Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-879.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 879: Hoàng Ngự Giang Sơn (21)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mộc Miên mặt xám mày tro hồi cung.
"Mộc Miên, ngươi đi đâu thế?" Hà Chỉ gọi nàng lại.
Mộc Miên lau mặt một cái: "Đừng nói nữa, điện hạ bảo ta đi ra đường cái đốt một đống củi lửa, ta xém chút bị người bắt được."
Hà Chỉ: "Điện hạ... Làm gì thế?"
"Ta làm sao biết." Mộc Miên khoát khoát tay: "Ta về tắm rửa trước đã."
Sơ Tranh trở về sau Mộc Miên, Mộc Miên vừa tiến vào gian phòng, phát hiện gian phòng không có ai, đang muốn gọi người, Sơ Tranh liền từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Mộc Miên: "..."
Sơ Tranh: "..."
Nguy rồi!
Bị nhìn thấy.
Mộc Miên trợn mắt há mồm: "Điện hạ, ngài..."
Sơ Tranh dồn khí đan điền, bày ra tư thế tiêu chuẩn của đại lão: "Hít thở không khí."
Mộc Miên đần độn chỉ chỉ vào cửa, lại chỉ chỉ cửa sổ.
Thông khí cần leo cửa sổ sao?
Sơ Tranh bình tĩnh phất tay: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Điện hạ, ngài thật sự không sao chứ?" Mộc Miên không quá yên tâm, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
"Không sao."
Sơ Tranh ra hiệu nàng mau chóng ra ngoài.
Mộc Miên lơ ngơ lui ra khỏi phòng.
Đóng cửa phòng, Mộc Miên bỗng nhiên nhớ tới, rốt cuộc điện hạ bảo nàng ra đường cái đốt củi là có ý gì?
-
Hôm sau.
"Điện hạ dậy chưa?"
Sáng sớm Yến Ca đã tới, Mộc Miên canh giữ ở ngoài cửa, lắc đầu: "Điện hạ vẫn chưa dậy, sớm như vậy, Yến thị quân có chuyện gì khẩn cấp sao?"
"Ta..."
Yến Ca dường như hơi xấu hổ cúi đầu xuống.
"Ta tự mình làm đồ ăn sáng, muốn để điện hạ nếm thử."
Mộc Miên nói: "Có Ngự Thiện Phòng bên kia đưa đến, Yến thị quân không cần tự mình xuống tay."
Yến Ca phản bác: "Đó không giống..."
Mộc Miên: "..."
Đúng là không giống.
Mộc Miên bảo Yến Ca chờ một lát, nàng vào xem.
Sơ Tranh đã dậy, đang ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Yến Ca tới?"
Mộc Miên còn chưa mở miệng, Sơ Tranh đã hỏi.
"Dạ." Mộc Miên cung kính trả lời: "Yến thị quân tự mình làm đồ ăn sáng, muốn để điện hạ nếm thử."
Tự mình làm... đồ ăn sáng?
Sơ Tranh trượt xuống giường, Mộc Miên lập tức tiến lên thay y phục cho cô.
Yến Ca ở bên ngoài chờ đợi, ánh nắng ban mai rơi trên người hắn, dát lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt, làm thiếu niên như được bao trùm lên một lớp mông lung mỹ cảm.
Xiêm y màu xanh lam, tầng tầng lớp lớp, giống như phồn hoa nở rộ.
Sơ Tranh mở cửa, liền nhìn thấy một hình ảnh như thế.
Sơ Tranh lặng lẽ thở ra một hơi: "Sao không vào?"
"Điện hạ không cho, không dám." Yến Ca nhu thuận trả lời.
"Về sau ngươi có thể tiến vào." Sơ Tranh nói.
Yến Ca giống như kinh hỉ, lại giống như ngượng ngùng: "Tạ ơn điện hạ."
Hắn chủ động tiến lên, đỡ lấy tay Sơ Tranh, trên gương mặt xinh đẹp, lộ ra một chút thấp thỏm: "Điện hạ, ta làm đồ ăn sáng, cùng nhau ăn có được không?"
Thẻ người tốt yêu cầu có thể cự tuyệt sao?
Không thể!
"Đi thôi."
-
Yến Ca làm rất nhiều, trên mặt bàn đã sắp không còn chỗ để.
"Ta không biết điện hạ thích gì..." Yến Ca xoắn ngón tay: "Cho nên đều làm một chút."
Hà Chỉ ở bên cạnh bẩm báo: "Thị quân vì làm những thứ này, mà trời còn chưa sáng đã dậy."
Yến Ca lườm hắn một cái: "Ai cho ngươi nói chuyện."
Hà Chỉ vội vàng cúi đầu xuống.
Nhưng mà Sơ Tranh chỉ nhìn hắn một cái, không có bất kỳ biểu thị gì.
Yến Ca kéo cô ngồi xuống, trong thanh âm trong trẻo cất giấu sự vui sướng: "Điện hạ nếm thử xem, nếu ta nấu không ngon, thì điện hạ nói cho ta biết, lần sau ta nhất định sẽ làm tốt hơn."
Sơ Tranh: "..."
Nếu không phải ngươi lòng dạ hiểm độc, thì ta thật sự sẽ tin thiết lập nhân vật của ngươi lần này là đơn thuần ngây thơ.
Sơ Tranh cầm đũa, nếm một khối bánh ngọt.
Trên gương mặt trắng nõn của Yến Ca, bởi vì khẩn trương, mà có chút phiếm hồng: "Điện hạ, thế nào?"
"Ừ, tạm được."
Yến Ca lập tức thở phào, nhếch miệng lên, lộ ra ý cười.
Biểu tình kia, giống như học sinh làm xong bài tập, được giáo viên khích lệ một câu.
"Ngươi không cần làm những thứ này, trong cung có Ngự Thiện Phòng." Sơ Tranh nói.
"Ta muốn làm cho điện hạ, không được sao?"
"Không ngại mệt mỏi?"
"Tự mình làm những thứ này cho điện hạ, không mệt." Yến Ca hơi bĩu môi: "Điện hạ không vui sao?"
Thiếu niên xinh đẹp, hơi bĩu môi, vừa ủy khuất vừa đáng thương.
Sơ Tranh hít sâu, trấn định nói: "Không có."
Thẻ người tốt sao có thể ngoan như vậy! !
Phạm quy!
Vật nhỏ đây là muốn mạng của ta aaa! !
Thị tẩm!
Tối hôm nay liền sắp xếp thị tẩm! !
Dù sao cũng là thị quân của ta!
Được rồi...
Vẫn nên chờ một chút đi.
Yến Ca lại đến một chút tự giác cũng không có, hắn tới gần Sơ Tranh, trên da thịt trắng nõn, lộ ra mấy phần đỏ ửng, cánh môi đỏ hé mở: "Vậy về sau ta sẽ làm cho điện hạ nữa được không?"
Sơ Tranh thậm chí có thể thấy rõ hàng mi dài của hắn, nhỏ dài như cánh bướm, ở dưới mí mắt, phác hoạ ra cái bóng nhỏ, lờ mờ.
"... Được."
Mặt mày Yến Ca giãn ra, cười khẽ.
"Điện hạ thật tốt."
Sơ Tranh vươn tay, điểm lên trên ngực hắn một cái: "Nơi này của ngươi cảm thấy ta tốt mới được."
Đừng có khẩu thị tâm phi như thế.
Trước khi Sơ Tranh thu hồi tay lại, Yến Ca kéo tay cô, ấn lên lồng ngực mình: "Điện hạ, trong lòng ta cũng cảm thấy ngài tốt, ngài cảm nhận được trái tim ta đang đập không?"
Y phục của Yến Ca nhìn như tầng tầng lớp lớp, nhưng kỳ thật không dày.
Sơ Tranh có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể hắn.
Nhưng mà...
"Không có, trái tim ở đây." Sơ Tranh lạnh lùng tránh ra, chỉ chỉ một bên khác của hắn.
Yến Ca bĩu môi: "Ta đùa điện hạ, sao điện hạ không có tình thú như thế chứ."
"Tình thú?"
Yến Ca: "..."
Yến Ca bối rối ngồi thẳng thân thể, vùi đầu: "Điện hạ, mau ăn đi, sắp nguội rồi."
Sơ Tranh: "..."
Ta nói sai cái gì rồi?
Câu nói kia của Sơ Tranh chỉ đơn thuần là nghi vấn, Yến Ca suy nghĩ cái gì, chỉ có chính hắn biết.
Ăn xong đồ ăn sáng, Yến Ca lập tức chạy mất.
Hắn vào phòng, vẻ ngượng ngùng đơn thuần trên mặt, trong nháy mắt thu liễm xuống.
"Tắm rửa."
Hà Chỉ đáp một tiếng, nhanh chóng đi chuẩn bị nước nóng.
Yến Ca tắm rửa ra, thay đổi một thân y phục đơn giản sáng màu, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
"Công tử, vừa rồi điện hạ cho người đưa tới một nhóm y phục, ngài có muốn xem một chút không?"
Hà Chỉ vừa lau tóc cho Yến Ca, vừa hỏi hắn.
Y phục Sơ Tranh đưa tới, dùng từ nhóm để hình dung là không thể thích hợp hơn.
Cơ hồ đã đổ đầy cả thiên điện này rồi.
Phong cách của y phục từ hoa lệ đến đơn giản, cái gì cần có đều có.
Chất vải là loại thượng hạng, có mấy bộ dùng vải vóc đặc thù trong cung, trong cung rất nhiều chủ tử đều không có.
Ngón tay Yến Ca chọn một kiện y phục: "Đã đưa tới, vậy thay cho ta đi."
"Công tử, ngài mặc bộ nào?" Hà Chỉ không mò ra ý tứ của công tử nhà mình, cẩn thận hỏi thăm.
Ánh mắt Yến Ca quét qua một số lượng lớn y phục, chỉ vào bộ màu tím ở chính giữa.
Hà Chỉ lấy xiêm y ra, thay cho Yến Ca.
"Nhìn được không?"
"Công tử mặc gì cũng đẹp." Hà Chỉ cười nói.
"Nàng sẽ thích sao?"
"..." Hà Chỉ hơi chần chờ: "Công tử, nô tài cảm thấy điện hạ... rất thích ngài."
"Vậy vì sao nàng không triệu ta thị tẩm."
"Công tử muốn thị tẩm?"
"Không muốn." Yến Ca không hề nghĩ ngợi.
Hà Chỉ không hiểu: "Vậy điện hạ không triệu ngài thị tẩm, không phải rất tốt sao?"
Yến Ca: "Vậy ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy nàng thích ta?"
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 879: Hoàng Ngự Giang Sơn (21)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mộc Miên mặt xám mày tro hồi cung.
"Mộc Miên, ngươi đi đâu thế?" Hà Chỉ gọi nàng lại.
Mộc Miên lau mặt một cái: "Đừng nói nữa, điện hạ bảo ta đi ra đường cái đốt một đống củi lửa, ta xém chút bị người bắt được."
Hà Chỉ: "Điện hạ... Làm gì thế?"
"Ta làm sao biết." Mộc Miên khoát khoát tay: "Ta về tắm rửa trước đã."
Sơ Tranh trở về sau Mộc Miên, Mộc Miên vừa tiến vào gian phòng, phát hiện gian phòng không có ai, đang muốn gọi người, Sơ Tranh liền từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Mộc Miên: "..."
Sơ Tranh: "..."
Nguy rồi!
Bị nhìn thấy.
Mộc Miên trợn mắt há mồm: "Điện hạ, ngài..."
Sơ Tranh dồn khí đan điền, bày ra tư thế tiêu chuẩn của đại lão: "Hít thở không khí."
Mộc Miên đần độn chỉ chỉ vào cửa, lại chỉ chỉ cửa sổ.
Thông khí cần leo cửa sổ sao?
Sơ Tranh bình tĩnh phất tay: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Điện hạ, ngài thật sự không sao chứ?" Mộc Miên không quá yên tâm, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
"Không sao."
Sơ Tranh ra hiệu nàng mau chóng ra ngoài.
Mộc Miên lơ ngơ lui ra khỏi phòng.
Đóng cửa phòng, Mộc Miên bỗng nhiên nhớ tới, rốt cuộc điện hạ bảo nàng ra đường cái đốt củi là có ý gì?
-
Hôm sau.
"Điện hạ dậy chưa?"
Sáng sớm Yến Ca đã tới, Mộc Miên canh giữ ở ngoài cửa, lắc đầu: "Điện hạ vẫn chưa dậy, sớm như vậy, Yến thị quân có chuyện gì khẩn cấp sao?"
"Ta..."
Yến Ca dường như hơi xấu hổ cúi đầu xuống.
"Ta tự mình làm đồ ăn sáng, muốn để điện hạ nếm thử."
Mộc Miên nói: "Có Ngự Thiện Phòng bên kia đưa đến, Yến thị quân không cần tự mình xuống tay."
Yến Ca phản bác: "Đó không giống..."
Mộc Miên: "..."
Đúng là không giống.
Mộc Miên bảo Yến Ca chờ một lát, nàng vào xem.
Sơ Tranh đã dậy, đang ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Yến Ca tới?"
Mộc Miên còn chưa mở miệng, Sơ Tranh đã hỏi.
"Dạ." Mộc Miên cung kính trả lời: "Yến thị quân tự mình làm đồ ăn sáng, muốn để điện hạ nếm thử."
Tự mình làm... đồ ăn sáng?
Sơ Tranh trượt xuống giường, Mộc Miên lập tức tiến lên thay y phục cho cô.
Yến Ca ở bên ngoài chờ đợi, ánh nắng ban mai rơi trên người hắn, dát lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt, làm thiếu niên như được bao trùm lên một lớp mông lung mỹ cảm.
Xiêm y màu xanh lam, tầng tầng lớp lớp, giống như phồn hoa nở rộ.
Sơ Tranh mở cửa, liền nhìn thấy một hình ảnh như thế.
Sơ Tranh lặng lẽ thở ra một hơi: "Sao không vào?"
"Điện hạ không cho, không dám." Yến Ca nhu thuận trả lời.
"Về sau ngươi có thể tiến vào." Sơ Tranh nói.
Yến Ca giống như kinh hỉ, lại giống như ngượng ngùng: "Tạ ơn điện hạ."
Hắn chủ động tiến lên, đỡ lấy tay Sơ Tranh, trên gương mặt xinh đẹp, lộ ra một chút thấp thỏm: "Điện hạ, ta làm đồ ăn sáng, cùng nhau ăn có được không?"
Thẻ người tốt yêu cầu có thể cự tuyệt sao?
Không thể!
"Đi thôi."
-
Yến Ca làm rất nhiều, trên mặt bàn đã sắp không còn chỗ để.
"Ta không biết điện hạ thích gì..." Yến Ca xoắn ngón tay: "Cho nên đều làm một chút."
Hà Chỉ ở bên cạnh bẩm báo: "Thị quân vì làm những thứ này, mà trời còn chưa sáng đã dậy."
Yến Ca lườm hắn một cái: "Ai cho ngươi nói chuyện."
Hà Chỉ vội vàng cúi đầu xuống.
Nhưng mà Sơ Tranh chỉ nhìn hắn một cái, không có bất kỳ biểu thị gì.
Yến Ca kéo cô ngồi xuống, trong thanh âm trong trẻo cất giấu sự vui sướng: "Điện hạ nếm thử xem, nếu ta nấu không ngon, thì điện hạ nói cho ta biết, lần sau ta nhất định sẽ làm tốt hơn."
Sơ Tranh: "..."
Nếu không phải ngươi lòng dạ hiểm độc, thì ta thật sự sẽ tin thiết lập nhân vật của ngươi lần này là đơn thuần ngây thơ.
Sơ Tranh cầm đũa, nếm một khối bánh ngọt.
Trên gương mặt trắng nõn của Yến Ca, bởi vì khẩn trương, mà có chút phiếm hồng: "Điện hạ, thế nào?"
"Ừ, tạm được."
Yến Ca lập tức thở phào, nhếch miệng lên, lộ ra ý cười.
Biểu tình kia, giống như học sinh làm xong bài tập, được giáo viên khích lệ một câu.
"Ngươi không cần làm những thứ này, trong cung có Ngự Thiện Phòng." Sơ Tranh nói.
"Ta muốn làm cho điện hạ, không được sao?"
"Không ngại mệt mỏi?"
"Tự mình làm những thứ này cho điện hạ, không mệt." Yến Ca hơi bĩu môi: "Điện hạ không vui sao?"
Thiếu niên xinh đẹp, hơi bĩu môi, vừa ủy khuất vừa đáng thương.
Sơ Tranh hít sâu, trấn định nói: "Không có."
Thẻ người tốt sao có thể ngoan như vậy! !
Phạm quy!
Vật nhỏ đây là muốn mạng của ta aaa! !
Thị tẩm!
Tối hôm nay liền sắp xếp thị tẩm! !
Dù sao cũng là thị quân của ta!
Được rồi...
Vẫn nên chờ một chút đi.
Yến Ca lại đến một chút tự giác cũng không có, hắn tới gần Sơ Tranh, trên da thịt trắng nõn, lộ ra mấy phần đỏ ửng, cánh môi đỏ hé mở: "Vậy về sau ta sẽ làm cho điện hạ nữa được không?"
Sơ Tranh thậm chí có thể thấy rõ hàng mi dài của hắn, nhỏ dài như cánh bướm, ở dưới mí mắt, phác hoạ ra cái bóng nhỏ, lờ mờ.
"... Được."
Mặt mày Yến Ca giãn ra, cười khẽ.
"Điện hạ thật tốt."
Sơ Tranh vươn tay, điểm lên trên ngực hắn một cái: "Nơi này của ngươi cảm thấy ta tốt mới được."
Đừng có khẩu thị tâm phi như thế.
Trước khi Sơ Tranh thu hồi tay lại, Yến Ca kéo tay cô, ấn lên lồng ngực mình: "Điện hạ, trong lòng ta cũng cảm thấy ngài tốt, ngài cảm nhận được trái tim ta đang đập không?"
Y phục của Yến Ca nhìn như tầng tầng lớp lớp, nhưng kỳ thật không dày.
Sơ Tranh có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể hắn.
Nhưng mà...
"Không có, trái tim ở đây." Sơ Tranh lạnh lùng tránh ra, chỉ chỉ một bên khác của hắn.
Yến Ca bĩu môi: "Ta đùa điện hạ, sao điện hạ không có tình thú như thế chứ."
"Tình thú?"
Yến Ca: "..."
Yến Ca bối rối ngồi thẳng thân thể, vùi đầu: "Điện hạ, mau ăn đi, sắp nguội rồi."
Sơ Tranh: "..."
Ta nói sai cái gì rồi?
Câu nói kia của Sơ Tranh chỉ đơn thuần là nghi vấn, Yến Ca suy nghĩ cái gì, chỉ có chính hắn biết.
Ăn xong đồ ăn sáng, Yến Ca lập tức chạy mất.
Hắn vào phòng, vẻ ngượng ngùng đơn thuần trên mặt, trong nháy mắt thu liễm xuống.
"Tắm rửa."
Hà Chỉ đáp một tiếng, nhanh chóng đi chuẩn bị nước nóng.
Yến Ca tắm rửa ra, thay đổi một thân y phục đơn giản sáng màu, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
"Công tử, vừa rồi điện hạ cho người đưa tới một nhóm y phục, ngài có muốn xem một chút không?"
Hà Chỉ vừa lau tóc cho Yến Ca, vừa hỏi hắn.
Y phục Sơ Tranh đưa tới, dùng từ nhóm để hình dung là không thể thích hợp hơn.
Cơ hồ đã đổ đầy cả thiên điện này rồi.
Phong cách của y phục từ hoa lệ đến đơn giản, cái gì cần có đều có.
Chất vải là loại thượng hạng, có mấy bộ dùng vải vóc đặc thù trong cung, trong cung rất nhiều chủ tử đều không có.
Ngón tay Yến Ca chọn một kiện y phục: "Đã đưa tới, vậy thay cho ta đi."
"Công tử, ngài mặc bộ nào?" Hà Chỉ không mò ra ý tứ của công tử nhà mình, cẩn thận hỏi thăm.
Ánh mắt Yến Ca quét qua một số lượng lớn y phục, chỉ vào bộ màu tím ở chính giữa.
Hà Chỉ lấy xiêm y ra, thay cho Yến Ca.
"Nhìn được không?"
"Công tử mặc gì cũng đẹp." Hà Chỉ cười nói.
"Nàng sẽ thích sao?"
"..." Hà Chỉ hơi chần chờ: "Công tử, nô tài cảm thấy điện hạ... rất thích ngài."
"Vậy vì sao nàng không triệu ta thị tẩm."
"Công tử muốn thị tẩm?"
"Không muốn." Yến Ca không hề nghĩ ngợi.
Hà Chỉ không hiểu: "Vậy điện hạ không triệu ngài thị tẩm, không phải rất tốt sao?"
Yến Ca: "Vậy ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy nàng thích ta?"