Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2064
Chương 2063: Chậm chạp muốn về (30)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi theo Trì Quy xuống dưới, một đường đến lầu một.
Lúc này đã bắt đầu vào học, bốn bề vắng lặng.
Trì Quy có thể nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Tranh, hắn hơi dừng lại: "Em đi theo anh làm gì?"
"Đưa anh về phòng học."
"... Không cần." Đường về phòng học chỉ có một đoạn, còn cần cô đưa về à? Cô xem mình là trẻ con chắc?
"Vậy cúp học?"
"Hả?"
Nói là làm liền, Sơ Tranh bước mấy bước tiến lên, kéo Trì Quy rồi đi thẳng.
Sơ Tranh dẫn Trì Quy rời đi từ cửa sau, ông cụ canh giữ cổng trường không cảm thấy kinh ngạc mở cửa cho cô.
"Em thường xuyên rời khỏi trường học?"
Sơ Tranh từ cầm cổ tay hắn, chuyển qua lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay chen vào giữa ngón tay hắn, nhẹ nhàng nắm chặt.
"Ngẫu nhiên."
"..."
Ông cụ kia thấy em liền mở cửa, không hỏi một tiếng, thế này mà gọi là ngẫu nhiên?
Nhưng những chuyện này xưa nay hắn không biết...
Cách trường học không xa chính là bờ sông, lúc này không có người nào, Sơ Tranh và Trì Quy đi dọc bờ sông.
Sơ Tranh lên tiếng: "Chuyện của... Cha em, anh biết bao nhiêu?"
Trì Quy kinh nghi nhìn về phía cô.
Hắn ngập ngừng một tiếng: "... Biết một chút, trên báo có viết."
"Đại khái là năm Hàng... Em tầm 6,7 tuổi, cha em bắt đầu phát bệnh."
Bệnh tâm thần cũng có rất nhiều loại khác nhau, cha Hàng thuộc về loại không có tính công kích, chỉ là luôn nói lung tung, hoặc là chạy lung tung.
Lúc đầu cha Hàng chỉ lâu lâu mới phát bệnh một lần, có rất nhiều thời điểm đều tỉnh táo.
Nhưng dần dần bệnh tình của ông ấy càng ngày càng nặng.
Lúc nói chuyện với người khác, đột nhiên kể một số chuyện kỳ quái. Hoặc là hơn nửa đêm đột nhiên đi ra ngoài...
Đến đằng sau thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, phần lớn thời gian đều hồ ngôn loạn ngữ.
Mỗi thời mỗi khắc đều cần có người trông coi, nếu không thì ông ấy sẽ chạy mất.
Lúc ấy nhà bọn họ còn có cửa hàng, làm ăn cũng không kém.
Mẹ của nguyên chủ phải quản lý cửa hàng, còn phải chăm sóc cha Hàng, còn có một đứa bé cần phải chăm sóc, áp lực rất lớn.
Cho nên cuối cùng mẹ nguyên chủ quyết định đưa cha Hàng đến bệnh viện.
Như thế thì ít nhất bà ấy sẽ có thời gian kiếm tiền, có thể cho cha Hàng chữa bệnh thật tốt, cũng có thể chăm sóc tốt cho con gái.
Sau đó...
Sau đó chính là sự kiện kia xảy ra.
Bệnh viện tâm thần xảy ra hỗn loạn, cha Hàng thừa dịp hỗn loạn chạy ra.
Trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn nhớ rất rõ ràng, ngày đó trường học họp phụ huynh, sau khi họp phụ huynh về, mẹ còn mua cho cô ấy mứt quả mà cô ấy thích ăn nhất.
Mứt quả còn chưa ăn được một nửa, thì đã nghe thấy tin cha cô ấy giết người, bắt giữ con tin, bởi vì uy hiếp đến tính mạng của con tin, nên cuối cùng bị bắn chết.
Gió sông mang theo mùi tanh ẩm ướt phất qua bên người, Trì Quy chỉ cảm thấy hơi lạnh.
Hắn nhịn không được dùng sức nắm lấy tay Sơ Tranh.
Hắn cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu vết thương trong quá khứ của cô, hắn chỉ muốn... Ngay lúc này, cô có thể xem mình như một người để dựa vào.
Chứ không phải vĩnh viễn chỉ là dáng vẻ băng lãnh, khí định thần nhàn, bày mưu nghĩ kế.
Loại khoảng cách ấy làm cho hắn cảm thấy bất an.
"Chuyện này đã qua rất lâu rồi, em không cảm thấy có gì cả." Đó là cha nguyên chủ, không hề có một chút quan hệ gì với cô.
"Cho nên em thật sự không sao."
Đại lão chưa bao giờ nói dối!
【 Phi! 】 Số lần cô nói dối có thể quấn một vòng trái đất, không! Hai vòng!
Có biết xấu hổ không!
Vương Giả cảm thấy mình sắp tức chết rồi.
Không được, nó cần offline để chậm rãi.
-
Trì Quy không muốn nói về chuyện của cha cô nữa, miễn lại gây nên cho cô quá nhiều hồi ức, chỉ nói: "Chuyện này đột nhiên truyền ra trong trường học, em cảm thấy là trùng hợp sao?"
"Cho nên em mới muốn anh giúp em đi điều tra đấy?" Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn.
Trì Quy bị cô nhìn đến trong lòng hơi nhảy lên.
Có lúc, Trì Quy luôn cảm thấy ánh mắt kia của cô lạnh như băng, có thể câu hồn hút phách, làm cho hắn hoàn toàn không có cách nào từ chối hoặc là phản kháng.
"Anh... Anh sẽ điều tra." Trì Quy dời ánh mắt, bình phục lại nhịp tim hơi nhanh: "Vừa rồi có phải em cảm thấy anh nóng giận vô cớ không."
"..." Còn không phải thế à! Mẹ nó ta lại không chọc giận mi! "Không có, anh làm gì cũng đáng yêu."
Thật xin lỗi, vì thẻ mà đánh mất linh hồn.
"Anh chỉ muốn cách em gần hơn một chút..." Trì Quy đè thấp thanh âm, lúc này nghe lại có mấy phần tủi thân.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Sơ Tranh, Trì Quy cũng không có ý kia.
"Em có thể không nói cho anh biết vì sao, nhưng anh muốn em nói cho anh biết em muốn làm gì." Giọng điệu Trì Quy nghiêm túc: "Anh quan tâm đến cảm nhận của em, anh sợ em buồn khổ, anh sẵn lòng vì em mà chia sẻ hết thảy."
Hai chữ mờ mịt lại lặng lẽ bò lên trên bối cảnh nền phía sau Sơ Tranh.
Buồn khổ? Đại lão sao có thể buồn khổ!
Nghĩ...
Được rồi.
Thẻ người tốt không thể oán.
Thẻ người tốt nói gì cũng đúng!
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng đáp ứng: "Được, em sẽ chú ý."
Trì Quy: "..."
Thái độ của Sơ Tranh tốt như vậy, Trì Quy cũng không biết nói gì.
Nhưng thế này không đúng...
Nhưng mà không đúng chỗ nào, Trì Quy lại không nói ra được.
-
Chuyện cúp học Trì Quy là kẻ tái phạm, giáo viên lười quản hắn.
Sơ Tranh kỳ thật cũng là kẻ tái phạm, thường thường biến mất một hai tiết, nhưng thành tích của cô vẫn bày ở đó, phía trên lại có nói để tùy cô, cho nên giáo viên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Sơ Tranh thừa dịp giáo viên không chú ý, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho người ta.
[ Sơ Tranh: Điều tra thế nào rồi? ]
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Chị ơi, lúc này mới có bao lâu, trường học lớn như vậy, dù em đi hỏi từng người từng người một, thì cũng cần thời gian rất lâu nha. ]
Sơ Tranh trầm mặc một chút, sau đó chuyển cho Mạc Cùng một khoản tiền.
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo:... Đây là ý gì nha? ]
Cho nhiều tiền như vậy, là bảo cậu ta giết người diệt khẩu sao?
Cậu ta vẫn là một học sinh đó!
[ Sơ Tranh: Người cung cấp manh mối, ban thưởng. ]
Mạc Cùng trầm mặc nhìn tên của mình, một hồi lâu sau mới gạt ra một nụ cười.
Có tiền chính là ông lớn!
-
Trì Quy bên kia cũng đang hỏi thăm tin tức này từ đâu truyền tới.
Hiển nhiên tiền càng dễ làm hơn, Mạc Cùng gửi kết quả sơ bộ tới cho Sơ Tranh trước.
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Tin tức là từ lớp mười truyền ra trước, lúc ban đầu còn không nói là ai, chỉ truyền có một người như thế... Sau đó lại có người nói là cha chị. ]
[ Sơ Tranh: Tôi muốn biết người đầu tiên truyền ra là ai. ]
Người đầu tiên Sơ Tranh hoài nghi chính là Bối Tiếu Tiếu, nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng.
Trừ phi Bối Tiếu Tiếu thật sự muốn mình bao mấy cái màn hình lớn trưng bày một ít hình của cô ta, nếu không thì chắc sẽ không đến trước mặt cô nhảy nhót trước khi lấy được nhược điểm về.
Đương nhiên...
Cũng có khả năng là não Bối Tiếu Tiếu chập dây, muốn lên màn hình lớn.
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Được. ]
Phạm vi đã rút ngắn đến lớp 10, chắc là rất nhanh có thể điều tra được.
Trì Quy bên kia lúc tự học buổi tối đã gửi tin nhắn tới cho Sơ Tranh.
Cũng giống như Mạc Cùng nói, tin tức từ lớp 10 truyền tới.
[ Sơ Tranh: Biết rồi. ]
Sơ Tranh gửi tin nhắn xong, nhìn hai chữ này, suy nghĩ một lát, tiếp tục đánh chữ.
[ Sơ Tranh: Anh thật tuyệt. ]
Sơ Tranh gửi xong, vẫn gật gật đầu, cảm thấy mình làm tốt lắm.
Sau đó lại bổ sung một câu.
[ Sơ Tranh: Tiếp tục cố lên! ]
Trì Quy bên kia một hồi lâu vẫn không thấy đáp.
[ Trì Quy: Có phải em đã biết rồi không? ]
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh lập tức đánh chữ.
[ Sơ Tranh: Em không biết. ]
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi theo Trì Quy xuống dưới, một đường đến lầu một.
Lúc này đã bắt đầu vào học, bốn bề vắng lặng.
Trì Quy có thể nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Tranh, hắn hơi dừng lại: "Em đi theo anh làm gì?"
"Đưa anh về phòng học."
"... Không cần." Đường về phòng học chỉ có một đoạn, còn cần cô đưa về à? Cô xem mình là trẻ con chắc?
"Vậy cúp học?"
"Hả?"
Nói là làm liền, Sơ Tranh bước mấy bước tiến lên, kéo Trì Quy rồi đi thẳng.
Sơ Tranh dẫn Trì Quy rời đi từ cửa sau, ông cụ canh giữ cổng trường không cảm thấy kinh ngạc mở cửa cho cô.
"Em thường xuyên rời khỏi trường học?"
Sơ Tranh từ cầm cổ tay hắn, chuyển qua lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay chen vào giữa ngón tay hắn, nhẹ nhàng nắm chặt.
"Ngẫu nhiên."
"..."
Ông cụ kia thấy em liền mở cửa, không hỏi một tiếng, thế này mà gọi là ngẫu nhiên?
Nhưng những chuyện này xưa nay hắn không biết...
Cách trường học không xa chính là bờ sông, lúc này không có người nào, Sơ Tranh và Trì Quy đi dọc bờ sông.
Sơ Tranh lên tiếng: "Chuyện của... Cha em, anh biết bao nhiêu?"
Trì Quy kinh nghi nhìn về phía cô.
Hắn ngập ngừng một tiếng: "... Biết một chút, trên báo có viết."
"Đại khái là năm Hàng... Em tầm 6,7 tuổi, cha em bắt đầu phát bệnh."
Bệnh tâm thần cũng có rất nhiều loại khác nhau, cha Hàng thuộc về loại không có tính công kích, chỉ là luôn nói lung tung, hoặc là chạy lung tung.
Lúc đầu cha Hàng chỉ lâu lâu mới phát bệnh một lần, có rất nhiều thời điểm đều tỉnh táo.
Nhưng dần dần bệnh tình của ông ấy càng ngày càng nặng.
Lúc nói chuyện với người khác, đột nhiên kể một số chuyện kỳ quái. Hoặc là hơn nửa đêm đột nhiên đi ra ngoài...
Đến đằng sau thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, phần lớn thời gian đều hồ ngôn loạn ngữ.
Mỗi thời mỗi khắc đều cần có người trông coi, nếu không thì ông ấy sẽ chạy mất.
Lúc ấy nhà bọn họ còn có cửa hàng, làm ăn cũng không kém.
Mẹ của nguyên chủ phải quản lý cửa hàng, còn phải chăm sóc cha Hàng, còn có một đứa bé cần phải chăm sóc, áp lực rất lớn.
Cho nên cuối cùng mẹ nguyên chủ quyết định đưa cha Hàng đến bệnh viện.
Như thế thì ít nhất bà ấy sẽ có thời gian kiếm tiền, có thể cho cha Hàng chữa bệnh thật tốt, cũng có thể chăm sóc tốt cho con gái.
Sau đó...
Sau đó chính là sự kiện kia xảy ra.
Bệnh viện tâm thần xảy ra hỗn loạn, cha Hàng thừa dịp hỗn loạn chạy ra.
Trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn nhớ rất rõ ràng, ngày đó trường học họp phụ huynh, sau khi họp phụ huynh về, mẹ còn mua cho cô ấy mứt quả mà cô ấy thích ăn nhất.
Mứt quả còn chưa ăn được một nửa, thì đã nghe thấy tin cha cô ấy giết người, bắt giữ con tin, bởi vì uy hiếp đến tính mạng của con tin, nên cuối cùng bị bắn chết.
Gió sông mang theo mùi tanh ẩm ướt phất qua bên người, Trì Quy chỉ cảm thấy hơi lạnh.
Hắn nhịn không được dùng sức nắm lấy tay Sơ Tranh.
Hắn cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu vết thương trong quá khứ của cô, hắn chỉ muốn... Ngay lúc này, cô có thể xem mình như một người để dựa vào.
Chứ không phải vĩnh viễn chỉ là dáng vẻ băng lãnh, khí định thần nhàn, bày mưu nghĩ kế.
Loại khoảng cách ấy làm cho hắn cảm thấy bất an.
"Chuyện này đã qua rất lâu rồi, em không cảm thấy có gì cả." Đó là cha nguyên chủ, không hề có một chút quan hệ gì với cô.
"Cho nên em thật sự không sao."
Đại lão chưa bao giờ nói dối!
【 Phi! 】 Số lần cô nói dối có thể quấn một vòng trái đất, không! Hai vòng!
Có biết xấu hổ không!
Vương Giả cảm thấy mình sắp tức chết rồi.
Không được, nó cần offline để chậm rãi.
-
Trì Quy không muốn nói về chuyện của cha cô nữa, miễn lại gây nên cho cô quá nhiều hồi ức, chỉ nói: "Chuyện này đột nhiên truyền ra trong trường học, em cảm thấy là trùng hợp sao?"
"Cho nên em mới muốn anh giúp em đi điều tra đấy?" Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn.
Trì Quy bị cô nhìn đến trong lòng hơi nhảy lên.
Có lúc, Trì Quy luôn cảm thấy ánh mắt kia của cô lạnh như băng, có thể câu hồn hút phách, làm cho hắn hoàn toàn không có cách nào từ chối hoặc là phản kháng.
"Anh... Anh sẽ điều tra." Trì Quy dời ánh mắt, bình phục lại nhịp tim hơi nhanh: "Vừa rồi có phải em cảm thấy anh nóng giận vô cớ không."
"..." Còn không phải thế à! Mẹ nó ta lại không chọc giận mi! "Không có, anh làm gì cũng đáng yêu."
Thật xin lỗi, vì thẻ mà đánh mất linh hồn.
"Anh chỉ muốn cách em gần hơn một chút..." Trì Quy đè thấp thanh âm, lúc này nghe lại có mấy phần tủi thân.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Sơ Tranh, Trì Quy cũng không có ý kia.
"Em có thể không nói cho anh biết vì sao, nhưng anh muốn em nói cho anh biết em muốn làm gì." Giọng điệu Trì Quy nghiêm túc: "Anh quan tâm đến cảm nhận của em, anh sợ em buồn khổ, anh sẵn lòng vì em mà chia sẻ hết thảy."
Hai chữ mờ mịt lại lặng lẽ bò lên trên bối cảnh nền phía sau Sơ Tranh.
Buồn khổ? Đại lão sao có thể buồn khổ!
Nghĩ...
Được rồi.
Thẻ người tốt không thể oán.
Thẻ người tốt nói gì cũng đúng!
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng đáp ứng: "Được, em sẽ chú ý."
Trì Quy: "..."
Thái độ của Sơ Tranh tốt như vậy, Trì Quy cũng không biết nói gì.
Nhưng thế này không đúng...
Nhưng mà không đúng chỗ nào, Trì Quy lại không nói ra được.
-
Chuyện cúp học Trì Quy là kẻ tái phạm, giáo viên lười quản hắn.
Sơ Tranh kỳ thật cũng là kẻ tái phạm, thường thường biến mất một hai tiết, nhưng thành tích của cô vẫn bày ở đó, phía trên lại có nói để tùy cô, cho nên giáo viên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Sơ Tranh thừa dịp giáo viên không chú ý, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho người ta.
[ Sơ Tranh: Điều tra thế nào rồi? ]
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Chị ơi, lúc này mới có bao lâu, trường học lớn như vậy, dù em đi hỏi từng người từng người một, thì cũng cần thời gian rất lâu nha. ]
Sơ Tranh trầm mặc một chút, sau đó chuyển cho Mạc Cùng một khoản tiền.
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo:... Đây là ý gì nha? ]
Cho nhiều tiền như vậy, là bảo cậu ta giết người diệt khẩu sao?
Cậu ta vẫn là một học sinh đó!
[ Sơ Tranh: Người cung cấp manh mối, ban thưởng. ]
Mạc Cùng trầm mặc nhìn tên của mình, một hồi lâu sau mới gạt ra một nụ cười.
Có tiền chính là ông lớn!
-
Trì Quy bên kia cũng đang hỏi thăm tin tức này từ đâu truyền tới.
Hiển nhiên tiền càng dễ làm hơn, Mạc Cùng gửi kết quả sơ bộ tới cho Sơ Tranh trước.
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Tin tức là từ lớp mười truyền ra trước, lúc ban đầu còn không nói là ai, chỉ truyền có một người như thế... Sau đó lại có người nói là cha chị. ]
[ Sơ Tranh: Tôi muốn biết người đầu tiên truyền ra là ai. ]
Người đầu tiên Sơ Tranh hoài nghi chính là Bối Tiếu Tiếu, nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng.
Trừ phi Bối Tiếu Tiếu thật sự muốn mình bao mấy cái màn hình lớn trưng bày một ít hình của cô ta, nếu không thì chắc sẽ không đến trước mặt cô nhảy nhót trước khi lấy được nhược điểm về.
Đương nhiên...
Cũng có khả năng là não Bối Tiếu Tiếu chập dây, muốn lên màn hình lớn.
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Được. ]
Phạm vi đã rút ngắn đến lớp 10, chắc là rất nhanh có thể điều tra được.
Trì Quy bên kia lúc tự học buổi tối đã gửi tin nhắn tới cho Sơ Tranh.
Cũng giống như Mạc Cùng nói, tin tức từ lớp 10 truyền tới.
[ Sơ Tranh: Biết rồi. ]
Sơ Tranh gửi tin nhắn xong, nhìn hai chữ này, suy nghĩ một lát, tiếp tục đánh chữ.
[ Sơ Tranh: Anh thật tuyệt. ]
Sơ Tranh gửi xong, vẫn gật gật đầu, cảm thấy mình làm tốt lắm.
Sau đó lại bổ sung một câu.
[ Sơ Tranh: Tiếp tục cố lên! ]
Trì Quy bên kia một hồi lâu vẫn không thấy đáp.
[ Trì Quy: Có phải em đã biết rồi không? ]
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh lập tức đánh chữ.
[ Sơ Tranh: Em không biết. ]