-
Chương 1077: cô đối với Diệp Sơ Dương rất tự tin nha.
Editor: An Dĩnh Hy
Thường Tĩnh: “.......”
Nói như vậy thật giống như những việc này đều không có gì quá bất ngờ cả.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Mạc Tử Nghiên đem cái khả năng trời phú này của mình đến quân doanh, e rằng phải sử dụng hết những viên đạn cũng không thể nào huấn luyện ra được một tay súng thiện xạ. Hoặc đừng nói là thiện xạ ngay cả một chút trình độ để có thể bắn được súng cũng không luyện ra.
Quả thực trường hợp này thật đáng xấu hổ.
Sau một lúc im lặng, Thường Tĩnh đưa ngón tay cái lên với Mạc Tử Nghiên rồi hỏi : “ Cô có biết Diệp Sơ Dương bắn được bao nhiêu viên không?”
Đột nhiên nghe thấy Vấn đề này Mạc Tủ Nghiên chợt chớp chớp mắt.
Câu hỏi này...
Mạc Tử Nghiên trầm tư trong hai giây, sau đó dùng thái độ nghiêm túc nói : “ Báo cáo huấn luyện viên, tôi cảm thấy thành tích của cậu ấy nếu không được 45 viên trở lên. Anh có thể để cậu ấy chạy quanh nơi này 10 vòng.”
Diệp Sơ Dương: “......”
Mọi người : “.......”
Đây chỉ đơn thuần là có lòng tin vào Diêp Sơ Dương hay đang muốn chỉnh chết cậu ấy vậy.
Mọi người không nói được lời nào lấy tay đỡ trán.
Nghĩ thầm, nếu không phải buổi sáng hôm nay tận mắt nhìn thấy Diệp sơ Dương và Mạc Tử Nghiên ở chung một chổ, hiện tại lại nghe những lời nói này của Mạc Tử Nghiên bọn họ đều có chung suy nghĩ là...
Xem ra trên mạng lan truyền Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên là hảo bằng hữu thật sự là giả rồi. Bất quá là do người ta bịa đặt ra mà thôi.
Trên thực tế Mạc Tử Nghiên rất ghét Diệp Sơ Dương.
Có lẽ chính là ý này. Bị tác động bởi một ý nghĩ như vậy mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Thường Tĩnh.
Nhận thấy ánh mắt của mọi người, Thường Tĩnh kéo kéo khoé miệng cười như không cười, nói một câu : “ Cô đối với Diệp Sơ Dương thật đúng là rất tự tin”.
Nghe vậy Mạc Tử Nghiên chớp chớp mắt cười tủm tỉm nói : “ Đương nhiên rồi, nếu không nhờ cậu ấy lúc trước tôi đã chết ở nước L rồi”.
Câu nói vừa xong, hiện trường mọi người đều sửng sốt.
Ngay lập tức bọn họ đều nhớ ra chuyện gì đó.
Có vẻ như lần đầu tiên Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên hợp tác là lần đóng chung quảng cáo của Carroll. Rốt cục lại bị tập kích ở bờ biển phía Tây. Vào thời điểm đó sự cố rắc rối này trở thành một tin nóng trong nước cho nên trên cơ bản là được rất nhiều người biết đến. Nhưng đây là lần đầu tiên họ được nghe Mạc Tử Nghiên nói trắng ra như vậy.
Bất chợt nghe được những lời này Thường Tĩnh cũng trở nên sửng sốt.
Đối với những loại việc trong giới giải trí hắn không chú ý đến. Nhưng là loại chuyện quốc dân sinh mệnh như vậy hắn cũng biết một chút.
Hắn cười cười: “ Cậu rất mạnh mẽ, Diệp Sơ Dương thành tích cuối cùng là 48 điểm”.
Nghe vậy những người còn lại lập tức điên cuồng vỗ tay.
Thường Tĩnh thấy thế bỗng nhiên lộ ra một nụ cười không mấy tốt lành, hắn quay đầu về phía Diệp Sơ Dương cười hỏi : “ Diệp Sơ Dương cậu có gì định nói không?”
Nghe vậy Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, đưa tay lên sờ sờ cằm của mình : “ Đừng sùng bái tôi, tôi chính là ưu tú như vậy đấy”
Mọi người : “.....”
Thường Tĩnh: “.....”
Quên đi, coi như vừa rồi hắn chưa hỏi gì đi.
Thường Tĩnh yên lặng, dưới lòng mắt trợn trắng. Cùng lúc, Bành Quảng Tuyên đã dọn một cái giương lớn đem tới.
Thường Tĩnh đi đến trước cái giương lớn, mở nắp : “ Đây là phần thưởng cho mọi người, dưa hấu ướp lạnh. Vừa rồi thi đấu là nam binh thắng, nam binh có thể ăn.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cùng với Ứng soái và Hà Hâm đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, sau đó nói : “ Huấn luyện viên, thật hiếm khi có dưa hấu ướp lạnh ăn, hay để cho các cô gái đi. Bọn họ cũng mệt mỏi rồi”.
Nghe vậy, hai nam binh còn lại tức khắc gật đầu.
Thường Tĩnh: “.......”
Nói như vậy thật giống như những việc này đều không có gì quá bất ngờ cả.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Mạc Tử Nghiên đem cái khả năng trời phú này của mình đến quân doanh, e rằng phải sử dụng hết những viên đạn cũng không thể nào huấn luyện ra được một tay súng thiện xạ. Hoặc đừng nói là thiện xạ ngay cả một chút trình độ để có thể bắn được súng cũng không luyện ra.
Quả thực trường hợp này thật đáng xấu hổ.
Sau một lúc im lặng, Thường Tĩnh đưa ngón tay cái lên với Mạc Tử Nghiên rồi hỏi : “ Cô có biết Diệp Sơ Dương bắn được bao nhiêu viên không?”
Đột nhiên nghe thấy Vấn đề này Mạc Tủ Nghiên chợt chớp chớp mắt.
Câu hỏi này...
Mạc Tử Nghiên trầm tư trong hai giây, sau đó dùng thái độ nghiêm túc nói : “ Báo cáo huấn luyện viên, tôi cảm thấy thành tích của cậu ấy nếu không được 45 viên trở lên. Anh có thể để cậu ấy chạy quanh nơi này 10 vòng.”
Diệp Sơ Dương: “......”
Mọi người : “.......”
Đây chỉ đơn thuần là có lòng tin vào Diêp Sơ Dương hay đang muốn chỉnh chết cậu ấy vậy.
Mọi người không nói được lời nào lấy tay đỡ trán.
Nghĩ thầm, nếu không phải buổi sáng hôm nay tận mắt nhìn thấy Diệp sơ Dương và Mạc Tử Nghiên ở chung một chổ, hiện tại lại nghe những lời nói này của Mạc Tử Nghiên bọn họ đều có chung suy nghĩ là...
Xem ra trên mạng lan truyền Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên là hảo bằng hữu thật sự là giả rồi. Bất quá là do người ta bịa đặt ra mà thôi.
Trên thực tế Mạc Tử Nghiên rất ghét Diệp Sơ Dương.
Có lẽ chính là ý này. Bị tác động bởi một ý nghĩ như vậy mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Thường Tĩnh.
Nhận thấy ánh mắt của mọi người, Thường Tĩnh kéo kéo khoé miệng cười như không cười, nói một câu : “ Cô đối với Diệp Sơ Dương thật đúng là rất tự tin”.
Nghe vậy Mạc Tử Nghiên chớp chớp mắt cười tủm tỉm nói : “ Đương nhiên rồi, nếu không nhờ cậu ấy lúc trước tôi đã chết ở nước L rồi”.
Câu nói vừa xong, hiện trường mọi người đều sửng sốt.
Ngay lập tức bọn họ đều nhớ ra chuyện gì đó.
Có vẻ như lần đầu tiên Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên hợp tác là lần đóng chung quảng cáo của Carroll. Rốt cục lại bị tập kích ở bờ biển phía Tây. Vào thời điểm đó sự cố rắc rối này trở thành một tin nóng trong nước cho nên trên cơ bản là được rất nhiều người biết đến. Nhưng đây là lần đầu tiên họ được nghe Mạc Tử Nghiên nói trắng ra như vậy.
Bất chợt nghe được những lời này Thường Tĩnh cũng trở nên sửng sốt.
Đối với những loại việc trong giới giải trí hắn không chú ý đến. Nhưng là loại chuyện quốc dân sinh mệnh như vậy hắn cũng biết một chút.
Hắn cười cười: “ Cậu rất mạnh mẽ, Diệp Sơ Dương thành tích cuối cùng là 48 điểm”.
Nghe vậy những người còn lại lập tức điên cuồng vỗ tay.
Thường Tĩnh thấy thế bỗng nhiên lộ ra một nụ cười không mấy tốt lành, hắn quay đầu về phía Diệp Sơ Dương cười hỏi : “ Diệp Sơ Dương cậu có gì định nói không?”
Nghe vậy Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, đưa tay lên sờ sờ cằm của mình : “ Đừng sùng bái tôi, tôi chính là ưu tú như vậy đấy”
Mọi người : “.....”
Thường Tĩnh: “.....”
Quên đi, coi như vừa rồi hắn chưa hỏi gì đi.
Thường Tĩnh yên lặng, dưới lòng mắt trợn trắng. Cùng lúc, Bành Quảng Tuyên đã dọn một cái giương lớn đem tới.
Thường Tĩnh đi đến trước cái giương lớn, mở nắp : “ Đây là phần thưởng cho mọi người, dưa hấu ướp lạnh. Vừa rồi thi đấu là nam binh thắng, nam binh có thể ăn.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cùng với Ứng soái và Hà Hâm đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, sau đó nói : “ Huấn luyện viên, thật hiếm khi có dưa hấu ướp lạnh ăn, hay để cho các cô gái đi. Bọn họ cũng mệt mỏi rồi”.
Nghe vậy, hai nam binh còn lại tức khắc gật đầu.
Last edited by a moderator: