Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1929
Chương 1928: Thế giới trong gương (5)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc này trong gương cũng là ban ngày, ánh sáng rất đủ.
Tấm gương cũng đối diện với giường, ga giường đậm màu, có nếp gấp, một bên xốc lên, giống như chủ nhân rời giường còn chưa kịp thu dọn.
Trong gương còn có thể trông thấy cửa nửa mở, và quần áo balo treo trên tường.
Trên mặt bàn đặt không ít thứ, có sách, có đồ ăn vặt và đồ uống, còn có một cái điện thoại di động.
Nhìn từ chỉnh thể của gian phòng, thì gia cảnh không kém.
Nhưng Sơ Tranh cũng không trông thấy người.
Đinh ——
Màn hình điện thoại di động sáng lên, có tin nhắn gửi đến.
Điện thoại để ngay trên bàn, Sơ Tranh có thể trông thấy rõ ràng nội dung không bảo mật bên kia.
"Anh Mộ, đã hẹn rồi đấy, 3 giờ chiều thứ 6 ở sân vận động trung tâm."
Tin nhắn không đầu không đuôi, Sơ Tranh không biết có ý gì.
Nhưng vào lúc này, trong phòng có tiếng bước chân.
Chàng trai tuổi trẻ đẹp trai để trần đi tới, thân thể trẻ trung, thứ gì nên có đều có, mang theo sự mạnh mẽ và sức lực của tuổi trẻ.
Làn da chàng trai hơi trắng, giọt nước vẫn chưa lau khô, theo lồng ngực hắn lướt qua cơ bụng, theo nhân ngư tuyến tiến vào trong khăn tắm quấn ở bên hông.
Ngũ quan Trình Mộ hoàn mỹ, mỗi một chỗ đều giống như được Thượng Đế tỉ mỉ chế tác ra, giữa hai đầu lông mày mang theo chút phong mang đẹp trai.
Trình Mộ tiện tay quơ lấy điện thoại, ấn mở màn hình nhìn thoáng qua, đầu ngón tay nhanh chóng điểm mấy lần, trả lời tin nhắn.
Sau đó dường như không biết mình định làm gì, gửi xong rồi ngơ ngẩn một lát.
Cuối cùng hắn kéo cái ghế bên bàn ra ngồi xuống, nhìn chằm chằm trong gương.
Cặp mắt kia đen nhánh thâm thúy, giống như có thể xuyên qua mặt gương trông thấy cô.
Sơ Tranh thử chuyển động thân thể, người trong gương cũng không có động tĩnh gì, hắn không nhìn thấy mình.
Sơ Tranh lại thử làm ra thanh âm, người trong gương cũng không có động tĩnh gì.
Cho nên đây là đơn phương...
Sau khi phát hiện điểm này, Sơ Tranh liền không chút kiêng kỵ gì nữa.
Trình Mộ nhìn chằm chằm tấm gương một lát, lấy một túi đồ ăn vặt mở ra, bắt đầu răng rắc răng rắc ăn.
Nam sinh vốn đã trắng, má phồng lên, nhìn giống như hamster đang ăn vậy.
Nhưng trong mắt hắn không có thần thái, cả người đều bao phủ một tầng u ám.
"Trình Mộ, Trình Mộ!!"
"Trình Mộ con nhanh lên, đi học trễ rồi, em trai con vẫn đang chờ con đấy!"
Đáy mắt Trình Mộ hiện lên một tia chán ghét và bực bội, ném đồ ăn vặt trong tay đi, đứng dậy kéo khăn tắm trên người.
Sơ Tranh còn chưa thấy rõ, Trình Mộ đã biến mất trong gương.
Chờ hắn xuất hiện lần nữa, trên người đã thay một bộ đồng phục.
Bên kia hình như là mùa thu, bên trong Trình Mộ mặc một chiếc áo thun, áo khoác đồng phục cứ như vậy tùy ý khoác bên ngoài, không kéo khóa lên, lộ ra dáng vẻ vênh váo hung hăng và rêu rao của thiếu niên.
Hắn tiện tay quơ lấy balo, hất ra sau lưng, cứ như vậy ra cửa.
Sau khi Trình Mộ rời đi năm phút đồng hồ, tấm gương khôi phục lại nguyên trạng.
Ách.
Xem ra thời gian tấm gương hiện ra thế giới và thời gian đồ vật xuất hiện biến mất không giống nhau.
-
Sơ Tranh bảo Vương bát đản đưa tư liệu của Trình Mộ cho cô.
Gia cảnh của Trình Mộ không tệ, nhà ở cũng là biệt thự.
Vào lúc hắn rất nhỏ mẹ hắn đã rời đi, nguyên nhân gì thì Trình Mộ không biết, hắn chỉ nhớ rõ đoạn thời gian trước khi mẹ rời đi, thường xuyên cãi nhau với cha Trình.
Sau khi mẹ rời đi Trình Mộ cũng chưa từng gặp lại mẹ mình, càng không liên lạc được.
Trình Mộ hoài nghi là cha Trình làm gì đó... Đúng, hắn hoài nghi cha Trình giết mẹ.
Nhưng hắn không có bất kỳ chứng cứ nào, sống chung với cha Trình cũng là lạnh như băng, lộ vẻ kháng cự và không kiên nhẫn.
Năm Trình Mộ học lớp 11, cha Trình tái hôn.
Nhà gái có một đứa con trai, nhỏ hơn Trình Mộ hai tháng.
Trình Mộ không thích đứa em trai này, cho nên cậu ta vừa vào cửa đã không cho sắc mặt tốt, nhưng vị em trai này lại rất thích hắn, khắp nơi dán lại gần hắn.
Ngay từ đầu Trình Mộ không để ý, tận lực tránh khỏi cậu ta.
Mãi đến có một ngày hắn phát hiện đứa em trai này ôm một ít ảo tưởng không bình thường đối với mình.
Hắn không ghét, nhưng không có nghĩa là sẽ thích.
Trình Mộ chuyển từ trong nhà tới trường học, sau đó đối phương cực kỳ không biết xấu hổ, theo hắn chuyển tới trường học, còn trực tiếp đổi ký túc xá với người khác, ở chung một ký túc xá với hắn.
Dần dần trường học bắt đầu đồn đại hắn thích nam sinh.
Mặc dù lúc ấy độ chấp nhận đã rất cao, nhưng đối với một số người mà nói, đặc biệt là giáo viên và trưởng bối, chuyện đó giống như nghẹn trong cổ họng.
Trình Mộ bị chỉ trích dần dần nhiều lên, hắn tìm đứa em trai tiện nghi kia, chặn cậu ta trong ngõ hẻm, nói cậu ta đừng làm loại chuyện này nữa.
Nhưng mà em trai tiện nghi lại thừa cơ giằng co với hắn, làm cho người ta vừa vặn nhìn thấy, lời đồn đại vô căn cứ càng sinh trưởng như cỏ hoang.
Trình Mộ có thể đánh cậu ta, giáo huấn cậu ta, nhưng không thể thật sự làm cho cậu ta câm miệng.
Bởi vì những lời đồn đại này, có nam sinh bắt đầu ẩn hiện thổ lộ với hắn.
Có một lần bị đứa em trai tiện nghi kia trông thấy có người nhét thư tình vào trong balo của hắn, Trình Mộ lại bắt gặp cảnh đứa em trai tiện nghi kia mặt không cảm xúc giẫm lên ngón tay đối phương, cảnh cáo hắn cách xa mình ra một chút.
Trong nháy mắt đó, phía sau lưng Trình Mộ phát lạnh.
Sau chuyện này, nếu như có cơ hội, em trai tiện nghi sẽ không từ thủ đoạn tiếp cận hắn.
Em trai tiện nghi muốn chiếm hắn làm của riêng đã đạt đến trình độ kinh khủng.
Năm lớp 12, kỳ nghỉ lễ quốc khánh, em trai tiện nghi nói với hắn muốn về nhà, Trình Mộ vì tránh cậu ta, không trở về, trực tiếp ở lại trường học.
Khiến Trình Mộ không nghĩ tới chính là, em trai tiện nghi đi mà còn quay lại, thừa dịp hắn rời khỏi ký túc xá, bỏ đồ vào trong nước của hắn.
Lần kia Trình Mộ nhảy lầu, ngã gãy chân.
Trình Mộ không thể tham gia thi đại học, cha Trình muốn đưa Trình Mộ xuất ngoại, Trình Mộ không nguyện ý, nhưng lúc ấy chân hắn còn chưa khỏi, căn bản không có cách nào phản kháng cha Trình.
Em trai tiện nghi chủ động xin đi cùng hắn ra nước ngoài.
Cha Trình nghe xong lập tức đồng ý.
Sau khi xuất ngoại, em trai tiện nghi liền nhốt Trình Mộ lại.
Trình Mộ nhìn qua thì tính tình hơi kém, nhưng bản tính cũng không xấu, cuối cùng hắn hắc hóa, hoàn toàn là bị đứa em trai tiện nghi kia ép.
Sơ Tranh xem hết tư liệu, vẻ mặt trống không, cái này... Có chút kích thích nha.
-
Sơ Tranh suy nghĩ về đồng phục trên thân Trình Mộ một chút, ở trên mạng tìm ra trường học, trường học ở ngay trong thành phố này của cô.
Sơ Tranh đón xe tới trường học, trường học nhìn qua hơi cũ, nhưng trường học này là trường có tỉ lệ học sinh lên lớp cao nhất, trung tâm trọng điểm.
Sơ Tranh nghĩ cách đi vào điều tra hồ sơ của Trình Mộ.
"Trình Mộ đứa nhỏ này thật đáng tiếc..."
"Ngài biết hắn?"
"Biết chứ." Giáo viên quản lý hồ sơ khắc sâu ấn tượng với Trình Mộ: "Năm đó thành tích của cậu ấy rất tốt, nhưng cũng không chịu quản giáo."
Làm giáo viên, học sinh khắc sâu ấn tượng không nằm ngoài hai loại, thành tích tốt, thành tích không tốt nhưng hay phá phách.
Trình Mộ thành tích tốt, lại thích phá phách, dáng dấp còn đẹp trai.
Hắn như vậy ai mà không biết hắn?
Sơ Tranh tùy ý lật hồ sơ: "Ngài biết bây giờ hắn ở đâu không?"
Tư liệu Vương bát đản cho chỉ đơn giản khái quát lại, Trình Mộ chết hay sống cũng không nói rõ ràng, cực kỳ qua loa.
Giáo viên kia lắc đầu: "Lúc học lớp 12 thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả kỳ thi đại học cũng không tham gia, nghe nói là ra nước ngoài rồi, sau đó cũng không có tin tức gì nữa."
Sơ Tranh đi từ trường học ra, lại tìm đến địa chỉ của Trình gia.
Những năm này Trình gia phát triển rất không tệ, nhưng sau khi Sơ Tranh quan sát một phen, thì phát hiện không tìm ra được Trình Mộ, cũng không thấy đứa em trai tiện nghi của Trình Mộ.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc này trong gương cũng là ban ngày, ánh sáng rất đủ.
Tấm gương cũng đối diện với giường, ga giường đậm màu, có nếp gấp, một bên xốc lên, giống như chủ nhân rời giường còn chưa kịp thu dọn.
Trong gương còn có thể trông thấy cửa nửa mở, và quần áo balo treo trên tường.
Trên mặt bàn đặt không ít thứ, có sách, có đồ ăn vặt và đồ uống, còn có một cái điện thoại di động.
Nhìn từ chỉnh thể của gian phòng, thì gia cảnh không kém.
Nhưng Sơ Tranh cũng không trông thấy người.
Đinh ——
Màn hình điện thoại di động sáng lên, có tin nhắn gửi đến.
Điện thoại để ngay trên bàn, Sơ Tranh có thể trông thấy rõ ràng nội dung không bảo mật bên kia.
"Anh Mộ, đã hẹn rồi đấy, 3 giờ chiều thứ 6 ở sân vận động trung tâm."
Tin nhắn không đầu không đuôi, Sơ Tranh không biết có ý gì.
Nhưng vào lúc này, trong phòng có tiếng bước chân.
Chàng trai tuổi trẻ đẹp trai để trần đi tới, thân thể trẻ trung, thứ gì nên có đều có, mang theo sự mạnh mẽ và sức lực của tuổi trẻ.
Làn da chàng trai hơi trắng, giọt nước vẫn chưa lau khô, theo lồng ngực hắn lướt qua cơ bụng, theo nhân ngư tuyến tiến vào trong khăn tắm quấn ở bên hông.
Ngũ quan Trình Mộ hoàn mỹ, mỗi một chỗ đều giống như được Thượng Đế tỉ mỉ chế tác ra, giữa hai đầu lông mày mang theo chút phong mang đẹp trai.
Trình Mộ tiện tay quơ lấy điện thoại, ấn mở màn hình nhìn thoáng qua, đầu ngón tay nhanh chóng điểm mấy lần, trả lời tin nhắn.
Sau đó dường như không biết mình định làm gì, gửi xong rồi ngơ ngẩn một lát.
Cuối cùng hắn kéo cái ghế bên bàn ra ngồi xuống, nhìn chằm chằm trong gương.
Cặp mắt kia đen nhánh thâm thúy, giống như có thể xuyên qua mặt gương trông thấy cô.
Sơ Tranh thử chuyển động thân thể, người trong gương cũng không có động tĩnh gì, hắn không nhìn thấy mình.
Sơ Tranh lại thử làm ra thanh âm, người trong gương cũng không có động tĩnh gì.
Cho nên đây là đơn phương...
Sau khi phát hiện điểm này, Sơ Tranh liền không chút kiêng kỵ gì nữa.
Trình Mộ nhìn chằm chằm tấm gương một lát, lấy một túi đồ ăn vặt mở ra, bắt đầu răng rắc răng rắc ăn.
Nam sinh vốn đã trắng, má phồng lên, nhìn giống như hamster đang ăn vậy.
Nhưng trong mắt hắn không có thần thái, cả người đều bao phủ một tầng u ám.
"Trình Mộ, Trình Mộ!!"
"Trình Mộ con nhanh lên, đi học trễ rồi, em trai con vẫn đang chờ con đấy!"
Đáy mắt Trình Mộ hiện lên một tia chán ghét và bực bội, ném đồ ăn vặt trong tay đi, đứng dậy kéo khăn tắm trên người.
Sơ Tranh còn chưa thấy rõ, Trình Mộ đã biến mất trong gương.
Chờ hắn xuất hiện lần nữa, trên người đã thay một bộ đồng phục.
Bên kia hình như là mùa thu, bên trong Trình Mộ mặc một chiếc áo thun, áo khoác đồng phục cứ như vậy tùy ý khoác bên ngoài, không kéo khóa lên, lộ ra dáng vẻ vênh váo hung hăng và rêu rao của thiếu niên.
Hắn tiện tay quơ lấy balo, hất ra sau lưng, cứ như vậy ra cửa.
Sau khi Trình Mộ rời đi năm phút đồng hồ, tấm gương khôi phục lại nguyên trạng.
Ách.
Xem ra thời gian tấm gương hiện ra thế giới và thời gian đồ vật xuất hiện biến mất không giống nhau.
-
Sơ Tranh bảo Vương bát đản đưa tư liệu của Trình Mộ cho cô.
Gia cảnh của Trình Mộ không tệ, nhà ở cũng là biệt thự.
Vào lúc hắn rất nhỏ mẹ hắn đã rời đi, nguyên nhân gì thì Trình Mộ không biết, hắn chỉ nhớ rõ đoạn thời gian trước khi mẹ rời đi, thường xuyên cãi nhau với cha Trình.
Sau khi mẹ rời đi Trình Mộ cũng chưa từng gặp lại mẹ mình, càng không liên lạc được.
Trình Mộ hoài nghi là cha Trình làm gì đó... Đúng, hắn hoài nghi cha Trình giết mẹ.
Nhưng hắn không có bất kỳ chứng cứ nào, sống chung với cha Trình cũng là lạnh như băng, lộ vẻ kháng cự và không kiên nhẫn.
Năm Trình Mộ học lớp 11, cha Trình tái hôn.
Nhà gái có một đứa con trai, nhỏ hơn Trình Mộ hai tháng.
Trình Mộ không thích đứa em trai này, cho nên cậu ta vừa vào cửa đã không cho sắc mặt tốt, nhưng vị em trai này lại rất thích hắn, khắp nơi dán lại gần hắn.
Ngay từ đầu Trình Mộ không để ý, tận lực tránh khỏi cậu ta.
Mãi đến có một ngày hắn phát hiện đứa em trai này ôm một ít ảo tưởng không bình thường đối với mình.
Hắn không ghét, nhưng không có nghĩa là sẽ thích.
Trình Mộ chuyển từ trong nhà tới trường học, sau đó đối phương cực kỳ không biết xấu hổ, theo hắn chuyển tới trường học, còn trực tiếp đổi ký túc xá với người khác, ở chung một ký túc xá với hắn.
Dần dần trường học bắt đầu đồn đại hắn thích nam sinh.
Mặc dù lúc ấy độ chấp nhận đã rất cao, nhưng đối với một số người mà nói, đặc biệt là giáo viên và trưởng bối, chuyện đó giống như nghẹn trong cổ họng.
Trình Mộ bị chỉ trích dần dần nhiều lên, hắn tìm đứa em trai tiện nghi kia, chặn cậu ta trong ngõ hẻm, nói cậu ta đừng làm loại chuyện này nữa.
Nhưng mà em trai tiện nghi lại thừa cơ giằng co với hắn, làm cho người ta vừa vặn nhìn thấy, lời đồn đại vô căn cứ càng sinh trưởng như cỏ hoang.
Trình Mộ có thể đánh cậu ta, giáo huấn cậu ta, nhưng không thể thật sự làm cho cậu ta câm miệng.
Bởi vì những lời đồn đại này, có nam sinh bắt đầu ẩn hiện thổ lộ với hắn.
Có một lần bị đứa em trai tiện nghi kia trông thấy có người nhét thư tình vào trong balo của hắn, Trình Mộ lại bắt gặp cảnh đứa em trai tiện nghi kia mặt không cảm xúc giẫm lên ngón tay đối phương, cảnh cáo hắn cách xa mình ra một chút.
Trong nháy mắt đó, phía sau lưng Trình Mộ phát lạnh.
Sau chuyện này, nếu như có cơ hội, em trai tiện nghi sẽ không từ thủ đoạn tiếp cận hắn.
Em trai tiện nghi muốn chiếm hắn làm của riêng đã đạt đến trình độ kinh khủng.
Năm lớp 12, kỳ nghỉ lễ quốc khánh, em trai tiện nghi nói với hắn muốn về nhà, Trình Mộ vì tránh cậu ta, không trở về, trực tiếp ở lại trường học.
Khiến Trình Mộ không nghĩ tới chính là, em trai tiện nghi đi mà còn quay lại, thừa dịp hắn rời khỏi ký túc xá, bỏ đồ vào trong nước của hắn.
Lần kia Trình Mộ nhảy lầu, ngã gãy chân.
Trình Mộ không thể tham gia thi đại học, cha Trình muốn đưa Trình Mộ xuất ngoại, Trình Mộ không nguyện ý, nhưng lúc ấy chân hắn còn chưa khỏi, căn bản không có cách nào phản kháng cha Trình.
Em trai tiện nghi chủ động xin đi cùng hắn ra nước ngoài.
Cha Trình nghe xong lập tức đồng ý.
Sau khi xuất ngoại, em trai tiện nghi liền nhốt Trình Mộ lại.
Trình Mộ nhìn qua thì tính tình hơi kém, nhưng bản tính cũng không xấu, cuối cùng hắn hắc hóa, hoàn toàn là bị đứa em trai tiện nghi kia ép.
Sơ Tranh xem hết tư liệu, vẻ mặt trống không, cái này... Có chút kích thích nha.
-
Sơ Tranh suy nghĩ về đồng phục trên thân Trình Mộ một chút, ở trên mạng tìm ra trường học, trường học ở ngay trong thành phố này của cô.
Sơ Tranh đón xe tới trường học, trường học nhìn qua hơi cũ, nhưng trường học này là trường có tỉ lệ học sinh lên lớp cao nhất, trung tâm trọng điểm.
Sơ Tranh nghĩ cách đi vào điều tra hồ sơ của Trình Mộ.
"Trình Mộ đứa nhỏ này thật đáng tiếc..."
"Ngài biết hắn?"
"Biết chứ." Giáo viên quản lý hồ sơ khắc sâu ấn tượng với Trình Mộ: "Năm đó thành tích của cậu ấy rất tốt, nhưng cũng không chịu quản giáo."
Làm giáo viên, học sinh khắc sâu ấn tượng không nằm ngoài hai loại, thành tích tốt, thành tích không tốt nhưng hay phá phách.
Trình Mộ thành tích tốt, lại thích phá phách, dáng dấp còn đẹp trai.
Hắn như vậy ai mà không biết hắn?
Sơ Tranh tùy ý lật hồ sơ: "Ngài biết bây giờ hắn ở đâu không?"
Tư liệu Vương bát đản cho chỉ đơn giản khái quát lại, Trình Mộ chết hay sống cũng không nói rõ ràng, cực kỳ qua loa.
Giáo viên kia lắc đầu: "Lúc học lớp 12 thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả kỳ thi đại học cũng không tham gia, nghe nói là ra nước ngoài rồi, sau đó cũng không có tin tức gì nữa."
Sơ Tranh đi từ trường học ra, lại tìm đến địa chỉ của Trình gia.
Những năm này Trình gia phát triển rất không tệ, nhưng sau khi Sơ Tranh quan sát một phen, thì phát hiện không tìm ra được Trình Mộ, cũng không thấy đứa em trai tiện nghi của Trình Mộ.