Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2017
Chương 2016: Trung khuyển thị vệ (24)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh: "..."
Ay da người này nha!
Khi ta ác độc, còn không biết ngươi đang chơi bùn ở đâu đâu!
"Tam hoàng tử cảm thấy là ta dẫn đến chuyện nàng sinh non?"
"Chẳng lẽ không phải? Nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi còn muốn giảo biện hay sao?" Nói đến đây, Trường Tôn Hành lại có lực lượng, lưng thẳng tắp.
Người làm sai là cô, cô có mặt mũi gì mà viết hưu thư cho mình!
"Được thôi." Sơ Tranh quay đầu phân phó Nghênh Hương: "Đi mời hết đại phu nổi danh trong toàn thành đến đây."
"Tiểu thư?"
Gọi đại phu tới làm gì?
"Mau đi đi." Sơ Tranh không giải thích.
"Vâng..."
Nghênh Hương nhanh chóng đi mời đại phu, Sơ Tranh cũng không vội rời đi.
"Ngươi muốn làm gì?" Trường Tôn Hành không biết Sơ Tranh đang làm gì, lơ ngơ.
"Giúp Chân tiểu thư gọi đại phu." Ngữ điệu của Sơ Tranh lạnh như băng: "Xem Chân tiểu thư có vấn đề ở đâu."
Trường Tôn Hành nhíu mày: "Đã có đại phu..."
"Tam hoàng tử, ngươi quan tâm Chân tiểu thư như vậy, gọi một đại phu mà đã xong việc? Đây là chân ái của ngươi à? Dù thế nào cũng phải gọi hai mươi người mới tính là chân ái. Yên tâm ta có tiền, giúp ngươi mời."
Trường Tôn Hành xém chút phun ra một ngụm máu.
Ai thiếu chút tiền kia chứ!!
Động tác của Nghênh Hương rất nhanh, lần lượt có đại phu tới, Sơ Tranh bảo đại phu đi vào, Trường Tôn Hành muốn ngăn cản, bị Sơ Tranh nhìn một cái, sau sống lưng phát lạnh, cuối cũng vẫn không dám cản.
Nhưng có nhiều đại phu...
Cũng xem như tốt cho Nhu nhi.
Nghĩ như vậy, Trường Tôn Hành lại bình tĩnh lại.
Nhưng mà những đại phu này đi vào, Chân Nhu căn bản không cho xem. Trường Tôn Hành lo lắng, vội vàng vào phủ, đến Thủy Tâm Các.
Sơ Tranh ngẫm lại cũng đã đến một bước này, bỏ dở nửa chừng thì quá lãng phí, cũng đi theo vào.
Sơ Tranh mang theo trùng trùng điệp điệp đại phu, đến bên ngoài Thủy Tâm Các.
Tiếng khóc oan tủi của nữ tử loáng thoáng truyền tới.
"Bảo bọn họ đi đi! Ta không muốn nhìn thấy bọn họ!!"
"Nhu nhi, nàng bình tĩnh một chút..."
"Bảo bọn họ đi đi!!"
"Chân tiểu thư, đây chính là vì muốn tốt cho ngươi." Sơ Tranh đi từ ngoài cửa vào, điệu bộ kia, cực kỳ giống nữ phụ ác độc giẫm lên nhạc nền ra sân để giáo huấn nữ chính yếu đuối trên TV.
"Nhu tiểu thư, điện hạ... Hoàng tử phi... Nhất định muốn vào, không... Không ngăn được." Nha hoàn của Thủy Tâm Các theo vào, run lẩy bẩy báo cáo.
"Ngươi tới làm gì!" Giọng nói của Chân Nhu hơi bén nhọn, sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, chỉ mặc bộ áo trong màu trắng.
"Mời đại phu cho ngươi." Sơ Tranh chỉ vào đại phu ngoài cửa: "Ngươi thích ai? Tùy ý chọn."
"Ngươi..."
Hốc mắt Chân Nhu sưng đỏ, nước mắt đảo quanh ở bên trong, dáng vẻ làm người ta nhìn mà thấy thương.
"Điện hạ..." Chân Nhu nhào về phía Trường Tôn Hành: "Chàng phải làm chủ cho thiếp thân."
"..."
Ta mẹ nó cũng đã bị hưu, làm sao làm chủ cho ngươi!
Nữ nhân này chính là ma quỷ!
"Nhu nhi, đại phu đến để chẩn trị cho nàng, nàng đừng kích động nữa..."
Đứa con của Chân Nhu vẫn còn, chỉ là đổ máu, đại phu nói hơn phân nửa là không giữ được.
"Đại phu đã xem rồi... Đứa nhỏ này..." Nước mắt của Chân Nhu tí tách rơi xuống: "Điện hạ, vì sao chàng còn muốn xát muối lên vết thương của thiếp thân lần nữa."
Trường Tôn Hành: "..."
Trường Tôn Hành nhẫn nại khuyên.
Nhưng Chân Nhu nhất định không chịu để cho những đại phu khác xem, làm ầm ĩ đến kịch liệt.
Sơ Tranh: "Đại phu xem bệnh bắt mạch mà thôi, nói không chừng còn có thể cứu, nhiều đại phu như vậy, chẳng lẽ không giỏi bằng người ngươi tìm à? Ngươi không muốn cho những đại phu khác xem, là có bí mật gì à?"
Trong kịch bản nguyên chủ cũng chưa làm gì ả, kết quả Chân Nhu đã sảy thai.
Khi ở trong viện, người của Sơ Tranh cũng chưa kịp làm gì, thì ả đã đổ máu
Nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.
Chân Nhu giật mình trong lòng.
Tay nắm lấy chăn mền dùng sức hơn mấy phần, oán hận trong lòng đối với Sơ Tranh càng mọc nhanh như cỏ hoang.
Trường Tôn Hành khẽ nhíu mày, phản ứng của Chân Nhu xác thực có chút không đúng...
"Cho đại phu xem thử lần nữa đi." Trường Tôn Hành bảo nha hoàn buông rèm xuống, làm xong rồi chuẩn bị gọi đại phu vào.
Trường Tôn Hành không cho Chân Nhu cơ hội từ chối nữa.
Sắc mặt Chân Nhu càng thêm trắng bệch, sẽ không sao đâu... Những đại phu này có thể nhìn ra cái gì?
Đại phu nơm nớp lo sợ bắt mạch cho Chân Nhu.
Nhưng mà Chân Nhu xem thường những đại phu này rồi, có đại phu có lẽ không nổi danh, nhưng có thể người ta đặc biệt am hiểu về phương diện nào đó thì sao?
Huống chi Sơ Tranh còn tìm đến nhiều người như vậy.
Luôn có một hai người am hiểu phương diện này.
Hơn nữa...
"Kỳ quái..." Đại phu nói thầm một tiếng.
"Sao thế?" Trường Tôn Hành khẩn trương hỏi: "Có vấn đề gì à?"
"Vị phu nhân này... Cũng không mang thai nha."
"Cái gì?" Không mang thai? Sao lại không mang thai? "Ngươi biết mình đang nói gì không?"
Đại phu sợ đến run rẩy một cái, quỳ xuống đất.
"Thảo dân không dám nói bậy... Mạch tượng của vị phu nhân này biểu hiện, xác thực không phải là hỉ mạch!"
"Nói hươu nói vượn! Kéo hắn ra ngoài cho ta!" Trường Tôn Hành giận dữ.
"Điện hạ tha mạng, chuyện thảo dân nói là thật!!" Đại phu kinh sợ kêu oan.
Sơ Tranh ngăn cản người vào: "Tam hoàng tử, nếu không để cho người khác xem kỹ rồi hẵng nói?"
Trường Tôn Hành nhìn về phía Chân Nhu đang cúi thấp đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
Đại phu đều ở ngoài cửa, Trường Tôn Hành có thể có cách nào.
Gọi từng người từng người đến xem.
Nhưng mà kết quả giống như vị đại phu kia nói, Chân Nhu căn bản không mang thai, còn có người nói thân thể Chân Nhu rất suy yếu.
Nếu như Chân Nhu thật sự từng mang thai, bây giờ lại thế này, vậy chỉ có thể là gần đây từng sinh non.
Chân Nhu cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói.
Làm sao bây giờ...
Đều do nữ nhân kia, cô lại mang nhiều đại phu tới như vậy...
Trường Tôn Hành mặt mày âm trầm: "Đi mời ngự y!"
Đừng nói mời ngự y, cho dù mời thần y đến, không mang thai chính là không mang thai
Chân Nhu có thể nói đại phu Sơ Tranh tìm đến đã nhận được lợi ích từ cô.
Chẳng lẽ còn có thể nói ngự y chắc?
"Chân Nhu!" Trường Tôn Hành chỉ vào Chân Nhu, tức giận đến nói không ra lời: "Ngươi nói rõ ràng cho ta, chuyện là thế nào! Con đâu!!"
"Điện hạ..."
Chân Nhu kêu một tiếng, còn chưa nói ra lời phía sau, hai mắt lật một cái, hôn mê bất tỉnh.
Sơ Tranh: "..."
Sau đó bên trong chính là một trận rối loạn.
Sơ Tranh thâm tàng bất lộ, dẫn theo Nghênh Hương rời khỏi sân khấu.
Chờ Trường Tôn Hành xử lý xong những việc này, quay đầu tìm Sơ Tranh, làm gì còn bóng người nữa.
Con của Chân Nhu vài ngày trước đã mất.
Chính như đại phu nói, thân thể của ả không thích hợp để mang thai, còn nguyên nhân... Đại phu bí mật nói với Trường Tôn Hành có thể là trước kia ả sinh non quá nhiều lần rồi.
Con của Chân Nhu mất, không dám nói cho Trường Tôn Hành biết.
Ả rất nhanh suy nghĩ ra một kế hoạch, để đứa bé này mất một cách quang minh chính đại.
Cho nên mới có một màn ngày hôm nay.
Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không phối hợp với ả, một mình ả hát kịch một vai, cuối cùng chỉ có thể diễn thành thế kia.
Trường Tôn Hành chỉ cảm thấy trên đầu mình xanh mơn mởn.
Chân Nhu nói với gã thế nào?
Gia cảnh sa sút, không có nhà để về?
Mà khi gã và Chân Nhu làm lần đầu tiên, cũng xác thực trông thấy có lạc hồng...
Lúc này suy nghĩ kỹ một chút, hình như có chút không giống.
Chỉ là khi đó gã trông thấy có lạc hồng, thì cũng không nghĩ nhiều nữa.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh: "..."
Ay da người này nha!
Khi ta ác độc, còn không biết ngươi đang chơi bùn ở đâu đâu!
"Tam hoàng tử cảm thấy là ta dẫn đến chuyện nàng sinh non?"
"Chẳng lẽ không phải? Nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi còn muốn giảo biện hay sao?" Nói đến đây, Trường Tôn Hành lại có lực lượng, lưng thẳng tắp.
Người làm sai là cô, cô có mặt mũi gì mà viết hưu thư cho mình!
"Được thôi." Sơ Tranh quay đầu phân phó Nghênh Hương: "Đi mời hết đại phu nổi danh trong toàn thành đến đây."
"Tiểu thư?"
Gọi đại phu tới làm gì?
"Mau đi đi." Sơ Tranh không giải thích.
"Vâng..."
Nghênh Hương nhanh chóng đi mời đại phu, Sơ Tranh cũng không vội rời đi.
"Ngươi muốn làm gì?" Trường Tôn Hành không biết Sơ Tranh đang làm gì, lơ ngơ.
"Giúp Chân tiểu thư gọi đại phu." Ngữ điệu của Sơ Tranh lạnh như băng: "Xem Chân tiểu thư có vấn đề ở đâu."
Trường Tôn Hành nhíu mày: "Đã có đại phu..."
"Tam hoàng tử, ngươi quan tâm Chân tiểu thư như vậy, gọi một đại phu mà đã xong việc? Đây là chân ái của ngươi à? Dù thế nào cũng phải gọi hai mươi người mới tính là chân ái. Yên tâm ta có tiền, giúp ngươi mời."
Trường Tôn Hành xém chút phun ra một ngụm máu.
Ai thiếu chút tiền kia chứ!!
Động tác của Nghênh Hương rất nhanh, lần lượt có đại phu tới, Sơ Tranh bảo đại phu đi vào, Trường Tôn Hành muốn ngăn cản, bị Sơ Tranh nhìn một cái, sau sống lưng phát lạnh, cuối cũng vẫn không dám cản.
Nhưng có nhiều đại phu...
Cũng xem như tốt cho Nhu nhi.
Nghĩ như vậy, Trường Tôn Hành lại bình tĩnh lại.
Nhưng mà những đại phu này đi vào, Chân Nhu căn bản không cho xem. Trường Tôn Hành lo lắng, vội vàng vào phủ, đến Thủy Tâm Các.
Sơ Tranh ngẫm lại cũng đã đến một bước này, bỏ dở nửa chừng thì quá lãng phí, cũng đi theo vào.
Sơ Tranh mang theo trùng trùng điệp điệp đại phu, đến bên ngoài Thủy Tâm Các.
Tiếng khóc oan tủi của nữ tử loáng thoáng truyền tới.
"Bảo bọn họ đi đi! Ta không muốn nhìn thấy bọn họ!!"
"Nhu nhi, nàng bình tĩnh một chút..."
"Bảo bọn họ đi đi!!"
"Chân tiểu thư, đây chính là vì muốn tốt cho ngươi." Sơ Tranh đi từ ngoài cửa vào, điệu bộ kia, cực kỳ giống nữ phụ ác độc giẫm lên nhạc nền ra sân để giáo huấn nữ chính yếu đuối trên TV.
"Nhu tiểu thư, điện hạ... Hoàng tử phi... Nhất định muốn vào, không... Không ngăn được." Nha hoàn của Thủy Tâm Các theo vào, run lẩy bẩy báo cáo.
"Ngươi tới làm gì!" Giọng nói của Chân Nhu hơi bén nhọn, sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, chỉ mặc bộ áo trong màu trắng.
"Mời đại phu cho ngươi." Sơ Tranh chỉ vào đại phu ngoài cửa: "Ngươi thích ai? Tùy ý chọn."
"Ngươi..."
Hốc mắt Chân Nhu sưng đỏ, nước mắt đảo quanh ở bên trong, dáng vẻ làm người ta nhìn mà thấy thương.
"Điện hạ..." Chân Nhu nhào về phía Trường Tôn Hành: "Chàng phải làm chủ cho thiếp thân."
"..."
Ta mẹ nó cũng đã bị hưu, làm sao làm chủ cho ngươi!
Nữ nhân này chính là ma quỷ!
"Nhu nhi, đại phu đến để chẩn trị cho nàng, nàng đừng kích động nữa..."
Đứa con của Chân Nhu vẫn còn, chỉ là đổ máu, đại phu nói hơn phân nửa là không giữ được.
"Đại phu đã xem rồi... Đứa nhỏ này..." Nước mắt của Chân Nhu tí tách rơi xuống: "Điện hạ, vì sao chàng còn muốn xát muối lên vết thương của thiếp thân lần nữa."
Trường Tôn Hành: "..."
Trường Tôn Hành nhẫn nại khuyên.
Nhưng Chân Nhu nhất định không chịu để cho những đại phu khác xem, làm ầm ĩ đến kịch liệt.
Sơ Tranh: "Đại phu xem bệnh bắt mạch mà thôi, nói không chừng còn có thể cứu, nhiều đại phu như vậy, chẳng lẽ không giỏi bằng người ngươi tìm à? Ngươi không muốn cho những đại phu khác xem, là có bí mật gì à?"
Trong kịch bản nguyên chủ cũng chưa làm gì ả, kết quả Chân Nhu đã sảy thai.
Khi ở trong viện, người của Sơ Tranh cũng chưa kịp làm gì, thì ả đã đổ máu
Nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.
Chân Nhu giật mình trong lòng.
Tay nắm lấy chăn mền dùng sức hơn mấy phần, oán hận trong lòng đối với Sơ Tranh càng mọc nhanh như cỏ hoang.
Trường Tôn Hành khẽ nhíu mày, phản ứng của Chân Nhu xác thực có chút không đúng...
"Cho đại phu xem thử lần nữa đi." Trường Tôn Hành bảo nha hoàn buông rèm xuống, làm xong rồi chuẩn bị gọi đại phu vào.
Trường Tôn Hành không cho Chân Nhu cơ hội từ chối nữa.
Sắc mặt Chân Nhu càng thêm trắng bệch, sẽ không sao đâu... Những đại phu này có thể nhìn ra cái gì?
Đại phu nơm nớp lo sợ bắt mạch cho Chân Nhu.
Nhưng mà Chân Nhu xem thường những đại phu này rồi, có đại phu có lẽ không nổi danh, nhưng có thể người ta đặc biệt am hiểu về phương diện nào đó thì sao?
Huống chi Sơ Tranh còn tìm đến nhiều người như vậy.
Luôn có một hai người am hiểu phương diện này.
Hơn nữa...
"Kỳ quái..." Đại phu nói thầm một tiếng.
"Sao thế?" Trường Tôn Hành khẩn trương hỏi: "Có vấn đề gì à?"
"Vị phu nhân này... Cũng không mang thai nha."
"Cái gì?" Không mang thai? Sao lại không mang thai? "Ngươi biết mình đang nói gì không?"
Đại phu sợ đến run rẩy một cái, quỳ xuống đất.
"Thảo dân không dám nói bậy... Mạch tượng của vị phu nhân này biểu hiện, xác thực không phải là hỉ mạch!"
"Nói hươu nói vượn! Kéo hắn ra ngoài cho ta!" Trường Tôn Hành giận dữ.
"Điện hạ tha mạng, chuyện thảo dân nói là thật!!" Đại phu kinh sợ kêu oan.
Sơ Tranh ngăn cản người vào: "Tam hoàng tử, nếu không để cho người khác xem kỹ rồi hẵng nói?"
Trường Tôn Hành nhìn về phía Chân Nhu đang cúi thấp đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
Đại phu đều ở ngoài cửa, Trường Tôn Hành có thể có cách nào.
Gọi từng người từng người đến xem.
Nhưng mà kết quả giống như vị đại phu kia nói, Chân Nhu căn bản không mang thai, còn có người nói thân thể Chân Nhu rất suy yếu.
Nếu như Chân Nhu thật sự từng mang thai, bây giờ lại thế này, vậy chỉ có thể là gần đây từng sinh non.
Chân Nhu cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói.
Làm sao bây giờ...
Đều do nữ nhân kia, cô lại mang nhiều đại phu tới như vậy...
Trường Tôn Hành mặt mày âm trầm: "Đi mời ngự y!"
Đừng nói mời ngự y, cho dù mời thần y đến, không mang thai chính là không mang thai
Chân Nhu có thể nói đại phu Sơ Tranh tìm đến đã nhận được lợi ích từ cô.
Chẳng lẽ còn có thể nói ngự y chắc?
"Chân Nhu!" Trường Tôn Hành chỉ vào Chân Nhu, tức giận đến nói không ra lời: "Ngươi nói rõ ràng cho ta, chuyện là thế nào! Con đâu!!"
"Điện hạ..."
Chân Nhu kêu một tiếng, còn chưa nói ra lời phía sau, hai mắt lật một cái, hôn mê bất tỉnh.
Sơ Tranh: "..."
Sau đó bên trong chính là một trận rối loạn.
Sơ Tranh thâm tàng bất lộ, dẫn theo Nghênh Hương rời khỏi sân khấu.
Chờ Trường Tôn Hành xử lý xong những việc này, quay đầu tìm Sơ Tranh, làm gì còn bóng người nữa.
Con của Chân Nhu vài ngày trước đã mất.
Chính như đại phu nói, thân thể của ả không thích hợp để mang thai, còn nguyên nhân... Đại phu bí mật nói với Trường Tôn Hành có thể là trước kia ả sinh non quá nhiều lần rồi.
Con của Chân Nhu mất, không dám nói cho Trường Tôn Hành biết.
Ả rất nhanh suy nghĩ ra một kế hoạch, để đứa bé này mất một cách quang minh chính đại.
Cho nên mới có một màn ngày hôm nay.
Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không phối hợp với ả, một mình ả hát kịch một vai, cuối cùng chỉ có thể diễn thành thế kia.
Trường Tôn Hành chỉ cảm thấy trên đầu mình xanh mơn mởn.
Chân Nhu nói với gã thế nào?
Gia cảnh sa sút, không có nhà để về?
Mà khi gã và Chân Nhu làm lần đầu tiên, cũng xác thực trông thấy có lạc hồng...
Lúc này suy nghĩ kỹ một chút, hình như có chút không giống.
Chỉ là khi đó gã trông thấy có lạc hồng, thì cũng không nghĩ nhiều nữa.