Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2036
Chương 2035: Chậm chạp muốn về (2)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trung học Đông Dương và trung học Hoa Hải khác nhau đại khái chính là khác xã cùng huyện.
Học sinh trong trung học Hoa Hải đều là mấy người thành tích chẳng ra sao cả, học sinh như vậy, làm một trường học có tỉ lệ lên lớp cao, trung học Đông Dương không muốn nhận lắm.
Nhận mấy học sinh này vào, thành tích học tập của trường họ không cần nữa sao?
Nhưng mà trường học ở gần đây, chỉ có trung học Đông Dương có lầu dạy học mới vừa xây xong, rất dễ dàng chứa đựng được nhiều người như vậy.
Trường học khác căn bản không chứa được nhiều người như vậy, cho nên dù cho trung học Đông Dương có không vui thế nào, thì cuối cùng những học sinh này chỉ có thể tạm thời sát nhập vào trước, cũng không thể không cho những người này đi học đúng không?
Đám người Bối Tiếu Tiếu này, nói là đi học, còn không bằng nói đến ăn chơi phá phách.
Nguyên chủ gặp phải bọn họ, làm sao có thể chiếm được chỗ tốt.
Tăng thêm tính cách của bản thân nguyên chủ, không có bạn bè gì, cuối cùng ngay cả một người để xin giúp đỡ cũng không có.
Sơ Tranh đi từ nhà ăn ra, định tìm kẻ vừa rồi lật đổ khay cơm của mình tính sổ.
Vừa rồi là cô vừa mới đến, tăng thêm loạt thao tác kia có chút lẳng lơ, cô không kịp phản ứng.
Nhưng thù này dù thế nào cũng phải báo!
Nhưng mà Sơ Tranh tìm một vòng cũng không tìm được người.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tài trợ cho đội diễn xuất kịch nói của trường, thời hạn ba ngày. 】
Sơ Tranh: "..." Có thể để yên cho ta báo cái thù trước được không?
【 Tiểu tỷ tỷ, tin ta! 】
Ta tin mi cái quỷ chứ tin.
【... 】
Sơ Tranh cãi nhau với Vương Giả vài câu, cuối cùng cũng không tìm được người, chuông vào học vang lên.
Trở lại phòng học, Sơ Tranh phát hiện nguyên chủ thật sự rất trong suốt, chí ít khi cô đi vào, hoàn toàn không có ai chú ý đến cô.
Sơ Tranh tìm tới chỗ của nguyên chủ ngồi xuống, thừa cơ lật nhiệm vụ chủ tuyến của game ra.
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành học thần, tiến độ 0%]
Học thần?
Chuyện này có gì khó?
Đại lão đối với các bài thi không sợ hãi chút nào!
Sơ Tranh lấy bài thi của nguyên chủ ra, xém chút bị điểm số trên bài thi làm chấn động đến ngã từ trên ghế xuống.
Vật lý 23 điểm.
Thi thật tốt nha.
Sơ Tranh lại lật bài thi môn khác ra xem, ngữ văn và anh văn điểm số cũng tạm được, chí ít vẫn trên điểm trung bình.
Nhưng mà toán lý hóa...
Hoàn toàn chính là hạng chót mà!
Học lệch quá mức nghiêm trọng rồi!!
Bối cảnh thế giới này hình như không phân khoa văn lý gì, đến cuối cùng lúc đi thi thì đúng là thảm ơi là thảm.
May mà thành tích của ta còn được.
Không hoảng không hoảng.
Sơ Tranh trấn định nhét bài thi về trong hộc bàn, giáo viên trên bục giảng đã bắt đầu giảng bài. Sơ Tranh lật sách giáo khoa mấy tiết học này ra, bắt đầu xem lại từ đầu.
Bây giờ nguyên chủ đang học học kỳ 1 của lớp 11, Sơ Tranh đánh dấu lại trọng điểm mỗi môn, xác định rõ xem làm sao để bù lại những kiến thức này.
Học sinh ngoại trú không học lớp tự học buổi tối, nhưng nguyên chủ là học sinh nội trú, cho nên sẽ tự học đến tám giờ rưỡi tối.
Sau khi tự học kết thúc, Sơ Tranh chậm rãi trở về ký túc xá.
Trên hành lang có nữ sinh đang cãi nhau ầm ĩ, tiếng ồn ào cách hai tầng lầu cũng có thể nghe thấy.
Ký túc xá của nguyên chủ ở cuối cùng nhất, Sơ Tranh tránh khỏi những nữ sinh đang đùa giỡn kia, đẩy cửa ký túc xá ra.
Bốn người một phòng ký túc xá, ba người khác đã ở trong phòng.
Một người ngồi ở bên bàn giải đề, một người lót đệm yoga dưới đất, đang tập yoga, còn một người hình như đang gọi video với ai đó, cười cực kỳ vui vẻ.
Sơ Tranh tiến vào, ba người này cũng không có phản ứng gì, giống như cô là người trong suốt vậy.
"Này, rót giúp tôi cốc nước."
Khi Sơ Tranh đi đến sau lưng nữ sinh giải đề kia, cô ta đột nhiên lên tiếng.
Ba vị bạn cùng phòng này bình thường xem nguyên chủ như người trong suốt, nhưng ngẫu nhiên có gì cần sai sử thì lại không khách khí.
Sơ Tranh chỉ coi như không nghe thấy, đi thẳng về giường của mình.
Nữ sinh giải đề ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh: "Tôi nói chuyện với cậu đấy, cậu không nghe thấy sao?"
Sơ Tranh tiếp tục không để ý đến cô ta.
"Hàng Sơ Tranh!" Nữ sinh giải đề ném bút ra, âm điệu cất cao hơn không ít: "Cậu điếc à!"
Nữ sinh gọi video xong gỡ tai nghe xuống, giống như nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh.
Nữ sinh luyện yoga cũng thu động tác, đứng ở đó nhìn.
"Tay cô gãy mất à? Mà cần tôi rót nước giúp cô?" Ta cũng không phải người hầu của ngươi! Vì sao phải rót nước cho ngươi!
Khương Tĩnh —— nữ sinh giải đề trợn tròn đôi mắt đẹp, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Ngày bình thường bảo cậu ta làm gì, cậu ta có bao giờ nói gì đâu, ngày hôm nay làm sao đây?
Khương Tĩnh cũng không phải ác bá sân trường gì, chỉ là ngày bình thường sai sử đã quen, không muốn tự động tay.
Hôm nay Sơ Tranh có thái độ như vậy, làm đáy lòng cô ta có chút sợ hãi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện...
"Không đi thì không đi." Khương Tĩnh nói thầm một tiếng, đứng dậy tự đi rót nước.
Nữ sinh luyện yoga Diệp Mộng Duyệt và Lư Hân Di liếc nhau, lại nhún nhún vai, dời mắt, tiếp tục làm chuyện của mình.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời chuẩn bị vật dụng giường ngủ thật thoải mái cho mình, thời hạn hai tiếng. 】
Sơ Tranh: "..."
Bây giờ đã sắp 9 giờ, dựa theo ký ức của nguyên chủ, còn nửa tiếng nữa là tắt đèn, xin hỏi ta phải đi đâu chuẩn bị?
【 Tiểu tỷ tỷ, đây là vấn đề cô cần phải cân nhắc nha, tiểu tỷ tỷ cố lên, cô có thể, phải tin tưởng vào mình! Chúng ta chính là đến để sáng tạo những chuyện không thể!! 】Giọng điệu của Vương Giả tiện hề hề, nghe thấy làm Sơ Tranh muốn đánh người.
Được!
Mi dan dạ!
Sơ Tranh âm thầm nắm quyền, nhanh chóng rời khỏi phòng ký túc xá.
Sơ Tranh vừa đi, Khương Tĩnh nhìn về phía Diệp Mộng Duyệt còn đang luyện yoga: "Cô ta điên rồi à?"
"Có phải là bị cái gì kích thích không?" Người đáp lời chính là Lư Hân Di: "Hôm qua hình như tớ trông thấy học sinh bên Hoa Hải mới chuyển đến qua tìm cô ta, cũng không biết nói gì, không phải là bị bắt nạt chứ?"
"Bắt nạt cô ta làm gì?" Khương Tĩnh không hiểu.
"Dễ bắt nạt chứ sao." Lư Hân Di: "Không phải cậu cũng thường xuyên sai sử cô ta à."
"..."
"Con thỏ ép quá còn cắn người cơ mà." Diệp Mộng Duyệt giọng nói ngọt ngào: "Vẫn nên bớt trêu chọc cô ta đi, mọi người còn phải ở cùng nhau rất lâu, không cần thiết phải làm quá căng."
"Tớ mặc kệ cô ta!" Khương Tĩnh hừ một tiếng, tiếp tục giải đề của mình.
-
Lớp 12 dù học ngoại trú hay là nội trú đều phải tự học ở trường đến chín giờ rưỡi tối.
Phía ngoài cổng trường toàn là phụ huynh đến đón con, xe gắn máy xe đạp xe con, còn có xe bán quà vặt nối tiếp ở cổng trường, tất cả như tạo thành một cái chợ.
Sơ Tranh đi từ trường học ra ngoài, tìm tới cửa hàng vật dụng hàng ngày còn mở cửa ở gần đó, chiếu vào giá đắt nhất mua hai bộ.
Sơ Tranh xách theo đồ đi từ trong tiệm ra, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trong tiệm sách sát vách phía chếch đối diện có một nam sinh đang đứng.
Áo khoác đồng phục của trường trung học Đông Dương lỏng lẻo khoác trên người nam sinh, khóa chỉ kéo lên một nửa.
Một bên đồng phục khoác trên bờ vai, một bên khác đã trượt đến dưới bờ vai, lộ ra áo thun màu trắng bên trong.
Tóc nhuộm thành màu đỏ rượu phóng túng không bị trói buộc, đứng ở đằng kia cực kỳ dễ thấy.
Trong đèn đuốc sáng trưng, nam sinh chuyên chú nhìn giá sách, giống như trên đó có sách cực kỳ hấp dẫn hắn vậy.
Cách quá xa, Sơ Tranh cũng không thấy rõ phía trên đặt cái gì.
Xe buýt chạy qua trước mặt Sơ Tranh, lúc nhìn lại lần nữa, cửa hàng đã không còn bóng dáng của nam sinh kia nữa.
Chuyện này hết thảy cũng chỉ trong vòng mấy giây, Sơ Tranh cũng hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác rồi không.
Phun ra một ngụm trọc khí, Sơ Tranh xách đồ trở về phương hướng trường học.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trung học Đông Dương và trung học Hoa Hải khác nhau đại khái chính là khác xã cùng huyện.
Học sinh trong trung học Hoa Hải đều là mấy người thành tích chẳng ra sao cả, học sinh như vậy, làm một trường học có tỉ lệ lên lớp cao, trung học Đông Dương không muốn nhận lắm.
Nhận mấy học sinh này vào, thành tích học tập của trường họ không cần nữa sao?
Nhưng mà trường học ở gần đây, chỉ có trung học Đông Dương có lầu dạy học mới vừa xây xong, rất dễ dàng chứa đựng được nhiều người như vậy.
Trường học khác căn bản không chứa được nhiều người như vậy, cho nên dù cho trung học Đông Dương có không vui thế nào, thì cuối cùng những học sinh này chỉ có thể tạm thời sát nhập vào trước, cũng không thể không cho những người này đi học đúng không?
Đám người Bối Tiếu Tiếu này, nói là đi học, còn không bằng nói đến ăn chơi phá phách.
Nguyên chủ gặp phải bọn họ, làm sao có thể chiếm được chỗ tốt.
Tăng thêm tính cách của bản thân nguyên chủ, không có bạn bè gì, cuối cùng ngay cả một người để xin giúp đỡ cũng không có.
Sơ Tranh đi từ nhà ăn ra, định tìm kẻ vừa rồi lật đổ khay cơm của mình tính sổ.
Vừa rồi là cô vừa mới đến, tăng thêm loạt thao tác kia có chút lẳng lơ, cô không kịp phản ứng.
Nhưng thù này dù thế nào cũng phải báo!
Nhưng mà Sơ Tranh tìm một vòng cũng không tìm được người.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tài trợ cho đội diễn xuất kịch nói của trường, thời hạn ba ngày. 】
Sơ Tranh: "..." Có thể để yên cho ta báo cái thù trước được không?
【 Tiểu tỷ tỷ, tin ta! 】
Ta tin mi cái quỷ chứ tin.
【... 】
Sơ Tranh cãi nhau với Vương Giả vài câu, cuối cùng cũng không tìm được người, chuông vào học vang lên.
Trở lại phòng học, Sơ Tranh phát hiện nguyên chủ thật sự rất trong suốt, chí ít khi cô đi vào, hoàn toàn không có ai chú ý đến cô.
Sơ Tranh tìm tới chỗ của nguyên chủ ngồi xuống, thừa cơ lật nhiệm vụ chủ tuyến của game ra.
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành học thần, tiến độ 0%]
Học thần?
Chuyện này có gì khó?
Đại lão đối với các bài thi không sợ hãi chút nào!
Sơ Tranh lấy bài thi của nguyên chủ ra, xém chút bị điểm số trên bài thi làm chấn động đến ngã từ trên ghế xuống.
Vật lý 23 điểm.
Thi thật tốt nha.
Sơ Tranh lại lật bài thi môn khác ra xem, ngữ văn và anh văn điểm số cũng tạm được, chí ít vẫn trên điểm trung bình.
Nhưng mà toán lý hóa...
Hoàn toàn chính là hạng chót mà!
Học lệch quá mức nghiêm trọng rồi!!
Bối cảnh thế giới này hình như không phân khoa văn lý gì, đến cuối cùng lúc đi thi thì đúng là thảm ơi là thảm.
May mà thành tích của ta còn được.
Không hoảng không hoảng.
Sơ Tranh trấn định nhét bài thi về trong hộc bàn, giáo viên trên bục giảng đã bắt đầu giảng bài. Sơ Tranh lật sách giáo khoa mấy tiết học này ra, bắt đầu xem lại từ đầu.
Bây giờ nguyên chủ đang học học kỳ 1 của lớp 11, Sơ Tranh đánh dấu lại trọng điểm mỗi môn, xác định rõ xem làm sao để bù lại những kiến thức này.
Học sinh ngoại trú không học lớp tự học buổi tối, nhưng nguyên chủ là học sinh nội trú, cho nên sẽ tự học đến tám giờ rưỡi tối.
Sau khi tự học kết thúc, Sơ Tranh chậm rãi trở về ký túc xá.
Trên hành lang có nữ sinh đang cãi nhau ầm ĩ, tiếng ồn ào cách hai tầng lầu cũng có thể nghe thấy.
Ký túc xá của nguyên chủ ở cuối cùng nhất, Sơ Tranh tránh khỏi những nữ sinh đang đùa giỡn kia, đẩy cửa ký túc xá ra.
Bốn người một phòng ký túc xá, ba người khác đã ở trong phòng.
Một người ngồi ở bên bàn giải đề, một người lót đệm yoga dưới đất, đang tập yoga, còn một người hình như đang gọi video với ai đó, cười cực kỳ vui vẻ.
Sơ Tranh tiến vào, ba người này cũng không có phản ứng gì, giống như cô là người trong suốt vậy.
"Này, rót giúp tôi cốc nước."
Khi Sơ Tranh đi đến sau lưng nữ sinh giải đề kia, cô ta đột nhiên lên tiếng.
Ba vị bạn cùng phòng này bình thường xem nguyên chủ như người trong suốt, nhưng ngẫu nhiên có gì cần sai sử thì lại không khách khí.
Sơ Tranh chỉ coi như không nghe thấy, đi thẳng về giường của mình.
Nữ sinh giải đề ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh: "Tôi nói chuyện với cậu đấy, cậu không nghe thấy sao?"
Sơ Tranh tiếp tục không để ý đến cô ta.
"Hàng Sơ Tranh!" Nữ sinh giải đề ném bút ra, âm điệu cất cao hơn không ít: "Cậu điếc à!"
Nữ sinh gọi video xong gỡ tai nghe xuống, giống như nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh.
Nữ sinh luyện yoga cũng thu động tác, đứng ở đó nhìn.
"Tay cô gãy mất à? Mà cần tôi rót nước giúp cô?" Ta cũng không phải người hầu của ngươi! Vì sao phải rót nước cho ngươi!
Khương Tĩnh —— nữ sinh giải đề trợn tròn đôi mắt đẹp, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Ngày bình thường bảo cậu ta làm gì, cậu ta có bao giờ nói gì đâu, ngày hôm nay làm sao đây?
Khương Tĩnh cũng không phải ác bá sân trường gì, chỉ là ngày bình thường sai sử đã quen, không muốn tự động tay.
Hôm nay Sơ Tranh có thái độ như vậy, làm đáy lòng cô ta có chút sợ hãi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện...
"Không đi thì không đi." Khương Tĩnh nói thầm một tiếng, đứng dậy tự đi rót nước.
Nữ sinh luyện yoga Diệp Mộng Duyệt và Lư Hân Di liếc nhau, lại nhún nhún vai, dời mắt, tiếp tục làm chuyện của mình.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời chuẩn bị vật dụng giường ngủ thật thoải mái cho mình, thời hạn hai tiếng. 】
Sơ Tranh: "..."
Bây giờ đã sắp 9 giờ, dựa theo ký ức của nguyên chủ, còn nửa tiếng nữa là tắt đèn, xin hỏi ta phải đi đâu chuẩn bị?
【 Tiểu tỷ tỷ, đây là vấn đề cô cần phải cân nhắc nha, tiểu tỷ tỷ cố lên, cô có thể, phải tin tưởng vào mình! Chúng ta chính là đến để sáng tạo những chuyện không thể!! 】Giọng điệu của Vương Giả tiện hề hề, nghe thấy làm Sơ Tranh muốn đánh người.
Được!
Mi dan dạ!
Sơ Tranh âm thầm nắm quyền, nhanh chóng rời khỏi phòng ký túc xá.
Sơ Tranh vừa đi, Khương Tĩnh nhìn về phía Diệp Mộng Duyệt còn đang luyện yoga: "Cô ta điên rồi à?"
"Có phải là bị cái gì kích thích không?" Người đáp lời chính là Lư Hân Di: "Hôm qua hình như tớ trông thấy học sinh bên Hoa Hải mới chuyển đến qua tìm cô ta, cũng không biết nói gì, không phải là bị bắt nạt chứ?"
"Bắt nạt cô ta làm gì?" Khương Tĩnh không hiểu.
"Dễ bắt nạt chứ sao." Lư Hân Di: "Không phải cậu cũng thường xuyên sai sử cô ta à."
"..."
"Con thỏ ép quá còn cắn người cơ mà." Diệp Mộng Duyệt giọng nói ngọt ngào: "Vẫn nên bớt trêu chọc cô ta đi, mọi người còn phải ở cùng nhau rất lâu, không cần thiết phải làm quá căng."
"Tớ mặc kệ cô ta!" Khương Tĩnh hừ một tiếng, tiếp tục giải đề của mình.
-
Lớp 12 dù học ngoại trú hay là nội trú đều phải tự học ở trường đến chín giờ rưỡi tối.
Phía ngoài cổng trường toàn là phụ huynh đến đón con, xe gắn máy xe đạp xe con, còn có xe bán quà vặt nối tiếp ở cổng trường, tất cả như tạo thành một cái chợ.
Sơ Tranh đi từ trường học ra ngoài, tìm tới cửa hàng vật dụng hàng ngày còn mở cửa ở gần đó, chiếu vào giá đắt nhất mua hai bộ.
Sơ Tranh xách theo đồ đi từ trong tiệm ra, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trong tiệm sách sát vách phía chếch đối diện có một nam sinh đang đứng.
Áo khoác đồng phục của trường trung học Đông Dương lỏng lẻo khoác trên người nam sinh, khóa chỉ kéo lên một nửa.
Một bên đồng phục khoác trên bờ vai, một bên khác đã trượt đến dưới bờ vai, lộ ra áo thun màu trắng bên trong.
Tóc nhuộm thành màu đỏ rượu phóng túng không bị trói buộc, đứng ở đằng kia cực kỳ dễ thấy.
Trong đèn đuốc sáng trưng, nam sinh chuyên chú nhìn giá sách, giống như trên đó có sách cực kỳ hấp dẫn hắn vậy.
Cách quá xa, Sơ Tranh cũng không thấy rõ phía trên đặt cái gì.
Xe buýt chạy qua trước mặt Sơ Tranh, lúc nhìn lại lần nữa, cửa hàng đã không còn bóng dáng của nam sinh kia nữa.
Chuyện này hết thảy cũng chỉ trong vòng mấy giây, Sơ Tranh cũng hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác rồi không.
Phun ra một ngụm trọc khí, Sơ Tranh xách đồ trở về phương hướng trường học.