-
Chương 1044 Khôi phục
Edit: Phạm Huyền
“Tôi biết rồi. Hai người cẩn thận nhé, nếu giải quyết xong việc thì gọi điện cho tôi hoặc tôi sẽ gửi vị trí cho hai người.” Mạc Đình Xuyên nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch lập tức gật đầu sau đó ánh mắt lại nhìn về phía cô gái lúc nãy bị Mạc Đình Xuyên đá một đá mà đụng phải cái đầu lâu kia.
Lúc đầu khi cô gái điên điên khùng khùng này xuất hiện, Diệp Sơ Dương chưa nhận ra cô ấy là ai.
Nhưng bây giờ khi vén tóc cô gái này ra làm lộ khuôn mặt thì cô liền nhận ra.
“Còn cô gái này, lúc trước tôi có nhìn thấy cô ta ở bên cạnh Ca Cương, nhưng xem tình hình khi nãy có vẻ như cô ta là người của Khảm Khang, anh phải để ý một chút.”
Nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương cũng không do dự nữa, chớp mắt với Diệp Tu Bạch rồi cùng với Nhục Cầu vừa mới nhảy từ trên vai cô đi vào phía trong núi sâu.
Thấy vậy, Diệp Tu Bạch nhanh chóng đuổi theo.
Mạc Đình Xuyên phải ở lại, nhìn cô gái trên mặt đất và cái đầu lâu kia, cuối cùng anh vẫn nghe theo lời của Diệp Sơ Dương, xách cô gái kia đứng dậy rồi mới xoay người rời đi.
Mà sau khi Mạc Đình Xuyên và hai người Diệp Sơ Dương rời đi, không gian chìm vào yên tĩnh, cái đầu lâu nhuốm màu máu và bị bẩn kia bỗng nhiên phát nổ thành từng mảnh vụn.
Bên trong núi sâu, Nhục Cầu đưa Diệp Sơ Dương đến một mảnh đất trống.
Không giống với cái hàng rào khi nãy.
Chỗ trước mặt hai người, cỏ cây thưa thớt, ánh trăng mờ ảo xuyên qua từng tán cây lưa thưa chiếu lên người Diệp Sơ Dương.
Người thiếu niên mặc bộ đồ rằn ri ngồi bắt chéo chân, Diệp Tu Bạch im lặng đứng bên cạnh, dán cặp mắt thâm trầm vào cậu trai trước mặt.
Tuy là thằng nhóc con nhà mình mang anh đến đây, nhưng trên thực tế thì Diệp Sơ Dương cũng không giải thích gì với Diệp Tu Bạch mà trực tiếp ngồi xuống mặt đất, nhân tiện để anh đứng bên cạnh quan sát.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vết thương trên người Diệp Sơ Dương cũng đã có chuyển biến.
Diệp Tu Bạch nhìn thấy trên người nhóc con nhà mình bỗng nhiên xuất hiện một tầng sương mù màu trắng, tầng sương mù đó đang từ từ dày lên, cuối cùng thành một hình cầu bao xung quanh Diệp Sơ Dương. Thậm chí, từ bên ngoài nhìn vào không thể phát hiện Diệp Sơ Dương đang ngồi ở bên trong.
Diệp Tu Bạch theo bản năng nhíu mày nhưng anh cũng biết là tầng sương mù màu trắng đó chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm gì đối với Diệp Sơ Dương.
Giống như tình huống ở thành phố W lúc trước.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, anh rốt cuộc vẫn lựa chọn im lặng đứng bên cạnh quan sát.
Sắc trời bắt đầu sáng dần lên, ngày mới sắp bắt đầu, ánh trăng mờ nhạt đang dần khuất về phía Tây.
Cũng đúng lúc này, lớp sương mù màu trắng bao quanh Diệp Sơ Dương bắt đầu tan đi, cuối cùng biến mất không để lại dấu vết gì.
Diệp Sơ Dương từ từ mở mắt ra, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Cánh tay thối rữa lúc trước đã khôi phục bộ dạng cánh tay trắng nõn, thon dài.
Giống như toàn bộ chuyện xảy ra đêm hôm qua chỉ đang nằm mơ mà thôi.
“Cậu ổn không?” Diệp Tu Bạch thấy nhóc con nhà mình mở mắt ra thì lập tức bước đến bên người cô. Anh quỳ một chân dưới đất, ánh mắt chăm chú nhìn khắp người Diệp Sơ Dương một lượt.
Cuối cùng anh nhận ra Diệp Sơ Dương bây giờ đã hồi phục hoàn toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bộ dạng như thế của Diệp Tu Bạch thì Diệp Sơ Dương lập tức bật cười.
“Tôi biết rồi. Hai người cẩn thận nhé, nếu giải quyết xong việc thì gọi điện cho tôi hoặc tôi sẽ gửi vị trí cho hai người.” Mạc Đình Xuyên nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch lập tức gật đầu sau đó ánh mắt lại nhìn về phía cô gái lúc nãy bị Mạc Đình Xuyên đá một đá mà đụng phải cái đầu lâu kia.
Lúc đầu khi cô gái điên điên khùng khùng này xuất hiện, Diệp Sơ Dương chưa nhận ra cô ấy là ai.
Nhưng bây giờ khi vén tóc cô gái này ra làm lộ khuôn mặt thì cô liền nhận ra.
“Còn cô gái này, lúc trước tôi có nhìn thấy cô ta ở bên cạnh Ca Cương, nhưng xem tình hình khi nãy có vẻ như cô ta là người của Khảm Khang, anh phải để ý một chút.”
Nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương cũng không do dự nữa, chớp mắt với Diệp Tu Bạch rồi cùng với Nhục Cầu vừa mới nhảy từ trên vai cô đi vào phía trong núi sâu.
Thấy vậy, Diệp Tu Bạch nhanh chóng đuổi theo.
Mạc Đình Xuyên phải ở lại, nhìn cô gái trên mặt đất và cái đầu lâu kia, cuối cùng anh vẫn nghe theo lời của Diệp Sơ Dương, xách cô gái kia đứng dậy rồi mới xoay người rời đi.
Mà sau khi Mạc Đình Xuyên và hai người Diệp Sơ Dương rời đi, không gian chìm vào yên tĩnh, cái đầu lâu nhuốm màu máu và bị bẩn kia bỗng nhiên phát nổ thành từng mảnh vụn.
Bên trong núi sâu, Nhục Cầu đưa Diệp Sơ Dương đến một mảnh đất trống.
Không giống với cái hàng rào khi nãy.
Chỗ trước mặt hai người, cỏ cây thưa thớt, ánh trăng mờ ảo xuyên qua từng tán cây lưa thưa chiếu lên người Diệp Sơ Dương.
Người thiếu niên mặc bộ đồ rằn ri ngồi bắt chéo chân, Diệp Tu Bạch im lặng đứng bên cạnh, dán cặp mắt thâm trầm vào cậu trai trước mặt.
Tuy là thằng nhóc con nhà mình mang anh đến đây, nhưng trên thực tế thì Diệp Sơ Dương cũng không giải thích gì với Diệp Tu Bạch mà trực tiếp ngồi xuống mặt đất, nhân tiện để anh đứng bên cạnh quan sát.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vết thương trên người Diệp Sơ Dương cũng đã có chuyển biến.
Diệp Tu Bạch nhìn thấy trên người nhóc con nhà mình bỗng nhiên xuất hiện một tầng sương mù màu trắng, tầng sương mù đó đang từ từ dày lên, cuối cùng thành một hình cầu bao xung quanh Diệp Sơ Dương. Thậm chí, từ bên ngoài nhìn vào không thể phát hiện Diệp Sơ Dương đang ngồi ở bên trong.
Diệp Tu Bạch theo bản năng nhíu mày nhưng anh cũng biết là tầng sương mù màu trắng đó chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm gì đối với Diệp Sơ Dương.
Giống như tình huống ở thành phố W lúc trước.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, anh rốt cuộc vẫn lựa chọn im lặng đứng bên cạnh quan sát.
Sắc trời bắt đầu sáng dần lên, ngày mới sắp bắt đầu, ánh trăng mờ nhạt đang dần khuất về phía Tây.
Cũng đúng lúc này, lớp sương mù màu trắng bao quanh Diệp Sơ Dương bắt đầu tan đi, cuối cùng biến mất không để lại dấu vết gì.
Diệp Sơ Dương từ từ mở mắt ra, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Cánh tay thối rữa lúc trước đã khôi phục bộ dạng cánh tay trắng nõn, thon dài.
Giống như toàn bộ chuyện xảy ra đêm hôm qua chỉ đang nằm mơ mà thôi.
“Cậu ổn không?” Diệp Tu Bạch thấy nhóc con nhà mình mở mắt ra thì lập tức bước đến bên người cô. Anh quỳ một chân dưới đất, ánh mắt chăm chú nhìn khắp người Diệp Sơ Dương một lượt.
Cuối cùng anh nhận ra Diệp Sơ Dương bây giờ đã hồi phục hoàn toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bộ dạng như thế của Diệp Tu Bạch thì Diệp Sơ Dương lập tức bật cười.
Last edited by a moderator: