Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-829.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 829: Võng hồng đầu bảng (13)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đồ là cô làm vỡ?"
Người phụ trách hỏi Sơ Tranh.
"Không phải, là tôi đụng vào cô ấy. . ." Mỹ Mỹ vượt lên trước giải thích: "Nhưng có người đụng vào tôi, tôi không biết là ai, chỗ này hẳn là có camera, xem camera một chút là biết rồi!"
Mỹ Mỹ nói đến phần sau, con ngươi cũng đều sáng lên.
Nơi đặt đồ vật hơn một trăm vạn, sao lại không có camera giám sát.
Chỉ cần trông thấy là ai đụng vào cô ấy, liền có thể tìm ra kẻ cầm đầu chân chính.
"Chỗ này không có camera, cô cho rằng đây là chỗ nào, sao có thể trang bị camera!" Người phụ trách nhìn về phía Sơ Tranh: "Tôi không quan tâm những chuyện đó, người cuối cùng đụng vào tủ kính trưng bày là cô đúng không? Thứ này giá trị một trăm vạn, cô bồi thường?"
Con ngươi Sơ Tranh hơi sáng lên.
Bồi thường tiền!
Được!
Đồ vật đúng là ta đụng.
Cũng không tính là cõng nồi.
Mạn Mạn bên kia lo lắng không thôi: "Sơ Tranh, cậu lấy ra được một trăm vạn sao? Bằng không thì tôi và chồng tôi suy nghĩ cách khác cho cậu?"
"Không cần."
Sơ Tranh cự tuyệt 'hảo ý' của Mạn Mạn.
Người vây xem lập tức thảo luận.
"Một trăm vạn, cô ta có thể lấy ra được?"
"Mạn Mạn hảo tâm giúp cô ta, cô ta còn vung sắc mặt cho người ta nhìn, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt*."
"Có lẽ phía sau người ta có kim chủ thì sao, một trăm vạn tính là gì."
"Cũng đúng. . ."
Người phụ trách bưng tư thái mắt chó coi thường người khác: "Chút tiền ấy cũng không có, còn ở đây giả vờ cái gì, cho rằng đây là chỗ nào."
Câu nói này kỳ thật đã đắc tội không ít người.
Dù sao trong đám bạn học này, 99.99% đều chỉ có thể coi là thường thường bậc trung, không phải giàu có gì.
Chồng Mạn Mạn giống như băn khoăn, chủ động nói với Sơ Tranh: "Bằng không thì như vậy đi, tôi giúp cô trả một phần. . ."
Biểu cảm trên mặt Mạn Mạn có chút không nhịn được, hung hăng bấm hắn ta một cái.
Chồng Mạn Mạn không hiểu, hạ giọng: "Làm sao vậy, cô ấy không phải bạn học của em sao?"
Mạn Mạn bảo trì mỉm cười, tri kỷ nói: "Đúng thế, nhưng chồng à, là một trăm vạn. . . Không phải số lượng nhỏ, gần đây không phải anh rất cần tài chính sao, em chỉ đang lo lắng cho công ty của anh."
Người phụ trách không nghe thấy Mạn Mạn và chồng Mạn Mạn đối thoại, chỉ nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
"Quét thẻ hay là trả tiền mặt?"
Sơ Tranh vừa định móc thẻ.
Bên ngoài bỗng nhiên có một người tiến vào, hơi mập, thở hồng hộc, có thể thấy được là hắn chạy tới.
"Giám đốc, sao ngài lại tới đây?" Người phụ trách vội vàng nghênh đón, là có người nói cho giám đốc biết chỗ này xảy ra chuyện sao?
Người phụ trách sợ chuyện này liên lụy đến mình, nhanh chóng chỉ vào Sơ Tranh nói: "Giám đốc, chính là cô ta làm vỡ đồ cổ, tôi đang bắt cô ta bồi thường. . ."
Giám đốc nhìn không thèm nhìn hắn ta, trực tiếp đi đến trước mặt Sơ Tranh, cực kỳ cung kính: "Ngải tổng, ngài không sao chứ."
". . ."
Ta có thể có chuyện gì.
Ta rất tốt!
Mà một tiếng này, làm cho tất cả mọi người đều mờ mịt.
Ngải tổng?
Ngải tổng gì?
Đây là giám đốc hội sở, gọi Sơ Tranh là Ngải tổng là cái tình huống gì! !
Giám đốc lau lau mồ hôi, nhìn bà chủ mới nhậm chức, thận trọng nói: "Tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, người phía dưới này vẫn chưa biết ngài, có chỗ đắc tội, xin ngài rộng lòng tha thứ."
Toàn bộ hội sở đều là của cô.
Đừng nói đập một món đồ cổ.
Cho dù đập toàn bộ hội sở, vậy cũng phải tùy ý cô.
"Tôi. . ."
Giám đốc chỉ vào người phụ trách còn đang đần độn: "Cậu thất thần làm gì, còn không mau qua đây nói lời xin lỗi với Ngải tổng."
"Tôi có. . ."
"Ngải tổng, ngài yên tâm, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh lần thứ hai."
"Tôi có thể. . ."
"Ngải tổng, đều là tôi làm việc không đến nơi, không biết ngài dẫn bạn bè đến đây. . ."
". . ."
Ta mẹ nó có tiền!
Có thể bồi thường!
Đừng có vì ta là bà chủ mà ngoại lệ được không?
Chúng ta phải đối xử công bằng với nhau!
...
"Giám đốc, cô ta. . ."
Người phụ trách còn chưa biết rõ tình hình.
"Cô ta cái gì mà cô ta, cậu chỉ cái gì thế hả!" Giám đốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Mau xin lỗi Ngải tổng."
Người phụ trách: ". . ."
Đây không phải chỉ là một người bình thường đến cả thẻ hội viên cũng không có sao?
Giám đốc áp bức, người phụ trách không dám có dị nghị: "Ngải tổng, thật xin lỗi."
Sắc mặt Mạn Mạn khó coi.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, câu chuyện sẽ phát triển thành thế này.
Mà những người còn lại sắc mặt khác nhau, không biết rốt cuộc những năm này Sơ Tranh đã xảy ra chuyện gì.
Nghe xem người ta gọi Ngải tổng. . .
Cũng không phải tiểu thư, nữ sĩ gì đó.
Đây hoàn toàn là hai phương diện xưng hô khác nhau.
"Mọi người đều là bạn học của Ngải tổng à?" Giám đốc tự cho là trấn an được Sơ Tranh, quay đầu nhìn về phía đám người: "Mọi người chơi thoải mái đi, hôm nay tính là cá nhân tôi mời mọi người. Mặt khác lát nữa tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở ở bên trong cho mọi người."
Phải lấy lòng bà chủ mới!
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Trước đó bọn họ nói xấu Sơ Tranh nhiều như vậy, hiện tại trên mặt mọi người đều có chút thẹn đến hoảng.
Mạn Mạn: ". . ."
Cô ta có thể làm cho mọi người tiến vào, nhưng không thể làm cho hội sở xuất ra nhiều căn phòng như thế.
Cánh tay đang xuôi bên người Mạn Mạn, nhịn không được nắm chặt.
Hiện tại Sơ Tranh cực kì nôn nóng.
Cô đang dùng bài học xương máu dạy cho mọi người biết, dùng tiền phải nhanh!
Tức giận.
"Ngải tổng?"
Ngải tổng cái gì.
Ngải cái đại đầu quỷ nhà ngươi!
Sơ Tranh lạnh như băng nhìn giám đốc một cái rồi rời đi.
Giám đốc: ". . ."
Hắn sắp xếp không tốt sao?
Ngải tổng không hài lòng chỗ nào?
Ngài nói đi!
Ngài cho tôi một ánh mắt, tôi không hiểu được!
Giám đốc mò xuống cái bụng tròn vo, quét đến người phụ trách bên cạnh: "Sáng mai cậu không cần tới làm nữa."
Người phụ trách trừng mắt: "Giám đốc, tôi. . ."
"Ngải tổng, ngài chờ một chút." Giám đốc không nghe người phụ trách giải thích, đuổi theo Sơ Tranh rời đi.
Chồng Mạn Mạn giữ chặt giám đốc: "Vị vừa rồi là ai?"
Chồng Mạn Mạn là khách nhân, giám đốc nhìn Sơ Tranh đã sắp đi khuất, đành phải dừng lại: "Đó là Ngải tổng của chúng tôi."
"Sao tôi không biết, có một vị Ngải tổng?"
"Ngải tổng vừa tiếp nhận nơi này của chúng tôi, ngài không biết cũng là bình thường." Người dưới tay hắn còn không nhận ra được! Mấy người nói xem có tức giận không cơ chứ!
...
Sơ Tranh nằm ở trên giường, tức thành cá nóc ấn vào phòng livestream trên phần mềm trực tiếp.
Ấn vào rồi lại thoát ra ngoài.
Fan hâm mộ thổ hào thuộc top 10, ra vào đều có nhắc nhở.
Thế là ——
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
Cái thao tác này của Sơ Tranh, gây nên không ít người bàn tán.
[ Thần Tài làm sao đây? ]
[ Lag sao? ]
[ Lag thì sao hắn có thể đổi phòng livestream được, chắc chắn không phải lag. ]
[ Cầu Thần Tài chiếu cố cho người yếu ớt bất lực như ta. ]
[ Vì đuổi theo Thần Tài, ta mẹ nó cũng mệt chết người. ]
Sơ Tranh không nhìn thấy những thảo luận kia.
Vẫn chạy lung tung vào các phòng livestream như cũ.
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
Sơ Tranh nhìn chằm chằm trên người màn hình, không tiếp tục lui ra ngoài.
Trên màn hình, người đàn ông an tĩnh ngồi ở trước bàn, hơi hơi cúi đầu, đại bộ phận ống kính đều tập trung ở trên bàn.
Nhưng vẫn có thể trông thấy khuôn mặt người đàn ông.
Ánh đèn ấm áp phác họa ra hình dáng xinh đẹp đến không chân thực của hắn.
Một đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng, cầm đao khắc, đang điêu khắc một cái tượng gỗ.
Có tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi chảy xuôi, phối hợp với gương mặt thịnh thế mỹ nhan của người đàn ông.
Rất khác biệt so với những người livestream không phải là ca hát khiêu vũ, thì chính là chơi game kia.
~~~~
* "Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt" có một cái điển tích rất là thú vị, muốn chia sẻ cho mọi người biết.
Lã Động Tân là người huyện Vĩnh Lạc, phủ Hà Trung, sinh vào những năm Trinh Nguyên đời Đường Đức Tông. Ông thường mặc trang phục đạo sĩ, trên tay cầm cây phất trần, lưng đeo kiếm phép. Bởi ông lấy Thuần Dương Tử làm đạo hiệu, nên người đời thường gọi ông là Thuần Dương kiếm khách.
Câu chuyện dưới đây xảy ra trước khi Lã Động Tân đắc Đạo thành Tiên, khi ông vẫn còn là một nho sinh từng theo đuổi nghiệp đèn sách.
Thời ấy Lã Động Tân có một người bạn tâm giao tên là Cẩu Diễu. Cha mẹ của Cẩu Diễu đều đã qua đời, gia cảnh lại nghèo khó, vậy nên Lã Động Tân đã mời Cẩu Diễu về sống tại nhà mình để cùng trau dồi việc bút nghiên.
Một ngày nọ có vị khách họ Lâm đến chơi nhà, thấy Cẩu Diễu anh tuấn nho nhã lại chăm chỉ học hành, vị khách bèn nói với Lã Động Tân: "Thưa tiên sinh, tôi muốn gả Lâm muội muội của tôi cho Cẩu Diễu, ý tiên sinh thế nào?".
Lã Động Tân thấy Cẩu Diễu có vẻ ưng thuận mối hôn sự này nên không tiện từ chối, nhưng lại lo rằng bạn mình thành gia lập thất rồi sẽ bỏ lỡ tiền đồ. Ông bèn nói: "Lâm tiểu thư vừa xinh đẹp lại có đức hạnh, quả là phúc đức lớn cho tiểu huynh đệ của ta. Chỉ có một điều kiện này, sau khi hai người thành thân rồi, ta muốn được động phòng với tân nương tử ba đêm đầu".
Cẩu Diễu nghe xong thấy thất kinh, trong lòng không khỏi sửng sốt nhưng vẫn đành phải cắn răng đồng ý. Cuối cùng thì hôn sự vẫn diễn ra như dự định. Vào đêm động phòng, tân nương đeo khăn hồng che mặt, ngồi trên giường chờ tân lang đến. Chờ mãi chờ mãi mới nghe thấy tiếng bước chân chàng tiến vào phòng. Nhưng vị tân lang này chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm tỏ ra quan tâm đến nàng, mà cứ thế ngồi ở bàn chong đèn đọc sách suốt cả đêm. Lâm tiểu thư kiên nhẫn ngồi đợi đến nửa đêm vẫn không thấy động tĩnh gì, đành phải ấm ức ngủ một mình. Nhưng sáng sớm hôm sau nàng tỉnh dậy thì chàng ta cũng biến đi như một cơn gió.
Chuyện cứ như thế suốt ba đêm liền.
Sau ba ngày mòn mỏi, Cẩu Diễu mới được vào động phòng. Anh ngạc nhiên thấy nương tử đang ngồi trên giường khóc thút thít, bèn quỳ xuống bên cạnh an ủi nàng. Lâm tiểu thư nói trong nước mắt: "Lang quân, vì sao cả ba đêm qua chàng không chịu đi ngủ mà cứ mải mê đọc sách suốt đêm, đến sáng thì lại bỏ đi đâu mất vậy?".
Đến lúc này Cẩu Diễu mới vỡ lẽ: "Thì ra ca ca sợ ta ham vui mà quên việc đèn sách, nên mới dùng cách này để nhắc nhở ta. Ca ca dụng tâm như vậy thì quả là quá 'nhẫn tâm' rồi!". Nói xong, anh bèn kể lại đầu đuôi sự tình cho nương tử nghe.
Về sau Cẩu Diễu thi đỗ bảng vàng và được lên làm quan. Cả hai vợ chồng cùng đến cáo biệt Lã Động Tân để lên đường nhậm chức.
Nhiều năm trôi qua, Lã gia không may gặp hỏa hoạn, toàn bộ cơ ngơi sản nghiệp nay chỉ còn lại một đống tro tàn. Lã Động Tân đành phải dựng một căn nhà tranh để vợ con ở tạm qua ngày, rồi khăn gói lên đường tìm Cẩu Diễu nhờ giúp đỡ. Trải qua quãng hành trình khổ nhọc, mãi rồi ông cũng tìm được người bạn chí thân chí cốt năm xưa. Cẩu Diễu mặc dù đón tiếp ông rất thân tình, nhưng tuyệt nhiên lại không đề cập đến chuyện giúp đỡ, thậm chí một đồng bạc lẻ cũng không hề đưa cho Lã huynh.
Cứ như thế Lã Động Tân đã ở nhà Cẩu Diễu hơn một tháng trời. Tiền mang theo người cũng tiêu sạch, mà Cẩu Diễu vẫn cứ dửng dưng như thế, ông bèn buồn bã trở về nhà.
Lại trải qua quãng đường dài vất vả, cuối cùng ông mới về đến nhà. Nhưng ngạc nhiên thay, túp lều tranh cũ đã biến mất, thay vào đó là một căn nhà mới to đẹp khang trang. Bên trong nhà dán giấy trắng, lại có tiếng khóc than nỉ non không ngớt. Ông chạy vội vào trong, thì thấy ngay giữa nhà là cỗ quan tài lớn, còn vợ con ông thì mặc áo tang đang gào khóc thảm thiết.
Lã Đông Tân gọi vợ: "Phu nhân, phu nhân... chuyện gì xảy ra thế?".
Vợ ông quay đầu lại, vừa run rẩy vừa nói: "Chàng... là người hay là ma?".
Lã Động Tân cảm thấy lạ lùng, nói: "Phu nhân, ta có chết đâu, sao lại là ma được?".
Thì ra trong những ngày ông đi vắng thì có người đến giúp xây nhà, lại sắm sửa đồ đạc mới tinh tươm. Ít lâu sau, lại có người mang theo cỗ quan tài đến báo tin: Lã lão gia đã đổ bệnh chết rồi.
Lã Động Tân biết là Cẩu Diễu bày trò đùa mình. Ông bèn bước đến cầm rìu bổ cỗ quan tài làm đôi, thấy bên trong toàn là kim ngân châu báu. Trên đó có một phong thư, viết rằng:
"Tiểu đệ không dám phụ lòng huynh, nay xin tặng huynh một căn nhà và số kim ngân này làm kế sinh nhai. Huynh khiến thê tử đệ giữ phòng trống, nay đệ mạn phép khiến thê tử huynh khóc đoạn trường".
Từ đó trở đi, tình bạn của Lã Động Tân và Cẩu Diễu lại càng thêm khăng khít. Trong dân gian cũng vì vậy mà lưu truyền câu nói rằng: "Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm", tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì "Cẩu Diễu" (苟杳) đồng âm với "cẩu giảo" (狗咬) nghĩa là 'chó cắn', nên mới bị đọc chệch ra thành "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt".
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 829: Võng hồng đầu bảng (13)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đồ là cô làm vỡ?"
Người phụ trách hỏi Sơ Tranh.
"Không phải, là tôi đụng vào cô ấy. . ." Mỹ Mỹ vượt lên trước giải thích: "Nhưng có người đụng vào tôi, tôi không biết là ai, chỗ này hẳn là có camera, xem camera một chút là biết rồi!"
Mỹ Mỹ nói đến phần sau, con ngươi cũng đều sáng lên.
Nơi đặt đồ vật hơn một trăm vạn, sao lại không có camera giám sát.
Chỉ cần trông thấy là ai đụng vào cô ấy, liền có thể tìm ra kẻ cầm đầu chân chính.
"Chỗ này không có camera, cô cho rằng đây là chỗ nào, sao có thể trang bị camera!" Người phụ trách nhìn về phía Sơ Tranh: "Tôi không quan tâm những chuyện đó, người cuối cùng đụng vào tủ kính trưng bày là cô đúng không? Thứ này giá trị một trăm vạn, cô bồi thường?"
Con ngươi Sơ Tranh hơi sáng lên.
Bồi thường tiền!
Được!
Đồ vật đúng là ta đụng.
Cũng không tính là cõng nồi.
Mạn Mạn bên kia lo lắng không thôi: "Sơ Tranh, cậu lấy ra được một trăm vạn sao? Bằng không thì tôi và chồng tôi suy nghĩ cách khác cho cậu?"
"Không cần."
Sơ Tranh cự tuyệt 'hảo ý' của Mạn Mạn.
Người vây xem lập tức thảo luận.
"Một trăm vạn, cô ta có thể lấy ra được?"
"Mạn Mạn hảo tâm giúp cô ta, cô ta còn vung sắc mặt cho người ta nhìn, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt*."
"Có lẽ phía sau người ta có kim chủ thì sao, một trăm vạn tính là gì."
"Cũng đúng. . ."
Người phụ trách bưng tư thái mắt chó coi thường người khác: "Chút tiền ấy cũng không có, còn ở đây giả vờ cái gì, cho rằng đây là chỗ nào."
Câu nói này kỳ thật đã đắc tội không ít người.
Dù sao trong đám bạn học này, 99.99% đều chỉ có thể coi là thường thường bậc trung, không phải giàu có gì.
Chồng Mạn Mạn giống như băn khoăn, chủ động nói với Sơ Tranh: "Bằng không thì như vậy đi, tôi giúp cô trả một phần. . ."
Biểu cảm trên mặt Mạn Mạn có chút không nhịn được, hung hăng bấm hắn ta một cái.
Chồng Mạn Mạn không hiểu, hạ giọng: "Làm sao vậy, cô ấy không phải bạn học của em sao?"
Mạn Mạn bảo trì mỉm cười, tri kỷ nói: "Đúng thế, nhưng chồng à, là một trăm vạn. . . Không phải số lượng nhỏ, gần đây không phải anh rất cần tài chính sao, em chỉ đang lo lắng cho công ty của anh."
Người phụ trách không nghe thấy Mạn Mạn và chồng Mạn Mạn đối thoại, chỉ nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
"Quét thẻ hay là trả tiền mặt?"
Sơ Tranh vừa định móc thẻ.
Bên ngoài bỗng nhiên có một người tiến vào, hơi mập, thở hồng hộc, có thể thấy được là hắn chạy tới.
"Giám đốc, sao ngài lại tới đây?" Người phụ trách vội vàng nghênh đón, là có người nói cho giám đốc biết chỗ này xảy ra chuyện sao?
Người phụ trách sợ chuyện này liên lụy đến mình, nhanh chóng chỉ vào Sơ Tranh nói: "Giám đốc, chính là cô ta làm vỡ đồ cổ, tôi đang bắt cô ta bồi thường. . ."
Giám đốc nhìn không thèm nhìn hắn ta, trực tiếp đi đến trước mặt Sơ Tranh, cực kỳ cung kính: "Ngải tổng, ngài không sao chứ."
". . ."
Ta có thể có chuyện gì.
Ta rất tốt!
Mà một tiếng này, làm cho tất cả mọi người đều mờ mịt.
Ngải tổng?
Ngải tổng gì?
Đây là giám đốc hội sở, gọi Sơ Tranh là Ngải tổng là cái tình huống gì! !
Giám đốc lau lau mồ hôi, nhìn bà chủ mới nhậm chức, thận trọng nói: "Tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, người phía dưới này vẫn chưa biết ngài, có chỗ đắc tội, xin ngài rộng lòng tha thứ."
Toàn bộ hội sở đều là của cô.
Đừng nói đập một món đồ cổ.
Cho dù đập toàn bộ hội sở, vậy cũng phải tùy ý cô.
"Tôi. . ."
Giám đốc chỉ vào người phụ trách còn đang đần độn: "Cậu thất thần làm gì, còn không mau qua đây nói lời xin lỗi với Ngải tổng."
"Tôi có. . ."
"Ngải tổng, ngài yên tâm, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh lần thứ hai."
"Tôi có thể. . ."
"Ngải tổng, đều là tôi làm việc không đến nơi, không biết ngài dẫn bạn bè đến đây. . ."
". . ."
Ta mẹ nó có tiền!
Có thể bồi thường!
Đừng có vì ta là bà chủ mà ngoại lệ được không?
Chúng ta phải đối xử công bằng với nhau!
...
"Giám đốc, cô ta. . ."
Người phụ trách còn chưa biết rõ tình hình.
"Cô ta cái gì mà cô ta, cậu chỉ cái gì thế hả!" Giám đốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Mau xin lỗi Ngải tổng."
Người phụ trách: ". . ."
Đây không phải chỉ là một người bình thường đến cả thẻ hội viên cũng không có sao?
Giám đốc áp bức, người phụ trách không dám có dị nghị: "Ngải tổng, thật xin lỗi."
Sắc mặt Mạn Mạn khó coi.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, câu chuyện sẽ phát triển thành thế này.
Mà những người còn lại sắc mặt khác nhau, không biết rốt cuộc những năm này Sơ Tranh đã xảy ra chuyện gì.
Nghe xem người ta gọi Ngải tổng. . .
Cũng không phải tiểu thư, nữ sĩ gì đó.
Đây hoàn toàn là hai phương diện xưng hô khác nhau.
"Mọi người đều là bạn học của Ngải tổng à?" Giám đốc tự cho là trấn an được Sơ Tranh, quay đầu nhìn về phía đám người: "Mọi người chơi thoải mái đi, hôm nay tính là cá nhân tôi mời mọi người. Mặt khác lát nữa tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở ở bên trong cho mọi người."
Phải lấy lòng bà chủ mới!
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Trước đó bọn họ nói xấu Sơ Tranh nhiều như vậy, hiện tại trên mặt mọi người đều có chút thẹn đến hoảng.
Mạn Mạn: ". . ."
Cô ta có thể làm cho mọi người tiến vào, nhưng không thể làm cho hội sở xuất ra nhiều căn phòng như thế.
Cánh tay đang xuôi bên người Mạn Mạn, nhịn không được nắm chặt.
Hiện tại Sơ Tranh cực kì nôn nóng.
Cô đang dùng bài học xương máu dạy cho mọi người biết, dùng tiền phải nhanh!
Tức giận.
"Ngải tổng?"
Ngải tổng cái gì.
Ngải cái đại đầu quỷ nhà ngươi!
Sơ Tranh lạnh như băng nhìn giám đốc một cái rồi rời đi.
Giám đốc: ". . ."
Hắn sắp xếp không tốt sao?
Ngải tổng không hài lòng chỗ nào?
Ngài nói đi!
Ngài cho tôi một ánh mắt, tôi không hiểu được!
Giám đốc mò xuống cái bụng tròn vo, quét đến người phụ trách bên cạnh: "Sáng mai cậu không cần tới làm nữa."
Người phụ trách trừng mắt: "Giám đốc, tôi. . ."
"Ngải tổng, ngài chờ một chút." Giám đốc không nghe người phụ trách giải thích, đuổi theo Sơ Tranh rời đi.
Chồng Mạn Mạn giữ chặt giám đốc: "Vị vừa rồi là ai?"
Chồng Mạn Mạn là khách nhân, giám đốc nhìn Sơ Tranh đã sắp đi khuất, đành phải dừng lại: "Đó là Ngải tổng của chúng tôi."
"Sao tôi không biết, có một vị Ngải tổng?"
"Ngải tổng vừa tiếp nhận nơi này của chúng tôi, ngài không biết cũng là bình thường." Người dưới tay hắn còn không nhận ra được! Mấy người nói xem có tức giận không cơ chứ!
...
Sơ Tranh nằm ở trên giường, tức thành cá nóc ấn vào phòng livestream trên phần mềm trực tiếp.
Ấn vào rồi lại thoát ra ngoài.
Fan hâm mộ thổ hào thuộc top 10, ra vào đều có nhắc nhở.
Thế là ——
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
Cái thao tác này của Sơ Tranh, gây nên không ít người bàn tán.
[ Thần Tài làm sao đây? ]
[ Lag sao? ]
[ Lag thì sao hắn có thể đổi phòng livestream được, chắc chắn không phải lag. ]
[ Cầu Thần Tài chiếu cố cho người yếu ớt bất lực như ta. ]
[ Vì đuổi theo Thần Tài, ta mẹ nó cũng mệt chết người. ]
Sơ Tranh không nhìn thấy những thảo luận kia.
Vẫn chạy lung tung vào các phòng livestream như cũ.
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
[ Thần Tài rời khỏi phòng livestream ]
[ Thần Tài tiến vào phòng livestream ]
Sơ Tranh nhìn chằm chằm trên người màn hình, không tiếp tục lui ra ngoài.
Trên màn hình, người đàn ông an tĩnh ngồi ở trước bàn, hơi hơi cúi đầu, đại bộ phận ống kính đều tập trung ở trên bàn.
Nhưng vẫn có thể trông thấy khuôn mặt người đàn ông.
Ánh đèn ấm áp phác họa ra hình dáng xinh đẹp đến không chân thực của hắn.
Một đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng, cầm đao khắc, đang điêu khắc một cái tượng gỗ.
Có tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi chảy xuôi, phối hợp với gương mặt thịnh thế mỹ nhan của người đàn ông.
Rất khác biệt so với những người livestream không phải là ca hát khiêu vũ, thì chính là chơi game kia.
~~~~
* "Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt" có một cái điển tích rất là thú vị, muốn chia sẻ cho mọi người biết.
Lã Động Tân là người huyện Vĩnh Lạc, phủ Hà Trung, sinh vào những năm Trinh Nguyên đời Đường Đức Tông. Ông thường mặc trang phục đạo sĩ, trên tay cầm cây phất trần, lưng đeo kiếm phép. Bởi ông lấy Thuần Dương Tử làm đạo hiệu, nên người đời thường gọi ông là Thuần Dương kiếm khách.
Câu chuyện dưới đây xảy ra trước khi Lã Động Tân đắc Đạo thành Tiên, khi ông vẫn còn là một nho sinh từng theo đuổi nghiệp đèn sách.
Thời ấy Lã Động Tân có một người bạn tâm giao tên là Cẩu Diễu. Cha mẹ của Cẩu Diễu đều đã qua đời, gia cảnh lại nghèo khó, vậy nên Lã Động Tân đã mời Cẩu Diễu về sống tại nhà mình để cùng trau dồi việc bút nghiên.
Một ngày nọ có vị khách họ Lâm đến chơi nhà, thấy Cẩu Diễu anh tuấn nho nhã lại chăm chỉ học hành, vị khách bèn nói với Lã Động Tân: "Thưa tiên sinh, tôi muốn gả Lâm muội muội của tôi cho Cẩu Diễu, ý tiên sinh thế nào?".
Lã Động Tân thấy Cẩu Diễu có vẻ ưng thuận mối hôn sự này nên không tiện từ chối, nhưng lại lo rằng bạn mình thành gia lập thất rồi sẽ bỏ lỡ tiền đồ. Ông bèn nói: "Lâm tiểu thư vừa xinh đẹp lại có đức hạnh, quả là phúc đức lớn cho tiểu huynh đệ của ta. Chỉ có một điều kiện này, sau khi hai người thành thân rồi, ta muốn được động phòng với tân nương tử ba đêm đầu".
Cẩu Diễu nghe xong thấy thất kinh, trong lòng không khỏi sửng sốt nhưng vẫn đành phải cắn răng đồng ý. Cuối cùng thì hôn sự vẫn diễn ra như dự định. Vào đêm động phòng, tân nương đeo khăn hồng che mặt, ngồi trên giường chờ tân lang đến. Chờ mãi chờ mãi mới nghe thấy tiếng bước chân chàng tiến vào phòng. Nhưng vị tân lang này chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm tỏ ra quan tâm đến nàng, mà cứ thế ngồi ở bàn chong đèn đọc sách suốt cả đêm. Lâm tiểu thư kiên nhẫn ngồi đợi đến nửa đêm vẫn không thấy động tĩnh gì, đành phải ấm ức ngủ một mình. Nhưng sáng sớm hôm sau nàng tỉnh dậy thì chàng ta cũng biến đi như một cơn gió.
Chuyện cứ như thế suốt ba đêm liền.
Sau ba ngày mòn mỏi, Cẩu Diễu mới được vào động phòng. Anh ngạc nhiên thấy nương tử đang ngồi trên giường khóc thút thít, bèn quỳ xuống bên cạnh an ủi nàng. Lâm tiểu thư nói trong nước mắt: "Lang quân, vì sao cả ba đêm qua chàng không chịu đi ngủ mà cứ mải mê đọc sách suốt đêm, đến sáng thì lại bỏ đi đâu mất vậy?".
Đến lúc này Cẩu Diễu mới vỡ lẽ: "Thì ra ca ca sợ ta ham vui mà quên việc đèn sách, nên mới dùng cách này để nhắc nhở ta. Ca ca dụng tâm như vậy thì quả là quá 'nhẫn tâm' rồi!". Nói xong, anh bèn kể lại đầu đuôi sự tình cho nương tử nghe.
Về sau Cẩu Diễu thi đỗ bảng vàng và được lên làm quan. Cả hai vợ chồng cùng đến cáo biệt Lã Động Tân để lên đường nhậm chức.
Nhiều năm trôi qua, Lã gia không may gặp hỏa hoạn, toàn bộ cơ ngơi sản nghiệp nay chỉ còn lại một đống tro tàn. Lã Động Tân đành phải dựng một căn nhà tranh để vợ con ở tạm qua ngày, rồi khăn gói lên đường tìm Cẩu Diễu nhờ giúp đỡ. Trải qua quãng hành trình khổ nhọc, mãi rồi ông cũng tìm được người bạn chí thân chí cốt năm xưa. Cẩu Diễu mặc dù đón tiếp ông rất thân tình, nhưng tuyệt nhiên lại không đề cập đến chuyện giúp đỡ, thậm chí một đồng bạc lẻ cũng không hề đưa cho Lã huynh.
Cứ như thế Lã Động Tân đã ở nhà Cẩu Diễu hơn một tháng trời. Tiền mang theo người cũng tiêu sạch, mà Cẩu Diễu vẫn cứ dửng dưng như thế, ông bèn buồn bã trở về nhà.
Lại trải qua quãng đường dài vất vả, cuối cùng ông mới về đến nhà. Nhưng ngạc nhiên thay, túp lều tranh cũ đã biến mất, thay vào đó là một căn nhà mới to đẹp khang trang. Bên trong nhà dán giấy trắng, lại có tiếng khóc than nỉ non không ngớt. Ông chạy vội vào trong, thì thấy ngay giữa nhà là cỗ quan tài lớn, còn vợ con ông thì mặc áo tang đang gào khóc thảm thiết.
Lã Đông Tân gọi vợ: "Phu nhân, phu nhân... chuyện gì xảy ra thế?".
Vợ ông quay đầu lại, vừa run rẩy vừa nói: "Chàng... là người hay là ma?".
Lã Động Tân cảm thấy lạ lùng, nói: "Phu nhân, ta có chết đâu, sao lại là ma được?".
Thì ra trong những ngày ông đi vắng thì có người đến giúp xây nhà, lại sắm sửa đồ đạc mới tinh tươm. Ít lâu sau, lại có người mang theo cỗ quan tài đến báo tin: Lã lão gia đã đổ bệnh chết rồi.
Lã Động Tân biết là Cẩu Diễu bày trò đùa mình. Ông bèn bước đến cầm rìu bổ cỗ quan tài làm đôi, thấy bên trong toàn là kim ngân châu báu. Trên đó có một phong thư, viết rằng:
"Tiểu đệ không dám phụ lòng huynh, nay xin tặng huynh một căn nhà và số kim ngân này làm kế sinh nhai. Huynh khiến thê tử đệ giữ phòng trống, nay đệ mạn phép khiến thê tử huynh khóc đoạn trường".
Từ đó trở đi, tình bạn của Lã Động Tân và Cẩu Diễu lại càng thêm khăng khít. Trong dân gian cũng vì vậy mà lưu truyền câu nói rằng: "Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm", tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì "Cẩu Diễu" (苟杳) đồng âm với "cẩu giảo" (狗咬) nghĩa là 'chó cắn', nên mới bị đọc chệch ra thành "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt".