-
Chương 1043 Giẫm lên vết thương của tao lại là có ý gì?
Edit: Phạm Huyền
“Có đau không?” Diệp Tu Bạch cũng cau mày hỏi.
Nhưng ngay sau khi hỏi câu này, Diệp Tu Bạch cảm thấy bản thân mình vừa hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.
Ai nhìn cũng thấy đau, Diệp Sơ Dương sao có thể không đau được?
Mạc Đình Xuyên hình như cũng rất đồng ý với suy nghĩ trong lòng của người bạn chí cốt, khi Diệp Tu Bạch hỏi câu “Có đau không?” thì lập tức trợn mắt trong im lặng.
Diệp Tu Bạch có EQ như vậy, rốt cuộc hắn làm thế nào tìm được người yêu vậy?
Rốt cuộc Diệp Sơ Dương thích điểm nào trên người tên này vậy chứ?
Nhưng hai người Mạc Đình Xuyên và Diệp Tu Bạch đều đoán sai hết rồi.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe ông chú nhà mình hỏi, thì trầm tư hai giây, cuối cùng cũng quyết định ăn ngay nói thật, thật thà khai báo: “Nói thật, nó thật sự không đau chút nào, nhưng tôi nghĩ chắc chắn mọi người sẽ không tin.”
Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên lập tức gật đầu.
Giống như Diệp Sơ Dương nói, tuy Diệp Sơ Dương nói cô không cảm thấy đau, hơn nữa biểu hiện cũng giống như không xảy ra chuyện gì hết. Nhưng khi nhìn nhìn thấy tình trạng trên cánh tay của cô, thật sự rất khó để người ta tin cô không có chuyện gì.
“Nói thật đúng là có hơi khó tin. Nhưng đau hay không đau, thì tay cậu cũng phải xử lý sơ bộ một chút chứ? Xem tình trạng của nó đi, hình như sắp lan lên nữa phần phía trên rồi đấy.”
Thật ra thì Mạc Đình Xuyên đã nói tránh nói giảm đi rồi.
Nếu đổi lại là Diệp Sơ Dương, đoán chừng cảm thấy phần ăn mòn đó sẽ lan ra khắp cơ thể, cuối cùng sẽ trở thành một đống thịt thối.
Diệp Sơ Dương trầm ngâm, nhìn chằm chằm vào cánh tay mình không nói gì nữa, nhưng mà đúng lúc này, cục thịt nhỏ không biết từ nơi nào nhảy ra, nhảy lên trên cánh tay đang bị thối rữa của Diệp Sơ Dương.
Nhục Cầu cúi đầu nhìn, trong cặp mắt to gần bằng hạt đậu đen lập tức hiện lên sự ghét bỏ, bị đám người Diệp Sơ Dương nhìn thấy rõ ràng.
Diệp Sơ Dương: “Không phải chứ, mày ghét bỏ tao thì thôi, mày lại còn đạp lên vết thương của tao là có ý gì hả?”
Tuy rằng nó không đau nhưng lại cảm thấy có chút là lạ.
Cục thịt nhỏ sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói xong, lập tức kêu “chít chít chít” hai chân trước của nó ra sức khoa tay múa chân vài cái, và hai cái tai đang cụp xuống cũng dựng đứng lên vì tức giận.
Nhìn bộ dạng như thế này, thật sự không khác gì một người đàn bà chanh chua chửi đổng.
“Tôi phát hiện ra cục thịt này và cậu có chút giống nhau.” Mạc Đình Xuyên sờ sờ cằm nói.
Lúc đầu khi nhìn thấy cục thịt nhỏ này, Mạc Đình Xuyên cũng chỉ nghĩ đơn giản nó là một con thú cưng mà thôi. Không nghĩ đến rằng nó lại là một bảo bối.
Không những thế còn là bảo bối có những hành động càng lúc càng giống người.
Diệp Sơ Dương nghe Mạc Đình Xuyên nói vậy, cô lập tức mỉm cười đồng thời dùng cái tay không bị thương chọc chọc vào Nhục Cầu đang hùng hổ mắng người: “Được rồi, đừng mắng nữa, một chút phong thái của thần vật cũng không có.”
Sau đó Diệp Sơ Dương lại nói, “Mày nói mày có cách chữa vết thương này, là cách gì vậy?”
Khi Diệp Sơ Dương nói xong câu này thì Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên đứng bên cạnh, hai cặp mắt lập tức nhìn thấy cái bụng bé nhỏ đang ưỡn ra của Nhục Cầu.
Ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm vào nó, Nhục Cầu xem như đó là điều hiển nhiên giống như nó là thần tiên.
Nhục Cầu vưỡn vẹo mông, sau đó kêu “chít chít chít”.
Một phút sau, Diệp Sơ Dương từ mặt đất đứng lên, cô đem Nhục Cầu đặt lên vai mình và nhìn về phía Mạc Đình Xuyên nói: “Mạc thiếu tướng, tôi và chú đi qua bên kia đỉnh núi một lúc, anh đi trước kiểm tra tình hình. Nếu thuận tiện thì có thể tìm xem Ba Tùng và đệ tử của hắn ở đâu.”
“Có đau không?” Diệp Tu Bạch cũng cau mày hỏi.
Nhưng ngay sau khi hỏi câu này, Diệp Tu Bạch cảm thấy bản thân mình vừa hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.
Ai nhìn cũng thấy đau, Diệp Sơ Dương sao có thể không đau được?
Mạc Đình Xuyên hình như cũng rất đồng ý với suy nghĩ trong lòng của người bạn chí cốt, khi Diệp Tu Bạch hỏi câu “Có đau không?” thì lập tức trợn mắt trong im lặng.
Diệp Tu Bạch có EQ như vậy, rốt cuộc hắn làm thế nào tìm được người yêu vậy?
Rốt cuộc Diệp Sơ Dương thích điểm nào trên người tên này vậy chứ?
Nhưng hai người Mạc Đình Xuyên và Diệp Tu Bạch đều đoán sai hết rồi.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe ông chú nhà mình hỏi, thì trầm tư hai giây, cuối cùng cũng quyết định ăn ngay nói thật, thật thà khai báo: “Nói thật, nó thật sự không đau chút nào, nhưng tôi nghĩ chắc chắn mọi người sẽ không tin.”
Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên lập tức gật đầu.
Giống như Diệp Sơ Dương nói, tuy Diệp Sơ Dương nói cô không cảm thấy đau, hơn nữa biểu hiện cũng giống như không xảy ra chuyện gì hết. Nhưng khi nhìn nhìn thấy tình trạng trên cánh tay của cô, thật sự rất khó để người ta tin cô không có chuyện gì.
“Nói thật đúng là có hơi khó tin. Nhưng đau hay không đau, thì tay cậu cũng phải xử lý sơ bộ một chút chứ? Xem tình trạng của nó đi, hình như sắp lan lên nữa phần phía trên rồi đấy.”
Thật ra thì Mạc Đình Xuyên đã nói tránh nói giảm đi rồi.
Nếu đổi lại là Diệp Sơ Dương, đoán chừng cảm thấy phần ăn mòn đó sẽ lan ra khắp cơ thể, cuối cùng sẽ trở thành một đống thịt thối.
Diệp Sơ Dương trầm ngâm, nhìn chằm chằm vào cánh tay mình không nói gì nữa, nhưng mà đúng lúc này, cục thịt nhỏ không biết từ nơi nào nhảy ra, nhảy lên trên cánh tay đang bị thối rữa của Diệp Sơ Dương.
Nhục Cầu cúi đầu nhìn, trong cặp mắt to gần bằng hạt đậu đen lập tức hiện lên sự ghét bỏ, bị đám người Diệp Sơ Dương nhìn thấy rõ ràng.
Diệp Sơ Dương: “Không phải chứ, mày ghét bỏ tao thì thôi, mày lại còn đạp lên vết thương của tao là có ý gì hả?”
Tuy rằng nó không đau nhưng lại cảm thấy có chút là lạ.
Cục thịt nhỏ sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói xong, lập tức kêu “chít chít chít” hai chân trước của nó ra sức khoa tay múa chân vài cái, và hai cái tai đang cụp xuống cũng dựng đứng lên vì tức giận.
Nhìn bộ dạng như thế này, thật sự không khác gì một người đàn bà chanh chua chửi đổng.
“Tôi phát hiện ra cục thịt này và cậu có chút giống nhau.” Mạc Đình Xuyên sờ sờ cằm nói.
Lúc đầu khi nhìn thấy cục thịt nhỏ này, Mạc Đình Xuyên cũng chỉ nghĩ đơn giản nó là một con thú cưng mà thôi. Không nghĩ đến rằng nó lại là một bảo bối.
Không những thế còn là bảo bối có những hành động càng lúc càng giống người.
Diệp Sơ Dương nghe Mạc Đình Xuyên nói vậy, cô lập tức mỉm cười đồng thời dùng cái tay không bị thương chọc chọc vào Nhục Cầu đang hùng hổ mắng người: “Được rồi, đừng mắng nữa, một chút phong thái của thần vật cũng không có.”
Sau đó Diệp Sơ Dương lại nói, “Mày nói mày có cách chữa vết thương này, là cách gì vậy?”
Khi Diệp Sơ Dương nói xong câu này thì Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên đứng bên cạnh, hai cặp mắt lập tức nhìn thấy cái bụng bé nhỏ đang ưỡn ra của Nhục Cầu.
Ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm vào nó, Nhục Cầu xem như đó là điều hiển nhiên giống như nó là thần tiên.
Nhục Cầu vưỡn vẹo mông, sau đó kêu “chít chít chít”.
Một phút sau, Diệp Sơ Dương từ mặt đất đứng lên, cô đem Nhục Cầu đặt lên vai mình và nhìn về phía Mạc Đình Xuyên nói: “Mạc thiếu tướng, tôi và chú đi qua bên kia đỉnh núi một lúc, anh đi trước kiểm tra tình hình. Nếu thuận tiện thì có thể tìm xem Ba Tùng và đệ tử của hắn ở đâu.”
Last edited by a moderator: