-
Chương 1004 : cho tất cả những gì anh muốn
Edit: Team Vietwriter
Vốn dĩ Lưu Thiết đang cảm thấy rất hồi hộp bởi vì đêm hôm bị gọi đến phòng Côn Sơn, bây giờ lại đột nhiên nghe thấy câu nói như vậy bèn cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.
Cái gì mà giữa tôi và anh không cần nói tiếng cảm ơn?
Cảm ơn vẫn phải nói chứ!
Một người là cấp dưới một người là cấp trên, quan hệ không cần thân mật đến vậy!
Trong lòng Lưu Thiết khóc không ra nước mắt, vẫn cứ giả vờ như chẳng biết gì.
Bầu không khí cứ như vậy mà trầm lắng xuống một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lưu Thiết không nhịn được lên tiếng hỏi: “Đại công tử muộn như vậy rồi, gọi tôi tới là có chuyện gì quan trọng sao?”
Nghe vậy, nét mặt Côn Sơn tức khắc trở nên sinh động hơn.
Giống như hắn ngồi im không nói gì với Lưu Thiết cả buổi trời chính là chờ đợi câu nói này của Lưu Thiết vậy.
Chàng trai trẻ đặt chén trà xuống bàn, ngay sau đó đưa mắt nhìn người con trai trọc tóc trước mặt, cười nhạt: “Đêm nay kêu anh tới đây, chỉ là muốn nói chuyện tâm sự tiếp với anh mà thôi.” Dứt lời, Côn Sơn dừng lại vài giây, sau đó lại hỏi: “Anh là thuộc hạ của cha tôi được bao lâu rồi?”
Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, trong nháy mắt Lưu Thiết đã đoán được ý đồ của hắn.
Mà đồng thời, khi đoán được ẩn ý của hắn thì trong lòng Lưu Thiết cũng coi như thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải gọi anh tới ngủ cùng, những chuyện khác đều có thể thương lượng được.
Còn về, lời mà Côn Sơn nói rốt cuộc có ý gì thì…
Chẳng lẽ Côn Sơn muốn cướp người…
Xem ra giống như Diệp Sơ Dương từng nói với bọn họ trước đó, quan hệ giữa Côn Sơn và Khảm Khang không hề tốt như bọn họ tưởng tượng.
Ánh mắt Lưu Thiết hơi lấp lánh lên, sau đó liền thành thật khai báo: “Thưa đại công tử, tôi đi theo lão tiên sinh cũng đã hai năm rồi.”
Nghe vậy, Côn Sơn lập tức nhỏ giọng: “Đã hai năm rồi sao? Cũng không biết cha ta có ý gì, lại để một nhân tài như anh ở nơi như thế này.”
Vừa dứt lời, Lưu Thiết chỉ cúi đầu chẳng ừ cũng chẳng hử.
Nhìn thấy Lưu Thiết im lặng, Côn Sơn cũng chưa tỏ thái độ tức giận.
Hắn đương nhiên biết Lưu Thiết là người như thế nào, nếu không phải hắn một mực trung thành với phụ thân cộng thêm lại làm được việc thì cha mình cũng đã không coi trọng hắn tới như vậy?
Thật sự câu mà hắn vừa nói lại có dụng ý khác.
“Cũng không biết cha tôi nghĩ như thế nào? Lại để một người tài như anh ở nơi như thế này.”
Trong lòng Côn Sơn hiểu rất rõ, Khảm Khang để Lưu Thiết đặt ở đây, bởi vì ông ta một lòng tín nhiệm anh ta. Mặc dù chỗ này này nhìn chẳng ra gì, nhưng chỉ riêng khâu kiểm soát người ra người vào thôi cũng đã rất quan trọng đối với bọn họ rồi.
Song, trong tình hình như vậy, Côn Sơn vẫn phải thử Lưu Thiết một chút chứ?
Sau khi hắn nói xong câu đó, không khí trong phòng lại chìm vào im ắng trong hai phút, Côn Sơn nhìn Lưu Thiết không có ý định lên tiếng rồi mỉm cười nói: “Tôi biết anh hiểu ý của tôi là gì? Hôm nay chúng ta cứ nói huỵch toẹt ra đi vậy, Lưu Thiết nếu đi theo cha tôi thì anh mãi mãi chỉ có thể ở một nơi xoàng xĩnh như vậy thôi, nhưng nếu như anh theo tôi, tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn.”
Tuy Lưu Thiết đã sớm đoán được Côn Sơn sẽ nói như vậy, nhưng lúc nghe thấy hắn thật sự buông lời rồi vẫn không khỏi thầm chế giễu một câu
Có phải tất cả những cấp trên đều luôn như vậy hay không?
Đối đãi với người khác, khi lôi kéo người khác, đều sử dùng cùng một câu nói.
Trong lòng Lưu Thiết chẳng thèm để mắt tới những lời mà Côn Sơn nói, song, gương mặt vẫn chẳng tỏ ra vẻ gì cả.
Vốn dĩ Lưu Thiết đang cảm thấy rất hồi hộp bởi vì đêm hôm bị gọi đến phòng Côn Sơn, bây giờ lại đột nhiên nghe thấy câu nói như vậy bèn cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.
Cái gì mà giữa tôi và anh không cần nói tiếng cảm ơn?
Cảm ơn vẫn phải nói chứ!
Một người là cấp dưới một người là cấp trên, quan hệ không cần thân mật đến vậy!
Trong lòng Lưu Thiết khóc không ra nước mắt, vẫn cứ giả vờ như chẳng biết gì.
Bầu không khí cứ như vậy mà trầm lắng xuống một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lưu Thiết không nhịn được lên tiếng hỏi: “Đại công tử muộn như vậy rồi, gọi tôi tới là có chuyện gì quan trọng sao?”
Nghe vậy, nét mặt Côn Sơn tức khắc trở nên sinh động hơn.
Giống như hắn ngồi im không nói gì với Lưu Thiết cả buổi trời chính là chờ đợi câu nói này của Lưu Thiết vậy.
Chàng trai trẻ đặt chén trà xuống bàn, ngay sau đó đưa mắt nhìn người con trai trọc tóc trước mặt, cười nhạt: “Đêm nay kêu anh tới đây, chỉ là muốn nói chuyện tâm sự tiếp với anh mà thôi.” Dứt lời, Côn Sơn dừng lại vài giây, sau đó lại hỏi: “Anh là thuộc hạ của cha tôi được bao lâu rồi?”
Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, trong nháy mắt Lưu Thiết đã đoán được ý đồ của hắn.
Mà đồng thời, khi đoán được ẩn ý của hắn thì trong lòng Lưu Thiết cũng coi như thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải gọi anh tới ngủ cùng, những chuyện khác đều có thể thương lượng được.
Còn về, lời mà Côn Sơn nói rốt cuộc có ý gì thì…
Chẳng lẽ Côn Sơn muốn cướp người…
Xem ra giống như Diệp Sơ Dương từng nói với bọn họ trước đó, quan hệ giữa Côn Sơn và Khảm Khang không hề tốt như bọn họ tưởng tượng.
Ánh mắt Lưu Thiết hơi lấp lánh lên, sau đó liền thành thật khai báo: “Thưa đại công tử, tôi đi theo lão tiên sinh cũng đã hai năm rồi.”
Nghe vậy, Côn Sơn lập tức nhỏ giọng: “Đã hai năm rồi sao? Cũng không biết cha ta có ý gì, lại để một nhân tài như anh ở nơi như thế này.”
Vừa dứt lời, Lưu Thiết chỉ cúi đầu chẳng ừ cũng chẳng hử.
Nhìn thấy Lưu Thiết im lặng, Côn Sơn cũng chưa tỏ thái độ tức giận.
Hắn đương nhiên biết Lưu Thiết là người như thế nào, nếu không phải hắn một mực trung thành với phụ thân cộng thêm lại làm được việc thì cha mình cũng đã không coi trọng hắn tới như vậy?
Thật sự câu mà hắn vừa nói lại có dụng ý khác.
“Cũng không biết cha tôi nghĩ như thế nào? Lại để một người tài như anh ở nơi như thế này.”
Trong lòng Côn Sơn hiểu rất rõ, Khảm Khang để Lưu Thiết đặt ở đây, bởi vì ông ta một lòng tín nhiệm anh ta. Mặc dù chỗ này này nhìn chẳng ra gì, nhưng chỉ riêng khâu kiểm soát người ra người vào thôi cũng đã rất quan trọng đối với bọn họ rồi.
Song, trong tình hình như vậy, Côn Sơn vẫn phải thử Lưu Thiết một chút chứ?
Sau khi hắn nói xong câu đó, không khí trong phòng lại chìm vào im ắng trong hai phút, Côn Sơn nhìn Lưu Thiết không có ý định lên tiếng rồi mỉm cười nói: “Tôi biết anh hiểu ý của tôi là gì? Hôm nay chúng ta cứ nói huỵch toẹt ra đi vậy, Lưu Thiết nếu đi theo cha tôi thì anh mãi mãi chỉ có thể ở một nơi xoàng xĩnh như vậy thôi, nhưng nếu như anh theo tôi, tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn.”
Tuy Lưu Thiết đã sớm đoán được Côn Sơn sẽ nói như vậy, nhưng lúc nghe thấy hắn thật sự buông lời rồi vẫn không khỏi thầm chế giễu một câu
Có phải tất cả những cấp trên đều luôn như vậy hay không?
Đối đãi với người khác, khi lôi kéo người khác, đều sử dùng cùng một câu nói.
Trong lòng Lưu Thiết chẳng thèm để mắt tới những lời mà Côn Sơn nói, song, gương mặt vẫn chẳng tỏ ra vẻ gì cả.
Last edited by a moderator: