Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
==========================
"Đây là y phục mà Vương phi kêu ta đưa cho ngươi."
Một nha hoàn vênh váo đắc ý đứng trước mặt Lục Châu, ném thẳng quần áo trong tay xuống đất.
Lục Châu có tướng mạo thanh tú, lúc này đang phồng mang trợn má, hốc mắt đỏ ửng, trong vẻ đáng thương còn thêm vài phần đáng yêu.
"Ngươi..." Lục Châu tức giận đến trợn cả mắt, giận dữ nói: "Thanh Hà ngươi có thái độ gì đấy!"
"A, thái độ gì à?" Thanh Hà nhấc chân giẫm đạp lên bộ y phục, cằm hất lên, thái độ ngạo mạn: "Chính là thái độ này đấy."
Hạ nhân của Vương phủ luôn nịnh nọt người ở trên, giẫm đạp kẻ địa vị thấp ở dưới.
Trước kia mặc dù cũng có một số kẻ nịnh hót làm tay chân cho Vương phi.
Nhưng tốt xấu gì vẫn còn Thành vương ở đó, nên nhiều lắm cũng chỉ có ít hành động nhỏ.
Bắt đầu như thế này từ khi Thành Vương qua đời.
Bây giờ bên trong vương phủ đều do Thành Vương phi làm chủ, hạ nhân nào dám lớn mật đén thế này thì tất nhiên là có người đứng sau giật dây rồi.
Lục Châu tức giận không nhẹ, nhưng nàng ngoại trừ việc cãi lý cùng bọn họ ra thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác.
Thanh Hà giẫm xong mới như là nhớ ra việc gì đó, khoa trương che miệng: "A, quên nói cho ngươi biết, đây là y phục mà tiểu thư nhà các ngươi sẽ mặc khi tiến cung, giặt sạch sẽ một chút, đừng làm bẩn mắt Thánh thượng."
Lục Châu khó thở, đột nhiên đẩy Thanh Hà một cái.
Thanh Hà bị đẩy lảo đảo.
Nàng ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ ngẩng đầu lên, tát Lục Châu một cái: "Tiểu tiện nhân nhà ngươi thật to gan, lại dám đánh ta!"
Lục Châu theo bản năng nhắm mắt lại.
Cái tát còn chưa kịp rơi xuống, gió đã tới trước.
Gió phất qua gương mặt Lục Châu, mang theo một trận ý lạnh, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.
"A! Đau..."
Ngược lại bên tai có tiếng kinh hô của Thanh Hà vang lên.
Lục Châu lập tức mở mắt ra.
Bàn tay trắng nõn đang nắm lấy tay Thanh Hà, nhìn theo cánh tay, thì thấy tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt đang đứng bên cạnh nàng, một thân y phục màu trắng, tóc còn chưa buộc lên, tùy ý xõa dài sau lưng.
Người trước mặt Lục Châu hết sức quen thuộc.
Nhưng Lục Châu lại cảm thấy có điểm lạ lẫm.
Khí thế trên người tiểu thư thật xa lạ...
Tôn quý lại ưu nhã, lãnh đạm lại xa cách, bên trong còn mang theo cảm giác sắc bén.
Dung nhan như trăng tròn lạnh lẽo, hình dáng Sơ Tranh mang theo vẻ băng giá đến thấu xương, nhưng lại chói mắt đến lạ thường.
Nàng hững hờ đảo mắt nhìn Thanh Hà, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra ngoài, Thanh Hà lập tức mất khống chế ngã ra đằng sau.
Thanh Hà đang đứng ở mép cầu thang, cái đẩy này của Sơ Tranh khiến nàng ta trực tiếp lăn từ trên bậc thang xuống, đau đến rên hừ hừ.
"Nhìn rõ chưa."
Thanh âm thanh lãnh lạnh nhạt của nữ tử vang lên, như nước chảy mây trôi, rung động cả lòng người.
Lục Châu chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn.
Nhìn... Nhìn rõ cái gì a?
"Ngươi... ngươi dám đẩy ta!" Thanh Hà tái xanh cả mặt chống người đứng dậy, trừng mắt: "Ngươi còn tưởng mình vẫn là tiểu thư Thành Vương phủ chắc? Địa vị của ngươi bây giờ chẳng là cái thá gì cả..."
Sơ Tranh chậm rãi bước xuống cầu thang.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Thanh Hà, cô nhấc chân đạp lên người Thanh Hà, đá cô ta lăn trở lại.
Nữ tử cúi người, mặt đối mặt với Thanh Hà.
Vẫn là gương mặt quen thuộc kia, nhưng bây giờ lại giống như được phủ lên một lớp băng sương, rõ ràng là vẫn là dung nhan đó, nhưng lại chẳng thấy chút nhát gan yếu đuối nào của ngày xưa nữa.
Mặt trời tỏa ánh nắng gay gắt, như phảng phất tạo thành nền sáng cho nàng.
Tôn quý vô song.
Thanh lãnh tuyệt tục.
Yết hầu Thanh Hà như bị băng cứng lại, không thốt ra thêm được chữ nào nữa, nhịp tim đập thình thịch không ngừng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được gì khác.
Sau lưng nàng ta là mặt đất, hàn khí từ sau truyền tới lan khắp châu thân, tứ chi Thanh Hà dần dần cứng ngắc.
Nữ hài tử khẽ mở đôi môi tái nhợt, từng chữ từng chữ đều như nện vào đáy lòng của Thanh Hà, vỡ thành hàn băng: "Thì thế nào, ta còn là tiểu thư Vương phủ, không tới phiên ngươi khi dễ."
Nguyên chủ trải qua cuộc sống này kiểu gì vậy.
Đến cả một hạ nhân cũng có thể khi dễ.
Làm người kiểu gì vậy?
Còn muốn khi dễ ta!
Không có cửa đâu!
Đến cửa sổ cũng không có!
Là nữ nhân không thể bị khi dễ!
Sơ Tranh thu chân lại, cằm xẹt qua không khí tạo thành một đường vòng cung: "Y phục, giặt cho sạch sẽ."
Mấy chữ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến cho khuôn mặt nhỏ của Thanh Hà tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Câu nói của Sơ Tranh vẫn còn đang rơi xuống thì Thanh Hà đã lập tức bò dậy từ dưới đất, luống cuống tay chân nhặt quần áo vừa ném xuống lên, sau đó chạy trối chết.
Trong viện an tĩnh lại.
Hoa ảnh chập chờn, ánh nắng kéo dài thân ảnh tinh tế của nữ tử.
"Tiểu... Tiểu thư." Lục Châu khẽ khàng kêu một tiếng.
"Lần sau có người khi dễ ngươi, xử lý." Sơ Tranh quay đầu nhìn nàng, truyền thụ bí tịch độc nhất vô nhị của mình: "Chỉ có vậy thì người khác mới không coi thường ngươi."
Người này là nha hoàn của nguyên chủ, nói theo cách khác, thì sau này nha hoàn này sẽ đi theo cô.
Nếu đã là người của cô thì sao có thể để người khác khi dễ?
Lục Châu: "......"
Làm gì cơ, xử lý?
Xử lý kiểu gì?
Tiểu thư... không phải bị kích thích đến hỏng chỗ nào rồi chứ?!
"Tiểu thư, em... Chúng ta về phòng trước đi, trời lạnh lắm, đừng để bị phong hàn." Thanh âm của Lục Châu nhỏ nhẹ, giống như sợ sẽ hù dọa đến Sơ Tranh, mặt mũi đều hiện lên mấy chữ cẩn thận từng li từng tí.
Sơ Tranh mờ mịt nghĩ.
Thân thể này đúng là hơi yếu...
Vừa rồi chỉ mới đá một cái mà cảm giác như đã dùng hết sức bình sinh của cả đời người.
-
"Ối." Tại chỗ rẽ của hành lang, có một bóng người trực tiếp đụng vào người hai nha hoàn: "Thanh... Thanh Hà tỷ, tỷ không sao chứ?"
Thanh Hà được hai nha hoàn một trái một phải đỡ lấy.
"Thanh Hà tỷ?"
"Thanh Hà tỷ tỷ, không sao chứ?"
Thanh Hà lúc này mới lấy lại được tinh thần, căng thẳng quay lại nhìn đằng sau.
Vừa rồi sao nàng ta lại bị hù dọa nhỉ?
Thanh Hà nghĩ đến cặp mắt vừa rồi của Sơ Tranh, lại không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Thanh Hà tỷ?"
"Ta không sao." Thanh Hà nhanh chóng đi xuyên qua hai nha hoàn.
Hai nha hoàn không hiểu gì nhìn bóng lưng Thanh Hà đang vội vã rời đi.
"Sao vậy?"
"Không biết nữa..."
Thanh Hà là nha hoàn thiếp thân của Trình Tiêu, nàng ta vừa trở lại viện của Trình Tiêu liền đụng phải Trình Tiêu đang định đi ra ngoài.
Trình Tiêu mặc một bộ váy dài xanh biếc, trổ mã xinh đẹp, một thân khí chất tao nhã của tiểu thư nhà quyền quý.
Ngũ quan vừa nhìn thì cũng không có vẻ gì đặc sắc, nhưng kết hợp lại với nhau lại trở nên khá ưa nhìn.
Trình Tiêu nhìn thấy Thanh Hà, lông mày bèn nhíu chặt lại: "Thanh Hà, không phải ta bảo ngươi đem y phục đến cho nha đầu ngu xuẩn kia sao, sao ngươi lại cầm về?"
Thanh Hà nghe thấy thanh âm của tiểu thư nhà mình, tảng đá trong lòng lúc này mới rơi xuống.
"Tiểu thư..."
Thanh Hà nhìn bốn xung quanh một lượt rồi lôi kéo Trình Tiêu vào viện tử.
"Thanh Hà, ngươi làm gì thế, ta còn phải ra ngoài nữa." Bị Thanh Hà lôi kéo, Trình Tiêu rất bất mãn.
Thanh Hà vội vã cuống cuồng: "Tiểu thư, người ở Nam viện kia có gì đó rất bất thường."
"Làm sao mà bất thường? Nhẽ là bị sợ đến choáng váng rồi sao?" Trình Tiêu rút tay mình về phủi phủi, khóe miệng trưng lên nụ cười mỉa mai: "Tiến cung là một con đường chết, nàng ta biết tin tức này chắc chắn đã bị dọa không nhẹ."
"Không phải." Ánh mắt kia chẳng hề có vẻ gì là bị dọa đến choáng váng cả.
Thanh Hà bẩm báo chuyện phát sinh ở Nam viện cho Trình Tiêu nghe.
Kể cả chuyện Sơ Tranh động thủ đánh mình, còn bắt mình mang quần áo bẩn cầm về.
Trình Tiêu nghe xong thì gương mặt xinh xắn lập tức hiện lên vẻ âm trầm: "Nàng lại dám đánh ngươi? Lá gan này cũng quá lớnrồi! Mấy ngày không thu thập nàng ta thì nàng ta cũng quên mất mình là ai rồi sao."
"Tiểu thư, ta thật sự cảm thấy nàng ta không giống..." Thanh Hà nhỏ giọng nói.
"A, không giống thì thế nào, bây giờ ở đây là Vương phủ, mẫu thân ta là người làm chủ." Trình Tiêu chẳng hề sợ hãi: "Bây giờ ta muốn đi ra ngoài, chờ khi ta quay về sẽ trừng trị nàng sau!"
"Tiểu thư..."