Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngay lúc Sơ Tranh đang cân nhắc xem có cần phóng hỏa hay gì đó không, Lâm Nghiên trên tay lái phụ, đột nhiên tiến đến trước mặt Lâm Phong.
Tiên sư, còn nói thầm gì nữa, đều mẹ nó đã cách âm rồi còn phải ghé sát vậy nói à!
Nhưng mà một màn kế tiếp, làm tam quan của Sơ Tranh có chút sụp đổ.
Lâm Nghiên và Lâm Phong thế mà lại hôn nhau?
Sơ Tranh xoa xoa đôi mắt, nghi ngờ có phải công năng chống nhìn trộm của xe quá tốt, nên mình nhìn lầm rồi không.
Nhưng mà mẹ nó cô đang đứng ở phía trước mà!
... Này này, kích thích như thế sao?
Ta sắp không thể nhìn thẳng vào tình anh em nữa rồi!
Lâm Nghiên và Lâm Phong đậu xe ở vị trí rất vắng vẻ, nếu như không phải Sơ Tranh cố ý chui lên phía trước, thì căn bản không ai nhìn thấy trong xe xảy ra chuyện gì.
Mà Sơ Tranh xem được toàn bộ quá trình bảo vệ sức khỏe.
Không được.
Ta cần từ từ.
Sơ Tranh sửa sang lại quần áo, ưu nhã thong dong đi ra khỏi chỗ tối, tùy tiện gõ cửa sổ xe.
...
A Hoa chờ trong xe nửa ngày, không dám đi, cũng không dám xuống dưới, sợ quấy rầy Sơ Tranh làm việc.
Ngay lúc A Hoa chờ đến nôn nóng, Sơ Tranh trở về —— còn kéo theo một người.
A Hoa hãi hùng khiếp vía, Tranh tỷ bây giờ làm việc trâu bò vậy luôn sao?
"Tranh tỷ, đây là..." A Hoa thấy rõ người Sơ Tranh đang kéo, giọng nói giống như bị người bóp nghẹt.
Đây không phải Phong ca sao!
Tranh tỷ đang làm cái gì thế!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ném Lâm Phong vào xe, sau đó rời đi, nhưng chỉ qua một phút đồng hồ, lại kéo theo Lâm Nghiên trở về.
Quần áo trên người Lâm Nghiên vẫn chưa cài đàng hoàng, bộ ngực sữa nửa lộ ra, vết tích mập mờ rải rác, vừa nhìn đã biết tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
A Hoa là loại người khôn khéo, vừa nhìn đã biết tình huống như thế nào.
Chỉ là hắn vẫn có chút không hiểu đó là – ai làm ra?
Cũng không thể là...
Ánh mắt A Hoa rơi trên người Lâm Phong quần áo cũng không ngay ngắn bên cạnh.
Khiếp sợ!
Không thể nào!
Sơ Tranh nhét người vào ghế sau, sau đó kéo cửa chỗ tay lái phụ ra, ngồi xuống, đóng cửa, liền mạch lưu loát.
"Lái xe."
A Hoa còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Sững sờ nhìn hai người đã mất đi ý thức ở ghế sau.
"Lái xe." Sơ Tranh lặp lại lần nữa.
"Dạ!"
A Hoa luống cuống tay chân nổ máy.
Tận đến khi rời khỏi gara, A Hoa mới tìm lại giọng nói của mình: "Tranh... Tranh tỷ, chúng ta mang bọn Phong ca đi đâu?"
Đúng rồi!
Tại sao Tranh tỷ lại đánh ngất bọn Lâm Phong!!
"Cứ chạy về phía trước, đến nơi tôi sẽ gọi.."
A Hoa nuốt một ngụm nước bọt.
Sao Lâm Phong lại đắc tội với Tranh tỷ rồi?
Không phải trong tổ chức đồn đại... Tranh tỷ thích Lâm Phong sao? Chẳng lẽ trông thấy Lâm Phong và em gái mình ấy ấy ấy, thẹn quá hoá giận sao?
Xong rồi xong rồi, hắn có thể bị diệt khẩu luôn không.
Đang yên bình hắn chui vào cái ổ này làm gì chứ!
A Hoa khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình chết chắc rồi, dưới đáy lòng nghĩ đến, khu đất nào xây mộ tương đối tốt, để đến lúc đó nói Tranh tỷ hạ thủ lưu tình, cho mình chọn nơi chôn xác.
...
Hai tiếng rưỡi sau.
A Hoa nhìn đường cái hoang tàn vắng vẻ, quay đầu hỏi Sơ Tranh: "Tranh tỷ, đã tới chưa?"
Sơ Tranh nghiêm mặt: "Sắp."
Sắp cái quỷ chứ sắp!
Đêm hôm đó trời tối đen như mực, ven đường lại không có công trình kiến trúc đặc biệt gì để tham khảo, cho nên —— hình như cô không nhớ rõ.
Không sao.
Bình tĩnh.
Thân là con gái sao có thể bị chút chuyện nhỏ này làm khó được.
Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy một chỗ tương đối thích hợp để "vứt xác", bảo A Hoa dừng lại.
"Giúp tôi mang hắn ra đây." Sơ Tranh chỉ huy A Hoa.
"Tranh... Tranh tỷ, chị muốn làm gì thế?" A Hoa có chút phát run.
Sơ Tranh lôi Lâm Nghiên ra khỏi xe: "Cậu yên tâm, cậu đã đứng chung một con đường với tôi, bây giờ muốn thoát thân thì đã muộn."
"..." Cái này bảo tôi yên tâm kiểu gì hả!!
A Hoa khuất phục dưới dâm uy của Sơ Tranh, kéo Lâm Phong ra ngoài.
Không biết Sơ Tranh mò đâu ra một sợi dây thừng, trói người lại, rồi không chút lưu tình đẩy từ trên sườn dốc xuống.
A Hoa nhìn đến trợn mắt há mồm.
Tận đến khi hắn ngồi trên xe, vẫn có chút mất hồn mất vía.
Không phải trước kia quan hệ của Tranh tỷ với Lâm Phong và Lâm Nghiên tốt lắm sao, chuyện này là thế nào vậy!
Lâm Phong và Lâm Nghiên sẽ không chết chứ?!
"Về đi." Thanh âm nhẹ nhàng không chứa chút tình cảm của Sơ Tranh truyền đến: "Chuyện ngày hôm nay, cậu biết nên nói thế nào chứ?"
"Tôi... Tôi ở nhà ngủ!"
"Về sau tôi bảo kê cậu, không cần cảm động."
"..." Không dám không dám.
...
Khách sạn quốc tế Phúc Hỉ Lai.
Thanh niên đẩy xe lăn nhanh chóng xông vào khách sạn: "Tránh ra tránh ra, nhanh lên, mau tránh ra!"
Lúc này trong đại sảnh khách sạn có không ít người, thanh niên xông vào liền hô to, xuyên qua đám người, thẳng đến thang máy, vừa vặn đuổi kịp thang máy đang mở.
"Tầng 38, cảm ơn."
Thanh niên thở hổn hển, nói với một nữ sinh trong thang máy.
Nữ sinh bình tĩnh liếc hắn một chút, không nhúc nhích.
Thanh niên không khỏi ngước mắt nhìn lại: "Tiểu mỹ nữ cô..."
Nữ sinh mặc một bộ lễ phục bằng lụa màu đen, lễ phục thiết kế kiểu trễ vai, lộ ra bả vai và xương quai xanh xinh đẹp, tóc hơi xoăn, rủ xuống trước người.
Dung mạo nữ sinh tinh xảo, giống như búp bê trong tủ kính, tinh tế điêu khắc, xinh đẹp hoàn mỹ.
Chỉ là...
Hơi lạnh.
Câu nói kia của thanh niên giống như bị kẹt lại, hắn trừng mắt nhìn, nữ sinh này, không phải chính là... tên cướp lần trước sao?!
Nhìn ở khoảng cách gần, hình như càng đẹp hơn!
Xong rồi.
Hình như cậu yêu đương mất rồi.
"Có thể... Giúp tôi ấn một chút..." Sắc mặt thanh niên đỏ lên, chờ mong nhìn nữ sinh.
"Không thể." Nữ sinh rất quả quyết cự tuyệt.
Thanh niên: "..."
Tiểu mỹ nữ thật lạnh lùng.
Ngay khi thanh niên thất vọng, thanh âm của nữ sinh lại truyền tới: "Không có thẻ, không ấn được."
Khách sạn năm sao, trừ tầng lầu công cộng của khách sạn, thì những tầng còn lại, đều phải quét thẻ.
Hơn nữa quét thẻ tầng nào thì chỉ lên được tầng đó, không thể đến những tầng lầu khác.
"A?" Thanh niên đần độn a một tiếng.
...
Lúc Tấn Thần nhận được điện thoại của anh trai nhà mình, đang mờ mịt đứng ở hành lang lầu 12.
"Anh... em.. em không thể đi lên." Không thấy tiểu mỹ nữ đâu, thương tâm, thất tình.
"..."
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi.
"Em là heo sao?"
"... Đúng thế."
"..."
...
Tấn Thần ngăn cản một nhân viên công tác, giúp mình lên tầng 38, cậu đẩy xe lăn đi vào, vừa liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, tư thái lười biếng bưng một ly trà, chút hơi nước lượn lờ giữa hai đầu lông mày hắn, giống như thần tiên thưởng trà trong núi xanh thơ mộng.
Tại sao tạo hóa lại cho hắn một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta ghen tị như thế chứ.
Mỗi lần Tấn Thần trông thấy đều rất tuyệt vọng, rõ ràng đều cùng một cha mẹ sinh ra, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
"Anh." Tấn Thần kêu một tiếng.
Người đàn ông đặt chén trà xuống: "Thang máy của khách sạn hỏng, hay là chân em hỏng?"
"Anh, anh chỉ ước chân em hỏng đúng không?"
"Tất nhiên, anh em có nạn cùng chịu."
Tấn Thần tức điên người: "Em chưa từng thấy người nào như anh!!!"
Khóe miệng người đàn ông kéo ra một đường cong nhỏ bé: "Bây giờ gặp được, vui vẻ không?"
Tấn Thần: "..."
Tấn Thần chịu đựng xúc động muốn bóp chết hắn.
Đây là anh ruột của mình.
Không thể bóp chết.
Bằng không thì cậu sẽ bị cha mẹ bóp chết.
Tấn Thần hít sâu, đổi sắc mặt trong một gây: "Anh, em nói cho anh biết, vừa rồi ở trong thang máy em gặp được một chị gái nhỏ siêu siêu đẹp, đẹp lắm lắm luôn ấy, em cảm thấy mình đang yêu đương."