Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1793
Chương 1792: Phong Vũ Mãn Lâu (29)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mắt thấy chỉ còn lại ba người, mà chẳng mấy chốc sẽ đến phiên mình, người kia cuối cùng cũng không nhịn được: "Chuyện này không phải chúng ta làm!"
Lâu chúng bóp lấy cằm hắn ta, khiến cho hắn ta hé miệng.
Viên thuốc màu đen trong tay lâu chúng bay vào trong miệng hắn ta.
"Ta... Ta biết là ai làm!" Bên cạnh có một người lên tiếng: "Ta biết, các ngươi dừng tay!!"
Sơ Tranh vung tay lên, lâu chúng buông người kia ra, lui qua một bên.
"Là... Là những người của Ám Bộ làm ra."
"Ồ? Nguyên nhân?"
"Không biết... Bọn họ chỉ nghe lệnh tộc trưởng và trưởng lão của chúng ta, chúng ta không rõ."
Những người này là người của Thích Phái Nhi, Thích Phái Nhi mặc dù là thánh nữ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là công cụ để kéo dài đời thánh nữ tiếp theo, được người ta tôn trọng, lại không có nhiều thực quyền, người của nàng ta không biết cũng bình thường.
"Chỗ nào có thể tìm được bọn họ?"
"Không... Không biết... Đừng! Ta nói ta nói!! Bọn họ ở cứ điểm phương Bắc, chắc hẳn có thể tìm được người ở đó!!"
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, đứng dậy đi ra ngoài.
"Lâu chủ, những người này xử lý thế nào?" Khê Nam mau chóng tới hỏi.
Sơ Tranh lặng lẽ đảo mắt qua: "Còn cần ta dạy cho ngươi à?" Nuôi ngươi làm gì hả!!
Khê Nam: "..."
Ánh mắt của lâu chủ sao mà đáng sợ vậy chứ!!
"Không cần không cần, ta đến ta đến..."
-
Sơ Tranh cũng không cần làm gì để đối phó Thích Phái Nhi, chỉ cần nàng ta ở đó, người của Vu Nguyệt tộc tự nhiên sẽ mang nàng ta về, cuối cùng đi đến con đường của nguyên chủ.
Tùy tiện tìm người?
Đó là đương nhiên không được, Vu Nguyệt tộc có một loại cổ kỳ quái, có thể giám định ra được.
Trong thân thể nguyên chủ còn mang dòng máu của thánh nữ tiền nhiệm, tự nhiên có thể thay thế Thích Phái Nhi.
Nếu như người bình thường có thể làm, thì Thích Phái Nhi cần gì phải phí hết tâm tư tìm cô chứ.
Bây giờ cô chỉ cần đảm bảo Thích Phái Nhi chạy không thoát là được rồi... Không bằng viết phong thư tố cáo cho đầu lĩnh của tổ chức bán hàng đa cấp đi.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
-
Vu Nguyệt tộc.
Gần đây Vu Nguyệt tộc không tính là thái bình, có người phản loạn, nhưng cuối cùng vẫn bị trấn áp xuống, bây giờ đang điều tra xem còn có người nào tham dự vào nữa.
Người của Vu Nguyệt tộc đều sợ tra được đến trên người mình, người người đều cảm thấy bất an.
Vị trí của Vu Nguyệt tộc vắng vẻ lại khó mà phát hiện, nếu như không có tộc nhân dẫn đường, thì ngoại nhân căn bản không vào được.
Kiến trúc xây dựa lưng vào núi, nếu như đứng ở trên núi nhìn xuống, thì một mảnh kiến trúc đó vẫn rất hùng vĩ.
Những kiến trúc này rất giống loại trại của dị tộc, một cái tiếp nối một cái, nối thành một mảnh.
Người ở địa vị càng cao, thì chỗ ở cũng càng cao.
Lúc này trong một căn phòng trúc, một nữ tử đang đi qua đi lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ hồ có thể thu hết tràng cảnh phía dưới vào mắt.
Nữ tử này chính là thánh nữ đương nhiệm của Vu Nguyệt tộc —— Thích Phái Nhi.
"Thánh nữ."
Bên ngoài có người tiến vào, Thích Phái Nhi vẻ mặt kích động, một phát bắt được người kia: "Sao rồi? Có phải có tin tức rồi không?"
Người kia lắc đầu: "Vẫn chưa, là liên quan tới chuyện phản loạn gần đây, tộc trưởng bên kia bảo ngài đến Tập Tư đường."
Sắc mặt Thích Phái Nhi lập tức trầm xuống.
Vì sao lâu như thế rồi mà vẫn không có tin tức gì.
Thời gian sắp đến rồi, nếu còn không tìm thấy người, thì nàng ta làm sao bây giờ? Nàng ta không muốn chết ở chỗ này...
"Ta biết rồi."
Tập Tư đường ở vị trí trung tâm trại, Thích Phái Nhi mang người qua.
Bên trong quỳ không ít người, trên mặt đất còn có vết máu, Thích Phái Nhi ngửi được mùi máu làm người ta buồn nôn trong không khí, nàng ta cúi đầu đi vào.
"Thánh nữ."
"Thánh nữ..."
Người trong Tập Tư đường nhường ra cho nàng ta một con đường, để nàng ta đi tới trên cùng.
"Tộc trưởng, ngài gọi ta?" Thích Phái Nhi có được đặc quyền của thánh nữ, nhìn thấy tộc trưởng cũng không cần hành lễ.
Tộc trưởng là một nam nhân rất uy vũ, trên dưới bốn mươi, lúc này trầm mặt, sắc mặt không vui: "Những tên phản đồ này giao cho thánh nữ xử trí."
Thích Phái Nhi nhìn xuống những người đang run lẩy bẩy kia một chút: "Ta sẽ xử lý tốt."
Tộc trưởng gật đầu, dẫn người rời đi, Tập Tư đường rất nhanh chỉ còn lại có những người quỳ dưới đất, và người mà Thích Phái Nhi mang tới.
"Thánh nữ tha mạng."
"Thánh nữ, chúng ta đều không phải tự nguyện, chúng ta bị ép!"
"Xin thánh nữ hãy tha cho chúng ta."
Thích Phái Nhi đi đến chỗ cao nhất ngồi xuống: "Các ngươi không muốn chết sao?"
"Không muốn không muốn."
"Ta không muốn chết."
Ai mà muốn chết chứ.
Thích Phái Nhi nháy mắt với người ta, người nàng ta mang tới lập tức ra ngoài, lấy lý do thánh nữ cần câu thông với thánh vật, đuổi hết tất cả mọi người đi.
-
Một bên khác, tộc trưởng dẫn người đi trên hành lang, sắc mặt ai cũng đóng băng.
Lần phản loạn này, nếu như không phải bọn họ phát hiện kịp thời, thì không biết sẽ loạn thành thế nào.
"Thời gian sắp tới rồi đúng không?"
"Sắp rồi..."
"Mỗi lần đến lúc này là sẽ xảy ra chuyện..." Tộc trưởng thở dài: "Cũng đến lúc bảo thánh nữ chuẩn bị rồi."
Tộc trưởng đột nhiên lại trầm mặt xuống: "Lần này không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa!"
"Tộc trưởng yên tâm, sẽ phái người trông coi thánh nữ bên kia."
"Ừ."
"Tộc trưởng, tộc trưởng..." Phía dưới có người chạy tới: "Có một phong thư."
Tộc trưởng nhíu mày: "Thư gì?"
Người đưa thư đến nói: "Không biết, phát hiện trên người người về tới hôm nay, trên đó viết tên tộc trưởng, là dùng chữ bên ngoài viết."
"Đưa đây."
Người kia lập tức đưa thư qua.
Tộc trưởng mở thư ra, rút giấy viết thư bên trong ra, theo thời gian tộc trưởng xem thư, sắc mặt ông ta cũng ngày càng kém hơn.
"Tộc trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tộc trưởng đưa thư tới: "Các ngươi tự xem đi."
Người phía sau truyền đọc một phen, sắc mặt ai cũng trở nên khó coi.
"Đây... Đây là ai đưa tới?"
"Có phải là cố ý lừa gạt chúng ta không?"
"Không phải người Vu Nguyệt tộc chúng ta thì không có nhiều người có thể viết ra được loại văn tự này, phái người đi trông coi thánh nữ, lúc cần thiết thì giam nàng lại, lần này tuyệt đối không thể để lặp lại chuyện như lúc trước nữa!"
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đồng ý với quyết định của tộc trưởng.
Mặc kệ thư này là do ai đưa tới, bên trong nói thật hay giả, bây giờ cũng không thể để cho thánh nữ có cơ hội rời khỏi Vu Nguyệt tộc.
Thích Phái Nhi bên kia vẫn còn đang chờ tin tức.
Nhưng mà nàng ta đợi tới đợi lui, cũng không có bất cứ tin tức gì.
Thích Phái Nhi đã nghe được tiếng gió, trong tộc đang tuyển chọn thanh niên.
Chờ đợi thêm nữa, kết quả của nàng ta...
Thích Phái Nhi không dám nghĩ nữa, nàng ta gọi người tới: "Phái thêm một số người ra ngoài, trực tiếp bắt người về cho ta!!"
"Thánh nữ, gần đây trong tộc xảy ra chuyện, ra vào đều rất phiền phức, chúng ta..."
Thích Phái Nhi cắt ngang lời đối phương: "Ta sẽ nghĩ cách, ngươi đi tìm người đi."
"... Vâng."
Thích Phái Nhi dù sao cũng là thánh nữ, chỉ cần nàng ta không muốn ra ngoài, thì ở trong tộc vẫn có địa vị siêu nhiên, muốn đưa một số người ra ngoài rất dễ dàng.
Chờ sau khi những người này rời khỏi đây, Thích Phái Nhi lại lâm vào trong một vòng nôn nóng mới.
Trong vòng nôn nóng này, vào đêm khuya của một ngày nào đó, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào.
Thích Phái Nhi bị làm bừng tỉnh, ngay lập tức mở cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới.
Đuốc chiếu sáng nửa cái trại, phía dưới có một đám khiêng một số người đi về phía tộc trưởng bên kia.
"Chuyện gì xảy ra?" Thích Phái Nhi tâm thần không yên gọi người vào hỏi.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mắt thấy chỉ còn lại ba người, mà chẳng mấy chốc sẽ đến phiên mình, người kia cuối cùng cũng không nhịn được: "Chuyện này không phải chúng ta làm!"
Lâu chúng bóp lấy cằm hắn ta, khiến cho hắn ta hé miệng.
Viên thuốc màu đen trong tay lâu chúng bay vào trong miệng hắn ta.
"Ta... Ta biết là ai làm!" Bên cạnh có một người lên tiếng: "Ta biết, các ngươi dừng tay!!"
Sơ Tranh vung tay lên, lâu chúng buông người kia ra, lui qua một bên.
"Là... Là những người của Ám Bộ làm ra."
"Ồ? Nguyên nhân?"
"Không biết... Bọn họ chỉ nghe lệnh tộc trưởng và trưởng lão của chúng ta, chúng ta không rõ."
Những người này là người của Thích Phái Nhi, Thích Phái Nhi mặc dù là thánh nữ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là công cụ để kéo dài đời thánh nữ tiếp theo, được người ta tôn trọng, lại không có nhiều thực quyền, người của nàng ta không biết cũng bình thường.
"Chỗ nào có thể tìm được bọn họ?"
"Không... Không biết... Đừng! Ta nói ta nói!! Bọn họ ở cứ điểm phương Bắc, chắc hẳn có thể tìm được người ở đó!!"
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, đứng dậy đi ra ngoài.
"Lâu chủ, những người này xử lý thế nào?" Khê Nam mau chóng tới hỏi.
Sơ Tranh lặng lẽ đảo mắt qua: "Còn cần ta dạy cho ngươi à?" Nuôi ngươi làm gì hả!!
Khê Nam: "..."
Ánh mắt của lâu chủ sao mà đáng sợ vậy chứ!!
"Không cần không cần, ta đến ta đến..."
-
Sơ Tranh cũng không cần làm gì để đối phó Thích Phái Nhi, chỉ cần nàng ta ở đó, người của Vu Nguyệt tộc tự nhiên sẽ mang nàng ta về, cuối cùng đi đến con đường của nguyên chủ.
Tùy tiện tìm người?
Đó là đương nhiên không được, Vu Nguyệt tộc có một loại cổ kỳ quái, có thể giám định ra được.
Trong thân thể nguyên chủ còn mang dòng máu của thánh nữ tiền nhiệm, tự nhiên có thể thay thế Thích Phái Nhi.
Nếu như người bình thường có thể làm, thì Thích Phái Nhi cần gì phải phí hết tâm tư tìm cô chứ.
Bây giờ cô chỉ cần đảm bảo Thích Phái Nhi chạy không thoát là được rồi... Không bằng viết phong thư tố cáo cho đầu lĩnh của tổ chức bán hàng đa cấp đi.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
-
Vu Nguyệt tộc.
Gần đây Vu Nguyệt tộc không tính là thái bình, có người phản loạn, nhưng cuối cùng vẫn bị trấn áp xuống, bây giờ đang điều tra xem còn có người nào tham dự vào nữa.
Người của Vu Nguyệt tộc đều sợ tra được đến trên người mình, người người đều cảm thấy bất an.
Vị trí của Vu Nguyệt tộc vắng vẻ lại khó mà phát hiện, nếu như không có tộc nhân dẫn đường, thì ngoại nhân căn bản không vào được.
Kiến trúc xây dựa lưng vào núi, nếu như đứng ở trên núi nhìn xuống, thì một mảnh kiến trúc đó vẫn rất hùng vĩ.
Những kiến trúc này rất giống loại trại của dị tộc, một cái tiếp nối một cái, nối thành một mảnh.
Người ở địa vị càng cao, thì chỗ ở cũng càng cao.
Lúc này trong một căn phòng trúc, một nữ tử đang đi qua đi lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ hồ có thể thu hết tràng cảnh phía dưới vào mắt.
Nữ tử này chính là thánh nữ đương nhiệm của Vu Nguyệt tộc —— Thích Phái Nhi.
"Thánh nữ."
Bên ngoài có người tiến vào, Thích Phái Nhi vẻ mặt kích động, một phát bắt được người kia: "Sao rồi? Có phải có tin tức rồi không?"
Người kia lắc đầu: "Vẫn chưa, là liên quan tới chuyện phản loạn gần đây, tộc trưởng bên kia bảo ngài đến Tập Tư đường."
Sắc mặt Thích Phái Nhi lập tức trầm xuống.
Vì sao lâu như thế rồi mà vẫn không có tin tức gì.
Thời gian sắp đến rồi, nếu còn không tìm thấy người, thì nàng ta làm sao bây giờ? Nàng ta không muốn chết ở chỗ này...
"Ta biết rồi."
Tập Tư đường ở vị trí trung tâm trại, Thích Phái Nhi mang người qua.
Bên trong quỳ không ít người, trên mặt đất còn có vết máu, Thích Phái Nhi ngửi được mùi máu làm người ta buồn nôn trong không khí, nàng ta cúi đầu đi vào.
"Thánh nữ."
"Thánh nữ..."
Người trong Tập Tư đường nhường ra cho nàng ta một con đường, để nàng ta đi tới trên cùng.
"Tộc trưởng, ngài gọi ta?" Thích Phái Nhi có được đặc quyền của thánh nữ, nhìn thấy tộc trưởng cũng không cần hành lễ.
Tộc trưởng là một nam nhân rất uy vũ, trên dưới bốn mươi, lúc này trầm mặt, sắc mặt không vui: "Những tên phản đồ này giao cho thánh nữ xử trí."
Thích Phái Nhi nhìn xuống những người đang run lẩy bẩy kia một chút: "Ta sẽ xử lý tốt."
Tộc trưởng gật đầu, dẫn người rời đi, Tập Tư đường rất nhanh chỉ còn lại có những người quỳ dưới đất, và người mà Thích Phái Nhi mang tới.
"Thánh nữ tha mạng."
"Thánh nữ, chúng ta đều không phải tự nguyện, chúng ta bị ép!"
"Xin thánh nữ hãy tha cho chúng ta."
Thích Phái Nhi đi đến chỗ cao nhất ngồi xuống: "Các ngươi không muốn chết sao?"
"Không muốn không muốn."
"Ta không muốn chết."
Ai mà muốn chết chứ.
Thích Phái Nhi nháy mắt với người ta, người nàng ta mang tới lập tức ra ngoài, lấy lý do thánh nữ cần câu thông với thánh vật, đuổi hết tất cả mọi người đi.
-
Một bên khác, tộc trưởng dẫn người đi trên hành lang, sắc mặt ai cũng đóng băng.
Lần phản loạn này, nếu như không phải bọn họ phát hiện kịp thời, thì không biết sẽ loạn thành thế nào.
"Thời gian sắp tới rồi đúng không?"
"Sắp rồi..."
"Mỗi lần đến lúc này là sẽ xảy ra chuyện..." Tộc trưởng thở dài: "Cũng đến lúc bảo thánh nữ chuẩn bị rồi."
Tộc trưởng đột nhiên lại trầm mặt xuống: "Lần này không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa!"
"Tộc trưởng yên tâm, sẽ phái người trông coi thánh nữ bên kia."
"Ừ."
"Tộc trưởng, tộc trưởng..." Phía dưới có người chạy tới: "Có một phong thư."
Tộc trưởng nhíu mày: "Thư gì?"
Người đưa thư đến nói: "Không biết, phát hiện trên người người về tới hôm nay, trên đó viết tên tộc trưởng, là dùng chữ bên ngoài viết."
"Đưa đây."
Người kia lập tức đưa thư qua.
Tộc trưởng mở thư ra, rút giấy viết thư bên trong ra, theo thời gian tộc trưởng xem thư, sắc mặt ông ta cũng ngày càng kém hơn.
"Tộc trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tộc trưởng đưa thư tới: "Các ngươi tự xem đi."
Người phía sau truyền đọc một phen, sắc mặt ai cũng trở nên khó coi.
"Đây... Đây là ai đưa tới?"
"Có phải là cố ý lừa gạt chúng ta không?"
"Không phải người Vu Nguyệt tộc chúng ta thì không có nhiều người có thể viết ra được loại văn tự này, phái người đi trông coi thánh nữ, lúc cần thiết thì giam nàng lại, lần này tuyệt đối không thể để lặp lại chuyện như lúc trước nữa!"
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đồng ý với quyết định của tộc trưởng.
Mặc kệ thư này là do ai đưa tới, bên trong nói thật hay giả, bây giờ cũng không thể để cho thánh nữ có cơ hội rời khỏi Vu Nguyệt tộc.
Thích Phái Nhi bên kia vẫn còn đang chờ tin tức.
Nhưng mà nàng ta đợi tới đợi lui, cũng không có bất cứ tin tức gì.
Thích Phái Nhi đã nghe được tiếng gió, trong tộc đang tuyển chọn thanh niên.
Chờ đợi thêm nữa, kết quả của nàng ta...
Thích Phái Nhi không dám nghĩ nữa, nàng ta gọi người tới: "Phái thêm một số người ra ngoài, trực tiếp bắt người về cho ta!!"
"Thánh nữ, gần đây trong tộc xảy ra chuyện, ra vào đều rất phiền phức, chúng ta..."
Thích Phái Nhi cắt ngang lời đối phương: "Ta sẽ nghĩ cách, ngươi đi tìm người đi."
"... Vâng."
Thích Phái Nhi dù sao cũng là thánh nữ, chỉ cần nàng ta không muốn ra ngoài, thì ở trong tộc vẫn có địa vị siêu nhiên, muốn đưa một số người ra ngoài rất dễ dàng.
Chờ sau khi những người này rời khỏi đây, Thích Phái Nhi lại lâm vào trong một vòng nôn nóng mới.
Trong vòng nôn nóng này, vào đêm khuya của một ngày nào đó, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào.
Thích Phái Nhi bị làm bừng tỉnh, ngay lập tức mở cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới.
Đuốc chiếu sáng nửa cái trại, phía dưới có một đám khiêng một số người đi về phía tộc trưởng bên kia.
"Chuyện gì xảy ra?" Thích Phái Nhi tâm thần không yên gọi người vào hỏi.
Bình luận facebook