Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-870.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 870: Hoàng Ngự Giang Sơn (12)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh phát hiện khi Từ công tử nói về bớt, Thất hoàng nữ không hề có một chút nghi vấn nào, giống như đã sớm biết.
Nhưng căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, thì ả hẳn không biết.
Vậy đạo diễn của vở kịch ngày hôm nay...
"Đến." Sơ Tranh đột nhiên nói: "Chúng ta đến xem rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì."
Sơ Tranh chọn một cái ghế ngồi xuống.
Không chờ bọn họ phản ứng, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
"Tối hôm qua Từ công tử đến chỗ ta, có người trông thấy hắn y phục không chỉnh tề chạy ra ngoài. Từ công tử đến chỗ ta vì cái gì, Từ công tử, ngươi nói một chút xem."
Từ công tử khóc thút thít: "Là... Là điện hạ gọi ta đến."
"Ta gọi ngươi đến?" Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Ngươi xác định."
"... Đúng."
"Từ công tử, sao ngài lại nói lung tung như thế?" Mộc Miên bất bình thay Sơ Tranh: "Rõ ràng chính là ngài đến cầu xin muốn gặp điện hạ nhà chúng ta, điện hạ nhà chúng ta gọi ngài tới khi nào?"
Từ công tử nói: "Ta... Ta không nói lung tung. Sau khi ta đi vào, điện hạ liền... Liền..."
Y biểu đạt không rõ ràng, làm cho người ta tự động bổ sung xong kịch bản phía sau ——
Sau khi Từ công tử bị gọi đến, Sơ Tranh liền động thủ động cước với y, Từ công tử không thuận theo, chạy ra khỏi phòng, vừa lúc bị người trông thấy.
Sau đó Sơ Tranh tức không nhịn nổi, ban đêm lại lần nữa 'hành hung' .
Hoàn toàn phù hợp logic!
Mộc Miên tức giận đến dậm chân: "Từ công tử, rõ ràng là ngươi câu dẫn điện hạ, điện hạ không để ý tới ngươi, sao ngươi có thể nói như vậy!"
"Không phải, ta không có..." Từ công tử lắc đầu.
"Đại hoàng tỷ, ngươi không thừa nhận mà còn muốn vu oan cho người ta câu dẫn ngươi?" Thất hoàng nữ giống như không nhìn được nữa: "Ngươi có chút trách nhiệm nào không?"
Sơ Tranh không nói.
Mộc Miên tức giận đến hốc mắt cũng đỏ lên.
Tối hôm qua rõ ràng điện hạ không hề đi đâu cả.
Từ công tử này sao có thể vu oan cho điện hạ như thế!
"Ta thật sự không nói lung tung." Từ công tử cảm xúc kích động.
Sơ Tranh bình tĩnh hơn nhiều: "Nếu là ta gọi ngươi đến, vậy ta sai ai đi gọi ngươi?"
"..."
"Mộc... Mộc Miên cô nương." Từ công tử gập ghềnh.
"Nói bậy! Ta đi gọi ngươi lúc nào." Mộc Miên lập tức phủ nhận.
"Chính là Mộc Miên cô nương tới gọi ta." Từ công tử một mực chắc chắn.
"Đại hoàng tỷ, Mộc Miên là người của ngươi, nàng đương nhiên đứng về phía ngươi." Thất hoàng nữ cắm âm thanh vào.
"Trả lời vấn đề của Mộc Miên." Sơ Tranh không để ý tới Thất hoàng nữ quái gở: "Mộc Miên đi gọi ngươi lúc nào, thời gian địa điểm cụ thể."
"..." Từ công tử có chút hoảng hốt.
Cánh môi đóng đóng mở mở nhiều lần, cũng không lên tiếng.
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung hỏi: "Nghĩ ra chưa?"
"Là, là giờ Mùi..."
"Ngươi xác định?"
Hô hấp của Từ công tử có chút gấp rút, suy nghĩ một hồi, sửa lại miệng: "Giờ Thân, là giờ Thân."
"Giờ Thân ta và Mộc Miên ở đâu, Thất hoàng muội." Sơ Tranh nhìn Thất hoàng nữ.
"..."
Biểu cảm trên mặt Thất hoàng nữ cứng ngắc lại.
Lúc ấy bọn họ đang chất vấn chuyện Sơ Tranh đánh Ninh Diêu.
Sơ Tranh và Mộc Miên đều ở đó.
Từ công tử nhìn ra manh mối, lại đổi giọng: "Giờ Mùi, là giờ Mùi, ta nhớ lầm."
Mộc Miên lập tức nói: "Giờ Mùi nô tỳ ở Ngự Thiện Phòng nấu cháo ngao ngân nhĩ cho điện hạ, toàn bộ Ngự Thiện Phòng đều biết, còn có Đào Hồng bên cạnh Ngũ điện hạ cũng có thể làm chứng."
Tỳ nữ sau lưng Ngũ hoàng nữ gật đầu, biểu thị Mộc Miên nói là sự thật.
"Trong thời gian dài như vậy, ai biết ngươi có rời đi nửa đường hay không." Khí thế của Thất hoàng nữ rõ ràng không mạnh mẽ như trước đó nữa: "Gọi người thì cần bao nhiêu thời gian đâu."
"Nô tỳ từ Ngự Thiện Phòng trở về, liền không hề rời đi, hộ vệ quân ngoài điện có thể làm chứng." Mộc Miên chưa từng làm việc này, nàng nắm chắc.
Sơ Tranh: "Cho nên, Từ công tử, Mộc Miên đến gọi ngươi khi nào?"
Từ công tử: "..."
Từ công tử nói không ra lời, chuyện này đã nói rõ y đang nói dối.
Vậy y nói, Sơ Tranh có ý đồ bất chính với y, cũng sẽ không thể tin hoàn toàn.
Còn có thể là chính y nói láo.
Như Mộc Miên nói, nói không chừng chính là y câu dẫn không thành, dù sao người trông thấy, chỉ nhìn thấy y mặc y phục không chỉnh tề, không nhìn thấy quá trình.
Ánh mắt mọi người nhìn Từ công tử, có chút biến hóa.
Trên mặt Từ công tử lúc xanh lúc trắng, muốn biện giải cho mình, lại không biết nên giải thích từ đâu.
Đương nhiên như thế cũng chưa thế khẳng định, chuyện này không phải do Sơ Tranh làm.
Chỉ có thể chứng minh Từ công tử có khả năng nói dối mà thôi.
"Vấn đề tiếp theo." Sơ Tranh cũng không xoắn xuýt đáp án của y: "Sau khi ngươi rời khỏi chỗ ta, đã đi đâu?"
Từ công tử kiên trì trả lời: "Ta... Ta trở về."
Sơ Tranh gật đầu, không tiếp tục hỏi y.
Mà cho người đi gọi người hầu hạ bên cạnh Từ công tử đến.
Sau khi Từ công tử rời đi, xác thực trở về.
Lúc ấy gần tới thời gian cơm tối, Từ công tử không muốn ăn, mà ngược lại sai người mang rượu tới.
Y tự giam mình trong phòng, bởi vì tâm tình y không tốt, bọn họ cũng không dám quấy rầy.
Cho nên Từ công tử rời phòng khi nào, bọn họ cũng không rõ ràng.
Từ công tử nói, y uống đến có chút khó chịu, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Lúc ấy ngoài cửa không có ai, y cũng không gọi người, một mình đi ra ngoài.
Ai ngờ đi đến đường nhỏ vắng vẻ, lại bị người giữ chặt.
Lúc ấy y uống rượu, căn bản không có năng lực phản kháng.
"Nếu ngươi uống rượu, vậy sao ngươi có thể xác định là ta?"
Từ công tử: "Ta... Ta còn có ý thức, nhìn thấy."
"Trời tối như vậy, tăng thêm say rượu, ngươi còn có thể thấy rõ là ta, Từ công tử rất lợi hại." Sơ Tranh đột nhiên khen y một câu.
Trong lòng Từ công tử hốt hoảng.
"Tại sao ngươi không kêu?" Toàn bộ hành cung đều có hộ vệ quân, cung điện xảy ra chuyện mặc dù hơi vắng vẻ, nhưng vẫn sẽ có hộ vệ quân tuần tra qua.
"Ta... Bị bịt miệng lại."
Sơ Tranh: "Chỉ bị bịt miệng lại?"
Từ công tử hơi chần chờ: "Còn... Bị trói lại, ta không thể kêu, cũng không thể giãy dụa..."
Sơ Tranh tiếp tục hỏi: "Nói như vậy lúc ấy trong điện không có bất kỳ ánh sáng gì, bằng không thì hộ vệ quân cũng sẽ không không có phát hiện đúng không?"
Lần này Từ công tử không có chần chờ gì: "Phải."
Nếu hộ vệ quân nhìn thấy trong thiên điện không người có ánh sáng, nhất định sẽ tiến vào kiểm tra.
Ánh mắt Sơ Tranh nhìn chằm chằm y: "Tốt lắm, vết bớt trên người ta cũng không lớn, dưới hoàn cảnh tối tăm, căn bản không thấy rõ. Chứ đừng nói là, vết bớt của ta ở sau lưng, ngươi bị trói, lại là hướng bị cưỡng ép, cho nên ngươi không có cơ hội nhìn thấy. Xin hỏi Từ công tử, ngươi nhìn thấy thế nào?"
Sắc mặt Từ công tử đại biến.
Nói ra vết bớt chỉ là vì chứng minh, người kia là cô.
Nhưng bây giờ lại trở thành sai lầm trí mạng.
Vấn đề phía trước của Sơ Tranh, nhìn qua đều không có vấn đề gì.
Nhưng mà phối hợp thêm vấn đề cuối cùng này, đáp án vô cùng sống động.
Từ công tử đang nói dối.
Hơn nữa còn đang vu hãm Sơ Tranh.
Một người say rượu, trong bóng đêm bị người cưỡng bức, còn bị người trói, sao có thể nhìn thấy vết bớt ở sau lưng người ta.
"Ta... Ta..."
Đầu óc Từ công tử hỗn loạn tưng bừng.
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Bây giờ ngươi nói ra là ai làm, có lẽ còn có thể bảo trụ nửa đời sau của ngươi, nhưng ngươi không nói, vậy ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận mình bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sống qua quãng đời còn lại. ."
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 870: Hoàng Ngự Giang Sơn (12)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh phát hiện khi Từ công tử nói về bớt, Thất hoàng nữ không hề có một chút nghi vấn nào, giống như đã sớm biết.
Nhưng căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, thì ả hẳn không biết.
Vậy đạo diễn của vở kịch ngày hôm nay...
"Đến." Sơ Tranh đột nhiên nói: "Chúng ta đến xem rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì."
Sơ Tranh chọn một cái ghế ngồi xuống.
Không chờ bọn họ phản ứng, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
"Tối hôm qua Từ công tử đến chỗ ta, có người trông thấy hắn y phục không chỉnh tề chạy ra ngoài. Từ công tử đến chỗ ta vì cái gì, Từ công tử, ngươi nói một chút xem."
Từ công tử khóc thút thít: "Là... Là điện hạ gọi ta đến."
"Ta gọi ngươi đến?" Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Ngươi xác định."
"... Đúng."
"Từ công tử, sao ngài lại nói lung tung như thế?" Mộc Miên bất bình thay Sơ Tranh: "Rõ ràng chính là ngài đến cầu xin muốn gặp điện hạ nhà chúng ta, điện hạ nhà chúng ta gọi ngài tới khi nào?"
Từ công tử nói: "Ta... Ta không nói lung tung. Sau khi ta đi vào, điện hạ liền... Liền..."
Y biểu đạt không rõ ràng, làm cho người ta tự động bổ sung xong kịch bản phía sau ——
Sau khi Từ công tử bị gọi đến, Sơ Tranh liền động thủ động cước với y, Từ công tử không thuận theo, chạy ra khỏi phòng, vừa lúc bị người trông thấy.
Sau đó Sơ Tranh tức không nhịn nổi, ban đêm lại lần nữa 'hành hung' .
Hoàn toàn phù hợp logic!
Mộc Miên tức giận đến dậm chân: "Từ công tử, rõ ràng là ngươi câu dẫn điện hạ, điện hạ không để ý tới ngươi, sao ngươi có thể nói như vậy!"
"Không phải, ta không có..." Từ công tử lắc đầu.
"Đại hoàng tỷ, ngươi không thừa nhận mà còn muốn vu oan cho người ta câu dẫn ngươi?" Thất hoàng nữ giống như không nhìn được nữa: "Ngươi có chút trách nhiệm nào không?"
Sơ Tranh không nói.
Mộc Miên tức giận đến hốc mắt cũng đỏ lên.
Tối hôm qua rõ ràng điện hạ không hề đi đâu cả.
Từ công tử này sao có thể vu oan cho điện hạ như thế!
"Ta thật sự không nói lung tung." Từ công tử cảm xúc kích động.
Sơ Tranh bình tĩnh hơn nhiều: "Nếu là ta gọi ngươi đến, vậy ta sai ai đi gọi ngươi?"
"..."
"Mộc... Mộc Miên cô nương." Từ công tử gập ghềnh.
"Nói bậy! Ta đi gọi ngươi lúc nào." Mộc Miên lập tức phủ nhận.
"Chính là Mộc Miên cô nương tới gọi ta." Từ công tử một mực chắc chắn.
"Đại hoàng tỷ, Mộc Miên là người của ngươi, nàng đương nhiên đứng về phía ngươi." Thất hoàng nữ cắm âm thanh vào.
"Trả lời vấn đề của Mộc Miên." Sơ Tranh không để ý tới Thất hoàng nữ quái gở: "Mộc Miên đi gọi ngươi lúc nào, thời gian địa điểm cụ thể."
"..." Từ công tử có chút hoảng hốt.
Cánh môi đóng đóng mở mở nhiều lần, cũng không lên tiếng.
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung hỏi: "Nghĩ ra chưa?"
"Là, là giờ Mùi..."
"Ngươi xác định?"
Hô hấp của Từ công tử có chút gấp rút, suy nghĩ một hồi, sửa lại miệng: "Giờ Thân, là giờ Thân."
"Giờ Thân ta và Mộc Miên ở đâu, Thất hoàng muội." Sơ Tranh nhìn Thất hoàng nữ.
"..."
Biểu cảm trên mặt Thất hoàng nữ cứng ngắc lại.
Lúc ấy bọn họ đang chất vấn chuyện Sơ Tranh đánh Ninh Diêu.
Sơ Tranh và Mộc Miên đều ở đó.
Từ công tử nhìn ra manh mối, lại đổi giọng: "Giờ Mùi, là giờ Mùi, ta nhớ lầm."
Mộc Miên lập tức nói: "Giờ Mùi nô tỳ ở Ngự Thiện Phòng nấu cháo ngao ngân nhĩ cho điện hạ, toàn bộ Ngự Thiện Phòng đều biết, còn có Đào Hồng bên cạnh Ngũ điện hạ cũng có thể làm chứng."
Tỳ nữ sau lưng Ngũ hoàng nữ gật đầu, biểu thị Mộc Miên nói là sự thật.
"Trong thời gian dài như vậy, ai biết ngươi có rời đi nửa đường hay không." Khí thế của Thất hoàng nữ rõ ràng không mạnh mẽ như trước đó nữa: "Gọi người thì cần bao nhiêu thời gian đâu."
"Nô tỳ từ Ngự Thiện Phòng trở về, liền không hề rời đi, hộ vệ quân ngoài điện có thể làm chứng." Mộc Miên chưa từng làm việc này, nàng nắm chắc.
Sơ Tranh: "Cho nên, Từ công tử, Mộc Miên đến gọi ngươi khi nào?"
Từ công tử: "..."
Từ công tử nói không ra lời, chuyện này đã nói rõ y đang nói dối.
Vậy y nói, Sơ Tranh có ý đồ bất chính với y, cũng sẽ không thể tin hoàn toàn.
Còn có thể là chính y nói láo.
Như Mộc Miên nói, nói không chừng chính là y câu dẫn không thành, dù sao người trông thấy, chỉ nhìn thấy y mặc y phục không chỉnh tề, không nhìn thấy quá trình.
Ánh mắt mọi người nhìn Từ công tử, có chút biến hóa.
Trên mặt Từ công tử lúc xanh lúc trắng, muốn biện giải cho mình, lại không biết nên giải thích từ đâu.
Đương nhiên như thế cũng chưa thế khẳng định, chuyện này không phải do Sơ Tranh làm.
Chỉ có thể chứng minh Từ công tử có khả năng nói dối mà thôi.
"Vấn đề tiếp theo." Sơ Tranh cũng không xoắn xuýt đáp án của y: "Sau khi ngươi rời khỏi chỗ ta, đã đi đâu?"
Từ công tử kiên trì trả lời: "Ta... Ta trở về."
Sơ Tranh gật đầu, không tiếp tục hỏi y.
Mà cho người đi gọi người hầu hạ bên cạnh Từ công tử đến.
Sau khi Từ công tử rời đi, xác thực trở về.
Lúc ấy gần tới thời gian cơm tối, Từ công tử không muốn ăn, mà ngược lại sai người mang rượu tới.
Y tự giam mình trong phòng, bởi vì tâm tình y không tốt, bọn họ cũng không dám quấy rầy.
Cho nên Từ công tử rời phòng khi nào, bọn họ cũng không rõ ràng.
Từ công tử nói, y uống đến có chút khó chịu, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Lúc ấy ngoài cửa không có ai, y cũng không gọi người, một mình đi ra ngoài.
Ai ngờ đi đến đường nhỏ vắng vẻ, lại bị người giữ chặt.
Lúc ấy y uống rượu, căn bản không có năng lực phản kháng.
"Nếu ngươi uống rượu, vậy sao ngươi có thể xác định là ta?"
Từ công tử: "Ta... Ta còn có ý thức, nhìn thấy."
"Trời tối như vậy, tăng thêm say rượu, ngươi còn có thể thấy rõ là ta, Từ công tử rất lợi hại." Sơ Tranh đột nhiên khen y một câu.
Trong lòng Từ công tử hốt hoảng.
"Tại sao ngươi không kêu?" Toàn bộ hành cung đều có hộ vệ quân, cung điện xảy ra chuyện mặc dù hơi vắng vẻ, nhưng vẫn sẽ có hộ vệ quân tuần tra qua.
"Ta... Bị bịt miệng lại."
Sơ Tranh: "Chỉ bị bịt miệng lại?"
Từ công tử hơi chần chờ: "Còn... Bị trói lại, ta không thể kêu, cũng không thể giãy dụa..."
Sơ Tranh tiếp tục hỏi: "Nói như vậy lúc ấy trong điện không có bất kỳ ánh sáng gì, bằng không thì hộ vệ quân cũng sẽ không không có phát hiện đúng không?"
Lần này Từ công tử không có chần chờ gì: "Phải."
Nếu hộ vệ quân nhìn thấy trong thiên điện không người có ánh sáng, nhất định sẽ tiến vào kiểm tra.
Ánh mắt Sơ Tranh nhìn chằm chằm y: "Tốt lắm, vết bớt trên người ta cũng không lớn, dưới hoàn cảnh tối tăm, căn bản không thấy rõ. Chứ đừng nói là, vết bớt của ta ở sau lưng, ngươi bị trói, lại là hướng bị cưỡng ép, cho nên ngươi không có cơ hội nhìn thấy. Xin hỏi Từ công tử, ngươi nhìn thấy thế nào?"
Sắc mặt Từ công tử đại biến.
Nói ra vết bớt chỉ là vì chứng minh, người kia là cô.
Nhưng bây giờ lại trở thành sai lầm trí mạng.
Vấn đề phía trước của Sơ Tranh, nhìn qua đều không có vấn đề gì.
Nhưng mà phối hợp thêm vấn đề cuối cùng này, đáp án vô cùng sống động.
Từ công tử đang nói dối.
Hơn nữa còn đang vu hãm Sơ Tranh.
Một người say rượu, trong bóng đêm bị người cưỡng bức, còn bị người trói, sao có thể nhìn thấy vết bớt ở sau lưng người ta.
"Ta... Ta..."
Đầu óc Từ công tử hỗn loạn tưng bừng.
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Bây giờ ngươi nói ra là ai làm, có lẽ còn có thể bảo trụ nửa đời sau của ngươi, nhưng ngươi không nói, vậy ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận mình bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sống qua quãng đời còn lại. ."