảm thấy cạn lời, bỗng Diệp Sơ Dương nghe được giọng nói trầm thấp có vài phần khàn khàn “Tiểu Cửu.”
Vừa nghe đến hai chữ này, Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy cả ngày mệt mỏi hôm nay đều biến mất vô tung vô ảnh, cô cười nheo đôi mắt lại, lên tiếng “chú út.”
Diệp Tu Bạch biết cô giờ phút này đang tham gia huấn luyện, đương nhiên biết lời nào nên nói lời nào không. Khi nhận được điện thoại của Diệp Sơ Dương, anh hơi ngạc nhiên.
Anh đạm thanh nói “Đừng cố sức quá, có vấn đề gì liền đi tìm Mạc Đình Xuyên.”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Sơ Dương trầm mặc một giây, cuối cùng vẫn là nghe lời gật gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Một bên Mạc Tử Nghiên và Thường Tĩnh: “.........” thật sự không hổ danh là Diệp tam gia.
“Khi nào kết thúc?” Diệp Tu Bạch đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong đầu tự nhiên liền hiện ra bộ dáng của tên nhóc nhà mình.
Bỗng nhiên cảm thấy, Diệp Sơ Dương không giống với trong tưởng tượng của mình.
Tư cập này, Diệp Tu Bạch nheo nheo mắt, sau đó hạ khóe miệng, chờ đợi Diệp Sơ Dương trả lời.
Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ một chút “Có lẽ là nửa tháng, nhưng cũng chưa chính xác, chú có thể gọi điện hỏi Mạc Đình Xuyên một chút.”
Mạc Đình Xuyên là người phụ trách quân khu này, khẳng định là biết bọn họ đã an bài hết.
Vốn dĩ bọn họ định ra thời gian dự kiến là nửa tháng, nhưng cũng không ngoại trừ đến lúc đó có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, cho nên Diệp Sơ Dương kêu Diệp Tu Bạch đi hỏi Mạc Đình Xuyên, cũng coi như không có gì sai.
Bên kia Diệp Tu Bạch dường như cũng nghĩ đến cái gì, lúc sau liền lên tiếng “Đến lúc đó tôi sẽ đến đón cậu, hãy luấn luyện cho tốt, nên nghỉ ngơi thì liền nghỉ ngơi, đừng đi theo Mạc Tử Nghiên làm bậy.”
Mạc Tử Nghiên: “....... Diệp tam gia, lời này của anh là có ý gì? Tôi như thế nào lại đi làm bậy, anh đây là kỳ thị!”
Tuy rằng biểu hiện của Mạc Tử Nghiên là hơi tức giận, nhưng bên kia Diệp Tu Bạch hoàn toàn coi như cái gì cũng không nghe thấy, rất bình đạm cùng Diệp Sơ Dương nói chúc ngủ ngon, sau đó liền cúp điện thoại.
Mạc Tử Nghiên nghe được âm thanh cúp điện thoại liền hơi im lặng.
Cô ôm ngực, làm ra vẻ đáng thương nhìn về phía Diệp Sơ Dương, “ôi. Tôi đau lòng quá, chú út cậu đều nghĩ tôi như vậy sao.”
“Đó còn không phải là do chịu ảnh hưởng từ anh hai chị sao.” Diệp Sơ Dương vô tội trả lời.
Vốn dĩ cái tên Diệp Sơ Dương này không có hiện lên trên điện thoại, nên khi đột nhiên nghe được giọng của Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hành chợt bừng tỉnh.
Hắn chớp chớp mắt hỏi, “Sao không dùng điện thoại di động của mình để gọi? Lúc đầu tôi còn tưởng đây là số rác chứ.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền đem sự việc mình đang trong thời gian huấn luyện nói cho anh ta biết.
Lúc sau nghe xong, Lục Cảnh Hành đại khái cũng hiểu rõ ràng.
Hắn gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía người đàn ông nào đó đang đứng một mình cúi đầu tại chỗ, thuận miệng nói một câu chờ máy với Diệp Sơ Dương, liền hướng tới phía Diệp Tu Bạch hô to, “Diệp Tu Bạch, tên nhóc nhà cậu gọi điện thoại này.”
Diệp Sơ Dương: “.............”
Mạc Tử Nghiên: “..............”
Mọi người: “..............”
Vài giây yên tĩnh, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên nhìn nhau một cái, trong lòng liền chợt hiện lên một loại ý nghĩ ----
Lục Cảnh Hành đây là biết bọn họ đang nói bậy đến hắn, cho nên cố ý kêu đến như vậy chứ?
Mạc Tử Nghiên duỗi tay vỗ vỗ vai Diệp Sơ Dương, đáy mắt toát ra một tia đồng tình.
Diệp Sơ Dương: “............”
Đang cảm thấy cạn lời, bỗng Diệp Sơ Dương nghe được giọng nói trầm thấp có vài phần khàn khàn “Tiểu Cửu.”
Vừa nghe đến hai chữ này, Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy cả ngày mệt mỏi hôm nay đều biến mất vô tung vô ảnh, cô cười nheo đôi mắt lại, lên tiếng “chú út.”
Diệp Tu Bạch biết cô giờ phút này đang tham gia huấn luyện, đương nhiên biết lời nào nên nói lời nào không. Khi nhận được điện thoại của Diệp Sơ Dương, anh hơi ngạc nhiên.
Anh đạm thanh nói “Đừng cố sức quá, có vấn đề gì liền đi tìm Mạc Đình Xuyên.”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Sơ Dương trầm mặc một giây, cuối cùng vẫn là nghe lời gật gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Một bên Mạc Tử Nghiên và Thường Tĩnh: “.........” thật sự không hổ danh là Diệp tam gia.
“Khi nào kết thúc?” Diệp Tu Bạch đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong đầu tự nhiên liền hiện ra bộ dáng của tên nhóc nhà mình.
Bỗng nhiên cảm thấy, Diệp Sơ Dương không giống với trong tưởng tượng của mình.
Tư cập này, Diệp Tu Bạch nheo nheo mắt, sau đó hạ khóe miệng, chờ đợi Diệp Sơ Dương trả lời.
Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ một chút “Có lẽ là nửa tháng, nhưng cũng chưa chính xác, chú có thể gọi điện hỏi Mạc Đình Xuyên một chút.”
Mạc Đình Xuyên là người phụ trách quân khu này, khẳng định là biết bọn họ đã an bài hết.
Vốn dĩ bọn họ định ra thời gian dự kiến là nửa tháng, nhưng cũng không ngoại trừ đến lúc đó có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, cho nên Diệp Sơ Dương kêu Diệp Tu Bạch đi hỏi Mạc Đình Xuyên, cũng coi như không có gì sai.
Bên kia Diệp Tu Bạch dường như cũng nghĩ đến cái gì, lúc sau liền lên tiếng “Đến lúc đó tôi sẽ đến đón cậu, hãy luấn luyện cho tốt, nên nghỉ ngơi thì liền nghỉ ngơi, đừng đi theo Mạc Tử Nghiên làm bậy.”
Mạc Tử Nghiên: “....... Diệp tam gia, lời này của anh là có ý gì? Tôi như thế nào lại đi làm bậy, anh đây là kỳ thị!”
Tuy rằng biểu hiện của Mạc Tử Nghiên là hơi tức giận, nhưng bên kia Diệp Tu Bạch hoàn toàn coi như cái gì cũng không nghe thấy, rất bình đạm cùng Diệp Sơ Dương nói chúc ngủ ngon, sau đó liền cúp điện thoại.
Mạc Tử Nghiên nghe được âm thanh cúp điện thoại liền hơi im lặng.
Cô ôm ngực, làm ra vẻ đáng thương nhìn về phía Diệp Sơ Dương, “ôi. Tôi đau lòng quá, chú út cậu đều nghĩ tôi như vậy sao.”
“Đó còn không phải là do chịu ảnh hưởng từ anh hai chị sao.” Diệp Sơ Dương vô tội trả lời.