-
Chương 1042. Sao cậu không có chút phản ứng nào vậy?
Edit: Phạm Huyền
Cái đầu lâu kia rơi xuống đất nhưng vẫn lắc lư không ngừng, lăn qua bên này rồi lại lăn sang bên kia, xem chừng còn đang muốn giãy giụa thêm một lát.
Nhưng mà Diệp Tu Bạch đi thẳng tới đâm một nhát thật sâu.
Diệp Sơ Dương: “……”
Mạc Đình Xuyên: “……”
Mẹ kiếp!
Vẫn là Diệp tam gia lợi hại, lúc không động tay thì giống một quý tộc sang trọng, luôn ngồi một chỗ làm mẫu, nhưng khi ra tay thì con mẹ nó tàn nhẫn độc ác giống như sát thần vậy.
“Đưa tay đây cho tôi xem.” Người đàn ông đi đến trước mặt Diệp Sơ Dương, nét mặt vô cùng lạnh nhạt.
Diệp Tu Bạch cũng không phải một kẻ ngốc không biết cái gì, vừa rồi thấy động tác nhỏ và nét mặt của Diệp Sơ Dương thì trong lòng cũng đã đoán ra được chút gì đó rồi.
Cho nên, bây giờ anh mới có vẻ sốt ruột như vậy.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe chú nhà mình nói như vậy, đầu tiên là chớp mắt, ánh mắt lại lộ ra vài phần vô tội. Nhưng mà cái tay kia vẫn cứ để khư khư ở phía sau, xem ra không có ý định đưa tay ra cho Diệp Tu Bạch xem.
Dáng vẻ chột dạ như vậy.
Mạc Đình Xuyên đứng bên cạnh trợn tròn mắt khinh bỉ.
“Đừng dùng chiêu này đối phó tôi, cậu cũng biết bây giờ nó không có tác dụng gì.” Diệp Tu Bạch nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu đổi lại là vào những ngày thường, Diệp Sơ Dương giở trò “ngây thơ vô tội” thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Suy cho cùng thì Diệp Sơ Dương cũng thật sự thích sử dụng chiêu này.
Nhưng khi đó thường là những lúc không quan trọng giống như bây giờ.
Nếu bây giờ Diệp Tu Bạch còn có thể làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là “bị ngốc” rồi.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Tu Bạch thật sự nghiêm túc, cuối cùng Diệp Sơ Dương cũng chỉ có thể dùng cánh tay không bị gì sờ sờ cái mũi, sau đó đưa tay phải của mình ra phía trước của Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên.
Không xem thì không biết, vừa thấy tay cô, ngay cả một người quanh năm suốt tháng thăm dò ở ranh giới của sự sống và cái chết như Mạc Đình Xuyên cũng không khỏi rùng mình.
Bây giờ, bàn tay Diệp Sơ Dương hiện ra ở trước mặt hai người bọn họ vừa nhìn đã thấy có một chút khủng khiếp.
Làn da của Diệp Sơ Dương vốn trắng nõn, nhưng hiện tại thì những phần trắng nõn đẹp đẽ đó bị bao phủ bởi lớp sương mù đẫm máu, thậm chí có thể thấy một vài chỗ trên làn da của cô đã bắt đầu thối rữa.
Tuy là mức độ thối rữa còn chưa đến mức quá nghiêm trọng.
Nhưng đối với một người được nuông chiều từ bé như Diệp Sơ Dương mà nói thì nó đã cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Mạc Đình Xuyên nhíu mày: “Tại sao lại như vậy? Bây giờ nên làm sao đây?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp mắt trong một cách một cách vô tội, sau đó nói với vẻ thờ ơ: “Nói thật thì tôi cảm thấy tôi không có vấn đề gì cả, tối nay vẫn có thể ăn hai bát…”
Một chữ ‘cơm’ cuối cùng vẫn còn chưa tuột khỏi miệng Diệp Sơ Dương thì đã tắt ngúm trước ánh mắt lạnh đạm của chú nhỏ nhà mình.
Khỏi phải nói, dáng vẻ chú nhỏ của cô lúc này thật sự có hơi đáng sợ đấy!
Diệp Sơ Dương run rẩy khỏe miệng, tiếp tục sờ mũi trong lúng túng.
Trên thực tế, cô cảm thấy nó cũng không nghiêm trọng gì, cũng không đau cho lắm.
Nghĩ vậy, cô cúi đầu nhìn cánh tay của mình, lại thấy vết thương đang lan càng ngày càng rộng, các chỗ thối rữa cũng bắt đầu nhiều lên, thậm chí có một số chỗ đã loáng thoáng thấy một ít xương.
“Cánh tay cậu đã bị thương nghiêm trọng như vậy, mà cậu không có một chút phản ứng gì hết sao?”
Mạc Đình Xuyên nhịn không được dò hỏi.
Nhìn cánh tay bị thương của Diệp Sơ Dương, anh còn cảm thấy đau lòng nữa là, sao mà Diệp Sơ Dương thì lại giống như là không hề xảy ra chuyện gì hết vậy?
Cái đầu lâu kia rơi xuống đất nhưng vẫn lắc lư không ngừng, lăn qua bên này rồi lại lăn sang bên kia, xem chừng còn đang muốn giãy giụa thêm một lát.
Nhưng mà Diệp Tu Bạch đi thẳng tới đâm một nhát thật sâu.
Diệp Sơ Dương: “……”
Mạc Đình Xuyên: “……”
Mẹ kiếp!
Vẫn là Diệp tam gia lợi hại, lúc không động tay thì giống một quý tộc sang trọng, luôn ngồi một chỗ làm mẫu, nhưng khi ra tay thì con mẹ nó tàn nhẫn độc ác giống như sát thần vậy.
“Đưa tay đây cho tôi xem.” Người đàn ông đi đến trước mặt Diệp Sơ Dương, nét mặt vô cùng lạnh nhạt.
Diệp Tu Bạch cũng không phải một kẻ ngốc không biết cái gì, vừa rồi thấy động tác nhỏ và nét mặt của Diệp Sơ Dương thì trong lòng cũng đã đoán ra được chút gì đó rồi.
Cho nên, bây giờ anh mới có vẻ sốt ruột như vậy.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe chú nhà mình nói như vậy, đầu tiên là chớp mắt, ánh mắt lại lộ ra vài phần vô tội. Nhưng mà cái tay kia vẫn cứ để khư khư ở phía sau, xem ra không có ý định đưa tay ra cho Diệp Tu Bạch xem.
Dáng vẻ chột dạ như vậy.
Mạc Đình Xuyên đứng bên cạnh trợn tròn mắt khinh bỉ.
“Đừng dùng chiêu này đối phó tôi, cậu cũng biết bây giờ nó không có tác dụng gì.” Diệp Tu Bạch nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu đổi lại là vào những ngày thường, Diệp Sơ Dương giở trò “ngây thơ vô tội” thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Suy cho cùng thì Diệp Sơ Dương cũng thật sự thích sử dụng chiêu này.
Nhưng khi đó thường là những lúc không quan trọng giống như bây giờ.
Nếu bây giờ Diệp Tu Bạch còn có thể làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là “bị ngốc” rồi.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Tu Bạch thật sự nghiêm túc, cuối cùng Diệp Sơ Dương cũng chỉ có thể dùng cánh tay không bị gì sờ sờ cái mũi, sau đó đưa tay phải của mình ra phía trước của Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên.
Không xem thì không biết, vừa thấy tay cô, ngay cả một người quanh năm suốt tháng thăm dò ở ranh giới của sự sống và cái chết như Mạc Đình Xuyên cũng không khỏi rùng mình.
Bây giờ, bàn tay Diệp Sơ Dương hiện ra ở trước mặt hai người bọn họ vừa nhìn đã thấy có một chút khủng khiếp.
Làn da của Diệp Sơ Dương vốn trắng nõn, nhưng hiện tại thì những phần trắng nõn đẹp đẽ đó bị bao phủ bởi lớp sương mù đẫm máu, thậm chí có thể thấy một vài chỗ trên làn da của cô đã bắt đầu thối rữa.
Tuy là mức độ thối rữa còn chưa đến mức quá nghiêm trọng.
Nhưng đối với một người được nuông chiều từ bé như Diệp Sơ Dương mà nói thì nó đã cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Mạc Đình Xuyên nhíu mày: “Tại sao lại như vậy? Bây giờ nên làm sao đây?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp mắt trong một cách một cách vô tội, sau đó nói với vẻ thờ ơ: “Nói thật thì tôi cảm thấy tôi không có vấn đề gì cả, tối nay vẫn có thể ăn hai bát…”
Một chữ ‘cơm’ cuối cùng vẫn còn chưa tuột khỏi miệng Diệp Sơ Dương thì đã tắt ngúm trước ánh mắt lạnh đạm của chú nhỏ nhà mình.
Khỏi phải nói, dáng vẻ chú nhỏ của cô lúc này thật sự có hơi đáng sợ đấy!
Diệp Sơ Dương run rẩy khỏe miệng, tiếp tục sờ mũi trong lúng túng.
Trên thực tế, cô cảm thấy nó cũng không nghiêm trọng gì, cũng không đau cho lắm.
Nghĩ vậy, cô cúi đầu nhìn cánh tay của mình, lại thấy vết thương đang lan càng ngày càng rộng, các chỗ thối rữa cũng bắt đầu nhiều lên, thậm chí có một số chỗ đã loáng thoáng thấy một ít xương.
“Cánh tay cậu đã bị thương nghiêm trọng như vậy, mà cậu không có một chút phản ứng gì hết sao?”
Mạc Đình Xuyên nhịn không được dò hỏi.
Nhìn cánh tay bị thương của Diệp Sơ Dương, anh còn cảm thấy đau lòng nữa là, sao mà Diệp Sơ Dương thì lại giống như là không hề xảy ra chuyện gì hết vậy?
Last edited by a moderator: