Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Tô Diệc rửa mặt xong sau khi từ buổi liên hoan về, vốn định gọi cho Lục Giam hỏi anh đã kết thúc chưa, trùng hợp điện thoại vang lên, trên màn hình hiện là "Ông xã Lục".
Tâm linh tương thông như vậy sao?
Tô Diệc cao hứng mà nghe máy, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng nam quen thuộc từ bên kia truyền đến:" Chị ngồi phía sau đi."
Ân, tình huống gì thế?
Ngay sau đó là một giọng nữ xa lạ vang lên:" Vì sao chị không được ngồi ghế phụ chứ?" Âm cuối của cô gái còn kéo dài, vừa có chút nghi hoặc, vừa có chút ma mị.
Tô Diệc nắm chặt điện thoại, lỗ tai dựng thẳng.
"Nữ nhân được ngồi ở vị trí này, chỉ có thể là mẹ hoặc bạn gái của tôi."
Thanh âm Lục Giam trầm thấp, ngữ khí không chút biến đổi. Tô Diệc thậm chí có thể tưởng tượng bộ mặt nghiêm trang của anh khi nói câu này, so với khi ở cùng cô là một trời một vực.
Lục Giam hỏi địa chỉ của Phương Nghiên, sau đó liền khởi động ô tô, cả một đoạn đường không nói chuyện.
Phương Nghiên nhìn sườn mặt của chàng trai đang lái xe. Anh một tay đỡ tay lái, thần thái như có chút không để ý, điển hình của vẻ lười biếng của những chàng trai có điều kiện. Không thể không nói, Lục Giam kể cả dáng người, diện mạo, khí chất đều thật sự quá tốt, cho dù là mỹ nam trong giới giải trí cũng khó mà so sánh được.
Càng khó hơn là anh không giống với những công tử nhà giàu khác, mỗi ngày chỉ biết cưỡi ngựa, ăn chơi trác táng, không chịu làm việc đàng hoàng.
Cô ta tiến vào giới giải trí đã hai năm. Trong nhà đầu tư cũng không ít tiền, nhưng kỹ thuật diễn của cô ta quá bình thường, diện mạo cũng không quá nổi bật, vì thế cứ mãi ở tầm trung.
Vì thế, trong nhà bắt đầu thúc dục cô ta không bằng kiếm một tấm chồng để gả, cô ta cũng muốn kết hôn cho xong. Nhưng cô ta trời sinh hiếu thắng, tầm mắt lại cao, những đối tượng được giới thiệu thì điều kiện quá kém so với Lục Giam.
Phát hiện ánh mắt của người phía sau luôn đặt trên người mình, Lục Giam từ kính chiếu hậu liếc qua Phương Nghiên một cái:"Có việc?"
"Cậu về sau sẽ tiến vào giới giải trí?" Cô ta hỏi.
"Sẽ không."
"Cậu khẳng định? Lấy tài nguyên của cậu, thực sự rất dễ dàng." Hiện tại trong làng giải trí là vô cùng hỗn loạn, không có bối cảnh không có chỗ dựa căn bản là không được.
"Giới giải trí không hợp với tôi." Lục Giam chắc chắn nói.
Chung cư của Phương Nghiên cách nơi chiếu phim không xa lắm, hơn hai mươi phút là đến. Cô ta nói cảm ơn Lục Giam, sau đó xuống xe. Đi được vài bước còn chưa nghe tiếng khởi động xe ở phía sau, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Lục Giam không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, mặt đều mang nét cười.
Tô Diệc đang nằm trên giường đắp mặt nạ, điện thoại vang lên. Cô tháo mặt nạ xuống, nhảy xuống giường đi vào toilet, sau đó mới tiếp nhận:" Anh đã về nhà?"
Nghe được thanh âm êm êm kia, mệt mỏi cả ngày của Lục Giam dường như biến mất:" Không có, vừa mới tiễn một người quen, hiện tại chuẩn bị trở về."
"Ân, em biết." Tô Diệc giống như khỉ con mà gãi gãi tai, "Vừa rồi những lời hai người nói, em đều nghe được."
Lục Giam cũng phát hiện, hẳn là khi anh cất điện thoại vào áo khoác không cẩn thận đụng phải. Anh không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, bất quá anh tự nhận là mình ngay thẳng lỗi lạc, không làm việc gì gây cho bạn gái hiểu lầm.
"Anh, vì sao lại nói như vậy?" Tô Diệc hỏi.
"Những cô gái khác ngồi ở vị trí này, quá gần với anh, làm anh không thoải mái." Bên phía Lục Giam thực an tĩnh, ngẫu nhiên mới có một vài tiếng còi xe, lại nói:" Anh ngoan như vậy, có được khen thưởng không?"
Tô Diệc cười khẽ, đối với điện thoại "moa" một tiếng.
Lục Giam không hài lòng:"Như vậy liền xong rồi?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Anh đem chính mình tặng cho em, được không?"
"Anh vốn dĩ là của em!"
"Tâm đã là của em, nhưng thân thể còn chưa phải." Lục Giam khẽ liếm môi, từ tốn nói:" Anh ăn rất ngon, em có muốn nếm thử?"
Tô Diệc:" Anh hiện tại thật hư, em cũng chịu thua."
Lục Giam thâm thấp cười, anh chính là thích cô gái không thể phòng vệ kịp cho chính mình như vậy, muốn nói gì liền nói, đây có thể gọi là khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong ngày của anh.
"Anh Tết Nguyên đán nghỉ ngơi sao?" Tô Diệc hỏi.
"Ân, Tưởng Duyên nói, nếu thật sự không nghỉ ngơi, cậu ta và Âu Dương Mỹ Mỹ liền chia tay." Lục Giam nói.
- ----------
Buổi chiều ngày 30 tháng 12 sau khi tan học, ở nhà ăn trường ăn qua cơm chiều, Tô Diệc thu thập quần áo cùng vài đồ dùng cần thiết, trực tiếp đi đến nhà Lục Giam. Mấy tháng vừa qua, hai người khó có được buổi hẹn hò chính thức. Mà kế của cô là kỳ thi cuối kỳ, sau đó là nghỉ đông...
Vì thế, ba ngày nghỉ này, cô đã lên kế hoạch thật tốt: Đầu tiên là đi đến rạp phim xem <<Lương Sinh Duyên>>. Mặc kệ nói thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Lục Giam xuất hiện trên màn ảnh, cô sao có thể không cổ vũ? Còn muốn đi trượt băng, đi viếng chùa,.....
Đêm nay Lục Giam có bữa tiệc quan trọng. Anh là thực sự có học, ở phía sau cũng có bối cảnh cùng cường đại kinh tế, nhưng không thể cứ trông chờ vào những thứ đó, rất nhiều xã giao vẫn là phải tham dự.
Anh nói anh sẽ về trễ, bảo Tô Diệc không cần chờ, thế nhưng cô cứ là không ngủ được.
Tô Diệc nhìn thời gian còn sớm, liền xuống lầu đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà liền dùng thịt băm, nấm kim châm, đậu hũ, trứng gà làm thành một bát canh chua lớn. Đây là Thẩm Minh Khỉ bảo cho cô, từ nhỏ Lục Giam đã rất thích ăn.
Cô dựa vào sô pha ở phòng khách, chỉ bật một bóng đèn, cầm sách <<Giám định và thưởng thức châu báu>> lên xem.
Thời điểm Lục Giam trở về, đã 11h. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tô Diệc, cô nằm nghiêng, quyển sách trong tay rơi xuống, đã ngủ rồi.
Cô vẫn là đang chờ mình!
Trái tim Lục Giam ấm lên, ôn nhu mềm mại.
Anh ngồi xổm xuống.
Ánh đèn mờ ảo chiếu vào gương mặt cô, ngũ quan càng trở nên thanh tú tinh xảo. Cô mặc chiếc áo thun của chính mình, vạt áo vén lên một ít, khó khăn lắm mới che được đến đùi, cổ áo rộng thùng thình, mơ hồ còn có thể thấy được đôi ngực no đủ, anh nhìn ra được là bên trong cô không mặc gì.
Bộ dạng này của cô, chỉ cần ngủ, không làm gì cũng đủ làm miệng lưỡi anh khô nóng.
Lục Giam đem cánh tay Tô Diệc đặt lên người, hơi dùng lực một chút, đem cô bế lên.
Tô Diệc ngủ cũng không sâu, khi bị bế lên, mắt còn chưa kịp mở, cô đã nghe được hỗn hợp mùi rượu cùng mộc hương.
Cô ôm lấy cổ anh, nói:"Anh về rồi." Trong thanh âm còn nghe được sự mơ hồ chưa tỉnh hẳn.
Lục Giam ừ một tiếng, hôn lên trán cô.
Tô Diệc mở mắt ra, đặt chân xuống đất. Một bên hỏi anh:"Anh uống nhiều hay ít?" Một bên chân không chạy vào phòng bếp, đem nước mật ong đã chuẩn bị cho anh.
Lục Giam nhận lấy, đặt ở trên bàn, cầm lấy dép lê dưới sô pha, mang vào đôi chân mảnh khảnh của cô, sau đó mới bưng nước mật ong lên uống sạch.
Buông ly xuống, anh áp sát vào bên tai Tô Diệc, phun hơi nóng nói:" Tô bảo bảo của anh ngày càng đảm đang.". Nói xong còn nhéo nhéo khuôn mặt cô.
Tô Diệc gạt tay anh ra, giả vờ ghét bỏ mà đẩy anh vào phòng tắm:" Mau đi tắm đi, hôi chết rồi."
Lục Giam tắm rửa xong đi ra, mặc áo thun cùng quần đùi, tóc vẫn còn ướt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tô Diệc đã hâm nóng lại cơm cùng canh chua thật tốt, gọi anh đến ăn. Lục Giam không nghĩ sẽ có bữa cơm khuya. Tửu lượng của anh không tồi, nhưng là có cái tật xấu, uống rượu rồi sẽ không muốn ăn gì. Hơn nữa, mấy tháng nay bận rộn, cơm mỗi ngày ba bữa không đủ, cho nên đêm nay anh cảm thấy dạ dày đặc biệt không thoải mái.
Lúc này nhìn đến canh chua, anh lại có chút đói.
Tô Diệc đứng ở phía sau, cầm khăn lông lau tóc cho anh.
Lục Giam ăn thực mau, cảm thấy cả người đều thoải mái.
Anh đem khăn lông trong tay cô ném đi, kéo cô ngồi trên đùi mình, vuốt ve tay cô. Tay Tô Diệc vừa trắng vừa mềm mại, móng tay cũng được cắt gọn gàng sạch sẽ.
Anh đột nhiên nghĩ đến cái đêm ở cổ trấn đó, cũng chính là đôi tay này giúp anh, cảm xúc ấy với anh bây giờ vẫn còn mới mẻ.
Tô Diệc bị anh làm cho có chút ngứa, rút tay ra, ở trên mặt anh hôn một cái:" Anh mệt rồi, mau đi ngủ đi."
Nói xong, cô muốn đứng dậy, lại bị Lục Giam nhanh tay lẹ mắt mà giữ chặt, một lần nữa ngã trên đùi anh, bị anh ôm chặt lấy.
"Anh làm gì thế, mệt mỏi cả ngày, đêm lại xã giao, không mệt sao?"
"Anh không mệt." Nói xong, Lục Giam nặng nề mà hôn tới.
Tô Diệc thực mau bị anh hôn đến mê loạn, nhắm mắt thừa nhận nụ hôn càng lúc càng dồn dập của anh, thẳng đến khi cảm giác được cơ thể của anh biến hóa.
Cô nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, thở phì phò đẩy anh ra, thẹn thùng nói:" Hôm nay muộn rồi, ngày, ngày mai đi."
Lục Giam vùi đầu vào hõm vai cô, " Ngày mai là ngày nghỉ, tối nay có thể."
"Em muốn 10h rưỡi sáng mai đi xem phim." Tô Diệc vỗ vỗ phía sau lưng anh.
Lục Giam như lớn lên từ trên người cô, đánh chết cũng không đứng dậy, tiếp tục cọ xát bên cổ cô, "Buổi chiều rồi xem, được không?" Trong thanh âm anh mang theo sự khép nép khẩn cầu.
"Chính là....."
Không nghe không nghe, nhất định không nghe!
Lục Giam trực tiếp dùng miệng lấn tới, còn làm nũng như muốn lây động thân thể cô.
Tô Diệc trong nháy mắt cảm thấy chàng trai này giống như một đứa bé, muốn ăn bánh kẹo nhưng người lớn không cho liền giở mọi thủ đoạn nũng nịu.
Cô nhớ tới đã từng một bài viết trên Weibo, ý tứ đại khái là bạn nhìn thấy bóng dáng mỗi người hầu hết là ngụy trang, chân thật nhất chỉ lộ rõ nhất khi ở trước mặt người mà mình yêu.
Hiện tại ngẫm lại, cô cảm thấy bài viết thực rất có đạo lý.
Tô Diệc chịu thua trước sự năn nỉ ỉ ôi của chàng trai, cô gật đầu đầu hàng.
Lục Giam cực kỳ vui sướng, hai tròng mắt sáng lên như hai ngọn đuốc, nóng cháy thiêu đốt Tô Diệc.
Anh một phen bế cô lên, thẳng hướng phòng ngủ trên lầu.
Tô Diệc nằm trên giường, nhìn chàng trai đang ở phía trên, ngay lúc anh áp sát người lại gần, cô đè vai anh lại:" Anh có mua TT không?"
Lục Giam dừng lại.
Hình như, hình như, là không có a a a! Anh rất ít khi phạm sai lầm, vậy mà lần này còn để tái phạm.
Lục Giam dùng sức hít sâu một hơi, ở trên môi cô mổ một cái, thở dài nói:" Anh lập tức quay lại." Sau đó lăn xuống giường.
Tô Diệc nhìn bóng dáng sốt ruột của anh, không nhịn được cười ha hả.
Bất quá trong nháy mắt tiếp theo, Lục Giam trong chiếc áo lông vũ đã quay trở lại. Anh từ tủ quần áo lấy ra một chiếc hòm cất đồ, thực mau, tìm ra một hộp quà màu hồng phấn vô cùng thiếu nữ, phía trên còn thắt một chiếc nơ màu đỏ.
Tô Diệc tò mò nhích cơ thể đến xem.
Lục Giam tháo nơ xuống, mở hộp quà ra, là mười mấy miếng đồ vật hình vuông.
Tô Diệc mở to hai mắt, nhìn những chiếc túi đầy đủ màu sắc, bên trên còn có "0,01mm" cực kỳ bắt mắt, thầm nghĩ: Này là anh chơi tình thú sao?
Tâm linh tương thông như vậy sao?
Tô Diệc cao hứng mà nghe máy, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng nam quen thuộc từ bên kia truyền đến:" Chị ngồi phía sau đi."
Ân, tình huống gì thế?
Ngay sau đó là một giọng nữ xa lạ vang lên:" Vì sao chị không được ngồi ghế phụ chứ?" Âm cuối của cô gái còn kéo dài, vừa có chút nghi hoặc, vừa có chút ma mị.
Tô Diệc nắm chặt điện thoại, lỗ tai dựng thẳng.
"Nữ nhân được ngồi ở vị trí này, chỉ có thể là mẹ hoặc bạn gái của tôi."
Thanh âm Lục Giam trầm thấp, ngữ khí không chút biến đổi. Tô Diệc thậm chí có thể tưởng tượng bộ mặt nghiêm trang của anh khi nói câu này, so với khi ở cùng cô là một trời một vực.
Lục Giam hỏi địa chỉ của Phương Nghiên, sau đó liền khởi động ô tô, cả một đoạn đường không nói chuyện.
Phương Nghiên nhìn sườn mặt của chàng trai đang lái xe. Anh một tay đỡ tay lái, thần thái như có chút không để ý, điển hình của vẻ lười biếng của những chàng trai có điều kiện. Không thể không nói, Lục Giam kể cả dáng người, diện mạo, khí chất đều thật sự quá tốt, cho dù là mỹ nam trong giới giải trí cũng khó mà so sánh được.
Càng khó hơn là anh không giống với những công tử nhà giàu khác, mỗi ngày chỉ biết cưỡi ngựa, ăn chơi trác táng, không chịu làm việc đàng hoàng.
Cô ta tiến vào giới giải trí đã hai năm. Trong nhà đầu tư cũng không ít tiền, nhưng kỹ thuật diễn của cô ta quá bình thường, diện mạo cũng không quá nổi bật, vì thế cứ mãi ở tầm trung.
Vì thế, trong nhà bắt đầu thúc dục cô ta không bằng kiếm một tấm chồng để gả, cô ta cũng muốn kết hôn cho xong. Nhưng cô ta trời sinh hiếu thắng, tầm mắt lại cao, những đối tượng được giới thiệu thì điều kiện quá kém so với Lục Giam.
Phát hiện ánh mắt của người phía sau luôn đặt trên người mình, Lục Giam từ kính chiếu hậu liếc qua Phương Nghiên một cái:"Có việc?"
"Cậu về sau sẽ tiến vào giới giải trí?" Cô ta hỏi.
"Sẽ không."
"Cậu khẳng định? Lấy tài nguyên của cậu, thực sự rất dễ dàng." Hiện tại trong làng giải trí là vô cùng hỗn loạn, không có bối cảnh không có chỗ dựa căn bản là không được.
"Giới giải trí không hợp với tôi." Lục Giam chắc chắn nói.
Chung cư của Phương Nghiên cách nơi chiếu phim không xa lắm, hơn hai mươi phút là đến. Cô ta nói cảm ơn Lục Giam, sau đó xuống xe. Đi được vài bước còn chưa nghe tiếng khởi động xe ở phía sau, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Lục Giam không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, mặt đều mang nét cười.
Tô Diệc đang nằm trên giường đắp mặt nạ, điện thoại vang lên. Cô tháo mặt nạ xuống, nhảy xuống giường đi vào toilet, sau đó mới tiếp nhận:" Anh đã về nhà?"
Nghe được thanh âm êm êm kia, mệt mỏi cả ngày của Lục Giam dường như biến mất:" Không có, vừa mới tiễn một người quen, hiện tại chuẩn bị trở về."
"Ân, em biết." Tô Diệc giống như khỉ con mà gãi gãi tai, "Vừa rồi những lời hai người nói, em đều nghe được."
Lục Giam cũng phát hiện, hẳn là khi anh cất điện thoại vào áo khoác không cẩn thận đụng phải. Anh không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, bất quá anh tự nhận là mình ngay thẳng lỗi lạc, không làm việc gì gây cho bạn gái hiểu lầm.
"Anh, vì sao lại nói như vậy?" Tô Diệc hỏi.
"Những cô gái khác ngồi ở vị trí này, quá gần với anh, làm anh không thoải mái." Bên phía Lục Giam thực an tĩnh, ngẫu nhiên mới có một vài tiếng còi xe, lại nói:" Anh ngoan như vậy, có được khen thưởng không?"
Tô Diệc cười khẽ, đối với điện thoại "moa" một tiếng.
Lục Giam không hài lòng:"Như vậy liền xong rồi?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Anh đem chính mình tặng cho em, được không?"
"Anh vốn dĩ là của em!"
"Tâm đã là của em, nhưng thân thể còn chưa phải." Lục Giam khẽ liếm môi, từ tốn nói:" Anh ăn rất ngon, em có muốn nếm thử?"
Tô Diệc:" Anh hiện tại thật hư, em cũng chịu thua."
Lục Giam thâm thấp cười, anh chính là thích cô gái không thể phòng vệ kịp cho chính mình như vậy, muốn nói gì liền nói, đây có thể gọi là khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong ngày của anh.
"Anh Tết Nguyên đán nghỉ ngơi sao?" Tô Diệc hỏi.
"Ân, Tưởng Duyên nói, nếu thật sự không nghỉ ngơi, cậu ta và Âu Dương Mỹ Mỹ liền chia tay." Lục Giam nói.
- ----------
Buổi chiều ngày 30 tháng 12 sau khi tan học, ở nhà ăn trường ăn qua cơm chiều, Tô Diệc thu thập quần áo cùng vài đồ dùng cần thiết, trực tiếp đi đến nhà Lục Giam. Mấy tháng vừa qua, hai người khó có được buổi hẹn hò chính thức. Mà kế của cô là kỳ thi cuối kỳ, sau đó là nghỉ đông...
Vì thế, ba ngày nghỉ này, cô đã lên kế hoạch thật tốt: Đầu tiên là đi đến rạp phim xem <<Lương Sinh Duyên>>. Mặc kệ nói thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Lục Giam xuất hiện trên màn ảnh, cô sao có thể không cổ vũ? Còn muốn đi trượt băng, đi viếng chùa,.....
Đêm nay Lục Giam có bữa tiệc quan trọng. Anh là thực sự có học, ở phía sau cũng có bối cảnh cùng cường đại kinh tế, nhưng không thể cứ trông chờ vào những thứ đó, rất nhiều xã giao vẫn là phải tham dự.
Anh nói anh sẽ về trễ, bảo Tô Diệc không cần chờ, thế nhưng cô cứ là không ngủ được.
Tô Diệc nhìn thời gian còn sớm, liền xuống lầu đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà liền dùng thịt băm, nấm kim châm, đậu hũ, trứng gà làm thành một bát canh chua lớn. Đây là Thẩm Minh Khỉ bảo cho cô, từ nhỏ Lục Giam đã rất thích ăn.
Cô dựa vào sô pha ở phòng khách, chỉ bật một bóng đèn, cầm sách <<Giám định và thưởng thức châu báu>> lên xem.
Thời điểm Lục Giam trở về, đã 11h. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tô Diệc, cô nằm nghiêng, quyển sách trong tay rơi xuống, đã ngủ rồi.
Cô vẫn là đang chờ mình!
Trái tim Lục Giam ấm lên, ôn nhu mềm mại.
Anh ngồi xổm xuống.
Ánh đèn mờ ảo chiếu vào gương mặt cô, ngũ quan càng trở nên thanh tú tinh xảo. Cô mặc chiếc áo thun của chính mình, vạt áo vén lên một ít, khó khăn lắm mới che được đến đùi, cổ áo rộng thùng thình, mơ hồ còn có thể thấy được đôi ngực no đủ, anh nhìn ra được là bên trong cô không mặc gì.
Bộ dạng này của cô, chỉ cần ngủ, không làm gì cũng đủ làm miệng lưỡi anh khô nóng.
Lục Giam đem cánh tay Tô Diệc đặt lên người, hơi dùng lực một chút, đem cô bế lên.
Tô Diệc ngủ cũng không sâu, khi bị bế lên, mắt còn chưa kịp mở, cô đã nghe được hỗn hợp mùi rượu cùng mộc hương.
Cô ôm lấy cổ anh, nói:"Anh về rồi." Trong thanh âm còn nghe được sự mơ hồ chưa tỉnh hẳn.
Lục Giam ừ một tiếng, hôn lên trán cô.
Tô Diệc mở mắt ra, đặt chân xuống đất. Một bên hỏi anh:"Anh uống nhiều hay ít?" Một bên chân không chạy vào phòng bếp, đem nước mật ong đã chuẩn bị cho anh.
Lục Giam nhận lấy, đặt ở trên bàn, cầm lấy dép lê dưới sô pha, mang vào đôi chân mảnh khảnh của cô, sau đó mới bưng nước mật ong lên uống sạch.
Buông ly xuống, anh áp sát vào bên tai Tô Diệc, phun hơi nóng nói:" Tô bảo bảo của anh ngày càng đảm đang.". Nói xong còn nhéo nhéo khuôn mặt cô.
Tô Diệc gạt tay anh ra, giả vờ ghét bỏ mà đẩy anh vào phòng tắm:" Mau đi tắm đi, hôi chết rồi."
Lục Giam tắm rửa xong đi ra, mặc áo thun cùng quần đùi, tóc vẫn còn ướt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tô Diệc đã hâm nóng lại cơm cùng canh chua thật tốt, gọi anh đến ăn. Lục Giam không nghĩ sẽ có bữa cơm khuya. Tửu lượng của anh không tồi, nhưng là có cái tật xấu, uống rượu rồi sẽ không muốn ăn gì. Hơn nữa, mấy tháng nay bận rộn, cơm mỗi ngày ba bữa không đủ, cho nên đêm nay anh cảm thấy dạ dày đặc biệt không thoải mái.
Lúc này nhìn đến canh chua, anh lại có chút đói.
Tô Diệc đứng ở phía sau, cầm khăn lông lau tóc cho anh.
Lục Giam ăn thực mau, cảm thấy cả người đều thoải mái.
Anh đem khăn lông trong tay cô ném đi, kéo cô ngồi trên đùi mình, vuốt ve tay cô. Tay Tô Diệc vừa trắng vừa mềm mại, móng tay cũng được cắt gọn gàng sạch sẽ.
Anh đột nhiên nghĩ đến cái đêm ở cổ trấn đó, cũng chính là đôi tay này giúp anh, cảm xúc ấy với anh bây giờ vẫn còn mới mẻ.
Tô Diệc bị anh làm cho có chút ngứa, rút tay ra, ở trên mặt anh hôn một cái:" Anh mệt rồi, mau đi ngủ đi."
Nói xong, cô muốn đứng dậy, lại bị Lục Giam nhanh tay lẹ mắt mà giữ chặt, một lần nữa ngã trên đùi anh, bị anh ôm chặt lấy.
"Anh làm gì thế, mệt mỏi cả ngày, đêm lại xã giao, không mệt sao?"
"Anh không mệt." Nói xong, Lục Giam nặng nề mà hôn tới.
Tô Diệc thực mau bị anh hôn đến mê loạn, nhắm mắt thừa nhận nụ hôn càng lúc càng dồn dập của anh, thẳng đến khi cảm giác được cơ thể của anh biến hóa.
Cô nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, thở phì phò đẩy anh ra, thẹn thùng nói:" Hôm nay muộn rồi, ngày, ngày mai đi."
Lục Giam vùi đầu vào hõm vai cô, " Ngày mai là ngày nghỉ, tối nay có thể."
"Em muốn 10h rưỡi sáng mai đi xem phim." Tô Diệc vỗ vỗ phía sau lưng anh.
Lục Giam như lớn lên từ trên người cô, đánh chết cũng không đứng dậy, tiếp tục cọ xát bên cổ cô, "Buổi chiều rồi xem, được không?" Trong thanh âm anh mang theo sự khép nép khẩn cầu.
"Chính là....."
Không nghe không nghe, nhất định không nghe!
Lục Giam trực tiếp dùng miệng lấn tới, còn làm nũng như muốn lây động thân thể cô.
Tô Diệc trong nháy mắt cảm thấy chàng trai này giống như một đứa bé, muốn ăn bánh kẹo nhưng người lớn không cho liền giở mọi thủ đoạn nũng nịu.
Cô nhớ tới đã từng một bài viết trên Weibo, ý tứ đại khái là bạn nhìn thấy bóng dáng mỗi người hầu hết là ngụy trang, chân thật nhất chỉ lộ rõ nhất khi ở trước mặt người mà mình yêu.
Hiện tại ngẫm lại, cô cảm thấy bài viết thực rất có đạo lý.
Tô Diệc chịu thua trước sự năn nỉ ỉ ôi của chàng trai, cô gật đầu đầu hàng.
Lục Giam cực kỳ vui sướng, hai tròng mắt sáng lên như hai ngọn đuốc, nóng cháy thiêu đốt Tô Diệc.
Anh một phen bế cô lên, thẳng hướng phòng ngủ trên lầu.
Tô Diệc nằm trên giường, nhìn chàng trai đang ở phía trên, ngay lúc anh áp sát người lại gần, cô đè vai anh lại:" Anh có mua TT không?"
Lục Giam dừng lại.
Hình như, hình như, là không có a a a! Anh rất ít khi phạm sai lầm, vậy mà lần này còn để tái phạm.
Lục Giam dùng sức hít sâu một hơi, ở trên môi cô mổ một cái, thở dài nói:" Anh lập tức quay lại." Sau đó lăn xuống giường.
Tô Diệc nhìn bóng dáng sốt ruột của anh, không nhịn được cười ha hả.
Bất quá trong nháy mắt tiếp theo, Lục Giam trong chiếc áo lông vũ đã quay trở lại. Anh từ tủ quần áo lấy ra một chiếc hòm cất đồ, thực mau, tìm ra một hộp quà màu hồng phấn vô cùng thiếu nữ, phía trên còn thắt một chiếc nơ màu đỏ.
Tô Diệc tò mò nhích cơ thể đến xem.
Lục Giam tháo nơ xuống, mở hộp quà ra, là mười mấy miếng đồ vật hình vuông.
Tô Diệc mở to hai mắt, nhìn những chiếc túi đầy đủ màu sắc, bên trên còn có "0,01mm" cực kỳ bắt mắt, thầm nghĩ: Này là anh chơi tình thú sao?