Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2581
Chương 2581: Năm Tháng Vì Mời (13)
Edit: Sa
==============
Mông Trần bị bệnh, ngủ một lát lại tỉnh tỉnh, cứ mơ mơ màng màng, cần người chăm sóc.
Sơ Tranh ngại phiền phức, liền trực tiếp ngủ luôn bên cạnh hắn.
Mông Trần uống thuốc, vừa ngủ dậy cảm giác cảm giác đã khá hơn nhiều, nhưng thấy người sát bên mình, lại cảm thấy không ổn trở lại.
Mông Trần đánh giá căn phòng, xác định đây không phải là phòng hắn.
Hình như đêm qua hắn đến tìm cô, hỏi cô có thuốc cảm hay không...
Mông Trần cẩn thận dịch khỏi tay Sơ Tranh, cẩn thận xuống dưới.
Chân vừa giẫm tới mặt đất, quần áo đã bị người níu lại.
Thân thể của hắn trực tiếp đổ về sau, bị người ôm lấy, một cánh tay bao trùm lên trán hắn.
"Hạ sốt rồi."
"... Ừm." Mông Trần nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm cứng nhắc, "Tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi."
"Lát nữa lại uống thêm 1 lần thuốc." Sơ Tranh kéo chăn phủ trên người hắn, "Ngủ thêm chút đi."
"..."
Mông Trần làm sao còn ngủ nổi.
Nhưng hắn cũng không dám động, an tĩnh làm cái gối để Sơ Tranh ôm hắn ngủ.
Về sau có thể là do thân thể không quá dễ chịu, lại mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát.
Chờ khi tỉnh lại, trên giường đã chỉ còn một mình hắn.
Nghĩ đến cảnh tượng trước đó, nhịp tim Mông Trần dần dần gia tốc.
Mông Trần dùng tay bóp bóp trán ngồi dậy, xuống dưới, xếp chăn gối xong, mở cửa ra ngoài.
-
Sơ Tranh đang đọc sách trong phòng khách, thấy hắn xuống lầu bèn để sách xuống, ra hiệu hắn đi qua.
Đại khái là đầu óc Mông Trần còn hơi choáng, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên ngồi xuống.
Sơ Tranh đưa thuốc trên bàn cùng nước cho hắn: "Uống thuốc đi."
Mông Trần cảm thấy mình đã khỏe, không muốn uống lắm: "Tôi cảm thấy ổn rồi, có thể không cần uống nữa."
Sơ Tranh không nói nhảm, thả luôn một câu: "Tôi đút hay tự anh uống đây?"
Mông Trần: "..."
Mông Trần lựa chọn vế sau.
Luôn cảm giác cô mà đút thì không phải biện pháp tốt gì.
Mông Trần chịu đựng vị đắng, uống hết thuốc, uống hết cả một cốc nước mà cũng không quét được mùi vị kia xuống.
Trước kia Mông Trần bị bệnh, đều là nếu không có triệu chứng thì sẽ không uống thuốc.
Lúc triệu chứng nghiêm trọng, vị giác sẽ trì độn rất nhiều, cho nên không có khó uống như vậy.
Hiện tại...
Mông Trần lại cảm thấy cả người đều không ổn rồi.
Ngay khi Mông Trần muốn tiếp tục uống nước, lại đột nhiên bị người kéo về phía sau, tiếp theo là bị đè xuống sofa.
Hương vị đắng chát kia chợt bị vị ngọt lịm xua tán.
Vốn đầu óc đã hơi mơ màng, hắn lại bắt đầu mơ hồ ngất xỉu.
-
Mông Trần từ trước đến nay không thích bị bệnh, phải uống thuốc, còn rất khó chịu.
Thế nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm giác được ốm cũng rất tốt.
Trước kia bị ốm, hắn cũng chưa từng được chăm như vậy, không phải đến bệnh viện thì chính là người hầu chăm.
Cha mẹ nhiều nhất là gọi điện thoại quan tâm, không ai sẽ ở bên hắn như thế.
Mông Trần liền lựa chọn không nghĩ nhiều nữa, thậm chí có chút ý lại Sơ Tranh.
"Không đói sao?"
Mông Trần lắc đầu.
Sơ Tranh im lặng một hồi, lại nói: "Nhưng tôi đói."
Cố ý chờ hắn dậy nên cô chưa ăn cơm, kết quả lại ở đây làm bừa cả nửa ngày, cô giờ đã rất đói đấy!
Mông Trần: "..."
Mông Trần buông Sơ Tranh ra, Sơ Tranh đứng dậy, xoa xoa đầu hắn: "Chờ đó."
Đợi Sơ Tranh đi rồi, Mông Trần cầm gối che mặt lại.
Hắn đang làm gì vậy!
Mông Trần ốm nên cũng chỉ có thể uống cháo, Sơ Tranh trước đó đã mua về, hiện tại hâm nóng là có thể ăn.
Mông Trần về sau không dám nói lời nào, một hơi uống xong cháo.
-
Bệnh của Mông Trần tuy không có gì nghiêm trong, nhưng vài ngày mới hoàn toàn khỏi được.
Trong lúc đó bị Sơ Tranh chiếm không ít tiện nghi.
Thế nhưng Sơ Tranh vẫn một mặt đứng đắn nghiêm túc, khiến cho Mông Trần đều cảm thấy là hắn suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không dám nói.
Chờ hắn khỏe rồi, liền lập tức bắt đầu hào hứng học nấu cơm.
Hắn cảm thấy mình chưa học được mấy món phức tạp, trước hết cứ bắt đầu làm từ bữa sáng đơn giản.
Cho nên buổi sáng ngày nào đó, Sơ Tranh vừa dậy đã thấy Mông Trần làm xong bữa sáng.
"Anh làm?"
"Ừ, tôi đã nếm rồi, hẳn là ăn được." Mông Trần rất căng thẳng, "Cô thử một chút xem?"
Hắn dậy từ sớm, mấy lần đầu đều thất bại.
Nhưng lần này hắn cảm giác còn ăn được.
Lúc này đối mặt Sơ Tranh lại càng giống như đang đi phỏng vấn đối mặt với giám khảo, "Thế nào?"
Sơ Tranh thử hai miếng: "Tạm được."
Mông Trần có hơi thất vọng: "Ồ."
Có thể là câu 'Vẫn được' kia của Sơ Tranh đã kích thích Mông Trần, dẫn đến hắn có thời gian liền vùi đầu nghiên cứu nấu nướng.
Không thể không nói, sau khi siêng năng luyện tập, cảm giác đúng là có tăng lên, đồ làm ra càng ngày càng ngon.
Mông Trần làm việc rất tập trung, hắn cảm thấy mình làm xong, đạt được tán thành rồi mới có thể học cái kế tiếp.
Cho nên sau khi đạt được mục tiêu bữa sáng xong, Mông Trần lúc này mới bắt đầu học những đồ ăn khác.
Mấy ngày đầu, Sơ Tranh cảm thấy cô không nên lại gần.
Coi như có là đầu bếp cấp tông sư, muốn luyện tập được ngon cũng không phải dễ dàng như vậy, cứ chờ hắn từ từ đã.
-
"Có người nước ngoài kìa, mọi người có thấy chưa?"
"Nhìn thấy nhìn thấy rồi, ôi cao ơi là cao, tôi cũng bị dọa giật thót."
"Sao người nước ngoài lại chạy đến chỗ chúng ta nhỉ?"
"Ai biết được."
Sơ Tranh trở về trong thôn, đã nghe thấy có thôn dân bàn luận về mấy người ngoại quốc.
Trong thôn có mấy người ngoại quốc tới, bảo là muốn cảm thụ một chút phong cảnh thiên nhiên nơi hương thôn.
Phong cảnh thiên nhiên đẹp thì nhiều nơi còn hơn chỗ này.
Cũng không biết sao lại tìm đến đây nữa.
"Nghe nói trong thôn có mấy người ngoại quốc tới." Sơ Tranh trở về, Mông Trần cũng chạy tới hỏi cô.
"Ừ."
"Cô đã gặp chưa?"
"Chưa." Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Anh thích gặp?"
Mông Trần không có hứng thú với người ngoại quốc, hắn là cảm thấy người ngoại quốc chạy đến đây để du lịch thì cũng hơi lạ.
Có gì lạ là hắn lại căng thẳng.
"Không phải tới tìm anh, không cần lo lắng."
"Nhỡ đâu..."
"..."
Coi như đòi nợ, vậy cũng phải trả mới được.
Thể loại người không có đồng nào như anh, người ta lại tốn công sức như vậy đi tìm nhẽ không thấy lãng phí thời gian cùng tiền tài chắc?
Sơ Tranh cũng chẳng làm gì được, an ủi hai câu không có hiệu quả liền không nói nữa.
Có điều vẫn là nghe được thời điểm mấy người ngoại quốc kia rời đi.
Lúc đầu còn nói là ngày thứ ba sẽ đi, ai biết đã qua ba ngày nhưng còn chưa đi.
Nói là hoàn cảnh nơi này rất dễ chịu, muốn ở chỗ này thêm mấy ngày.
Đến ngày thứ 5, trong làng đột nhiên náo loạn cả lên.
Phiên dịch cho mấy người ngoại quốc kia ngã bệnh, không thể phiên dịch cho bọn họ được nữa, hiện tại ngôn ngữ đều không thông.
Lúc người phiên dịch tỉnh dậy còn có thể phiên dịch một chút, thế nhưng khi bọn họ ra ngoài thì hoàn toàn không có cách nào giao tiếp.
Tìm khắp nơi trong làng cũng không có người biết phiên dịch.
Sơ Tranh không biết người trong thôn giải quyết như thế nào, cô mang theo Mông Trần đi lên núi.
Mông Trần leo núi vẫn thấy rất mệt mỏi, có điều so trước đó đã tốt hơn nhiều.
"Chúng ta lên núi làm gì?"
"Ngắm mặt trời mọc."
"..." Mông Trần chống vào một thân cây, "Vậy chúng ta cần ở trên núi qua đêm sao?"
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Tôi mang lều rồi."
Mông Trần: "..."
Hắn trông thấy túi xách Sơ Tranh mang theo, cho dù có lều vải, cũng khẳng định chỉ có một cái.
Đây không phải là...
Cho dù đã cùng Sơ Tranh nằm trên một cái giường hai lần, Mông Trần vẫn còn có chút...
Sơ Tranh thúc giục hắn: "Nhanh lên, lề mề cái gì."
"..."
Mông Trần thở ra một hơi, giẫm lên đường núi đi lên.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó lại nói vậy.
Edit: Sa
==============
Mông Trần bị bệnh, ngủ một lát lại tỉnh tỉnh, cứ mơ mơ màng màng, cần người chăm sóc.
Sơ Tranh ngại phiền phức, liền trực tiếp ngủ luôn bên cạnh hắn.
Mông Trần uống thuốc, vừa ngủ dậy cảm giác cảm giác đã khá hơn nhiều, nhưng thấy người sát bên mình, lại cảm thấy không ổn trở lại.
Mông Trần đánh giá căn phòng, xác định đây không phải là phòng hắn.
Hình như đêm qua hắn đến tìm cô, hỏi cô có thuốc cảm hay không...
Mông Trần cẩn thận dịch khỏi tay Sơ Tranh, cẩn thận xuống dưới.
Chân vừa giẫm tới mặt đất, quần áo đã bị người níu lại.
Thân thể của hắn trực tiếp đổ về sau, bị người ôm lấy, một cánh tay bao trùm lên trán hắn.
"Hạ sốt rồi."
"... Ừm." Mông Trần nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm cứng nhắc, "Tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi."
"Lát nữa lại uống thêm 1 lần thuốc." Sơ Tranh kéo chăn phủ trên người hắn, "Ngủ thêm chút đi."
"..."
Mông Trần làm sao còn ngủ nổi.
Nhưng hắn cũng không dám động, an tĩnh làm cái gối để Sơ Tranh ôm hắn ngủ.
Về sau có thể là do thân thể không quá dễ chịu, lại mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát.
Chờ khi tỉnh lại, trên giường đã chỉ còn một mình hắn.
Nghĩ đến cảnh tượng trước đó, nhịp tim Mông Trần dần dần gia tốc.
Mông Trần dùng tay bóp bóp trán ngồi dậy, xuống dưới, xếp chăn gối xong, mở cửa ra ngoài.
-
Sơ Tranh đang đọc sách trong phòng khách, thấy hắn xuống lầu bèn để sách xuống, ra hiệu hắn đi qua.
Đại khái là đầu óc Mông Trần còn hơi choáng, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên ngồi xuống.
Sơ Tranh đưa thuốc trên bàn cùng nước cho hắn: "Uống thuốc đi."
Mông Trần cảm thấy mình đã khỏe, không muốn uống lắm: "Tôi cảm thấy ổn rồi, có thể không cần uống nữa."
Sơ Tranh không nói nhảm, thả luôn một câu: "Tôi đút hay tự anh uống đây?"
Mông Trần: "..."
Mông Trần lựa chọn vế sau.
Luôn cảm giác cô mà đút thì không phải biện pháp tốt gì.
Mông Trần chịu đựng vị đắng, uống hết thuốc, uống hết cả một cốc nước mà cũng không quét được mùi vị kia xuống.
Trước kia Mông Trần bị bệnh, đều là nếu không có triệu chứng thì sẽ không uống thuốc.
Lúc triệu chứng nghiêm trọng, vị giác sẽ trì độn rất nhiều, cho nên không có khó uống như vậy.
Hiện tại...
Mông Trần lại cảm thấy cả người đều không ổn rồi.
Ngay khi Mông Trần muốn tiếp tục uống nước, lại đột nhiên bị người kéo về phía sau, tiếp theo là bị đè xuống sofa.
Hương vị đắng chát kia chợt bị vị ngọt lịm xua tán.
Vốn đầu óc đã hơi mơ màng, hắn lại bắt đầu mơ hồ ngất xỉu.
-
Mông Trần từ trước đến nay không thích bị bệnh, phải uống thuốc, còn rất khó chịu.
Thế nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm giác được ốm cũng rất tốt.
Trước kia bị ốm, hắn cũng chưa từng được chăm như vậy, không phải đến bệnh viện thì chính là người hầu chăm.
Cha mẹ nhiều nhất là gọi điện thoại quan tâm, không ai sẽ ở bên hắn như thế.
Mông Trần liền lựa chọn không nghĩ nhiều nữa, thậm chí có chút ý lại Sơ Tranh.
"Không đói sao?"
Mông Trần lắc đầu.
Sơ Tranh im lặng một hồi, lại nói: "Nhưng tôi đói."
Cố ý chờ hắn dậy nên cô chưa ăn cơm, kết quả lại ở đây làm bừa cả nửa ngày, cô giờ đã rất đói đấy!
Mông Trần: "..."
Mông Trần buông Sơ Tranh ra, Sơ Tranh đứng dậy, xoa xoa đầu hắn: "Chờ đó."
Đợi Sơ Tranh đi rồi, Mông Trần cầm gối che mặt lại.
Hắn đang làm gì vậy!
Mông Trần ốm nên cũng chỉ có thể uống cháo, Sơ Tranh trước đó đã mua về, hiện tại hâm nóng là có thể ăn.
Mông Trần về sau không dám nói lời nào, một hơi uống xong cháo.
-
Bệnh của Mông Trần tuy không có gì nghiêm trong, nhưng vài ngày mới hoàn toàn khỏi được.
Trong lúc đó bị Sơ Tranh chiếm không ít tiện nghi.
Thế nhưng Sơ Tranh vẫn một mặt đứng đắn nghiêm túc, khiến cho Mông Trần đều cảm thấy là hắn suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không dám nói.
Chờ hắn khỏe rồi, liền lập tức bắt đầu hào hứng học nấu cơm.
Hắn cảm thấy mình chưa học được mấy món phức tạp, trước hết cứ bắt đầu làm từ bữa sáng đơn giản.
Cho nên buổi sáng ngày nào đó, Sơ Tranh vừa dậy đã thấy Mông Trần làm xong bữa sáng.
"Anh làm?"
"Ừ, tôi đã nếm rồi, hẳn là ăn được." Mông Trần rất căng thẳng, "Cô thử một chút xem?"
Hắn dậy từ sớm, mấy lần đầu đều thất bại.
Nhưng lần này hắn cảm giác còn ăn được.
Lúc này đối mặt Sơ Tranh lại càng giống như đang đi phỏng vấn đối mặt với giám khảo, "Thế nào?"
Sơ Tranh thử hai miếng: "Tạm được."
Mông Trần có hơi thất vọng: "Ồ."
Có thể là câu 'Vẫn được' kia của Sơ Tranh đã kích thích Mông Trần, dẫn đến hắn có thời gian liền vùi đầu nghiên cứu nấu nướng.
Không thể không nói, sau khi siêng năng luyện tập, cảm giác đúng là có tăng lên, đồ làm ra càng ngày càng ngon.
Mông Trần làm việc rất tập trung, hắn cảm thấy mình làm xong, đạt được tán thành rồi mới có thể học cái kế tiếp.
Cho nên sau khi đạt được mục tiêu bữa sáng xong, Mông Trần lúc này mới bắt đầu học những đồ ăn khác.
Mấy ngày đầu, Sơ Tranh cảm thấy cô không nên lại gần.
Coi như có là đầu bếp cấp tông sư, muốn luyện tập được ngon cũng không phải dễ dàng như vậy, cứ chờ hắn từ từ đã.
-
"Có người nước ngoài kìa, mọi người có thấy chưa?"
"Nhìn thấy nhìn thấy rồi, ôi cao ơi là cao, tôi cũng bị dọa giật thót."
"Sao người nước ngoài lại chạy đến chỗ chúng ta nhỉ?"
"Ai biết được."
Sơ Tranh trở về trong thôn, đã nghe thấy có thôn dân bàn luận về mấy người ngoại quốc.
Trong thôn có mấy người ngoại quốc tới, bảo là muốn cảm thụ một chút phong cảnh thiên nhiên nơi hương thôn.
Phong cảnh thiên nhiên đẹp thì nhiều nơi còn hơn chỗ này.
Cũng không biết sao lại tìm đến đây nữa.
"Nghe nói trong thôn có mấy người ngoại quốc tới." Sơ Tranh trở về, Mông Trần cũng chạy tới hỏi cô.
"Ừ."
"Cô đã gặp chưa?"
"Chưa." Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Anh thích gặp?"
Mông Trần không có hứng thú với người ngoại quốc, hắn là cảm thấy người ngoại quốc chạy đến đây để du lịch thì cũng hơi lạ.
Có gì lạ là hắn lại căng thẳng.
"Không phải tới tìm anh, không cần lo lắng."
"Nhỡ đâu..."
"..."
Coi như đòi nợ, vậy cũng phải trả mới được.
Thể loại người không có đồng nào như anh, người ta lại tốn công sức như vậy đi tìm nhẽ không thấy lãng phí thời gian cùng tiền tài chắc?
Sơ Tranh cũng chẳng làm gì được, an ủi hai câu không có hiệu quả liền không nói nữa.
Có điều vẫn là nghe được thời điểm mấy người ngoại quốc kia rời đi.
Lúc đầu còn nói là ngày thứ ba sẽ đi, ai biết đã qua ba ngày nhưng còn chưa đi.
Nói là hoàn cảnh nơi này rất dễ chịu, muốn ở chỗ này thêm mấy ngày.
Đến ngày thứ 5, trong làng đột nhiên náo loạn cả lên.
Phiên dịch cho mấy người ngoại quốc kia ngã bệnh, không thể phiên dịch cho bọn họ được nữa, hiện tại ngôn ngữ đều không thông.
Lúc người phiên dịch tỉnh dậy còn có thể phiên dịch một chút, thế nhưng khi bọn họ ra ngoài thì hoàn toàn không có cách nào giao tiếp.
Tìm khắp nơi trong làng cũng không có người biết phiên dịch.
Sơ Tranh không biết người trong thôn giải quyết như thế nào, cô mang theo Mông Trần đi lên núi.
Mông Trần leo núi vẫn thấy rất mệt mỏi, có điều so trước đó đã tốt hơn nhiều.
"Chúng ta lên núi làm gì?"
"Ngắm mặt trời mọc."
"..." Mông Trần chống vào một thân cây, "Vậy chúng ta cần ở trên núi qua đêm sao?"
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Tôi mang lều rồi."
Mông Trần: "..."
Hắn trông thấy túi xách Sơ Tranh mang theo, cho dù có lều vải, cũng khẳng định chỉ có một cái.
Đây không phải là...
Cho dù đã cùng Sơ Tranh nằm trên một cái giường hai lần, Mông Trần vẫn còn có chút...
Sơ Tranh thúc giục hắn: "Nhanh lên, lề mề cái gì."
"..."
Mông Trần thở ra một hơi, giẫm lên đường núi đi lên.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó lại nói vậy.