Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2596
Chương 2596: Bờ Sông Vong Xuyên (10)
Edit: Yumi Na - qhSleepy
Beta: Sa Nhi
================
Bồng Vũ cảm thấy hắn hình như đã từng đi qua đó, nhưng lại chẳng thể nhớ ra thứ gì khác.
Bồng Vũ nghĩ chỉ cần đi thêm một lần nữa biết đâu chừng có thể nhớ ra cái gì.
"Chỗ kia rất nguy hiểm." Tuyết Hồ lên tiếng phản đối, "Người ở Minh giới đều tự giác né xa."
Bồng Vũ: "Ta có thể tự mình đi."
Bồng Vũ vẫn kiên trì muốn đi, cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể cùng hắn đi thêm một lần nữa.
Vùng đất này chỉ có một màu đen trải dài, gần như không thấy điểm cuối cùng.
Tuyết Hồ nói nơi này không chỉ là Diêm Vương điện, mà còn từng là trung tâm của Diêm Vương điện, hơn nữa nơi này rất rộng.
Cuối cùng lại đều biến mất trong trận chiến loạn kia.
"Ngươi nhất định phải đi vào?" Sơ Tranh hỏi lại Bồng Vũ một lần nữa.
"Ừm... Ngươi có thể không cần đi theo ta, ta chỉ vào kiểm tra một chút nếu gặp nguy hiểm sẽ lập tức ra ngoài."
"Ngươi mà chết người gặp phiền phức còn không phải ta sao." Sơ Tranh đi vào bên trong trước, "Được rồi, đi thôi."
Bồng Vũ nhìn theo bóng lưng Sơ Tranh, một lúc sau mới đuổi theo, "Cám ơn, cám ơn ngươi."
Đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một người xa lạ.
Nhưng nàng đã cứu hắn mấy lần, còn cùng hắn đi đến nơi nguy hiểm như vậy nữa.
Sơ Tranh: "Về sau nhớ trả lại."
Bồng Vũ: "Nhưng ta trả cho ngươi, ngươi lại không muốn." Sau lần đó hắn lại chủ động thêm mấy lần nhưng ngược lại, đều bị nàng nhốt luôn ngoài cửa.
Sơ Tranh: "Chờ tới lúc ngươi cam tâm tình nguyện đã."
Bồng Vũ: "Ta tình nguyện mà."
Sơ Tranh: "..."
Nguyện cái rắm!
Bây giờ không phải là lúc nên nói chuyện phiếm, cho nên Bồng Vũ cùng Sơ Tranh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm quan sát bốn phía.
Lần này đi được xa hơn so với lần trước, cũng không gặp thứ gì công kích.
Giống như lần trước bị tập kích chỉ là ảo giác của bọn họ.
Gió êm sóng lặng như thế ngược lại càng làm Sơ Tranh cảm thấy trong lòng có cảm giác rất kỳ quái.
"Phía trước hình như có thứ gì." Bồng Vũ đột nhiên nói.
Sơ Tranh nhìn về phía trước, lại thấy một khối bia đá màu đen đứng sừng sững ở đó.
Bia đá rộng gần năm mét, cao mười mét, trên tấm bia đá cháy đen một mảng, không nhìn ra trên đó viết gì.
Phía dưới bia đá cao lớn là một bục đài nhô lên, tấm bia được dựng chính trên đài cao này.
Sơ Tranh thấy Bồng Vũ nhìn chăm chú, hỏi hắn: "Ngươi từng thấy thứ này?"
Bồng Vũ rối rắm, chần chờ một lúc mới lên tiếng, "Dường như ta đã từng thấy, nhưng... có cảm giác rất quen thuộc."
Hắn đã thấy tấm bia đá này lúc nào.
Khi ấy đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao hắn lại cảm thấy quen thuộc...
Sơ Tranh trấn an hắ, "Cứ từ từ suy nghĩ."
"... Ừm." Bồng Vũ bị bia đá hấp dẫn, phảng phất như đang chìm vào hồi ức.
Sơ Tranh nhìn bốn phía, cũng chờ Bồng Vũ từ từ suy nghĩ.
Ước chừng một nén nhang sau, Bồng Vũ đột nhiên cử động, hắn vòng qua đằng sau bia đá rồi ngồi xổm người xuống, dùng tay lau lau phía dưới tấm bia đá.
Bụi đất màu đen bám trên mặt bia đá rơi xuống, để lộ ra màu sắc nguyên bản.
Phía trên có chữ viết.
—— Bồng Vũ.
"Tên của ngươi?" Sơ Tranh đi theo nhìn một chút, "Tấm bia đá này có quan hệ gì với ngươi?"
Bồng Vũ lại tiếp tục lau những chỗ bên cạnh, nhưng trừ hai chữ kia ra thì không còn có bất kì chữ nào khác.
"Ta... Không biết." Bồng Vũ thu tay lại, lẩm bẩm nói: "Ta không biết..."
Vèo ——
Tiếng xé gió từ phía sau vang lên.
Sơ Tranh lôi Bồng Vũ tránh sang một bên, mũi tên mang theo oán khí mũi tên hung hăng cắm trên tấm bia đá.
Mũi tên duy trì thời gian một hơi thở, chậm rãi tiêu tán.
Một giây sau...
Vèo vèo vèo ——
Vô số oán khí ngưng tụ thành mũi tên, từ bốn phương tám hướng bắn tới. Trên bầu trời đã bị hàng ngàn mũi tên che lấp, không có bất kỳ một khe hở nào.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm cho Bồng Vũ còn không kịp phản ứng đã bị Sơ Tranh bảo vệ sau lưng.
Tử điệp bay ra, đụng vào những mũi tên kia rồi cùng mũi tên tiêu tán trên không trung.
Bên trong những mũi tên giống như do ảo ảnh của người nào hình thành.
Những hình ảnh người kia lao đến theo những mũi tên, có không ít mũi tên đã cùng tử điệp tiêu tán, nhưng số lượng mũi tên quá nhiều nên vẫn có một ít xuyên qua được phòng tuyến, bắn đến trước mặt bọn họ.
Một ảo ảnh bay đến trước mặt Bồng Vũ, trong nháy mắt hắn theo bản năng đưa tay vung lên.
Từ trong lòng bàn tay, một lực lượng nào đó hình thành bay ra, đụng vào ảo ảnh kia.
Bồng Vũ nhìn lòng bàn tay mình một cách khó hiểu, nhưng ngay giây tiếp theo giống như đã tìm được bí quyết, có thể thuần thục sử dụng sức mạnh của mình luôn.
Ảo ảnh quá nhiều, còn có mũi tên đan xen.
"Đi chết đi!"
Một giọng nói lạnh lùng từ trên tấm bia đá vang lên, một làn sương đen từ bên trên lao xuống đâm vọt tới Bồng Vũ.
Sơ Tranh vốn định kéo hắn, không ngờ Bồng Vũ còn phản ứng nhanh hơn.
Làn sương đen kia công kích thất bại, ngược lại làm cho bụi đất bị cháy đen trên tấm bia đá rào rào rơi xuống.
Làn sương đen dần dần kéo dài, từ từ hình thành tứ chi cùng thân thể, cuối cùng thành hình dáng con người.
Nhưng nó không có gương mặt, chỉ có một màu đen từ đầu đến chân.
Bồng Vũ: "Ngươi biết ta!"
Làn sương đen kia giống như nghe thấy chuyện cười, lại cười như điên hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra."
"Ta là..."
"Đừng lắm lời, đền mạng đi!" Làn sương đen cắt ngang câu nói của Bồng Vũ, lần nữa bắt đầu tấn công, chiêu sau càng tàn nhẫn hơn chiêu trước.
-
Bồng Vũ muốn nói chuyện cùng làn sương đen mấy lần,, nhưng đáng tiếc y đều từ chối chỉ một lòng muốn đánh chết Bồng Vũ.
Sơ Tranh vốn cho rằng thực lực của Bồng Vũ không mạnh.
Nhưng thật không ngờ, một khi Bồng Vũ động thủ cũng rất lợi hại.
Mà Bồng Vũ cũng không biết rõ tình hình của bản thân, mỗi lần xuất ra chiêu thức gì, hắn cũng đều kinh ngạc không thôi.
Rõ ràng trước lúc này, hắn không hề biết những thứ này.
Chẳng qua là ngay lúc gặp nguy hiểm theo bản năng mới vung ra.
Nhưng dù sao Bồng Vũ cũng đang bị thương, cho nên bóng đen dần dần chiếm thế thượng phong.
Sơ Tranh nhìn hồi lâu, mắt thấy Bồng Vũ sắp không chịu nổi, lúc này mới tiến lên giúp đỡ.
Mục tiêu của bóng đen là Bồng Vũ, cho nên vừa rồi nó cũng không để ý Sơ Tranh.
Lúc này Sơ Tranh tiến lên, bóng đen mới chú ý tới Sơ Tranh.
Chờ hắn phát hiện thì đã quá muộn.
-
Ầm ——
Bóng đen đập vào trên tấm bia đá, bụi đất màu đen lại rào rào rơi xuống.
Bóng đen không ngờ Sơ Tranh khó đối phó như vậy, y bèn men theo bia đá bò lên, giẫm lên bia đá, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài.
Thanh âm kia trong khoảng đất cháy đen, như gợn sóng lan truyền dần gột rửa mọi thứ.
Đất dưới chân bắt đầu rung động, tiếng rống thê lương từ lòng đất truyền đến.
Mặt đất vỡ ra rạn nứt thành những đường vân mạng nhện, những đôi tay từ trong khe hở vươn ra.
Bọn chúng bám lấy mặt đất, chậm chạp bò ra bên ngoài.
Đầu tiên là đầu, sau đó là nửa người.
Trên mặt đất tràn đầy khe nứt, nhìn đâu đâu cũng là cảnh tượng như vậy.
"Ha ha ha ha!"
"Hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây."
Giọng nói của bóng đen từ phía trên vọng xuống mang theo một sự thống khoái, giống như chắc chắn bọn họ sẽ không thoát được nên y bắt đầu hưởng thụ thắng lợi.
Sơ Tranh: "..."
Không có cảm tưởng gì, chỉ thấy quá phiền.
Mà Sơ Tranh thấy phiền, kết quả chính là cả lũ đều bị xui xẻo, bao gồm cả bóng đen đang hưởng thụ thành quả thắng lợi kia.
Bóng đen kia chỉ có thể trơ mắt nhìn những oan hồn mình triệu hoán ra bị Sơ Tranh thu phục, bóng đen tuy không có ngũ quan hưng cũng làm người khác biết y đang dần trở nên dữ tợn.
Bóng đèn lần nữa đối đầu với Sơ Tranh.
Sơ Tranh muốn bắt y, cho bên tạm thời không ra tay quá hung ác.
Bóng đen thấy mình không địch lại, không ngờ lại co cẳng chạy biến, "Bồng Vũ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!"
Vừa rồi một khoảng đất rộng lớn còn đầy rẫy oan hồn, đột nhiên đã lại biến mất không còn vết tích.
===================
31.01.2021
Edit: Yumi Na - qhSleepy
Beta: Sa Nhi
================
Bồng Vũ cảm thấy hắn hình như đã từng đi qua đó, nhưng lại chẳng thể nhớ ra thứ gì khác.
Bồng Vũ nghĩ chỉ cần đi thêm một lần nữa biết đâu chừng có thể nhớ ra cái gì.
"Chỗ kia rất nguy hiểm." Tuyết Hồ lên tiếng phản đối, "Người ở Minh giới đều tự giác né xa."
Bồng Vũ: "Ta có thể tự mình đi."
Bồng Vũ vẫn kiên trì muốn đi, cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể cùng hắn đi thêm một lần nữa.
Vùng đất này chỉ có một màu đen trải dài, gần như không thấy điểm cuối cùng.
Tuyết Hồ nói nơi này không chỉ là Diêm Vương điện, mà còn từng là trung tâm của Diêm Vương điện, hơn nữa nơi này rất rộng.
Cuối cùng lại đều biến mất trong trận chiến loạn kia.
"Ngươi nhất định phải đi vào?" Sơ Tranh hỏi lại Bồng Vũ một lần nữa.
"Ừm... Ngươi có thể không cần đi theo ta, ta chỉ vào kiểm tra một chút nếu gặp nguy hiểm sẽ lập tức ra ngoài."
"Ngươi mà chết người gặp phiền phức còn không phải ta sao." Sơ Tranh đi vào bên trong trước, "Được rồi, đi thôi."
Bồng Vũ nhìn theo bóng lưng Sơ Tranh, một lúc sau mới đuổi theo, "Cám ơn, cám ơn ngươi."
Đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một người xa lạ.
Nhưng nàng đã cứu hắn mấy lần, còn cùng hắn đi đến nơi nguy hiểm như vậy nữa.
Sơ Tranh: "Về sau nhớ trả lại."
Bồng Vũ: "Nhưng ta trả cho ngươi, ngươi lại không muốn." Sau lần đó hắn lại chủ động thêm mấy lần nhưng ngược lại, đều bị nàng nhốt luôn ngoài cửa.
Sơ Tranh: "Chờ tới lúc ngươi cam tâm tình nguyện đã."
Bồng Vũ: "Ta tình nguyện mà."
Sơ Tranh: "..."
Nguyện cái rắm!
Bây giờ không phải là lúc nên nói chuyện phiếm, cho nên Bồng Vũ cùng Sơ Tranh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm quan sát bốn phía.
Lần này đi được xa hơn so với lần trước, cũng không gặp thứ gì công kích.
Giống như lần trước bị tập kích chỉ là ảo giác của bọn họ.
Gió êm sóng lặng như thế ngược lại càng làm Sơ Tranh cảm thấy trong lòng có cảm giác rất kỳ quái.
"Phía trước hình như có thứ gì." Bồng Vũ đột nhiên nói.
Sơ Tranh nhìn về phía trước, lại thấy một khối bia đá màu đen đứng sừng sững ở đó.
Bia đá rộng gần năm mét, cao mười mét, trên tấm bia đá cháy đen một mảng, không nhìn ra trên đó viết gì.
Phía dưới bia đá cao lớn là một bục đài nhô lên, tấm bia được dựng chính trên đài cao này.
Sơ Tranh thấy Bồng Vũ nhìn chăm chú, hỏi hắn: "Ngươi từng thấy thứ này?"
Bồng Vũ rối rắm, chần chờ một lúc mới lên tiếng, "Dường như ta đã từng thấy, nhưng... có cảm giác rất quen thuộc."
Hắn đã thấy tấm bia đá này lúc nào.
Khi ấy đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao hắn lại cảm thấy quen thuộc...
Sơ Tranh trấn an hắ, "Cứ từ từ suy nghĩ."
"... Ừm." Bồng Vũ bị bia đá hấp dẫn, phảng phất như đang chìm vào hồi ức.
Sơ Tranh nhìn bốn phía, cũng chờ Bồng Vũ từ từ suy nghĩ.
Ước chừng một nén nhang sau, Bồng Vũ đột nhiên cử động, hắn vòng qua đằng sau bia đá rồi ngồi xổm người xuống, dùng tay lau lau phía dưới tấm bia đá.
Bụi đất màu đen bám trên mặt bia đá rơi xuống, để lộ ra màu sắc nguyên bản.
Phía trên có chữ viết.
—— Bồng Vũ.
"Tên của ngươi?" Sơ Tranh đi theo nhìn một chút, "Tấm bia đá này có quan hệ gì với ngươi?"
Bồng Vũ lại tiếp tục lau những chỗ bên cạnh, nhưng trừ hai chữ kia ra thì không còn có bất kì chữ nào khác.
"Ta... Không biết." Bồng Vũ thu tay lại, lẩm bẩm nói: "Ta không biết..."
Vèo ——
Tiếng xé gió từ phía sau vang lên.
Sơ Tranh lôi Bồng Vũ tránh sang một bên, mũi tên mang theo oán khí mũi tên hung hăng cắm trên tấm bia đá.
Mũi tên duy trì thời gian một hơi thở, chậm rãi tiêu tán.
Một giây sau...
Vèo vèo vèo ——
Vô số oán khí ngưng tụ thành mũi tên, từ bốn phương tám hướng bắn tới. Trên bầu trời đã bị hàng ngàn mũi tên che lấp, không có bất kỳ một khe hở nào.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm cho Bồng Vũ còn không kịp phản ứng đã bị Sơ Tranh bảo vệ sau lưng.
Tử điệp bay ra, đụng vào những mũi tên kia rồi cùng mũi tên tiêu tán trên không trung.
Bên trong những mũi tên giống như do ảo ảnh của người nào hình thành.
Những hình ảnh người kia lao đến theo những mũi tên, có không ít mũi tên đã cùng tử điệp tiêu tán, nhưng số lượng mũi tên quá nhiều nên vẫn có một ít xuyên qua được phòng tuyến, bắn đến trước mặt bọn họ.
Một ảo ảnh bay đến trước mặt Bồng Vũ, trong nháy mắt hắn theo bản năng đưa tay vung lên.
Từ trong lòng bàn tay, một lực lượng nào đó hình thành bay ra, đụng vào ảo ảnh kia.
Bồng Vũ nhìn lòng bàn tay mình một cách khó hiểu, nhưng ngay giây tiếp theo giống như đã tìm được bí quyết, có thể thuần thục sử dụng sức mạnh của mình luôn.
Ảo ảnh quá nhiều, còn có mũi tên đan xen.
"Đi chết đi!"
Một giọng nói lạnh lùng từ trên tấm bia đá vang lên, một làn sương đen từ bên trên lao xuống đâm vọt tới Bồng Vũ.
Sơ Tranh vốn định kéo hắn, không ngờ Bồng Vũ còn phản ứng nhanh hơn.
Làn sương đen kia công kích thất bại, ngược lại làm cho bụi đất bị cháy đen trên tấm bia đá rào rào rơi xuống.
Làn sương đen dần dần kéo dài, từ từ hình thành tứ chi cùng thân thể, cuối cùng thành hình dáng con người.
Nhưng nó không có gương mặt, chỉ có một màu đen từ đầu đến chân.
Bồng Vũ: "Ngươi biết ta!"
Làn sương đen kia giống như nghe thấy chuyện cười, lại cười như điên hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra."
"Ta là..."
"Đừng lắm lời, đền mạng đi!" Làn sương đen cắt ngang câu nói của Bồng Vũ, lần nữa bắt đầu tấn công, chiêu sau càng tàn nhẫn hơn chiêu trước.
-
Bồng Vũ muốn nói chuyện cùng làn sương đen mấy lần,, nhưng đáng tiếc y đều từ chối chỉ một lòng muốn đánh chết Bồng Vũ.
Sơ Tranh vốn cho rằng thực lực của Bồng Vũ không mạnh.
Nhưng thật không ngờ, một khi Bồng Vũ động thủ cũng rất lợi hại.
Mà Bồng Vũ cũng không biết rõ tình hình của bản thân, mỗi lần xuất ra chiêu thức gì, hắn cũng đều kinh ngạc không thôi.
Rõ ràng trước lúc này, hắn không hề biết những thứ này.
Chẳng qua là ngay lúc gặp nguy hiểm theo bản năng mới vung ra.
Nhưng dù sao Bồng Vũ cũng đang bị thương, cho nên bóng đen dần dần chiếm thế thượng phong.
Sơ Tranh nhìn hồi lâu, mắt thấy Bồng Vũ sắp không chịu nổi, lúc này mới tiến lên giúp đỡ.
Mục tiêu của bóng đen là Bồng Vũ, cho nên vừa rồi nó cũng không để ý Sơ Tranh.
Lúc này Sơ Tranh tiến lên, bóng đen mới chú ý tới Sơ Tranh.
Chờ hắn phát hiện thì đã quá muộn.
-
Ầm ——
Bóng đen đập vào trên tấm bia đá, bụi đất màu đen lại rào rào rơi xuống.
Bóng đen không ngờ Sơ Tranh khó đối phó như vậy, y bèn men theo bia đá bò lên, giẫm lên bia đá, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài.
Thanh âm kia trong khoảng đất cháy đen, như gợn sóng lan truyền dần gột rửa mọi thứ.
Đất dưới chân bắt đầu rung động, tiếng rống thê lương từ lòng đất truyền đến.
Mặt đất vỡ ra rạn nứt thành những đường vân mạng nhện, những đôi tay từ trong khe hở vươn ra.
Bọn chúng bám lấy mặt đất, chậm chạp bò ra bên ngoài.
Đầu tiên là đầu, sau đó là nửa người.
Trên mặt đất tràn đầy khe nứt, nhìn đâu đâu cũng là cảnh tượng như vậy.
"Ha ha ha ha!"
"Hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây."
Giọng nói của bóng đen từ phía trên vọng xuống mang theo một sự thống khoái, giống như chắc chắn bọn họ sẽ không thoát được nên y bắt đầu hưởng thụ thắng lợi.
Sơ Tranh: "..."
Không có cảm tưởng gì, chỉ thấy quá phiền.
Mà Sơ Tranh thấy phiền, kết quả chính là cả lũ đều bị xui xẻo, bao gồm cả bóng đen đang hưởng thụ thành quả thắng lợi kia.
Bóng đen kia chỉ có thể trơ mắt nhìn những oan hồn mình triệu hoán ra bị Sơ Tranh thu phục, bóng đen tuy không có ngũ quan hưng cũng làm người khác biết y đang dần trở nên dữ tợn.
Bóng đèn lần nữa đối đầu với Sơ Tranh.
Sơ Tranh muốn bắt y, cho bên tạm thời không ra tay quá hung ác.
Bóng đen thấy mình không địch lại, không ngờ lại co cẳng chạy biến, "Bồng Vũ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!"
Vừa rồi một khoảng đất rộng lớn còn đầy rẫy oan hồn, đột nhiên đã lại biến mất không còn vết tích.
===================
31.01.2021