Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Khi Tô Diệc xuống lầu, liền nhìn thấy một nữ sinh mặc quần jean cùng áo hoodie, đứng cách Lục Giam khoảng 3 bước, hai người tựa hồ như đang nói gì. Cô nhận ra được một chút, nữ sinh kia tên gọi "Gia Gia" mà lần trước đã làm đổ canh lên người cô.
Không chờ cô đến gần, "Gia Gia" liền nhanh chóng rời đi.
Lục Giam xoay người nhìn thấy cô, liền đi đến phía trước mà thân mật nắm tay cô, hỏi:"Giữa trưa em muốn ăn gì?"
Tô Diệc nghĩ nghĩ:"Ăn lẩu. Anh cùng nữ sinh kia quen biết sao?"
Lục Giam lắc đầu:"Vừa rồi cô ấy đi trong sân trường thì làm rơi điên thoại, vừa lúc anh thấy được. Chúng ta đi đến tiệm lẩu Triều Sán đối diện trường học đi."
Tô Diệc không nghĩ nhiều, nói nhanh: "Được."
Bọn họ đến sớm, liền tìm một góc ngồi xuống.
Tiệm lẩu này nổi tiếng là thịt bò, rất tươi ngon, ngoài ra các món ăn khác cũng rất phong phú. Lục Giam gọi không ít món cô thích, thực mau đồ ăn thức uống đã bày khắp bàn.
Hơi nóng từ nồi lẩu đang sôi nghi ngút bay lên, Tô Diệc rót ra hai chén nước chấm tương vừng, ăn đến thập phần vui vẻ. Bọn họ ăn trong chốc lát, tiệm cũng dần đông người hơn.
Nơi đây cũng giống như nhà ăn ở trường,không có ghế lô, chỗ bọn họ ngồi là trên một chiếc sô pha lớn ở một bên nửa vòng tròn, ở giữa được ngăn cách bởi tấm vách trúc được điêu khắc tinh tế. Nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra ai ngồi cách vách với mình. Nhưng nghiêm túc mà nói, đối phương lúc nói chuyện vẫn có thể nghe được.
Cách vách tựa hồ cũng là sinh viên trường Y, hơn nữa tất cả đều là nữ sinh, nói ríu rít không ngừng.
"Tới tới tới, chúng ta cùng nhau chạm ly! Chúc Trâu Vũ Nhàn của chúng ta sinh nhật vui vẻ, tình yêu mỹ mãn!."
"Cụng ly, cụng ly!"
"Cảm ơn mọi người."
Không nghĩ tới lại đụng phải Trâu Vũ Nhàn, xem ra hôm nay là sinh nhật của cô ta.
Động tác Tô Diệc dừng một chút, sau đó làm như không có gì mà tiếp tục xuyên thịt. Chỉ là thanh âm cách vách của các cô nàng không nhỏ, nội dung nói chuyện cũng không hề che đậy mà truyền đến.
Nữ sinh A nói:" Trường chúng ta đối với kỷ niệm ngày thành lập lần này rất coi trọng, nghe nói còn mời công ty quan hệ xã hội đánh trống khua chiêng đến làm lễ."
Sang năm ngày 10 tháng 4 là kỷ niệm đầy 120 năm thành lập của trường Y, vì mở rộng tầm ảnh hưởng xã hội, tăng độ nổi tiếng của trường, trường Y còn đặc biệt trông cậy vào công ty quan hệ xã hội thông báo lễ mừng kỷ niệm.
"Vũ Nhàn, người chủ trì trong lễ kỷ niệm thành lập trường là thi tuyển,thật vậy không?" Nữ sinh B nói.
Trâu Vũ Nhàn hiện tại là trưởng đội văn nghệ hội học sinh, cô ta nói:"Đúng vậy. Ai cũng có thể báo danh, các cậu cũng có thể thử xem."
"Báo danh cũng khẳng định không đậu, đến cuối cùng cũng là phiến lá xanh hỗ trợ bông hoa hồng a." Nữ sinh C nói.
"Chính là vậy." Nữ sinh D nói, "Cũng nói, loại lễ này cơ bản sẽ không có đơn ca,độc vũ, cho nên nếu trở thành người chủ trì thì chắc chắn sẽ chiếm hết phong cảnh. Với tới mà nói, Vũ Nhàn ưu tú như vậy, khẳng định là không thành vấn đề."
Trâu Vũ Nhàn là hệ truyền thông, nguyện vọng lớn nhất của cô ta chính là sau khi tốt nghiệp có thể ở lại thủ đô, nếu có thể đi vào CCTV thì thật quá tốt.
Mỗi năm ở trường có cả vạn người đăng ký thi vào CCTV, nhưng được nhận lại chỉ có vài chục người. Kiều Tư Nguyên đã tìm quan hệ, cô ta nghỉ hè năm ba liền có thể vào CCTV thực tập. Nhưng CCTV không phải giống như những đơn vị khác, cho dù có quan hệ nhưng không phải ai cũng có thể thăng tiến.
Cho nên, nếu có thể làm người chủ trì trong lễ kỷ niệm 120 năm của trường, sẽ làm cho lý lịch của cô ta càng tỏa sáng hơn một chút.
Nghe vậy, nét tươi cười hiện ngay trên mặt cô ta, trong miệng lại nói:" Thi tuyển là do các giáo viên và những vị đồng học cùng bỏ phiếu, ai đến cuối cùng thì cũng không chắc chắn được."
"Tớ cảm thấy cậu về ngoại hình, trình độ tiếng phổ thông, hay khả năng ứng biến đều rất xuất sắc, khẳng định không thành vấn đề." Nữ sinh D nói.
Mấy người còn lại cũng phụ họa sôi nổi, Trâu Vũ Nhàn ngoài miệng vẫn còn khiêm tốn, nhưng nghe ra được toàn lời dối trá.
Tô Diệc thật sự ăn không vô nữa, buông đũa xuống uống thức uống.
Lục Giam thấy thế thì gọi phục vụ đến tính tiền.
Ra khỏi tiệm lẩu, Lục Giam nhìn thấy một cửa tiệm nhỏ bên đường bán kẹo hồ lô, anh mua một xâu, đưa cho Tô Diệc:"Tâm tình không tốt thì ăn chút ngọt."
Tô Diệc cắn một cái, rũ mi nói:"Em chán ghét Trâu Vũ Nhàn."
Lục Giam có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên anh nghe chính cô thừa nhận chán ghét ai.
Lục Giam ôm lấy vai cô, hôn lên đỉnh đầu cô:"Ân, em chán ghét thì anh cũng chán ghét."
"Nhưng mà, cô ấy khi dễ em sao?" Anh lại hỏi.
"Cô ta mà có thể khi dễ em? Như cô ta, em có thể đánh một lần 7 cái."
Lục Giam điểm điểm lên trán cô:"Đúng là em có thể."
Tô Diệc cười hắc hắc.
Kẹo hồ lô thật sự rất ngon, từng viên kẹo vô cùng to, vỏ đường bọc bên ngoài thật dày, tản ra hương thơm ngọt ngào của đường mía.
Miệng Tô Diệc nhỏ, nên ăn cũng có chút khó khăn. Cô cắn vào một viên kẹo, khóe miệng vì thế mà dính một ít đường. Cô tựa hồ cũng nhận ra, vì thế đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi.
Vô tình trêu chọc vào chỗ trí mạng, nhưng Tô Diệc lại không hề biết.
Lục Giam rũ mắt, ánh mắt trầm trọng. Anh cảm thấy chính mình ngày càng t*ng trùng thượng não, bạn gái đơn thuần ăn kẹo hồ lô như vậy mà anh lại có thể nghĩ bậy.
- ------------
Ngày 22 tháng 12, Đông Chí(*)
(*) ngày ngắn đêm dài nhất năm.
Tô Diệc sau khi đến phương Bắc mới nghe được một câu: Đông Chí thì phải ăn sủi cảo.
Hôm nay vừa lúc là thứ sáu, Thẩm Minh Khỉ trước một ngày liền gọi điện thoại đến, gọi cô cùng Lục Giam giữa trưa đến chợ đèn hoa làm sủi cảo.
Lục Giam ở trước cổng trường chờ cô.
Anh mặc áo khoác màu đen được cắt may khéo léo, nút thắt mở, góc hàm rõ ràng cùng với chiếc cổ thon dài tuyệt mỹ, khí chất nho nhã.
Người qua đường mười phần đều bị thu hút.
Không có ít các cô gái đi ngang qua thì quay đầu lại đánh giá, sau đó thấp giọng cười.
Lục Giam từ nhỏ đã bị nhiều người nhìn đến, đuôi lông mày cùng khóe mắt cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm cổng trường.
Chờ đến khi nhìn được tiểu cô nương mặc áo lông trắng thật dày của anh, nhảy nhót mà hướng anh chạy tới, nháy mắt nét thanh lãnh liền biến mất, khóe môi anh mang theo nét cười ôn nhu, trong mắt chỉ có mỗi một mình cô.
Lục Giam đi lên.
"Sao lại không mang khăn choàng cổ.?"
"Vừa rồi em đi gấp, nên quên. Với lại, em cũng không lạnh."
Lục Giam nhìn chóp mũi đỏ vì lạnh của cô, thở dài, sau đó đem khăn choàng cổ của chính mình tháo xuống, cúi xuống choàng từng vòng cho cô.
Khăn choàng vẫn là cái mà năm kia cô tặng anh, trên khăn vẫn còn lưu lại hương thơm cùng nhiệt đỗ trên người anh. Tô Diệc nghĩ nghĩ, hình như mấy mùa đông gần đây anh vẫn luôn mang chiếc khăn này.
Anh rũ mắt chỉnh khăn choàng cho cô, lông mi dài đen nhánh như lông quạ, biểu tình ôn nhu lại chuyên chú, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ động tâm.
Hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Diệc đều bị giấu trong chiếc khăn choàng, cô đem chiếc khăn kéo xuống một chút nói:" Nếu anh thích, thì em sẽ thêu cho anh thêm vài chiếc khăn, có thể thay đổi."
"Không cần, hại mắt." Lục Giam nói xong, đem áo lông vũ đội lên cho cô.
Mũ quá lớn, gần như che cả khuôn mặt Tô Diệc, cô muốn lấy xuống, lại bị Lục Giam đè tay lại.
Tô Diệc cảm thấy người này có đôi khi quản cô như quản đứa bé, cô nhíu nhíu mũi, buông tay, không phục nói:" Dựa vào cái gì anh có thể mặc thật đơn giản, còn em lại bao từ đầu tới chân như gấu bắc cực vậy chứ."
Lục Giam cười hừ một tiếng, nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, "Anh là con trai, hỏa khí đủ."
Lục Giam mang theo cô đến bãi đỗ xe công cộng ở đối diện cổng trường, sau đó dừng trước một chiếc xe Aston Martin màu xanh ngọc(*).
(*) Xe Aston Martin Rapide (≈4,6 tỷ VNĐ)
Tô Diệc oa một tiếng, hỏi:"Đây là xe của anh?"
Lục Giam lắc đầu:"Không phải."
"Nga nga, vậy chúng ta đi thôi, nhìn một chút là thấy." Tô Diệc nhìn xung quanh tìm kiếm chiếc Range Rover quen thuộc. Sau khai giảng năm cuối Lục Ngôn đã đi du lịch thế giới, ách, không đúng, là đi tham quan các phòng tranh, viện bảo tàng để nghiên cứu đi. Cho nên xe anh ta liền đưa cho Lục Giam.
Lục Giam gõ nhẹ lên ót cô:" Chiếc xe ấy đã đưa đi bảo dưỡng, đây là xe mẹ anh, lên xe."
Tô Diệc ngồi lên xe, thắt kỹ đai an toàn. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Diệc đem 5-600 vạn đặt dưới mông, khó tránh khỏi tò mò nhìn đông nhìn tây.
Cuối cùng cô hỏi:" Nhà anh có bao nhiêu chiếc xe a?"
Lục Giam nghĩ nghĩ:" Ở Bắc Kinh chắc khoảng 6-7 chiếc đi. Mẹ anh thích xe, hơn nữa chiếc này đã là thấp nhất trong gara."
Tô Diệc líu lưỡi, như này còn là thấp nhất, thật vô nhân tính nha.
"Vậy vì sao Lục Ngôn lại chọn Range Rover a?" Cô cho rằng với tính cách của Lục Ngôn, hẳn phải là Lamborghini, Ferrari...
"Bởi vì cậu ta vừa nhận được bằng lái xe liền chạy xe quá tốc độ đâm vào gốc cây, cho nên ba anh không cho cậu ta lái những chiếc xe quá đắt."
Lục Giam tay vịn tay lái, nghiêng mắt nhìn Tô Diệc một cái, đem biểu tình hưng phấn của cô thu vào đáy mắt: "Thích chiếc xe này?"
"Ân ân." Xe tốt như vậy, ai mà không thích chứ?
"Tặng em." Khóe môi Lục Giam cong lên, ngữ khí nhẹ nhàng như đồ tặng chỉ là một củ cải trắng.
Tô Diệc trừng anh một cái:" Mẹ anh mà nghe được sẽ đánh chết anh."
"Sẽ không, mấy ngày trước mẹ còn hỏi anh em thích cái gì, để chuẩn bị quà gặp mặt."
"Em không cần." Tô Diệc lắc đầu, "Nếu thật muốn tặng, em khẳng định cái em muốn là vật quý giá nhất trong nhà anh."
Lục Giam nhướng mày nghiêng người nhìn cô:" Là thứ gì?"
Tô Diệc cười hì hì, chuyển cả người đến gần anh:" Em muốn mang đại bảo bối của Lục gia là anh đi, những cái khác đều không cần."
Lục Giam nháy nháy mắt, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, cho cô một ánh mắt "Thật tinh ý".
Không chờ cô đến gần, "Gia Gia" liền nhanh chóng rời đi.
Lục Giam xoay người nhìn thấy cô, liền đi đến phía trước mà thân mật nắm tay cô, hỏi:"Giữa trưa em muốn ăn gì?"
Tô Diệc nghĩ nghĩ:"Ăn lẩu. Anh cùng nữ sinh kia quen biết sao?"
Lục Giam lắc đầu:"Vừa rồi cô ấy đi trong sân trường thì làm rơi điên thoại, vừa lúc anh thấy được. Chúng ta đi đến tiệm lẩu Triều Sán đối diện trường học đi."
Tô Diệc không nghĩ nhiều, nói nhanh: "Được."
Bọn họ đến sớm, liền tìm một góc ngồi xuống.
Tiệm lẩu này nổi tiếng là thịt bò, rất tươi ngon, ngoài ra các món ăn khác cũng rất phong phú. Lục Giam gọi không ít món cô thích, thực mau đồ ăn thức uống đã bày khắp bàn.
Hơi nóng từ nồi lẩu đang sôi nghi ngút bay lên, Tô Diệc rót ra hai chén nước chấm tương vừng, ăn đến thập phần vui vẻ. Bọn họ ăn trong chốc lát, tiệm cũng dần đông người hơn.
Nơi đây cũng giống như nhà ăn ở trường,không có ghế lô, chỗ bọn họ ngồi là trên một chiếc sô pha lớn ở một bên nửa vòng tròn, ở giữa được ngăn cách bởi tấm vách trúc được điêu khắc tinh tế. Nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra ai ngồi cách vách với mình. Nhưng nghiêm túc mà nói, đối phương lúc nói chuyện vẫn có thể nghe được.
Cách vách tựa hồ cũng là sinh viên trường Y, hơn nữa tất cả đều là nữ sinh, nói ríu rít không ngừng.
"Tới tới tới, chúng ta cùng nhau chạm ly! Chúc Trâu Vũ Nhàn của chúng ta sinh nhật vui vẻ, tình yêu mỹ mãn!."
"Cụng ly, cụng ly!"
"Cảm ơn mọi người."
Không nghĩ tới lại đụng phải Trâu Vũ Nhàn, xem ra hôm nay là sinh nhật của cô ta.
Động tác Tô Diệc dừng một chút, sau đó làm như không có gì mà tiếp tục xuyên thịt. Chỉ là thanh âm cách vách của các cô nàng không nhỏ, nội dung nói chuyện cũng không hề che đậy mà truyền đến.
Nữ sinh A nói:" Trường chúng ta đối với kỷ niệm ngày thành lập lần này rất coi trọng, nghe nói còn mời công ty quan hệ xã hội đánh trống khua chiêng đến làm lễ."
Sang năm ngày 10 tháng 4 là kỷ niệm đầy 120 năm thành lập của trường Y, vì mở rộng tầm ảnh hưởng xã hội, tăng độ nổi tiếng của trường, trường Y còn đặc biệt trông cậy vào công ty quan hệ xã hội thông báo lễ mừng kỷ niệm.
"Vũ Nhàn, người chủ trì trong lễ kỷ niệm thành lập trường là thi tuyển,thật vậy không?" Nữ sinh B nói.
Trâu Vũ Nhàn hiện tại là trưởng đội văn nghệ hội học sinh, cô ta nói:"Đúng vậy. Ai cũng có thể báo danh, các cậu cũng có thể thử xem."
"Báo danh cũng khẳng định không đậu, đến cuối cùng cũng là phiến lá xanh hỗ trợ bông hoa hồng a." Nữ sinh C nói.
"Chính là vậy." Nữ sinh D nói, "Cũng nói, loại lễ này cơ bản sẽ không có đơn ca,độc vũ, cho nên nếu trở thành người chủ trì thì chắc chắn sẽ chiếm hết phong cảnh. Với tới mà nói, Vũ Nhàn ưu tú như vậy, khẳng định là không thành vấn đề."
Trâu Vũ Nhàn là hệ truyền thông, nguyện vọng lớn nhất của cô ta chính là sau khi tốt nghiệp có thể ở lại thủ đô, nếu có thể đi vào CCTV thì thật quá tốt.
Mỗi năm ở trường có cả vạn người đăng ký thi vào CCTV, nhưng được nhận lại chỉ có vài chục người. Kiều Tư Nguyên đã tìm quan hệ, cô ta nghỉ hè năm ba liền có thể vào CCTV thực tập. Nhưng CCTV không phải giống như những đơn vị khác, cho dù có quan hệ nhưng không phải ai cũng có thể thăng tiến.
Cho nên, nếu có thể làm người chủ trì trong lễ kỷ niệm 120 năm của trường, sẽ làm cho lý lịch của cô ta càng tỏa sáng hơn một chút.
Nghe vậy, nét tươi cười hiện ngay trên mặt cô ta, trong miệng lại nói:" Thi tuyển là do các giáo viên và những vị đồng học cùng bỏ phiếu, ai đến cuối cùng thì cũng không chắc chắn được."
"Tớ cảm thấy cậu về ngoại hình, trình độ tiếng phổ thông, hay khả năng ứng biến đều rất xuất sắc, khẳng định không thành vấn đề." Nữ sinh D nói.
Mấy người còn lại cũng phụ họa sôi nổi, Trâu Vũ Nhàn ngoài miệng vẫn còn khiêm tốn, nhưng nghe ra được toàn lời dối trá.
Tô Diệc thật sự ăn không vô nữa, buông đũa xuống uống thức uống.
Lục Giam thấy thế thì gọi phục vụ đến tính tiền.
Ra khỏi tiệm lẩu, Lục Giam nhìn thấy một cửa tiệm nhỏ bên đường bán kẹo hồ lô, anh mua một xâu, đưa cho Tô Diệc:"Tâm tình không tốt thì ăn chút ngọt."
Tô Diệc cắn một cái, rũ mi nói:"Em chán ghét Trâu Vũ Nhàn."
Lục Giam có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên anh nghe chính cô thừa nhận chán ghét ai.
Lục Giam ôm lấy vai cô, hôn lên đỉnh đầu cô:"Ân, em chán ghét thì anh cũng chán ghét."
"Nhưng mà, cô ấy khi dễ em sao?" Anh lại hỏi.
"Cô ta mà có thể khi dễ em? Như cô ta, em có thể đánh một lần 7 cái."
Lục Giam điểm điểm lên trán cô:"Đúng là em có thể."
Tô Diệc cười hắc hắc.
Kẹo hồ lô thật sự rất ngon, từng viên kẹo vô cùng to, vỏ đường bọc bên ngoài thật dày, tản ra hương thơm ngọt ngào của đường mía.
Miệng Tô Diệc nhỏ, nên ăn cũng có chút khó khăn. Cô cắn vào một viên kẹo, khóe miệng vì thế mà dính một ít đường. Cô tựa hồ cũng nhận ra, vì thế đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi.
Vô tình trêu chọc vào chỗ trí mạng, nhưng Tô Diệc lại không hề biết.
Lục Giam rũ mắt, ánh mắt trầm trọng. Anh cảm thấy chính mình ngày càng t*ng trùng thượng não, bạn gái đơn thuần ăn kẹo hồ lô như vậy mà anh lại có thể nghĩ bậy.
- ------------
Ngày 22 tháng 12, Đông Chí(*)
(*) ngày ngắn đêm dài nhất năm.
Tô Diệc sau khi đến phương Bắc mới nghe được một câu: Đông Chí thì phải ăn sủi cảo.
Hôm nay vừa lúc là thứ sáu, Thẩm Minh Khỉ trước một ngày liền gọi điện thoại đến, gọi cô cùng Lục Giam giữa trưa đến chợ đèn hoa làm sủi cảo.
Lục Giam ở trước cổng trường chờ cô.
Anh mặc áo khoác màu đen được cắt may khéo léo, nút thắt mở, góc hàm rõ ràng cùng với chiếc cổ thon dài tuyệt mỹ, khí chất nho nhã.
Người qua đường mười phần đều bị thu hút.
Không có ít các cô gái đi ngang qua thì quay đầu lại đánh giá, sau đó thấp giọng cười.
Lục Giam từ nhỏ đã bị nhiều người nhìn đến, đuôi lông mày cùng khóe mắt cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm cổng trường.
Chờ đến khi nhìn được tiểu cô nương mặc áo lông trắng thật dày của anh, nhảy nhót mà hướng anh chạy tới, nháy mắt nét thanh lãnh liền biến mất, khóe môi anh mang theo nét cười ôn nhu, trong mắt chỉ có mỗi một mình cô.
Lục Giam đi lên.
"Sao lại không mang khăn choàng cổ.?"
"Vừa rồi em đi gấp, nên quên. Với lại, em cũng không lạnh."
Lục Giam nhìn chóp mũi đỏ vì lạnh của cô, thở dài, sau đó đem khăn choàng cổ của chính mình tháo xuống, cúi xuống choàng từng vòng cho cô.
Khăn choàng vẫn là cái mà năm kia cô tặng anh, trên khăn vẫn còn lưu lại hương thơm cùng nhiệt đỗ trên người anh. Tô Diệc nghĩ nghĩ, hình như mấy mùa đông gần đây anh vẫn luôn mang chiếc khăn này.
Anh rũ mắt chỉnh khăn choàng cho cô, lông mi dài đen nhánh như lông quạ, biểu tình ôn nhu lại chuyên chú, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ động tâm.
Hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Diệc đều bị giấu trong chiếc khăn choàng, cô đem chiếc khăn kéo xuống một chút nói:" Nếu anh thích, thì em sẽ thêu cho anh thêm vài chiếc khăn, có thể thay đổi."
"Không cần, hại mắt." Lục Giam nói xong, đem áo lông vũ đội lên cho cô.
Mũ quá lớn, gần như che cả khuôn mặt Tô Diệc, cô muốn lấy xuống, lại bị Lục Giam đè tay lại.
Tô Diệc cảm thấy người này có đôi khi quản cô như quản đứa bé, cô nhíu nhíu mũi, buông tay, không phục nói:" Dựa vào cái gì anh có thể mặc thật đơn giản, còn em lại bao từ đầu tới chân như gấu bắc cực vậy chứ."
Lục Giam cười hừ một tiếng, nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, "Anh là con trai, hỏa khí đủ."
Lục Giam mang theo cô đến bãi đỗ xe công cộng ở đối diện cổng trường, sau đó dừng trước một chiếc xe Aston Martin màu xanh ngọc(*).
(*) Xe Aston Martin Rapide (≈4,6 tỷ VNĐ)
Tô Diệc oa một tiếng, hỏi:"Đây là xe của anh?"
Lục Giam lắc đầu:"Không phải."
"Nga nga, vậy chúng ta đi thôi, nhìn một chút là thấy." Tô Diệc nhìn xung quanh tìm kiếm chiếc Range Rover quen thuộc. Sau khai giảng năm cuối Lục Ngôn đã đi du lịch thế giới, ách, không đúng, là đi tham quan các phòng tranh, viện bảo tàng để nghiên cứu đi. Cho nên xe anh ta liền đưa cho Lục Giam.
Lục Giam gõ nhẹ lên ót cô:" Chiếc xe ấy đã đưa đi bảo dưỡng, đây là xe mẹ anh, lên xe."
Tô Diệc ngồi lên xe, thắt kỹ đai an toàn. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Diệc đem 5-600 vạn đặt dưới mông, khó tránh khỏi tò mò nhìn đông nhìn tây.
Cuối cùng cô hỏi:" Nhà anh có bao nhiêu chiếc xe a?"
Lục Giam nghĩ nghĩ:" Ở Bắc Kinh chắc khoảng 6-7 chiếc đi. Mẹ anh thích xe, hơn nữa chiếc này đã là thấp nhất trong gara."
Tô Diệc líu lưỡi, như này còn là thấp nhất, thật vô nhân tính nha.
"Vậy vì sao Lục Ngôn lại chọn Range Rover a?" Cô cho rằng với tính cách của Lục Ngôn, hẳn phải là Lamborghini, Ferrari...
"Bởi vì cậu ta vừa nhận được bằng lái xe liền chạy xe quá tốc độ đâm vào gốc cây, cho nên ba anh không cho cậu ta lái những chiếc xe quá đắt."
Lục Giam tay vịn tay lái, nghiêng mắt nhìn Tô Diệc một cái, đem biểu tình hưng phấn của cô thu vào đáy mắt: "Thích chiếc xe này?"
"Ân ân." Xe tốt như vậy, ai mà không thích chứ?
"Tặng em." Khóe môi Lục Giam cong lên, ngữ khí nhẹ nhàng như đồ tặng chỉ là một củ cải trắng.
Tô Diệc trừng anh một cái:" Mẹ anh mà nghe được sẽ đánh chết anh."
"Sẽ không, mấy ngày trước mẹ còn hỏi anh em thích cái gì, để chuẩn bị quà gặp mặt."
"Em không cần." Tô Diệc lắc đầu, "Nếu thật muốn tặng, em khẳng định cái em muốn là vật quý giá nhất trong nhà anh."
Lục Giam nhướng mày nghiêng người nhìn cô:" Là thứ gì?"
Tô Diệc cười hì hì, chuyển cả người đến gần anh:" Em muốn mang đại bảo bối của Lục gia là anh đi, những cái khác đều không cần."
Lục Giam nháy nháy mắt, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, cho cô một ánh mắt "Thật tinh ý".