Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1893
Chương 1892: Ma Pháp Sứ Đồ (13)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sàn Đấu Thú... Nổi danh nhất chính là Mỗ La gì đó.
Sau khi đi vào Sơ Tranh phát hiện, Sàn Đấu Thú này, chí ít lớn gấp hai lần cái kia.
Trên khán đài lúc này lác đác lưa thưa ngồi mấy người.
Trên Sàn Đấu Thú có người.
Hoặc nói là một người một thú, đang vật lộn.
Ma thú là Thanh Ngưu toàn thân màu xanh, hình thể to lớn, mạnh mẽ như tên, bị chia làm ma thú cấp 3.
Ma thú nơi này chia làm chín cấp bậc, một là thấp nhất, chín là cao nhất.
Ma thú cấp ba đã có trí tuệ, nhưng đối phó cũng không tính là khó.
Nhưng người trên trận kia, rõ ràng rơi vào thế hạ phong, bị Thanh Ngưu dùng sừng húc bay nhiều lần.
Người trên khán đài đối với trận này biểu diễn rõ ràng không có hứng thú gì, đều không hề chú ý.
"Hai vị tiểu thư xinh đẹp, hoan nghênh vào Sàn Đấu Thú." Một thiếu niên dung mạo tuấn lãng thong dong đi tới, khom người hành lễ: "Sàn Đấu Thú chính thức biểu diễn vào sáu giờ tối, hai vị tiểu thư đến sớm nha."
Sơ Tranh không đáp lời.
Nếu thủ vệ bên ngoài đã cho bọn họ vào đây, vậy thì chứng minh là có thể vào.
Alice cũng không dám nói lời nào, chỉ vụng trộm quan sát xung quanh.
Em gái cô ấy sẽ ở đâu?
Người kia bảo bọn họ tới đây, thật sự có thể tìm được em gái cô ấy sao?
"Tôi muốn tìm người này." Sơ Tranh rút ra một tờ giấy, mở ra trước mặt thiếu niên: "Cô bé ở đâu?"
Thiếu niên nhìn kỹ một chút, rất nhanh cười nói: "Buổi tối hai vị tiểu thư sẽ nhìn thấy." Tiếp đó thiếu niên dâng một quyển sổ lên: "Đây là hoạt động an bài đêm nay, chúc hai vị tiểu thư chơi vui vẻ."
Thiếu niên đưa sổ xong liền đi.
"Em gái tôi thật sự ở đây sao?" Thiếu niên vừa đi, Alice liền tha thiết nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Không phải hắn nói thế à?"
Alice: "..."
Mặc dù biết tung tích của em gái mình, nhưng nơi này làm đáy lòng Alice rất không thoải mái.
Sơ Tranh mở sổ ra, tờ thứ nhất viết không phải hoạt động, mà là liệt kê ra mấy quy tắc.
Thứ nhất chính là nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh liệt ra tiêu chuẩn ăn mặc, căn bản dựa theo tiêu chuẩn của thân sĩ xã hội thượng lưu mà nói.
Sơ Tranh đột nhiên hiểu rõ vì sao những người bên ngoài kia lại mặc quần áo không vừa vặn, và quần áo không phù hợp với khí thế trên người.
Sơ Tranh nhìn mấy quy tắc, chỉ cảm thấy người đặt ra quy tắc có bệnh.
Rõ ràng chính là chợ đen không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lại muốn khiến cho mình giống quốc yến vậy.
"Oaa ~ "
Khán đài đột nhiên tuôn ra một tiếng kinh hô.
Sơ Tranh nhìn về phía trong sân đấu, Thanh Ngưu đè người kia vào biên giới, sừng trâu xuyên qua toàn bộ phần bụng.
Người kia thua.
Không chỉ thua, còn mất cả mạng.
Alice che miệng, xém chút kêu ra tiếng.
Bên cạnh luôn có người chết đi, nhưng những người kia không vì bệnh thì cũng là vì nghèo, không có cơm ăn, đây là lần đầu tiên Alice nhìn thấy hình ảnh máu me đầm đìa như thế.
Dạ dày nhịn không được cuồn cuộn một trận, cô ấy quay lưng lại, nôn ra một trận.
Sơ Tranh liếc nhìn cô ấy một cái, năng lực thừa nhận quá kém.
Trên trận, Thanh Ngưu bị ma pháp vây khốn dẫn đi, đổi một người khác ra sân.
Đó là một người đàn ông nhìn qua hơn ba mươi tuổi, thần sắc sợ hãi đứng ở đó, cánh cửa sắt phía đông kia nặng nề mở ra.
Ra sân cũng không phải là ma thú, mà là một thiếu niên.
Thiếu niên mặc áo đuôi tôm đặc chế cho quý tộc, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có cổ áo và ống tay áo, điểm xuyết phối sức và hoa văn màu vàng, kết hợp với đầu tóc màu vàng hơi xoăn của hắn lại càng tăng thêm sức mạnh.
Thiếu niên hờ hững đi tới, đứng vững ở vị trí cách người đàn ông năm mét, cử chỉ tự phụ ưu nhã.
Hắn đứng ở đó, liền trở thành sự tồn tại bắt mắt nhất, toàn bộ thế giới đều biến thành phông nền của hắn.
Người đàn ông bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Thiếu gia, tha mạng... Xin ngài nhìn vào tình nghĩa nhiều năm tôi vào sinh ra tử, tha cho tôi."
Người đàn ông khóc rống cầu xin tha thứ.
Thiếu niên "A" một tiếng, cúi đầu xuống, trên mặt mang nụ cười vô tội lại nhu thuận, nói gì đó bên tai người đàn ông.
Thân thể người đàn ông cứng đờ, ngồi sập xuống đất, dùng ánh mắt hoảng hốt và sợ hãi nhìn thiếu niên: "Ngài..."
Thiếu niên giơ ngón trỏ ra, dựng thẳng lên đặt ở bên môi, làm một dấu tay im lặng, sau đó con ngươi nhẹ chớp hai lần: "Ông thắng tôi, thì có thể rời khỏi nơi này nha."
Người đàn ông: "..."
-
Sơ Tranh cách hơi xa, lúc này màn hình lớn ma pháp của Sàn Đấu Thú chưa mở, cho nên thật ra cô cũng không thấy rõ tình huống cụ thể.
Chỉ là trông thấy thiếu niên kia nói gì đó với người đàn ông.
Người đàn ông đầu tiên là ngồi sập xuống đất, sau đó đột nhiên bộc phát, dùng ma pháp công kích thiếu niên.
Lửa giận ngập trời càn quét về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên mang theo nụ cười đứng ở đó, mặc cho ngọn lửa cắn nuốt mình, thuần một màu trắng chôn vùi trong ngọn lửa.
Nhưng mà một giây sau, bóng trắng kia không chút dấu hiệu xuất hiện ở bên trái người đàn ông.
Người đàn ông giật mình, tiếp tục vung ra hai ma pháp hệ hỏa, muốn ngăn cản thiếu niên tiến lại gần mình.
"Đại ma pháp sư!"
Sơ Tranh không nghiên cứu sâu về ma pháp sư, nhưng mà người đàn ông kia vừa động thủ, trên khán đài đã có người tung ra một câu như vậy.
Nhưng cũng biết đại ma pháp sư không phải cải trắng, kết quả vừa tới nơi này đã nhìn thấy đại ma pháp sư?
Đại ma pháp sư này là nói ai?
Thiếu niên kia sao?
Đại ma pháp sư không phải nói thiếu niên mặc áo trắng kia, mà là người đàn ông kia.
Thiếu niên áo trắng từ đầu đến cuối đều không vận dụng ma pháp... Chí ít bọn họ nhìn bằng mắt thường là thấy không có.
Hắn thành thạo điêu luyện tránh khỏi, như mèo bắt chuột, đùa bỡn người đàn ông kia đến xoay quanh.
Ma pháp hao tổn thể lực nghiêm trọng, người đàn ông bị ép toàn bộ hành trình phải phóng đại chiêu, nhưng đáng tiếc ngay cả quần áo người ta cũng không đụng vào được, bây giờ khôi phục không kịp, đã xuất hiện tình huống kiệt sức.
Dường như thiếu niên không muốn chơi nữa, thân hình lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông, đầu ngón tay chống lên mi tâm người đàn ông.
Cánh môi thiếu niên khẽ mở: "Vĩnh biệt."
Thân thể người đàn ông không chút dấu hiệu báo trước nào đổ xuống, nguyên tố ma pháp xung quanh trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Ngón tay thiếu niên treo giữa không trung, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía khán đài.
-
Sơ Tranh nhìn thấy thiếu niên đứng giữa không trung, chậm chạp thu tay lại, hơi nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt kia mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu và tò mò, ngược lại khóe môi thiếu niên khẽ câu, lộ ra một nụ cười gần như tinh khiết lương thiện.
Nếu như... Mới vừa rồi Sơ Tranh không quan sát màn biểu diễn của hắn.
Đại khái sẽ cảm thấy nụ cười kia tinh khiết lương thiện.
Ánh mắt thiếu niên và Sơ Tranh cách không khí đụng vào nhau gần ba giây, thiếu niên dời ánh mắt trước, quay người đi về phía cửa sắt dần dần mở ra kia, biến mất trong bóng tối.
Người đàn ông trên mặt đất rất nhanh bị kéo đi.
Trong sân thay đổi người và ma thú khác, bắt đầu một vòng chém giết mới.
Sàn Đấu Thú này mở cửa tất cả mọi ngày, phần lớn thời gian đều có người ở đây.
Đương nhiên những người này không phải biểu diễn, mà là vì liều mạng tranh đoạt một vị trí.
Không có ai nguyện ý chịu chết, nhưng nơi này ra giá rất cao, cho dù chết rồi, người nhà cũng sẽ nhận được một khoản kim tệ phong phú.
Cho nên sẽ luôn có người tới nơi này thử vận may.
Nếu như có thể lên sân thi đấu, đến lúc đó một khi thắng, thì sẽ nhận được nhiều tiền hơn.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sàn Đấu Thú... Nổi danh nhất chính là Mỗ La gì đó.
Sau khi đi vào Sơ Tranh phát hiện, Sàn Đấu Thú này, chí ít lớn gấp hai lần cái kia.
Trên khán đài lúc này lác đác lưa thưa ngồi mấy người.
Trên Sàn Đấu Thú có người.
Hoặc nói là một người một thú, đang vật lộn.
Ma thú là Thanh Ngưu toàn thân màu xanh, hình thể to lớn, mạnh mẽ như tên, bị chia làm ma thú cấp 3.
Ma thú nơi này chia làm chín cấp bậc, một là thấp nhất, chín là cao nhất.
Ma thú cấp ba đã có trí tuệ, nhưng đối phó cũng không tính là khó.
Nhưng người trên trận kia, rõ ràng rơi vào thế hạ phong, bị Thanh Ngưu dùng sừng húc bay nhiều lần.
Người trên khán đài đối với trận này biểu diễn rõ ràng không có hứng thú gì, đều không hề chú ý.
"Hai vị tiểu thư xinh đẹp, hoan nghênh vào Sàn Đấu Thú." Một thiếu niên dung mạo tuấn lãng thong dong đi tới, khom người hành lễ: "Sàn Đấu Thú chính thức biểu diễn vào sáu giờ tối, hai vị tiểu thư đến sớm nha."
Sơ Tranh không đáp lời.
Nếu thủ vệ bên ngoài đã cho bọn họ vào đây, vậy thì chứng minh là có thể vào.
Alice cũng không dám nói lời nào, chỉ vụng trộm quan sát xung quanh.
Em gái cô ấy sẽ ở đâu?
Người kia bảo bọn họ tới đây, thật sự có thể tìm được em gái cô ấy sao?
"Tôi muốn tìm người này." Sơ Tranh rút ra một tờ giấy, mở ra trước mặt thiếu niên: "Cô bé ở đâu?"
Thiếu niên nhìn kỹ một chút, rất nhanh cười nói: "Buổi tối hai vị tiểu thư sẽ nhìn thấy." Tiếp đó thiếu niên dâng một quyển sổ lên: "Đây là hoạt động an bài đêm nay, chúc hai vị tiểu thư chơi vui vẻ."
Thiếu niên đưa sổ xong liền đi.
"Em gái tôi thật sự ở đây sao?" Thiếu niên vừa đi, Alice liền tha thiết nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Không phải hắn nói thế à?"
Alice: "..."
Mặc dù biết tung tích của em gái mình, nhưng nơi này làm đáy lòng Alice rất không thoải mái.
Sơ Tranh mở sổ ra, tờ thứ nhất viết không phải hoạt động, mà là liệt kê ra mấy quy tắc.
Thứ nhất chính là nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh liệt ra tiêu chuẩn ăn mặc, căn bản dựa theo tiêu chuẩn của thân sĩ xã hội thượng lưu mà nói.
Sơ Tranh đột nhiên hiểu rõ vì sao những người bên ngoài kia lại mặc quần áo không vừa vặn, và quần áo không phù hợp với khí thế trên người.
Sơ Tranh nhìn mấy quy tắc, chỉ cảm thấy người đặt ra quy tắc có bệnh.
Rõ ràng chính là chợ đen không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lại muốn khiến cho mình giống quốc yến vậy.
"Oaa ~ "
Khán đài đột nhiên tuôn ra một tiếng kinh hô.
Sơ Tranh nhìn về phía trong sân đấu, Thanh Ngưu đè người kia vào biên giới, sừng trâu xuyên qua toàn bộ phần bụng.
Người kia thua.
Không chỉ thua, còn mất cả mạng.
Alice che miệng, xém chút kêu ra tiếng.
Bên cạnh luôn có người chết đi, nhưng những người kia không vì bệnh thì cũng là vì nghèo, không có cơm ăn, đây là lần đầu tiên Alice nhìn thấy hình ảnh máu me đầm đìa như thế.
Dạ dày nhịn không được cuồn cuộn một trận, cô ấy quay lưng lại, nôn ra một trận.
Sơ Tranh liếc nhìn cô ấy một cái, năng lực thừa nhận quá kém.
Trên trận, Thanh Ngưu bị ma pháp vây khốn dẫn đi, đổi một người khác ra sân.
Đó là một người đàn ông nhìn qua hơn ba mươi tuổi, thần sắc sợ hãi đứng ở đó, cánh cửa sắt phía đông kia nặng nề mở ra.
Ra sân cũng không phải là ma thú, mà là một thiếu niên.
Thiếu niên mặc áo đuôi tôm đặc chế cho quý tộc, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có cổ áo và ống tay áo, điểm xuyết phối sức và hoa văn màu vàng, kết hợp với đầu tóc màu vàng hơi xoăn của hắn lại càng tăng thêm sức mạnh.
Thiếu niên hờ hững đi tới, đứng vững ở vị trí cách người đàn ông năm mét, cử chỉ tự phụ ưu nhã.
Hắn đứng ở đó, liền trở thành sự tồn tại bắt mắt nhất, toàn bộ thế giới đều biến thành phông nền của hắn.
Người đàn ông bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Thiếu gia, tha mạng... Xin ngài nhìn vào tình nghĩa nhiều năm tôi vào sinh ra tử, tha cho tôi."
Người đàn ông khóc rống cầu xin tha thứ.
Thiếu niên "A" một tiếng, cúi đầu xuống, trên mặt mang nụ cười vô tội lại nhu thuận, nói gì đó bên tai người đàn ông.
Thân thể người đàn ông cứng đờ, ngồi sập xuống đất, dùng ánh mắt hoảng hốt và sợ hãi nhìn thiếu niên: "Ngài..."
Thiếu niên giơ ngón trỏ ra, dựng thẳng lên đặt ở bên môi, làm một dấu tay im lặng, sau đó con ngươi nhẹ chớp hai lần: "Ông thắng tôi, thì có thể rời khỏi nơi này nha."
Người đàn ông: "..."
-
Sơ Tranh cách hơi xa, lúc này màn hình lớn ma pháp của Sàn Đấu Thú chưa mở, cho nên thật ra cô cũng không thấy rõ tình huống cụ thể.
Chỉ là trông thấy thiếu niên kia nói gì đó với người đàn ông.
Người đàn ông đầu tiên là ngồi sập xuống đất, sau đó đột nhiên bộc phát, dùng ma pháp công kích thiếu niên.
Lửa giận ngập trời càn quét về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên mang theo nụ cười đứng ở đó, mặc cho ngọn lửa cắn nuốt mình, thuần một màu trắng chôn vùi trong ngọn lửa.
Nhưng mà một giây sau, bóng trắng kia không chút dấu hiệu xuất hiện ở bên trái người đàn ông.
Người đàn ông giật mình, tiếp tục vung ra hai ma pháp hệ hỏa, muốn ngăn cản thiếu niên tiến lại gần mình.
"Đại ma pháp sư!"
Sơ Tranh không nghiên cứu sâu về ma pháp sư, nhưng mà người đàn ông kia vừa động thủ, trên khán đài đã có người tung ra một câu như vậy.
Nhưng cũng biết đại ma pháp sư không phải cải trắng, kết quả vừa tới nơi này đã nhìn thấy đại ma pháp sư?
Đại ma pháp sư này là nói ai?
Thiếu niên kia sao?
Đại ma pháp sư không phải nói thiếu niên mặc áo trắng kia, mà là người đàn ông kia.
Thiếu niên áo trắng từ đầu đến cuối đều không vận dụng ma pháp... Chí ít bọn họ nhìn bằng mắt thường là thấy không có.
Hắn thành thạo điêu luyện tránh khỏi, như mèo bắt chuột, đùa bỡn người đàn ông kia đến xoay quanh.
Ma pháp hao tổn thể lực nghiêm trọng, người đàn ông bị ép toàn bộ hành trình phải phóng đại chiêu, nhưng đáng tiếc ngay cả quần áo người ta cũng không đụng vào được, bây giờ khôi phục không kịp, đã xuất hiện tình huống kiệt sức.
Dường như thiếu niên không muốn chơi nữa, thân hình lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông, đầu ngón tay chống lên mi tâm người đàn ông.
Cánh môi thiếu niên khẽ mở: "Vĩnh biệt."
Thân thể người đàn ông không chút dấu hiệu báo trước nào đổ xuống, nguyên tố ma pháp xung quanh trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Ngón tay thiếu niên treo giữa không trung, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía khán đài.
-
Sơ Tranh nhìn thấy thiếu niên đứng giữa không trung, chậm chạp thu tay lại, hơi nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt kia mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu và tò mò, ngược lại khóe môi thiếu niên khẽ câu, lộ ra một nụ cười gần như tinh khiết lương thiện.
Nếu như... Mới vừa rồi Sơ Tranh không quan sát màn biểu diễn của hắn.
Đại khái sẽ cảm thấy nụ cười kia tinh khiết lương thiện.
Ánh mắt thiếu niên và Sơ Tranh cách không khí đụng vào nhau gần ba giây, thiếu niên dời ánh mắt trước, quay người đi về phía cửa sắt dần dần mở ra kia, biến mất trong bóng tối.
Người đàn ông trên mặt đất rất nhanh bị kéo đi.
Trong sân thay đổi người và ma thú khác, bắt đầu một vòng chém giết mới.
Sàn Đấu Thú này mở cửa tất cả mọi ngày, phần lớn thời gian đều có người ở đây.
Đương nhiên những người này không phải biểu diễn, mà là vì liều mạng tranh đoạt một vị trí.
Không có ai nguyện ý chịu chết, nhưng nơi này ra giá rất cao, cho dù chết rồi, người nhà cũng sẽ nhận được một khoản kim tệ phong phú.
Cho nên sẽ luôn có người tới nơi này thử vận may.
Nếu như có thể lên sân thi đấu, đến lúc đó một khi thắng, thì sẽ nhận được nhiều tiền hơn.